Chương 35
Hậu cung giải thể
Khi tin tức về sự thất thủ của hoàng cung lan đến hậu cung, một cơn hoảng loạn bùng nổ. Tiếng khóc lóc, la hét vang lên khắp các dãy cung điện xa hoa. Các cung nữ chạy tán loạn, có kẻ hoảng sợ ngã quỵ, có người ôm đầu gào khóc thảm thiết.
"Trời ơi! Chúng ta phải làm sao?" Một cung nữ hét lên, níu chặt tay cung nữ bên cạnh, nước mắt rơi như mưa. Nàng vận bộ váy lụa tím nhạt, viền gấm vàng, đôi tay trắng bệch siết chặt ống tay áo thêu hoa mẫu đơn. Mái tóc búi cao giờ đã rối bời, vài sợi tuột xuống che lấy gương mặt hoảng loạn. Những tua rua trên trâm ngọc lay động dữ dội theo từng cơn run rẩy của nàng.
"Bỏ chạy! Mau chạy đi!" Một thái giám khác gào lên, tay run rẩy vơ vét những vật phẩm quý giá nhét vào vạt áo. Hắn chưa kịp bước đi thì cánh cửa cung bật mở, binh sĩ Hồng quân tràn vào, chặn kín mọi lối thoát.
Những phi tần quyền quý ôm nhau khóc lóc, tranh giành nhau từng món trang sức cuối cùng như thể đó là tấm vé cứu rỗi.
"Trả cho ta! Đây là vòng ngọc của ta!" Một phi tần Tiệp Dư tứ phẩm gào lên, mặc kệ phẩm cấp tam cung lục viện mà giằng co chiếc vòng trên tay với Chiêu Nghi tam phẩm.
"Không! Chính bệ hạ ban cho ta!" Người kia hét trả, mắt long lên vì sợ hãi lẫn tham vọng.
Xa xa, một công chúa nhỏ ôm chặt con rối bông, đôi mắt tròn xoe sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mặt. Một hoàng tử trẻ tuổi co rúm trong góc, miệng lẩm bẩm: "Phụ hoàng… Mẫu phi... cứu ta… cứu ta…"
Một thái giám khác quỳ xuống ngay trước mặt binh sĩ, giọng khàn đặc: "Các vị đại nhân! Tôi chỉ là kẻ hầu hạ! Tôi vô tội! Xin tha cho tôi!"
Không ai trả lời. Những bước chân nặng nề tiếp tục tiến lên nện mạnh vào nền đá cẩm thạch.
Tại Trường Nhạc Cung, Thái hậu Từ Dung ngồi bất động trên ngai, khuôn mặt tái mét. Hoàng hậu Lý Tuyết Vi quỳ sụp dưới chân bà, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệch.
"Mẫu hậu, chúng ta phải làm sao? Chẳng phải quân đội vẫn còn hay sao?"
Thái hậu lắc đầu, giọng run rẩy: "Hết rồi… tất cả đã hết rồi…"
Tam Vương gia Tề Hoài nhấc chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, hương trà lan tỏa trong không khí căng thẳng. Hắn hờ hững nhấp một ngụm, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý.
"Mẫu hậu... kết thúc ư? Không... đây chỉ là sự khởi đầu cho một ván cờ mới."
Từ Dung thoáng giật mình, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tề Hoài. "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lý Tuyết Vi lòng nóng như lửa đốt, vội hỏi: "Hoàng đệ, rốt cuộc ngươi đang tính toán gì?"
Tề Hoài đặt chén trà xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên miệng chén, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ý tứ sâu xa.
"Từ xưa đến nay, chẳng phải có câu, anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao?"
Không khí trong điện chợt lặng ngắt như tờ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, khó hiểu.
Từ Dung cau mày, giọng lạnh lùng: "Đừng vòng vo nữa, nói thẳng ra đi! Giờ khắc này không cần câu nệ lễ tiết?"
Tề Hoài nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc lạnh, thong thả lên tiếng: "Trong số chúng ta, có Trưởng tỷ vẫn chưa hôn phối, hơn nữa lại sở hữu Phượng Quy Linh Lung thể, chỉ cần Hoàng tỷ chấp nhận hy sinh một chút..."
Chưa kịp nói hết câu, một tiếng “RẦM!” vang lên. Trưởng Công chúa Tề Như Sương đập mạnh xuống bàn, đôi mắt rực lên lửa giận.
"Ngươi! Bát hoàng muội, Thập tứ hoàng muội cũng có thể chất đặc biệt, cũng chưa hôn phối, cớ sao cứ nhất quyết là ta? Ngươi có ý gì? Đừng tưởng ta không biết! Ngươi và Nhị hoàng đệ đã ngấm ngầm chuẩn bị binh mã đoạt vị! Nếu không phải..."
Tề Hoài không hề nao núng, khóe môi cong lên đầy châm chọc.
"Hừ! Không phải Tề Như Sương ngươi cũng có dã tâm đó sao? Đừng làm như thể bản thân trong sạch!"
“RẦM!” Một tiếng đập bàn khác vang lên, mạnh hơn trước. Từ Dung đứng bật dậy, ánh mắt sắc như dao lướt qua hai kẻ đang tranh đấu.
"Câm miệng hết cho ta! Các ngươi nghĩ ai gia chết rồi sao? Trong lúc này còn dám đấu đá lẫn nhau?"
"Sương Nhi, mẫu hậu cầu xin con... Con là người nhìn xa trông rộng, nếu không phải vì thân phận nữ nhi, ngai vàng này đáng lẽ đã thuộc về con... Nhưng bây giờ..."
Tề Như Sương nghe vậy cảm thấy ấm ức, không còn chút hi vọng nào, cảm giác ngay cả người ruột thịt của mình phản bội, thật đớn đau.
Trong đầu cô có ý nghĩ, "Hừ! Cuối cùng thì trong mắt mẫu hậu, nữ nhi vẫn chỉ là một quân cờ trên bàn cờ chính trị, chỉ để đem ra liên hôn đổi lấy lợi ích sao?"
Cô thở dài, "Được rồi... Nếu mẫu hậu đã nói như vậy ta đành cung kính không bằng tuân lệnh."
Lúc này bên ngoài, những bước chân nặng nề vang lên. Cánh cửa cung bị đẩy ra mạnh mẽ. Đội binh sĩ Hồng quân trong giáp đen bước vào. Viên sĩ quan Đại tá Mã Uy dẫn đầu lên tiếng, giọng rắn rỏi đọc tờ lệnh
"Tôi, Đại tá Mã Uy, thay mặt chính phủ cách mạng lâm thời, theo văn kiện đầu hàng của hoàng đế Tề Hoành, xin tuyên bố:"
"Hậu cung chính thức giải thể! Toàn bộ thành viên hoàng tộc sẽ bị quản thúc, đưa đi cải tạo tại trại tập trung. Bất kỳ ai chống đối, lập tức xử lý không khoan nhượng!"
Đại tá Mã Uy quét mắt qua những gương mặt trong điện, rồi cất giọng lạnh lùng.
"Kể từ bây giờ, tôi toàn quyền kiểm soát nơi này. Mọi tài sản trong hoàng cung đều là tài sản của nhân dân, nghiêm cấm bất cứ hành vi trộm cắp, ai trái lệnh bắn tại chỗ. Ngoài ra, tất cả thành viên hoàng tộc phải lập tức chấp hành lên đường đến trại tập trung Đề Lĩnh. Các cung nữ, thái giám nhanh chóng xếp hàng rời khỏi hoàng cung, chờ lệnh phân bổ của chính phủ. Bất cứ kẻ nào cản trở, coi như phản loạn xử lý theo tòa án binh."
Sau khi đọc lệnh xong, anh hỏi,
"Ai là thái hậu? hoàng hậu?"
Từ Dung và Lý Tuyết Vi sửng sốt trong lòng trước khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ kèm vài phần sát ý của sĩ quan Hồng quân. Nhưng với khí chất cao ngạo trong máu không muốn từ bỏ vẻ cao quý của mình, cả hai đều đáp
"Ai gia là thái hậu, không biết vị đại nhân đây có ý gì?"
"Còn ta là hoàng hậu."
Mã Uy mở môi cười nhẹ,
"Tốt... tốt lắm... lúc rớt xuống cao đài cũng không bỏ đi bộ mặt mẫu nghi thiên hạ... haha... nhưng rất tiếc, thỉnh hai vị mau chóng lên đường đến trại tập trung."
Vừa dứt lời, anh vẫy tay gọi hai vị đồng chí sĩ quan áp giải. Hai binh sĩ cơ giáp treo súng bước lên,
"Mời..."
Tứ phía vương gia, công chúa, phi tần đều sửng ra, người thì lớn tiếng,
"Các ngươi!"
Thấy có người muốn xông lên, các binh sĩ lập tức nắm chắc tay súng chỉa về phía đối phương.
Riêng hai binh sĩ áp giải hộ tống thấy hai người phụ nữ cao quý vẫn chưa chịu động chân, họ liền lệnh,
"Mời hai vị đứng dậy, trước khi chúng tôi dùng biện pháp mạnh."
Nghe vậy, mồ hôi lạnh từ gáy Từ Dung liên tục trào ra, ước đẫm cả bả vai, mắt liếc nhìn Tề Như Sương ngầm ra hiệu, cầu cho một con đường thoát thân.
Thấy vậy, Tề Như Sương nghiến răng nhưng cũng đành nghe theo, cô tiến lên đi về phía Đại tá Mã Uy, với giọng điệu mĩ miều và tư thế nóng bỏng, quyến rũ
"Xin đại nhân mở lòng từ bi, tha cho mẫu thân và tẩu đệ của thiếp thân. Nếu có điều kiện gì, thiếp nguyện ý đáp ứng tất cả... Cho dù... Cho dù..."
"Hửm?"
Đại tá Mã Xuân, mang trong lòng sự căm hận sâu sắc đối với hoàng quyền Đại Võ, lạnh lùng rút khẩu súng lục, ánh mắt đầy chán ghét quét qua mỹ nữ trước mặt. Không một chút do dự, anh giơ súng bắn thẳng lên trời, tiếng súng vang rền như một lời tuyên án.
"Các ngươi thực sự nghĩ có thể dùng nhan sắc để mua chuộc ta như những tên tham quan hèn hạ khác sao? Ta nói cho các ngươi biết, đứng trước danh dự của quân nhân những trò mưu mô bẩn thỉu đều vô nghĩa!"
"Nghe rõ đây, ta ra lệnh: Toàn bộ thành viên hoàng tộc lập tức áp giải về Đề Lĩnh. Bất kỳ kẻ nào chống đối, đưa ra tòa án binh xét xử ngay lập tức! Ta không muốn lặp lại lần thứ ba. Còn đứng ra đó làm gì nữa, hãy nhanh chóng thi hành ngay!"
Lời nói của anh như sấm sét giáng xuống. Không ai dám cãi lời. Từng hàng binh sĩ Hồng quân lập tức hành động, siết chặt vòng vây. Từng chiếc còng tay khóa chặt quyền uy của hoàng tộc đang vùng vẫy trước bánh xe của thời đại.
Những con người hoàng tộc quyền quý trong đại điện đều được áp giải từng hàng ra tàu hộ vệ đợi sẵn ở cửa Ngọ Môn, trước bao ánh nhìn của người dân hoàng thành.
Một bên khác, tại Đông Chính Môn, toàn bộ cung nữ, thái giám đứng xếp hàng chờ đợi cơ hội quay về quê hương. Những người con người vô tội phải bán mình hi sinh thanh xuân, nòi giống để phục vụ sự chuyên chế vô nghĩa trong suốt thời gian dài nay đã được giải phóng khỏi kiếp nô lệ. Nhưng dẫu vậy, những mất mát đối với họ vẫn quá lớn, tỷ như thái giám mất tuệ căn bất nam bất nữ, nữ tỳ hay cung phi xấu số bị hại phải sống mục rửa trong ngục tù lãnh cung. Nhưng nhìn qua, trên vẻ mặt của họ thì hậu cung được giải tán chính là sự tái sinh của họ.
Giờ khắc này, những tấm rèm gấm sang trọng bị giật xuống. Những dãy phòng vàng son bị niêm phong. Hậu cung huy hoàng một thời, giờ đây chỉ còn là bóng ma của lịch sử.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
