ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
sự tin tưởng

Ngày hôm sau khi nó đến lớp đã kể chuyện này cho Nam nghe. Y như nó dự đoán, Nam há hốc mồm nhìn nó. Cậu không biết bản thân mình nên nói với Phượng điều gì, cậu nên tin vào lời Phượng nói hay nên khuyên Phượng đừng ảo tưởng nữa. Suy nghĩ một hồi cuối cùng Nam cũng nói:

- Cậu đừng hy vọng sẽ gặp được người ấy ngoài đời thực. Người ấy chỉ là viễn tưởng của cậu thôi, hai người không cùng một thế giới.

Phượng ngây người, nó đang suy nghĩ về những câu mà Nam nói. Nam thấy nó im lặng thì tưởng là Phượng nhất định sẽ nổi giận với cậu, suy cho cùng người như Phượng thì sẽ luôn tin vào suy nghĩ của bản thân. Nam cũng đã tìm hiểu qua về những bệnh nhân như Phượng. Những người như vậy thường có một niềm tin mãnh liệt vào một thứ gì đó, một thứ ì đó không có thật, đôi khi chỉ một suy nghĩ lóe lên nhưng lại trở thành tín ngưỡng cả đời của họ. Nam không biết những người như vậy đáng thương hay đáng ngưỡng mộ. Đáng thương vì họ không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật, nhưng cậu cũng ngưỡng mộ những người như họ. Không phải tất cả những người bị bệnh tâm thần đều là người điên, có những người hằng ngày vẫn cười cười nói nói nhưng sâu trong tâm họ luôn giấu kín những cảm xúc mà họ không thể tâm sự với ai, thậm chí có những suy nghĩ thực sự theo họ đến khi họ xuống mồ. Khác với một số bệnh nhân trầm cảm, những người bị tâm thần phân liệt lại sẵn sàng thể hiện tín ngưỡng của bản thân, họ không quan tâm mọi người có tin những lời họ nói không, họ vẫn làm việc, vẫn sống cuộc sống bình thường với tín ngưỡng của mình. Tất nhiên không ngoại trừ những trường hợp không khống chế được suy nghĩ và phải vào trại tâm thần. Nghĩ đến trại tâm thần, Nam lại nhìn Phượng. Phượng có lẽ đang suy nghĩ đến những lời cậu nói, trong giây lát cậu nghĩ có lẽ Phượng còn cứu được. Phượng suy nghĩ đến những gì cậu nghĩ thì chứng tỏ Phượng vẫn còn biết được tất cả chỉ là mơ, la ảo tưởng mà Phượng tự vẽ ra như một cách tự an ủi ban thân rằng Phượng không một mình. Nghĩ đến chuyện này Nam phấn chấn hơn hẳn, cậu nói tiếp:

- Cậu không nên hy vọng sẽ gặp lại người đó, nó chỉ khiến cho cậu lún sâu hơn thôi!

Khác với diễn biến mà Nam đã nghĩ ra, Phượng không suy nghĩ nhiều mà hỏi lại cậu:

- Cậu cũng nghĩ là tôi bị hoang tưởng à?

Nam ngẩn người, Phượng lại nói tiếp:

- Cậu vốn chưa hề tin tôi!

Nam nhìn Phượng, cậu thật ra rất muốn tin tưởng Phượng, nhưng bản thân cậu không thể tin được. Phượng nói Phượng bị bệnh tâm thần, phải uống thuốc, Nam trước giờ vốn là người tin tưởng khoa học, cậu tin tưởng vào thành quả nghiên cứu của loài người suốt mấy trăm năm qua, hơn nữa, những gì Phượng nói quá hoang đường, cậu không thể ép bảm thân mình tin vào những điều Phượng nói được. Ngay lúc này thậm chí Nam còn đang phân vân liệu có nên nói những chuyện này cho bố mẹ Phượng biết không. Dường như Phượng có thể hiểu được ánh mắt của Nam, đáy mắt nó lạnh lại, quả nhiên vẫn là như vậy, thế giới này luôn như vậy, có những chuyện chỉ cần người có quyền lực nói ra một câu, bất kể bạn có làm gì mọi thứ dường như là không thể. Giống như Phượng, trong thế giới của nó, những người có quyền lực chính là bác sĩ, bác sĩ chỉ cần nói nó là bị bệnh thì dường như tất cả những điều nó nói ra chính là bệnh tâm thần. Thế giới của nó quá tiêu cực, nhưng nó không dám giải tỏa niềm tiêu cực này cho người khác. Bởi vì nó sợ, sợ bản thân mình không nhận lại được đáp án nó mong muốn. Nó sợ mọi người sẽ nhìn nó với ánh mắt như nhìn một kẻ tâm thần và trong thân tâm mọi người sẽ nghĩ “ mình không thèm nói với người tâm thần”. Nó chọn cách thử cá cược. Nó đã cược rằng Nam không giống với những người khác, ngồi học với nhau bao nhiêu lâu khiến nó nhận ra Nam không phải là một người cả tin, cậu luôn lí trí và phân minh, có lẽ đó cũng là lí do mà nó chọn tin tưởng cậu giữa hàng ngàn con người ngoài kia, nhưng có vẻ trong vụ cá cược này nó đã thua.Nó im lặng và không nói nữa, đây chính là cách nó chọn khi bản thân nó thấy thất vọng. Từ trước đến nay, nó chưa từng hiểu được cảm giâc của sự tức giận, nó không nhớ lần cuối mình tức giận vì điều gì, cảm giác tức giận ra sao, nó đã không thể nhớ được nữa. Từ bao giờ nó bắt đầu trở lên chai sạn đến như vậy, liệu có phải từ lúc đó, ngày mà nó đã chọn đứng im cho mẹ nó đánh, nó không khóc, không sợ, không tức giận, vậy lúc đó nó đã có cảm giác như thế nào? Nam thấy Phượng không nói nữa thì hỏi nó:

- Sao cậu không nói gì nữa?

Phượng chậm dãi nhìn Nam, nó im lặng khiến cho Nam thấy khó xử, không phải cậu không biết nói gì, cậu muốn khuyên Phượng nhiều điều nhưng những lời nói chưa kịp thốt ra kia lại bị ánh mắt của Phượng giữ lại, kẹt giữa cuống họng thật khó chịu. Ánh mắt của Phượng đen nháy, Nam không nhìn ra được cảm xúc gì trong ánh mắt ấy, không giận dữ, không u sầu, ánh mắt không một chút cảm xúc ấy dường như một mặt hồ tĩnh lặng, sâu thẳm nhưng đáy mắt ấy chỉ cần một hòn đá nhẹ thôi cũng có thể làm cho nó rung động, nhưng có lẽ viên đá nhỏ ấy sẽ không xuất hiện ở Nam, ít nhất là khoảnh khắc này. Phượng nói:

- Nếu tôi nói tiếp cậu có tin tôi không?

Câu hỏi của Phượng khiến Nam dần như không kịp phản ứng, cậu đơ ra một lúc, mà hình ảnh này đã bị Phượng thu hết vào tầm mắt, dường như khẳng định thêm cảm giác của nó là đúng, nó nói:

- Tôi dã từng tin tưởng cậu hơn những người khác.

Câu nói của Phượng cứ vang vọng trong đầu Nam, cậu không biết phải làm gì cho đúng, tất cả những điều cậu nghĩ là tốt cho Phượng nhưng hóa ra lại không phải như vậy, cậu chưa từng suy nghĩ đến cảm xúc của Phượng, không phải cậu không muốn mà là cậu không thể hiểu được cảm xúc của Phượng, vì một ảo tưởng không có thật như vậy, liệu có đáng?

Câu chuyện kết thúc, cả hai người họ đều im lặng, lần đầu tiên Nam cảm thấy sự im lặng của ai đó thật khó chịu. Tiếng trống vang lên, tiếng ầm ĩ của mọi người cũng dịu lại, quanh lớp chỉ loáng thoáng một vài cau được câu không rồi im lặng hẳn khi cô giáo bước vào. Tiếng giảng bài vang vọng trong lớp nhưng nó không hề đi vào bộ não của Phượng. Những gì nó trải qua quá vi diệu, ngay cả bản thân nó cũng không tin thì lấy đâu ra người tin tưởng nó, có chăng có lẽ cũng chỉ là Vũ Phong thôi. Phượng nhìn ra bầu trời ngoài song cửa. Cái cuộc sống mà mọi người ai cũng ca tụng là yên bình hay giản dị ấy đối với nó lại như là vật gì đó thật xa xỉ, nếu nó không bị bệnh tâm thần thì liệu nó có thể nắm chặt được cuộc sống ấy không, không, chuyện đó là không thể, có những chuyện khi bắt đầu đã được định sẵn kết quả rồi, và cái kết quả ấy cũng bao gồm cả số phận của nó, nó nhìn viên ngọc màu hồng ngọc mà nó đang đeo trên cổ, dường như số phận của nó đã bắt đầu lăn bánh rồi!

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.