ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Cánh cổng đến với chân lý

--- ARC 1 --- CÁCH MẠNG VÀ KHỞI NGUYÊN ---

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

[Tử Vân tinh – một hành tinh xanh biếc, ba phần là đại dương mênh mông, chỉ duy nhất một siêu lục địa sừng sững giữa khoảng không vô tận. Nơi đây cách thủ đô Earth của Liên bang Xô Viết Tera ba trăm nghìn năm ánh sáng.]

[Tổ hợp không gian Thiên Châu – một trạm thí nghiệm hình chữ T, lặng lẽ trôi nổi giữa màn đêm lạnh lẽo của vũ trụ. Hôm nay, không gian bên trong đó nặng nề hơn bao giờ hết, căng thẳng đè nén lên từng thớ không khí.]

Âm thanh từ hệ thống phát thanh vang lên, cắt ngang sự im lặng tuyệt đối trong khoang nghiên cứu:

"Các đồng chí thân mến! Kể từ Kỷ Nguyên Đen Tối, nhân loại đã bị chia cắt, chìm trong chiến tranh và hủy diệt. Nhưng nhờ vào ánh sáng của chủ nghĩa cộng sản, chúng ta đã vượt qua thử thách, giành lại vinh quang, đưa nền văn minh quay trở về thời kỳ huy hoàng. Nhưng... liệu những gì chúng ta đạt được đã đủ để sánh ngang tổ tiên?"

Lời nói ấy khiến cả trạm thí nghiệm sững lại. Một số nhà nghiên cứu trẻ bàng hoàng nhìn nhau, dường như lần đầu tiên nghe đến khái niệm này.

"Tổ tiên của chúng ta...?"

Giọng nói trên hệ thống tiếp tục, trầm thấp nhưng đầy sức nặng:

"Các vị hẳn đã biết, tổ tiên của chúng ta từng nắm giữ những công nghệ vĩ đại, có thể thách thức không gian và thời gian. Với họ, khoảng cách giữa các vì sao chỉ là con số. Những gì chúng ta gọi là ‘kỳ tích’ ngày nay, đối với họ chỉ là chuyện thường tình. Và giờ đây, một trang sử mới sắp được viết lên. Tôi xin tuyên bố."

"Thử nghiệm 098BZ – chính thức bắt đầu!"

Màn hình điều khiển chớp sáng, hàng loạt thông số nhảy múa trên giao diện điều hành.

[Khởi động năng lượng...]

[Bắt đầu gia tốc...]

[Đếm ngược...]

10... 9...

3... 2... 1...

[Kích hoạt!]

Khoảnh khắc con số cuối cùng biến mất, một nguồn năng lượng khổng lồ hội tụ tại lõi trung tâm. Không gian vặn vẹo dữ dội, trường năng lượng tăng mạnh, các màn hình phụ hiển thị hàng loạt cảnh báo.

Ngay trước mắt họ, một cánh cổng xoáy tròn từ hư không dần mở ra, ánh sáng xanh nhấp nháy trên bề mặt như những mạch điện chạy dọc theo biên giới của nó.

Bên trong phòng chỉ huy, tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, hòa lẫn vào sự phấn khích tột độ.

"Thưa giáo sư Trần, cánh cổng đã mở! Chúng tôi sẵn sàng triển khai robot thăm dò!"

Trần Vi An – một trong mười nhà khoa học trẻ xuất sắc nhất của Liên bang Tera, đứng lặng trước màn hình quan sát. Ánh mắt anh ta phản chiếu ánh sáng của không gian vặn xoắn trong cánh cổng. Giữa những tràng vỗ tay, anh ta chỉ bình tĩnh gật đầu.

"Tốt. Triển khai ngay. Hãy nhớ, đây không chỉ là một thí nghiệm – mà là tương lai của nhân loại, là bước tiến của nền văn minh, là lời khẳng định chân lý của con đường chúng ta đã chọn."

---

Chiếc robot thăm dò – một phi thuyền mini tinh vi – thu nhỏ kích thước trước khi lao thẳng vào cánh cổng lượng tử. Từng khung hình truyền về khiến toàn bộ các nhà khoa học trong trạm nín thở.

Vũ trụ lượng tử... Một thế giới mà ngay cả những bộ óc vĩ đại nhất cũng không thể đoán định được.

"Thật đẹp..." Một kỹ sư thì thầm, mắt không rời khỏi màn hình.

Nhưng khoảnh khắc choáng ngợp ấy chỉ kéo dài chưa đầy một giờ.

Đột nhiên—

[BÁO ĐỘNG ĐỎ CẤP 4!]

Màn hình chớp tắt liên tục, các chỉ số dao động dữ dội như con quái vật thoát khỏi lồng giam. Tín hiệu từ phi thuyền đột ngột bị cắt đứt.

"Chuyện quái gì đang xảy ra?!"

"Năng lượng đang vượt khỏi giới hạn an toàn!"

Hệ thống cảnh báo rú lên chát chúa, âm thanh xoáy vào màng nhĩ như một hồi chuông tận thế.

"Bình tĩnh lại!"

Trần Vi An gầm lên, giọng nói mang theo uy lực khiến những người đang rơi vào hoảng loạn lập tức ổn định lại.

"Khởi động bộ Klein! Điều phối lại năng lượng ngay!"

Nhưng mọi thứ đã quá muộn.

[BÁO ĐỘNG ĐỎ CẤP 10!]

Toàn bộ trạm Thiên Châu rung chuyển. Đây là mức cảnh báo chưa từng có trong lịch sử – báo hiệu rằng sự cố đã vượt ngoài khả năng kiểm soát. Nếu không khắc phục ngay lập tức, hệ sao xung quanh sẽ bị xóa sổ.

"SƠ TÁN NGAY!"

Giọng nữ từ hệ thống phát thanh vang lên khẩn thiết:

"Toàn bộ nhân viên lập tức rời khỏi trạm! Xin nhắc lại, hãy rời khỏi trạm ngay lập tức!"

Các phi thuyền cứu hộ được kích hoạt, hàng loạt nhân viên chạy đua với thời gian để thoát khỏi nơi này. Nhưng bên trong trung tâm điều khiển, những nhà khoa học tinh anh nhất vẫn ở lại, đầu óc hoạt động hết công suất để tìm ra phương án cứu vãn tình hình.

"Chỉ số ORC đã vượt 150%! Tất cả hệ thống dự phòng đều thất bại!"

Một kỹ sư trung niên hét lên, mồ hôi túa ra như tắm.

Sắc mặt Trần Vi An trầm xuống. Anh hiểu rất rõ nếu không ai hành động ngay lúc này, trạm Thiên Châu sẽ tan thành bụi vũ trụ trong vòng vài phút. Còn tệ hơn, nếu lõi năng lượng sụp đổ, nó sẽ tạo ra một lỗ đen, nuốt chửng toàn bộ hệ sao xung quanh. Hàng tỷ sinh mạng sẽ bị xóa sổ khỏi dòng chảy lịch sử.

Không thể để điều đó xảy ra.

Anh kích hoạt kênh liên lạc toàn trạm, giọng nói trầm ổn nhưng cương quyết:

"Các đồng chí, các bạn đều biết Dự án Z101 quan trọng đến mức nào. Nó là thành quả của vô số thế hệ, là công trình đã tiêu tốn lượng tài nguyên khổng lồ, thậm chí một Cầu Dyson tiên tiến nhất đã được xây dựng chỉ để hỗ trợ nó. Chúng ta không thể để dự án này thất bại. Không bằng bất cứ giá nào."

Không gian chìm trong tĩnh lặng. Ai cũng hiểu điều đó, nhưng sự thật vẫn quá tàn nhẫn.

Trần Vi An hít sâu, ánh mắt quét qua những người đồng đội đang đứng trước mặt.

"Tôi biết các vị đều là những nhà khoa học tinh hoa, những kỹ sư thiên tài của Liên bang. Nhưng ngay lúc này, tôi không yêu cầu các bạn ở lại. Tôi ra lệnh—tất cả rời khỏi trạm ngay lập tức. Chúng ta chỉ thực sự thất bại khi không còn ai tiếp tục nghiên cứu. Hãy rời đi – và tiếp tục thắp sáng ngọn lửa của tri thức."

---

"Giáo sư Trần! Hãy để tôi làm thay ngài!"

"Không được! Cậu là bộ não của dự án, không thể mạo hiểm như vậy!"

Những giọng nói hoảng loạn vang lên. Nhưng Trần Vi An không dao động.

Anh tháo bỏ huy hiệu trên ngực, đặt lên bàn điều khiển. Hệ thống an toàn lập tức được kích hoạt, cưỡng chế đưa các thành viên vào trạng thái thoát hiểm. Những kén nano bọc lấy từng người một, đẩy họ ra khỏi không gian vô tận bên ngoài.

Mọi người nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, muốn nói nhưng không thể thốt nên lời. Họ biết, đây là lần cuối cùng.

Trần Vi An chỉ khẽ mỉm cười, mắt ánh lên sự kiên định.

"Tổ quốc sẽ không quên các đồng chí, và tôi cũng sẽ không quên các bạn."

Cả đội ngũ cúi đầu, dập mạnh nắm tay lên ngực trong nghi thức tạm biệt cuối cùng.

Giây phút cánh cửa khoang cứu hộ khép lại, bóng lưng của Trần Vi An chìm vào ánh sáng đỏ chói của bảng điều khiển.

Anh tiến về phía hệ thống lõi, một mình đối diện với con quái vật năng lượng đang mất kiểm soát. Lửa plasma rực sáng như hàng triệu ngôi sao bùng nổ.

Ngoài cửa sổ, vũ trụ vẫn lạnh lẽo và vô tận, như thể chẳng hề quan tâm đến bi kịch sắp diễn ra.

Trần Vi An hít sâu, tay đặt lên cần gạt khẩn cấp.

"Để tôi xem... liệu tôi có thể mở ra con đường cho tương lai hay không."

Anh siết chặt tay—và kéo mạnh.

Một tiếng nổ chấn động cả không gian, ánh sáng bùng lên dữ dội, nuốt chửng mọi thứ.

...

Vài tuần sau.

Trạm Thiên Châu hoạt động bình thường như chưa từng xảy ra sự cố. Các hệ thống đều ổn định, dữ liệu trôi chảy, mọi thứ tiếp diễn như thể chẳng có gì thay đổi.

Nhưng ai cũng biết, có một người đã biến mất.

Giáo sư Trần còn sống không? Anh đã đi đâu? Không ai có thể trả lời.

Vũ trụ vẫn lặng im như mọi khi.

Nhưng sâu trong tâm trí những người còn sống, họ tin rằng... ở đâu đó, ngoài kia, Trần Vi An vẫn tiếp tục hành trình của mình.

32

1

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.