Chương 33
Thiên binh đánh tới
Miền Bắc Đại Võ là khu vực hàn đới, nơi mùa đông đến sớm hơn so với những vùng khác. Ở phía bắc nhất là thành Bắc Nguyên, nằm trên một cao nguyên rộng lớn. Đây chính là biên giới phân định giữa Đông Thương Châu và Bắc Hàn Châu, nơi mà Xa Kỵ Bắc Nguyên trấn giữ, phòng ngừa sự xâm lược của dị tộc vào Đại Võ.
Phía gần hơn là thành Hắc Vân, một thành trì nằm sát biển, quanh năm bao phủ trong sương mù dày đặc. Đặc biệt vào mùa đông, những đợt tuyết rơi càng khiến bầu trời nơi đây trở nên xám xịt. Xa hơn về phía tây nam chính là thành Thiết Phong, nằm trên ngã ba quan trọng trên tuyến đường dẫn đến Tiên Thành Bạch Hà của Thiên Sách Tông và thành Bắc Nguyên. Đây cũng là nơi Tề Hạo Thiên đang ẩn náu trong thời gian trốn chạy.
Nhưng hắn không hề hay biết, một cơn ác mộng đang ập đến!
Vệ tinh Thiên Nhãn sớm đã phát hiện bóng dáng của hắn. Trên bầu trời, Tề Hạo Thiên khoác hoàng bào, bệ vệ đáp xuống giữa quảng trường thành Thiết Phong. Hắn tỏa ra uy áp đế vương, sau lưng là rồng quốc vận bệnh tật, thở ra làn khí xám xịt mang theo dấu hiệu suy vong.
Thái thú cùng văn võ bá quan trong thành vội vàng quỳ xuống, ba quỳ chín lạy cung nghênh, "Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Dân chúng trong thành cũng đua nhau quỳ xuống tung hô, nhưng đúng lúc này—
ẦM! Một âm thanh chấn động như xé toạc cả bầu trời!
Từ trên cao, không gian đột ngột rung chuyển. Một luồng sáng đỏ rực xuyên thủng tầng mây, báo hiệu cơn bão sắp ập xuống. Những tiêm kích bốn cánh đuôi của Không quân Hồng quân lao vút xuống như tia chớp, theo sau là vô số tàu hộ vệ, nhanh chóng bao vây toàn bộ bầu trời phía trên quảng trường.
Một giọng nói mạnh mẽ đầy uy lực từ loa phát thanh trên chiến hạm vang lên, "Tề Hạo Thiên! Ngươi đã bị bao vây! Hãy mau chóng đầu hàng! Nếu không, chúng tôi sẽ nổ súng!"
Tề Hạo Thiên nghiến răng, ánh mắt đầy sát khí, "Chết tiệt! Các ngươi ức hiếp trẫm quá đáng!"
Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng thầm gào thét. Đường đường là hoàng đế Đại Võ, hắn sao có thể chịu khuất phục như vậy? Không! Hắn còn một cơ hội!
Tề Hạo Thiên rút ra tăng tật phù cuối cùng, định thi triển tuyệt kỹ đào thoát, nhưng đúng lúc đó—
ĐOÀNG!
Một tiếng súng vang lên, như tiếng chuông tử thần gõ cửa!
Viên đạn bắn tỉa từ cửa bên hông của tàu hộ vệ xé gió bay đến, xuyên thủng đầu gối của hắn. Cơn đau nhói ập đến, khiến hắn thét lên đầy căm hận, thân thể mất thăng bằng rơi thẳng xuống mặt đất!
Thấy tình thế xoay chiều, các tu sĩ hộ vệ xung quanh lập tức rút lui, tán loạn bỏ chạy. Nhưng đáng tiếc, không một ai có thể thoát!
BÙM! BÙM! BÙM!
Vô số tên lửa dẫn đường từ tín hiệu vệ tinh phóng ra, lao vút như những mũi tên tử thần, truy sát từng kẻ chạy trốn. Một loạt tiếng nổ vang trời xé toạc không trung, từng bóng người rơi xuống như những con chim bị bắn rụng. Tiếng gào thét vang vọng khắp quảng trường, nhưng chẳng có ai đủ sức phản kháng.
Vài chiếc tàu hộ vệ lượn vòng quanh, nhanh chóng xác nhận mục tiêu. Khi thấy Tề Hạo Thiên nằm trên mặt đất, toàn thân bê bết máu, không còn khả năng kháng cự, tàu hộ vệ liền hạ cánh. Cửa khoang mở ra, vài binh sĩ cơ giáp bước xuống, giáp trụ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Nhưng đúng lúc đó—
ẦM! Một luồng sáng chói lóa lóe lên từ ngực áo Tề Hạo Thiên, ngọc Bảo Mệnh nứt vỡ, một bóng người mặc đạo bào xanh đậm xuất hiện giữa không trung. Thanh Thiên Đạo Nhân!
Lão ta nhìn xuống, thấy thi thể tàn tạ của các đệ tử Thiên Sách Tông, đôi mắt lóe lên lửa giận, nghiến răng rít lên: "Khốn kiếp!"
Tề Hạo Thiên lết về phía trước, quỳ xuống gào lên: "Sư phụ! Xin hãy làm chủ cho ta! Bọn chúng—"
Thanh Thiên Đạo Nhân hừ lạnh, ánh mắt đầy sát khí: "Những con kiến này cũng dám ức hiếp đệ tử ta sao? Xem như bọn ta không tồn tại ư?"
Nói xong, lão vung tay, thiên địa chấn động! Một đạo kiếm khí khổng lồ xé toạc không trung, cuồng phong gào thét, quét thẳng về phía tiểu đội tàu hộ vệ.
ẦM! Một loạt vụ nổ dữ dội vang lên, một tàu hộ vệ bùng cháy, lao xuống đất như một ngọn lửa khổng lồ. Lão già này quả thực kinh khủng!
Nhưng ngay lập tức—
Tít tít tít—
Tín hiệu vệ tinh bắt được năng lượng dao động cực mạnh. Hệ thống vũ khí tia linh năng vào vị trí, khóa chặt Thanh Thiên Đạo Nhân. Các tiêm kích nhận lệnh, liên tục bắn ra vô số loạt đạn dẫn dụ, buộc lão phải rời xa thành Thiết Phong.
Thanh Thiên Đạo Nhân cười gằn, đuổi theo những phi thuyền đang lướt qua bầu trời. "Chạy sao? Các ngươi có chạy nổi không?"
Vừa dứt lời, lão dịch chuyển tức thời, xuất hiện ngay giữa bầu trời. Nhưng ngay khi lão đến một thung lũng cách thành 100km—
ẦM!!!
Một cột sáng khổng lồ từ quỹ đạo đột ngột giáng xuống, vạn trượng tia linh năng thiêu cháy cả không gian!
"KHỐN KIẾP! TA SẼ TRỞ LẠI!!" Thanh Thiên Đạo Nhân gầm lên điên cuồng trước khi phân thân của lão bị xóa sổ hoàn toàn.
Quay lại quảng trường, Tề Hạo Thiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, toàn thân run rẩy, rồi quỳ gục xuống mặt đất, tuyệt vọng đến cực điểm.
Các binh sĩ Hồng quân nhanh chóng tiến lên, bao vây hắn lại. Một binh sĩ bước tới, giơ còng tay khóa linh lượng, giọng nói lạnh băng vang lên:
"Hắn đã bị bắt, đưa lên tàu!"
...
Nhìn thấy hoàng đế bị bắt, đám quan viên và dân chúng trong thành ngơ ngác, hoảng sợ, chạy toán loạn kêu gào,“Thiên binh thiên tướng đã giết Hoàng đế rồi! Mau chạy thôi!”
Ngay lúc này, một sĩ quan bước lên chiến hạm, cầm loa phát thanh trấn áp sự hỗn loạn.
“Chúng tôi là Quân đội Nhân dân Giải phóng! Chúng tôi đến đây để giải phóng các bạn khỏi ách nô dịch của phong kiến và tiên gia!”
Một màn hình khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, trình chiếu cảnh Tề Hạo Thiên bị bắt giữ. Lời tuyên bố lặp lại.
“Chúng tôi là Quân đội Nhân dân Giải phóng! Chúng tôi đến đây để giải phóng các bạn khỏi ách nô dịch của phong kiến và tiên gia!”“Binh lính trong thành hãy hạ vũ khí đầu hàng! Mọi sự kháng cự là vô ích!Toàn bộ dân chúng trong thành hãy bình tĩnh và ở yên tại chỗ!”
Sau một khoảng thời gian căng thẳng, từng nhóm binh sĩ trong thành buông vũ khí, quỳ xuống đầu hàng. Các quan lại từ Thái thú đến những quan nhỏ hơn cũng quỳ xuống dâng ấn tín. Một vài kẻ trung thành với hoàng quyền chọn cách tuẫn tiết.
Lúc này, các phi đội Hồng quân lần lượt hạ cánh trước cổng thành. Binh sĩ cơ giáp bước xuống, ổn định tư thế nghiêm với súng trường bên vai, xếp thành từng tốp ngay ngắn, chậm rãi hành quân tiến vào thành, tiến thẳng đến phủ Thái thú, tiếp nhận quyền kiểm soát, chính thức tuyên bố Thành Thiết Phong đã giải phóng!
Cùng lúc đó, các đội binh sĩ nhanh chóng leo lên tường thành, giật bỏ lá cờ Đại Võ, thay vào đó là lá cờ cách mạng, tung bay phấp phới trong gió lạnh.
.
.
.
Không chỉ Thành Thiết Phong, mà cùng thời điểm, Thành Hắc Vân và Thành Bắc Nguyên cũng trải qua tình cảnh tương tự.
Tuy nhiên, tại Thành Bắc Nguyên, quân đội Hồng quân gặp phải sự phản kháng mạnh mẽ nhất kể từ đầu chiến dịch. Xa Kỵ Bắc Nguyên, những kỵ binh dũng mãnh vô song trung thành với hoàng quyền, dù biết không thể chống lại nhưng vẫn quyết chiến đến hơi thở cuối cùng. Tiếng vó ngựa rền vang, từng lớp chiến binh lao vào trận địa như những cơn bão tuyết, liều mạng ngăn chặn bước tiến của Hồng quân.
Trận chiến kéo dài hơn mười hai canh giờ, tuyết trắng nhuộm đỏ bởi máu từ hai phía. Dù sức mạnh vượt trội về vũ khí và chiến thuật, Hồng quân cũng phải trả giá không nhỏ trước sự quyết tử của Xa Kỵ Bắc Nguyên. Cuối cùng, khi mặt trời dần khuất sau dãy núi xa, toàn bộ Xa Kỵ Bắc Nguyên bị tiêu diệt dưới lưỡi kiếm máy lạnh lẽo của Thiếu tướng Ngưu Phong.
Nhìn xác người ngựa nằm rải rác khắp chiến trường, từng bộ áo giáp vỡ nát, từng thanh trường thương cắm sâu vào mặt đất, Thiếu tướng Ngưu Phong khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ sự kính trọng.
"Ta rất kính trọng lòng quả cảm của các ngươi… nhưng thật tiếc, nó đã đặt sai chỗ."
Sau đó, toàn bộ đơn vị tác chiến cùng nhau di chuyển thi thể của họ, xếp ngay ngắn và chôn cất tại một vùng đất hoang cách thành Bắc Nguyên ba mươi dặm về phía Nam. Ngay cả khi kẻ thù đã gục ngã, Hồng quân vẫn dành cho họ sự tôn trọng cuối cùng. Có vô số thi thể không còn nguyên vẹn, nhưng các chiến sĩ cố gắng hết sức để phân loại và chôn cất theo nghi thức quân đội.
Khi màn đêm buông xuống, trước một vạn ngôi mộ tập thể, các binh sĩ Hồng quân đồng loạt hành lễ mặc niệm. Không ai nói một lời nào, chỉ có ngọn cờ Hồng quân tung bay trong gió lạnh, đánh dấu sự chấm dứt của một thời đại.
Nhưng đây chưa phải là kết thúc.
Khi tin tức về sự sụp đổ của miền Bắc lan đến hoàng đô Vĩnh Kinh, hoàng tộc và tầng lớp quý tộc rơi vào hỗn loạn. Các thế lực hoàng quyền gấp rút tổ chức phòng tuyến cuối cùng. Trong khi đó, tại thánh địa Thiên Sách Tông, các đại trưởng lão bắt đầu triệu tập hội nghị khẩn cấp, bàn bạc về bước đi tiếp theo trước cơn bão sắp đổ ập xuống.
Từ đây, miền Bắc Đại Võ chính thức sụp đổ. Chỉ còn lại Hoàng đô Vĩnh Kinh là chưa được giải phóng. Nhưng mọi người đều hiểu rằng, cơn lốc Hồng quân sẽ không dừng lại cho đến khi cả Đại Võ quỳ xuống trước thời đại mới!
10
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
