Chương 8
Falling apart
Gió hú như một con thú bị thương khi Aris và Tyr trở về Trường Sói, trái tim họ nặng trĩu với gánh nặng của kiến thức mới tìm được. Họ đã hành trình xa, tìm kiếm câu trả lời cho tiếng hét bí ẩn, chỉ để trở về một thế giới chìm trong bóng tối.
Ngôi trường từng sôi động, một ngọn hải đăng hy vọng trong một thế giới bị tàn phá bởi hỗn loạn, giờ chỉ còn là cái bóng của chính nó. Đại sảnh lớn, từng tràn ngập âm thanh của việc huấn luyện và tình bạn, giờ đây im lặng đến kỳ lạ. Sân trường từng nhộn nhịp giờ là một vùng đất hoang vắng, đầy những tàn tích của một trận chiến tàn khốc.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Aris khi anh và Tyr tiến đến đại sảnh chính bị tàn phá. Không khí dày đặc mùi chết chóc và thối rữa. Họ có thể nghe thấy tiếng kêu xa xăm của những người bị thương, những lời cầu xin tuyệt vọng vang vọng qua những bức tường vỡ nát.
Khi họ bước qua ngưỡng cửa, họ gặp một cảnh tượng tàn phá hoàn toàn. Sàn nhà trơn trượt với máu, và các bức tường bị sẹo với dấu vết của trận chiến. Những thi thể của các Hunters đã ngã xuống, khuôn mặt họ méo mó trong đau đớn, nằm rải rác trên mặt đất.
"Chuyện gì đã xảy ra ở đây?" Aris thì thầm, giọng gần như không nghe thấy.
Một hình bóng xuất hiện từ bóng tối, một hình bóng gầy gò với đôi mắt cháy bỏng với lửa lạnh lùng, không ngừng. Đó là Sư Phụ Ethan, một trong những lãnh đạo cuối cùng còn lại của Trường Sói. Tinh thần từng sống động của ông giờ đã mờ nhạt, đôi mắt ông đầy nỗi buồn sâu sắc.
"Hoàng đế," ông nói, giọng gần như thì thầm. "Edwin, bạo chúa, đã tuyên chiến với chúng ta. Ông ta tin rằng chúng ta là mối đe dọa đối với quyền lực của ông ta, một mối đe dọa đối với tầm nhìn méo mó của ông ta về một thế giới thống nhất."
Aris và Tyr sững sờ. Hoàng đế, một người mà họ chỉ nghe thấy những lời thì thầm, đã tung ra một làn sóng hủy diệt lên Trường Sói. Trật tự từng tự hào, một pháo đài hy vọng, giờ đang trên bờ vực tuyệt chủng.
"Các Trưởng lão đâu rồi?" Tyr hỏi, giọng run rẩy.
Đôi mắt của Ethan rơi xuống, một giọt nước mắt lăn trên má ông. "Họ đã đi rồi," ông nói, giọng nặng nề với nỗi đau. "Tất cả bọn họ, đã ngã xuống trong việc bảo vệ lời thề thiêng liêng của chúng ta."
Aris và Tyr cảm thấy một làn sóng tuyệt vọng tràn qua họ. Các Trưởng lão là trái tim và linh hồn của Trường Sói, sự khôn ngoan và hướng dẫn của họ là nền tảng mà trật tự được xây dựng. Không có họ, tương lai của trường học là không chắc chắn.
"Chúng ta phải trả thù cho họ," Aris tuyên bố, giọng đầy sự giận dữ chính đáng.
Ethan lắc đầu. "Trả thù là một nhiệm vụ của kẻ ngốc, Aris. Nó chỉ dẫn đến nhiều đau khổ hơn. Chúng ta phải tập trung vào việc sống sót, vào việc xây dựng lại những gì còn lại của trật tự của chúng ta."
Nhưng Aris và Tyr không bị thuyết phục. Họ đã thấy những kinh hoàng của chiến tranh, bạo lực vô nghĩa và sự đau khổ không cần thiết. Họ biết rằng họ không thể đứng yên trong khi sự bạo ngược của Hoàng đế lan rộng khắp vùng đất.
Trong khi đó, ở thành phố xa xôi Toussaint, một nghi lễ đen tối đang diễn ra. Xa'thul, một pháp sư quyền năng và là một người hầu trung thành của Hoàng đế, đang triệu hồi một cánh cổng đến Deep Dark, một vương quốc của hỗn loạn và ác quỷ thuần túy. Cánh cổng đen tối này, một khi được mở ra, sẽ giải phóng một đội quân quái vật lên thế giới, một lực lượng có khả năng phá hủy mọi thứ trên đường đi của nó.
Khi nghi lễ gần đến đỉnh điểm, một luồng năng lượng đen tối bùng nổ từ ngôi đền cổ nơi Xa'thul đang làm việc. Mặt đất rung chuyển, và bầu trời chuyển sang một màu đỏ thẫm đáng ngại. Một cánh cổng bắt đầu hình thành, một xoáy nước Một cánh cổng bắt đầu hình thành, một xoáy nước của bóng tối đe dọa nuốt chửng thế giới.
Aris và Tyr, cùng với những Hunters còn lại, là tuyến phòng thủ cuối cùng chống lại sự diệt vong sắp tới. Họ biết rằng họ phải ngăn chặn Xa'thul và đóng cánh cổng đến Deep Dark. Nhưng để làm được điều đó, họ sẽ phải đối mặt với những kinh hoàng của thế giới ngầm và đối đầu với bóng tối đe dọa nuốt chửng tất cả.
Mưa đập vào những bức tường cũ kỹ của Trường Sói, phản chiếu cơn bão nội tâm đang cuộn trào trong lòng những người ở đó. Trong sân trường hoang vắng, Tyr, bị ám ảnh bởi cơn giận và tội lỗi, tiếp tục luyện tập không ngừng. Mỗi cú đánh của thanh kiếm là một tiếng kêu thầm lặng của đau khổ, một nỗ lực tuyệt vọng để thanh tẩy bản thân khỏi sự hối hận.
Aris, khuôn mặt đầy nỗi buồn, ngồi bên cạnh Harris, người lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm. Harris, với bàn tay nhẹ nhàng, cố gắng an ủi cậu thanh niên đau khổ. "Đó không phải lỗi của cậu, Aris," anh nói, giọng như một liều thuốc an thần. "Không ai có thể dự đoán được cuộc tấn công của Hoàng đế."
Mưa vẫn rơi không ngớt, từng giọt nặng nề đập xuống sân trường như tiếng gõ của định mệnh. Tyr đứng sừng sững giữa sân, toàn thân run lên trong cơn giận không thể kiểm soát. Đôi mắt cậu đỏ rực, ánh lên sự phẫn nộ lẫn đau thương.
"Tất cả là lỗi của cậu!" Tyr hét lên, giọng vang vọng như xé toạc màn mưa nặng nề. "Chúng ta đáng lẽ phải ở đây! Ở nhà, bảo vệ mọi người! Nhưng không, cậu cứ khăng khăng lôi tôi đi theo tiếng gọi chết tiệt đó đến Skyrim!"
Aris im lặng. Nước mưa chảy dài trên khuôn mặt, hòa vào những giọt nước mắt mà cậu không thể che giấu. Cảm giác tội lỗi, vốn đã đè nặng lên vai, giờ như càng đâm sâu vào lòng cậu.
Tyr tiến lên một bước, ánh mắt sắc lạnh, từng lời nói tuôn ra như dao nhọn: "Họ đã chết, Aris. Họ đã tin tưởng cậu, còn cậu thì sao? Dẫn họ thẳng đến cái chết! ĐỒ NGỐC!"
Aris cúi đầu, siết chặt bàn tay đang run rẩy. Cậu muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Tyr không dừng lại, giọng cậu càng lúc càng lớn: "Cậu có hiểu không, Aris? Họ nằm xuống vì cái quyết định ngu ngốc của cậu! Tôi mất tất cả rồi! Bạn bè, người thầy, gia đình—mọi thứ! Và tất cả là tại cậu!"
Ngay lúc đó, Ethan, đứng từ xa quan sát, bước lên. Giọng ông trầm nhưng uy nghi, vang lên như cơn gió cắt ngang cơn giận của Tyr. "Đủ rồi."
Tyr quay phắt lại, đôi mắt vẫn cháy rực cơn phẫn nộ. "Người nghĩ lời nói của người sẽ thay đổi được gì sao? Người có mất họ không? Người có đứng đó mà nhìn tất cả sụp đổ không? Ít ra người đã tham chiến để bảo vệ những gì chúng ta có, nhưng con thì không"
Ethan giữ ánh mắt nghiêm nghị, không hề nao núng. "Đổ lỗi không mang lại gì ngoài sự hủy hoại. Những người đã ngã xuống cần được tôn trọng, không phải để trở thành cái cớ cho sự chia rẽ này."
Tyr nhìn chằm chằm Ethan, đôi mắt đầy giằng xé, rồi quay lưng bỏ đi.
Lúc này, từ trong bóng tối, Audrey chậm rãi bước tới. Cánh tay duy nhất của bà buông thõng bên người, đầy những vết sẹo minh chứng cho trận chiến tàn khốc. Giọng bà dịu dàng nhưng kiên định: "Tyr, ta hiểu con đau đớn, nhưng cách con đang đối xử với Aris chỉ làm con yếu đuối hơn. Con cần buông bỏ cơn giận này, nếu không, nó sẽ hủy hoại con."
Tyr quay lại, giọng khàn đặc vì giận dữ và đau đớn: "Bỏ qua? Làm sao con có thể bỏ qua khi tất cả đều đã mất? Họ không thể trở về, nhưng ít nhất con phải nói ra sự thật. Nếu không vì cậu ấy, mọi thứ đã khác!"
Audrey im lặng nhìn Tyr, đôi mắt bà đầy xót xa. Nhưng bà không nói gì thêm, chỉ quay đi, để cậu chìm trong cơn giận dữ và tuyệt vọng của chính mình.
Aris đứng lặng trong màn mưa, trái tim cậu như bị nghiền nát dưới sức nặng của cảm giác tội lỗi. Cậu khuỵu xuống đất, đôi tay ôm lấy đầu, nước mắt lẫn nước mưa chảy dài trên khuôn mặt.
Trong căn phòng tối tăm, Aris ngồi im lặng trên giường, đôi mắt nhìn trân trân vào khoảng không vô định. Harris bước vào, khuôn mặt nặng trĩu lo lắng. "Cậu không thể cứ thế này mãi, Aris. Chúng ta cần cậu."
"Tôi không còn giá trị gì nữa, Harris. Họ đã chết vì tôi, và tôi không xứng đáng được tha thứ," giọng Aris nhỏ dần, như tan vào không gian.
Harris nắm lấy vai Aris, ánh mắt đầy kiên quyết. "Họ không chết vì cậu. Họ chết vì Hoàng đế. Nếu cậu gục ngã ở đây, ai sẽ đứng lên để bảo vệ những gì còn lại?"
Xa xa, trong trung tâm của Đế chế, Xa’thul đứng trong bóng tối, ánh sáng xanh lạnh lẽo từ những xác sống phản chiếu lên khuôn mặt hắn. Pháp sư cười nhạt, ngọn lửa tham vọng và thù hận rực cháy trong mắt. Dưới sự chỉ huy của Hoàng đế, hắn đã tạo ra một đội quân xác sống, những kẻ không hồn, sẵn sàng quét sạch mọi thứ trên con đường chúng đi qua.
Trường Sói, giờ chỉ còn là tàn dư, phải đối mặt với cơn bão đen tối đang ập đến. Nhưng giữa bóng tối, dù mờ nhạt, vẫn le lói một tia hy vọng. Những người còn lại sẽ chiến đấu, không phải vì trả thù, mà để bảo vệ những gì còn lại của gia đình, của ngôi nhà từng tự hào mang tên Trường của Sói.
"Cậu đã không ăn gì trong nhiều ngày," Harris nói, đặt một bát súp lên bàn cạnh giường. "Cậu phải ăn gì đó để lấy lại sức trước khi Hoàng đế tấn công lần nữa, chàng trai."
Aris hầu như không nhìn vào bát súp. "Có ích gì chứ?" cậu lẩm bẩm. "Cứ để họ giết tôi đi."
Harris thở dài. "Nghe này, tôi đã trải qua nhiều khó khăn. Những điều tồi tệ hơn thế này. Nhưng tôi chưa bao giờ bỏ cuộc. Chúng ta phải chiến đấu, Aris. Chúng ta phải tôn vinh ký ức của những đồng đội đã ngã xuống bằng cách tiếp tục di sản của họ."
Aris vẫn im lặng, trái tim nặng trĩu nỗi buồn. Cậu biết Harris nói đúng, nhưng gánh nặng của nỗi đau quá lớn để chịu đựng.
Khi những ngày biến thành tuần, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm Mistwood. Những sinh vật từng lang thang trong rừng, từ những con wyvern hung dữ đến những con draugr xảo quyệt, đã biến mất không dấu vết. Sư Phụ Ethan và Sư Phụ Audrey, khi đi vào rừng tìm thảo dược, nhận thấy sự tĩnh lặng đáng sợ.
"Những con Wyvern hoang dã sẽ không trốn khi có ai đó hoặc thứ gì đó bước vào lãnh thổ của chúng, và đoán xem chúng ta đang ở đâu," Sư Phụ Audrey nhận xét, giọng đầy lo lắng.
"Thật kỳ lạ, ngay cả Draugr cũng không có ở đây," Sư Phụ Ethan đáp lại, lông mày nhíu lại.
Khi đêm xuống, Tyr nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Cậu không thể ngủ, không thể gạt đi những hình ảnh kinh hoàng của ngày hôm qua. Tâm trí cậu bị ám ảnh bởi những khuôn mặt đã mất, bởi tiếng hét thất thanh của đồng đội, và bởi ánh mắt của Aris—đầy sự hối lỗi nhưng cũng bất lực.
Cơn giận cuộn lên trong lòng, như một ngọn lửa âm ỉ nhưng không bao giờ tắt. Khao khát trả thù dần chiếm lấy từng góc tâm trí, nuốt chửng mọi suy nghĩ tỉnh táo. Cậu muốn sức mạnh, muốn đủ sức mạnh để xé nát kẻ thù, để khiến chúng phải gánh chịu nỗi đau mà cậu đang trải qua.
Khi cậu cuối cùng cũng thiếp đi, giấc mơ kéo cậu vào một thế giới tối tăm và lạnh lẽo. Tyr đứng giữa một khoảng không trống rỗng, xung quanh chỉ có bóng tối vô tận. Đột nhiên, một hình bóng xuất hiện, đôi mắt đỏ rực của nó sáng lên trong màn đêm, như hai ngọn lửa cháy âm ỉ.
"Tyr..." giọng nói vang lên, mượt mà và đầy cám dỗ. "Ngươi khao khát sức mạnh, phải không? Hãy nhận lấy sức mạnh của ta… nó sẽ giúp ngươi trả thù..."
Tyr nhìn chằm chằm vào hình bóng. Trái tim cậu đập mạnh, vừa hồi hộp vừa hoang mang. "Ngươi là ai?" cậu hỏi, giọng run rẩy nhưng đầy tò mò.
"Ta là kẻ hiểu ngươi, Tyr. Ta biết ngươi muốn gì. Ta biết những gì ngươi đã mất. Ta là câu trả lời cho nỗi đau của ngươi."
Bóng tối xung quanh như chuyển động, cuộn trào như một cơn sóng dữ. Tyr lùi lại một bước, nhưng đôi mắt đỏ rực kia giữ chặt ánh nhìn của cậu. "Bằng cách nào?" cậu hỏi, giọng khàn đặc.
Hình bóng vươn tay ra, bóng tối từ đôi tay nó như những dải sương mù đen đặc. "Hãy đến… nhận lấy sức mạnh của ta… và ngươi sẽ có tất cả những gì ngươi cần để trả thù. Để trả giá máu bằng máu."
Tyr, bị cơn giận và nỗi đau làm mờ lý trí, tiến một bước về phía hình bóng. Nhưng ngay lúc đó, khung cảnh xung quanh cậu thay đổi. Cậu thấy mình đứng giữa một khu làng nhỏ. Xa’thul, hồi nhỏ, xuất hiện trước mắt cậu. Đứa bé trông gầy gò, đang quỳ gập người xuống đất, bị một nhóm trẻ con loài người quây quanh.
"Đồ quái vật!" một đứa hét lên, đá vào người Xa'thul. "Mày không thuộc về nơi này!"
Xa'thul ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy giận dữ và đau đớn. Cảnh tượng tiếp tục chuyển đổi. Tyr thấy Xa’thul trưởng thành, đứng trước thi thể của em trai mình—một nửa Elf, nửa người—bị hành hình dã man. Sự đau khổ trên khuôn mặt Xa’thul biến thành cơn thịnh nộ, và cậu nghe thấy giọng nói của Xa’thul vang vọng trong giấc mơ.
"Ta đã chịu đựng đủ rồi. Nếu họ xem ta là quái vật, vậy thì ta sẽ trở thành thứ mà họ sợ hãi nhất!"
Khung cảnh lại thay đổi. Lần này, Tyr nhìn thấy cảnh các đồng đội của mình ngã xuống trong trận chiến. Tiếng gào thét của họ vang lên bên tai cậu, như những lời trách móc nặng nề. Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt Tyr là cha mẹ cậu—Ruok và Diane—bị bao vây bởi một nhóm người Northern Land trong hầm mộ của Dwarven. Họ chống cự đến hơi thở cuối cùng, nhưng rồi cũng bị sát hại một cách tàn bạo.
Nỗi đau dâng trào trong Tyr, như một con sóng lớn nuốt chửng mọi cảm xúc khác. Đôi tay cậu run rẩy, ánh mắt rực lên cơn giận không thể kiểm soát.
"Ngươi thấy không, Tyr?" hình bóng thì thầm bên tai cậu. "Họ đều đã phản bội ngươi. Họ đã cướp đi mọi thứ của ngươi. Chỉ có sức mạnh của ta mới có thể giúp ngươi đòi lại công lý. Chỉ ta mới hiểu được ngươi."
Tyr, không còn kiểm soát được bản thân, đưa tay về phía hình bóng. Một luồng năng lượng đen tối tràn vào cơ thể cậu, mạnh mẽ nhưng lạnh lẽo, nhấn chìm cậu trong bóng tối vô tận.
Khi tỉnh dậy, Tyr cảm thấy cơ thể mình khác lạ. Một sức mạnh mới, dữ dội và đầy đen tối, len lỏi trong từng thớ thịt. Nhưng sâu trong tâm hồn, cậu cũng cảm nhận được một sự lạnh lẽo xa lạ, như thể một phần của chính mình đã bị bóng tối xâm chiếm. Và từ lúc này, Tyr biết rằng mình sẽ không bao giờ còn như trước nữa.
Ở trung tâm của Middle-Land, một cảm giác bất an lan tỏa khắp các vương quốc. Cuộc chiến dưới chân núi Yeager là một lời nhắc nhở nghiệt ngã về bóng tối ngày càng lớn đe dọa nuốt chửng thế giới. Các vị vua và nữ hoàng, từng là đối thủ, giờ đây đoàn kết bởi một nỗi sợ chung. Một nỗi sợ vượt xa tham vọng của một bạo chúa duy nhất.
Trong đại sảnh của Cintra, một cuộc họp u ám được triệu tập. Các vị vua của Cintra, Northern Land và Novigrad - một cựu lính đánh thuê tụ họp, khuôn mặt họ khắc sâu nỗi lo lắng. Cuộc chiến dưới chân núi Yeager chỉ là triệu chứng của một căn bệnh sâu xa hơn, đen tối hơn. Một bóng tối đang khuấy động, một bóng tối đe dọa nuốt chửng toàn bộ thực tại.
"Chúng ta không thể để bóng tối này lan rộng," Vua của Cintra tuyên bố, giọng nặng nề với sự lo lắng. "Chúng ta phải đoàn kết, nếu không chúng ta sẽ diệt vong."
Các vị vua khác gật đầu đồng ý. Mối đe dọa quá lớn để bị bỏ qua. Họ biết rằng họ phải hành động, và họ phải hành động nhanh chóng. Nhưng câu hỏi vẫn còn đó: làm thế nào họ có thể hy vọng chống lại một lực lượng mạnh mẽ như vậy?
Ở vùng đất xa xôi Tamriel, Quin, Dovahkiin, đứng trên đỉnh Throat of the World, nhìn về phía chân trời. Tay anh nắm chặt những Cuộn Giấy Cổ, sự thông thái cấm đoán của chúng giờ đã nằm trong tay anh. Anh tìm kiếm lời khuyên từ Paarthurnax, con rồng khôn ngoan đã từ bỏ quá khứ hủy diệt từ lâu.
"Tiếng thét Long Trảm," Quin nói, giọng anh vững vàng, "rất mạnh, nhưng cũng nguy hiểm. Nó phải được sử dụng cẩn thận."
Paarthurnax, đôi mắt cổ xưa chứa đựng sự thấu hiểu tĩnh lặng, gật đầu. "Đúng vậy, Dovahkiin. Nó là một vũ khí quyền năng, nhưng cũng là thứ có thể làm rối tung kết cấu thế giới của chúng ta nếu sử dụng liều lĩnh."
Với những cuộn giấy làm kim chỉ nam, con đường của Quin dẫn anh đến Sovngarde, cõi giới của các anh hùng Bắc Âu. Khi anh bước vào vùng đất hư ảo này, linh hồn của Gormlaith Tay Vàng, Hakon Một Mắt, Felldir Già và Tsun đứng trước mặt anh, khuôn mặt họ khắc sâu hàng thế kỷ thông thái và sự kiên cường sau những trận chiến.
"Dovahkiin," Gormlaith chào đón, giọng bà chắc nịch như một cú đánh búa chiến, "Điều gì mang ngươi đến cõi giới của chúng ta?"
Quin giải thích mục đích của mình: đánh bại Alduin, World-Eater, và cứu Tamriel khỏi bóng tối đang bao trùm. Các linh hồn lắng nghe, vẻ mặt họ nghiêm trọng.
"Sự trở lại của Dovahkiin báo hiệu thời kỳ đen tối," Hakon nói, giọng ông là tiếng vọng trầm hùng của điềm báo. "Những ác quỷ cổ xưa lại trỗi dậy."
Quin gật đầu nặng nề. Trận chiến phía trước sẽ không giống bất kỳ trận chiến nào anh từng đối mặt, nhưng anh sẽ đối mặt với nó, với tư cách là Dovahkiin, không hề nao núng.
Đột nhiên, gió hú lên khi hình dạng của Alduin, to lớn và đáng sợ, hiện lên trước mặt anh, như một điềm báo của ngày tận thế. Vảy hắc diện của nó lấp lánh, và đôi mắt vàng nóng chảy của nó lóe lên sự thịnh nộ.
Trận chiến diễn ra ác liệt và tàn bạo. Chiếc khiên của Gormlaith làm lệch hướng hơi thở lửa của Alduin, trong khi chiếc rìu của Hakon chém vào lớp da của nó, và phép thuật của Felldir trút xuống như một cơn bão. Tuy nhiên, Alduin vẫn không hề nao núng, tiếng gầm của nó làm rung chuyển nền móng của Sovngarde.
Ngay khi tưởng chừng họ có thể thất bại, Quin cảm thấy một luồng năng lượng trào dâng — giọng nói của anh, Thu'um, sẵn sàng được giải phóng.
"Fus!" anh hét lên, Lực Bất Khuất thổi bay Alduin về phía sau. Con rồng khổng lồ giật lùi, hơi thở lửa của nó chao đảo.
"Yol Toor Shul!" Quin hét lên tiếp theo, ngọn lửa bùng lên từ tay anh, nhấn chìm con quái vật trong một biển lửa rực cháy. Alduin thét lên trong đau đớn, nhưng nó vẫn đứng vững.
Sau đó, Quin giải phóng từ cuối cùng: "Gol Hah Dov!" Tiếng thét Khuất Phục Ý Chí vang lên, lấp đầy không khí bằng sức mạnh thô sơ, cố gắng xuyên thủng hàng thế kỷ giận dữ và hủy diệt đã định hình Alduin.
Trong một khoảnh khắc, im lặng bao trùm. Ngay cả các linh hồn của Sovngarde cũng nín thở, không chắc chắn về kết quả. Cuối cùng, Alduin lên tiếng, giọng nói của nó như sấm rền.
"Ai dám thách thức World-Eater?" nó gầm gừ.
Quin, đứng thẳng, biến hình ngay trước mắt họ, hình dạng con người của anh biến thành một con rồng vàng, vảy của anh lấp lánh ánh hào quang thần thánh.
"Ta là Quin, Dovahkiin," anh tuyên bố, giọng nói của anh là một sức mạnh làm rung chuyển các tầng trời. "Ta không tìm kiếm sự hủy diệt của ngươi, Alduin, mà là sự thấu hiểu của ngươi."
Alduin, ngạc nhiên trước lời nói của Dovahkiin, nhìn anh với ánh mắt khó dò. "Ngươi nói ngôn ngữ của ta," World-Eater gầm gừ, giọng điệu tò mò. "Không một người phàm nào từng dám làm như vậy."
"Thế giới cần sự cân bằng, Alduin," Quin trả lời. "Ngươi không ở đây để hủy diệt nó, mà là để duy trì trật tự của nó. Nhưng có điều gì đó đã làm ngươi tha hóa."
Alduin thở dài, một âm thanh sâu thẳm của nỗi buồn. "Thế giới đã thay đổi. Con người đã lấp đầy nó bằng lòng tham và bạo lực. Chúng không xứng đáng tồn tại."
Nhưng Gormlaith, vẫn luôn bất khuất, bước lên phía trước. "Chúng có khuyết điểm," bà nói kiên quyết, "nhưng bên trong chúng ẩn chứa tiềm năng — cả thiện và ác. Nhiệm vụ của chúng ta là dẫn dắt chúng, chỉ cho chúng con đường của chúng."
Ánh mắt của Alduin dịu lại một chút. "Có lẽ… ngươi nói đúng, người phàm."
Quin gật đầu. "Cùng nhau, chúng ta có thể cho chúng thấy một con đường tốt hơn. Một thế giới nơi rồng và người cùng tồn tại hòa bình."
Con rồng cổ suy ngẫm, gánh nặng của hàng thế kỷ hủy diệt nặng nề trong tâm trí nó. "Nhưng Thalmor, Đế chế, Stormcloak — chúng sẽ không bao giờ chấp nhận một thế giới như vậy."
Quin nhìn thẳng vào mắt nó. "Vậy thì chúng ta sẽ cho chúng thấy," anh nói. "Nếu chúng từ chối, chúng ta sẽ khiến chúng phải thấy."
Alduin bật ra một tiếng cười trầm đục. "Ngươi có tinh thần, Dovahkiin. Rất tốt. Ta sẽ giúp ngươi. Nhưng hãy biết điều này: Ta sẽ không dung thứ cho sự bất kính. Bất kỳ ai chống lại ta sẽ cảm nhận được cơn thịnh nộ của ta."
Quay sang các linh hồn của Sovngarde, Alduin nói với họ. "Phục vụ Dovahkiin, vì người xứng đáng với lòng trung thành của các ngươi."
Các linh hồn cúi đầu, sự tôn trọng của họ hiện rõ, và với điều đó, liên minh bất ngờ được hình thành.
Khi Quin và Alduin trở lại Tamriel, sự tái xuất hiện của họ không khác gì một thảm họa. Họ bay vút trên những tầng mây, một cơn bão tố của gió và cuồng nộ kéo theo sau. Chính không khí dường như cũng phải uốn cong dưới sự hiện diện của Alduin, hình dáng khổng lồ, đen vàng của hắn che khuất cả mặt trời.
Với một tiếng gầm chói tai, Alduin dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình. Ngay lập tức, bầu trời bùng nổ trong hỗn loạn — sấm rền vang như tiếng cười của rồng, và những tia chớp sắc nhọn xé toạc bầu trời, chiếu sáng hình bóng mờ ảo của hắn trong những tia sáng trắng lóa mắt. Bên dưới, mặt đất rung chuyển theo sau hắn. Dân làng co rúm lại, nông dân bỏ hoang ruộng đồng, và ngay cả những người lính kiêu hãnh nhất cũng ngước nhìn lên trời với miệng há hốc.
Ở phía tây xa xôi, Tòa đại sứ Thalmor trên dãy núi Skyrim đang tận hưởng một ngày hiếm hoi yên tĩnh — cho đến khi bầu trời tối sầm lại một cách bất thường. Gió rít qua những cây thông như một khúc nhạc đưa tang, và những đám mây cuộn trào với sự giận dữ đầy điềm xấu.
Rồi họ nhìn thấy nó.
Hình dáng cao chót vót của Alduin xé toạc cơn bão như một điềm báo của sự diệt vong. Đôi cánh của hắn trải dài vô tận, vỗ với một lực đủ mạnh để tạo ra những sóng xung kích xuyên qua không khí. Mỗi khi chúng di chuyển, sấm chớp vang dội, lan qua những ngọn núi trong những làn sóng mạnh đến nỗi làm rung chuyển cả những đỉnh núi phủ tuyết. Ánh chớp chiếu sáng vảy của hắn, mỗi chiếc đều sáng bóng như hắc diện được đánh bóng, điểm xuyết những vệt vàng nóng chảy.
Elenwen, lãnh đạo của Thalmor, đứng trên ban công đại sứ quán, tay cầm ly rượu, nhìn cơn bão đang đến gần. Khi bà nhìn thấy cảnh tượng đó, chiếc ly tuột khỏi tay bà và vỡ tan trên sàn đá cẩm thạch.
"Lạy Auri-El... Đó có phải là thứ ta nghĩ không?" bà thì thầm, giọng run rẩy.
Cấp dưới của bà gật đầu, mặt tái mét như xác chết. "Chính là hắn. Alduin. World-Eater đã trở lại."
Một Justiciar khác chạy vụt qua, vẫy vẫy những tờ giấy trên không trung. "HẮN ĐANG BAY ĐẾN ĐÂY! MỌI NGƯỜI CHẠY ĐI!"
Trước khi họ có thể tổ chức một cuộc trốn thoát, Alduin lại dang rộng đôi cánh của mình. Tiếng sấm vang lên sau đó đã đánh gục hai Justiciar xuống sàn đại sứ quán. Một tia sét đánh trúng cột cờ, xé nó làm đôi và thiêu rụi biểu ngữ tinh tươm của họ trong biển lửa.
Thalmor chính thức mất kiểm soát. Binh lính bỏ chạy khỏi vị trí của họ, vứt bỏ vũ khí, một số người la hét không thành tiếng khi họ bỏ chạy tán loạn. Elenwen, người luôn là một nhà lãnh đạo điềm tĩnh, gục xuống ghế, thở dốc. "Chúng ta tiêu đời rồi," bà lẩm bẩm. "Chúng ta hoàn toàn tiêu đời rồi."
Từ trên bầu trời, Alduin liếc nhìn xuống sự hỗn loạn bên dưới, đôi mắt sáng rực của hắn nheo lại thích thú. "Phụt. Nhìn chúng chạy tán loạn như chuột cống gặp mưa kìa," hắn khịt mũi. "Ta còn chưa thèm gầm lên nữa đấy."
Quin, ngồi trên lưng Alduin, nhếch mép cười. "Ngươi đang tạo một ấn tượng khá mạnh đấy."
"Đương nhiên là ta phải thế!" Alduin nói với vẻ giả bộ bị xúc phạm. "Nhìn ta này, Quin. Ta là cơn bão, kẻ mang đến những kết thúc. Ngươi nghĩ ta làm điều này —" hắn lại dang rộng đôi cánh, triệu hồi một loạt tia sét khác xé toạc một cái cây gần đó — "— cho không à? Đây là nghệ thuật, Dovahkiin. Hãy học cách thưởng thức nó."
Quin cười khúc khích. "Ta hiểu rồi, được chưa. Nhưng ta nghĩ chúng đã đủ sợ rồi. Trông chúng như sắp tè ra quần đến nơi rồi."
Alduin hơi nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ. "Hmm. Tốt. Nỗi sợ hãi giữ cho người phàm... tuân thủ. Nhưng có lẽ ta nên cho chúng một chút động lực nhỉ?"
Tòa đại sứ Thalmor nằm trong đống đổ nát — không phải về mặt vật chất, mà là về tinh thần. Những lá cờ từng kiêu hãnh của Dominion treo lủng lẳng, rách nát, bị thiêu đốt bởi sét và bị binh lính bỏ chạy khỏi vị trí của họ giẫm đạp. Elenwen, xanh xao và lếch thếch, đứng giữa sự hỗn loạn, bên cạnh bà là những sĩ quan còn lại, tất cả đều run rẩy như lá trong gió.
Phía trên họ, cơn bão cuộn trào đầy điềm gở, và hình dáng khổng lồ của Alduin từ từ hạ xuống, một cách có chủ ý. Mỗi nhịp vỗ của đôi cánh khổng lồ của hắn tạo ra những sóng xung kích xuyên qua không khí, và với mỗi chuyển động, sấm chớp vang dội khắp các ngọn núi. Tia chớp lách tách và nhảy múa dọc theo sống lưng của hắn, chiếu sáng những chiếc vảy lấp lánh của hắn như bề mặt của một ngôi sao nóng chảy.
Khi Alduin đáp xuống sân trong với một tiếng động ầm ầm rung chuyển mặt đất, đôi cánh khổng lồ của hắn dang rộng lần cuối. Tiếng sấm vang lên sau đó thật chói tai, và một tia sét đánh trúng ngọn tháp trung tâm của đại sứ quán, xé toạc nó làm đôi. Các sĩ quan Thalmor quỳ xuống, hai tay giơ lên đầu hàng, lòng kiêu hãnh của họ tan vỡ không thể cứu vãn.
Không đợi câu trả lời, Alduin nghiêng mình mạnh mẽ, hạ xuống với một tiếng gầm khiến chính những ngọn núi cũng phải rung chuyển. Khi hắn đến gần, giọng nói của hắn vang vọng khắp tòa đại sứ:
"Những con sâu Thalmor! Các ngươi dám xây nhà trên núi và treo lá cờ bẩn thỉu của các ngươi trên bầu trời CỦA DOVAHKIIN VĨ ĐẠI?!"
Sét lại nổ ra, đánh trúng rất gần cổng chính. Vài người lính hét lên và bỏ chạy khỏi vị trí của họ hoàn toàn. Elenwen lùi lại, nắm chặt lan can như thể đó là thứ duy nhất giữ cho bà sống sót.
Alduin khịt mũi. "Nhìn chúng kìa, Quin! Từng kiêu hãnh và cao ngạo, giờ run rẩy như những con non. Thật thảm hại." Hắn nheo đôi mắt sáng rực nhìn vào người đứng đầu đại sứ quán. "Ngươi kia! Con tiên bóng với bộ áo choàng cầu kỳ!"
Elenwen giật mình. "T-tôi?"
"Đúng, ngươi!" Alduin gầm gừ. "Tên ngươi là gì, người phàm?!"
"E-Elenwen!" bà lắp bắp, thái độ kiêu căng thường ngày của bà biến thành nỗi kinh hoàng tột độ.
Alduin chớp mắt, rồi khịt ra một làn khói, giọng điệu giả vờ thân thiện. "Elenwen. Hmm. Nghe như thứ mà một con rồng có thể khạc ra sau một bữa ăn tồi tệ. Nói cho ta biết, Elenwen — cần bao nhiêu tia sét để nướng chín tòa đại sứ này của ngươi? Một? Hai? Hay ta chỉ cần hắt hơi vào nó và coi như xong việc?"
Elenwen run rẩy bước lên phía trước, đầu cúi thấp. "Thưa Alduin vĩ đại, chúng tôi… đầu hàng. Thalmor sẽ không chống lại ngài. Chúng tôi phó mặc cho ngài định đoạt."
Alduin nghiêng cái đầu khổng lồ, đôi mắt sáng rực nheo lại khinh bỉ. "Lòng thương xót? Ngươi dám nói về lòng thương xót với ta sao?" Giọng hắn như một trận lở đất, mỗi lời nói đủ nặng để nghiền nát bất kỳ hy vọng kháng cự nào. "Ngươi có biết ai đang đứng trước mặt ngươi không, con tiên nhỏ bé? Ta là Alduin, con trưởng của Akatosh, World-Eater! Ta không ban phát lòng thương xót. Ta quyết định xem ngươi có đáng sống hay không."
Elenwen run rẩy dưới ánh mắt của hắn, cố gắng giữ vững chút bình tĩnh ít ỏi còn sót lại. "X-xin ngài, Alduin vĩ đại… c-chúng tôi chỉ là những đầy tớ hèn mọn của Auri-El… chắc chắn chúng tôi có thể hữu ích với ngài…"
Lỗ mũi của Alduin phập phồng, và hắn phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp. "Auri-El? Auri-El chỉ là một chú thích trong câu chuyện về vinh quang của ta. Ngươi dám nhắc đến tên hắn với ta sao?" Hắn cúi xuống gần hơn, cái miệng khổng lồ của hắn chỉ cách hình dáng run rẩy của bà vài inch. "Loài của ngươi nghênh ngang tiến vào núi của ta, giương cao những lá cờ mỏng manh của ngươi, và tự cho mình là kẻ thống trị. Nói cho ta biết, Elenwen… đây —" hắn chỉ vào tòa đại sứ tan hoang bằng một cú vẩy đuôi khổng lồ — "có giống như một phòng ngai vàng đối với ngươi không?"
Trước khi Elenwen kịp lắp bắp trả lời, Quin trượt xuống từ lưng Alduin, đáp xuống một cách duyên dáng giữa những người Thalmor đang kinh ngạc. Sự hiện diện của anh dường như mang lại một sự bình tĩnh kỳ lạ, như mắt của một cơn bão. Anh liếc nhìn Alduin với một bên lông mày nhướng lên.
"Ngươi đang tận hưởng điều này hơi quá rồi đấy," Quin nói, khoanh tay.
Alduin bật ra một tiếng cười khúc khích trầm thấp. "Đương nhiên là ta đang tận hưởng rồi, Quin. Người phàm là những sinh vật thú vị. Chúng tự thổi phồng mình như rồng nhưng lại chạy tán loạn như lá cây trước dấu hiệu đầu tiên của một cơn bão thực sự." Hắn quay lại nhìn Elenwen. "Nhìn bà ta kìa. Bà ta thậm chí còn không đứng vững được. Và đây là thủ lĩnh của chúng sao?" Hắn khịt mũi, thổi một làn khói cuộn quanh bà.
Quin lắc đầu, kìm nén một nụ cười tự mãn. "Được rồi, Alduin. Ngươi đã nói rõ quan điểm của mình rồi. Hãy nghe những gì họ nói trước khi ngươi quyết định nướng tất cả bọn họ."
Alduin càu nhàu nhưng hơi đứng thẳng người, sừng sững trên những người Thalmor như một ngọn núi sống. "Rất tốt, Quin. Nhưng chỉ vì ngươi yêu cầu. Nói đi, người phàm. Hãy thuyết phục ta tại sao ta không nên biến các ngươi thành tro bụi ngay tại chỗ."
Elenwen nuốt khan, giọng run rẩy khi bà nói. "C-chúng tôi có thể… chúng tôi có thể phục vụ ngài, Alduin vĩ đại. Dominion có nguồn lực, ảnh hưởng, quân đội. Chúng tôi có thể—"
"Im lặng!" Alduin gầm lên, cắt ngang lời bà. Chỉ riêng sức mạnh giọng nói của hắn đã khiến bà lùi lại một bước. "Ngươi nghĩ ta cần những đội quân thảm hại của ngươi sao? Những âm mưu của ngươi? Ta là Alduin! ‘Nguồn lực’ của ngươi chỉ là bụi bặm dưới móng vuốt của ta." Hắn liếc nhìn Quin với một nụ cười ranh mãnh. "Mặc dù ta thừa nhận, rượu của các ngươi có thể đáng để giữ lại."
Quin đảo mắt. "Ngươi thật là không thể sửa đổi được."
Alduin cười khúc khích, một âm thanh trầm đục vang vọng khắp sân trong. "Ta thích ‘tráng lệ’ hơn. Nhưng ta sẽ chịu đựng sự chỉ trích của ngươi, chủ nhân."
Các sĩ quan Thalmor trao đổi những ánh mắt bối rối trước từ "chủ nhân," nhưng không ai dám lên tiếng. Quin bước lên phía trước, nói với những con tiên đang run rẩy.
"Đây là cách mọi việc sẽ diễn ra," Quin nói, giọng bình tĩnh nhưng kiên quyết. "Các ngươi sẽ dỡ bỏ các hoạt động của mình ở Skyrim ngay lập tức. Mọi binh lính, mọi Justiciar — biến mất. Các ngươi sẽ lan truyền tin tức rằng Thalmor sẽ không còn can thiệp vào những vùng đất này nữa. Và nếu các ngươi thậm chí còn nghĩ đến việc nuốt lời…"
Anh chỉ vào Alduin, người nhe răng trong một nụ cười đầy đe dọa. "…thì các ngươi đã thấy điều gì xảy ra khi hắn ở trong một tâm trạng tốt rồi đấy."
Tiếng cười của Alduin vang vọng như sấm rền từ xa. "Hãy coi đây là lời cảnh báo đầu tiên và duy nhất của ta. Chống lại ta một lần nữa, và ta sẽ biến ngọn núi này thành lăng mộ của các ngươi." Hắn cúi xuống gần Elenwen, giọng hắn hạ xuống thành một tiếng gầm gừ nham hiểm. "Và lần tới, con yêu tinh nhỏ bé, hãy đưa ra một lý lẽ tốt hơn là ‘chúng tôi có ảnh hưởng’."
Những người Thalmor gật đầu cuống cuồng, lẩm bẩm những lời cam đoan tuyệt vọng. Elenwen, vẫn còn xanh xao và run rẩy, cố gắng lắp bắp, "N-ngài có lời hứa của chúng tôi, Alduin vĩ đại. Thalmor sẽ rút lui ngay lập tức."
Alduin khịt mũi, đôi cánh của hắn xòe ra đầy kịch tính. "Hãy chắc chắn là các ngươi làm vậy. Giờ thì, biến đi, trước khi ta đổi ý."
Những người Thalmor không cần phải nghe lại lần thứ hai. Họ bỏ chạy nhanh nhất có thể, một số người vấp ngã vào nhau trong sự vội vàng trốn thoát.
Khi họ biến mất ở phía xa, Alduin quay sang Quin với một nụ cười hài lòng. "Sao? Ta xử lý việc đó không được… tao nhã sao?"
Quin cười. "Nếu ‘tao nhã’ có nghĩa là dọa chúng sợ chết khiếp, thì ừ, ngươi đã làm được."
Alduin phì phào, ưỡn ngực. "Nỗi sợ hãi là một công cụ, Quin. Và ta sử dụng nó một cách bậc thầy. Hơn nữa…" Hắn liếc nhìn những người Thalmor đang bỏ chạy với một nụ cười tự mãn. "…chúng đã quá hạn cho một chút khiêm tốn rồi."
Quin vỗ nhẹ vào bên vai Alduin một cách trìu mến. "Ngươi đúng là một hiện tượng, ngươi biết điều đó chứ?"
Alduin gầm gừ thích thú. "Nhưng ngươi sẽ không muốn ta khác đi, đúng không?"
Quin với vẻ mặt xa xăm đáp lại "dĩ nhiên rồi!"
Với việc Thalmor bị khuất phục, Quin và Alduin hướng tầm nhìn về vùng đất rộng lớn Tamriel, một vương quốc đang chênh vênh giữa hỗn loạn và cơ hội. Alduin, tạm thời thỏa mãn với cảm giác thống trị, lấp lánh phép thuật khi hắn biến thành hình dạng con người. Sự biến đổi cũng kỳ diệu như sự hiện diện của hắn khi là rồng: thân hình cao lớn của hắn tỏa ra sức mạnh thô sơ, đôi mắt hắn lấp lánh như hai thiên hà song sinh, và mọi chuyển động của hắn đều toát lên vẻ duyên dáng của loài săn mồi. Tuy nhiên, theo sự thích thú của Quin, có một không khí nghịch ngợm không thể nhầm lẫn về hắn, một năng lượng vui tươi khác xa với nỗi kinh hoàng mà hắn từng thể hiện.
"Vậy, Dovahkiin," Alduin nói, giọng hắn mang âm hưởng trầm hùng có thể làm im lặng các đội quân, mặc dù giờ đây pha chút hài hước. "Đi đâu tiếp theo? Chúng ta sẽ chinh phục một vương quốc? Hạ bệ một vị thần? Hay có lẽ chỉ đơn giản là nhắc nhở thế giới này ai mới thực sự nắm giữ dây cương của nó?"
Quin nhìn hắn một cách thận trọng, khuôn mặt anh vẫn khó đoán như mọi khi. "Chúng ta sẽ tiếp tục hành trình của mình. Có rất nhiều việc phải làm."
Alduin nhếch mép, một nụ cười sắc bén và hiểu biết. "Nói như một người phàm say sưa với định mệnh. Rất tốt, chủ nhân. Hãy dẫn đường, và ta sẽ theo sau — tất nhiên là không phải không có bình luận."
Cùng nhau, họ lên đường, một bộ đôi bất chấp lý lẽ và truyền thuyết. Quin, Dovahkiin khắc kỷ, và Alduin, World-Eater trước đây, giờ là một người bạn đồng hành bị ràng buộc bởi lòng trung thành và sự hấp dẫn. Cuộc hành trình của họ trên khắp Tamriel trở thành một cảnh tượng kỳ diệu và đáng sợ. Bất cứ nơi nào họ đi qua, dân thị trấn tụ tập trong im lặng kinh ngạc, trẻ em bám chặt lấy mẹ, và các chiến binh đóng băng giữa cuộc tập luyện. Những lời thì thầm lan truyền như cháy rừng: Dovahkiin đi cùng một vị thần.
Trong sự hiện diện của Alduin, mọi cuộc gặp gỡ đều trở thành một sự kiện.
Khi họ đến Whiterun, Companions vội vã chào đón Quin, lòng trung thành của họ không hề lay chuyển. Nhưng cảnh tượng Alduin — nhếch mép và nhàn nhã dựa vào một thùng rượu mật ong — biến lòng dũng cảm của họ thành sự im lặng kinh ngạc.
"Ta mong đợi nhiều sự dũng cảm hơn từ các chiến binh nổi tiếng của Ysgramor," Alduin chế nhạo, xem xét một cốc rượu mật ong như thể đó là vấn đề cấp bách nhất. "Có phải tất cả các trận chiến của các ngươi đều kết thúc bằng miệng há hốc và không rút kiếm?"
Farkas tức giận, nhưng Vilkas đặt một bàn tay trấn an lên vai anh. Quin chỉ lắc đầu. "Đừng gây hấn với họ, Alduin."
Nụ cười của Alduin càng rộng hơn. "Còn gì vui hơn thế, Quin? Người phàm giống như rượu — ngon nhất khi được khuấy động, ngươi không đồng ý sao?"
Mặc dù trêu chọc, sự hiện diện bảo vệ của Alduin là không thể phủ nhận. Bất cứ ai tìm cách chống lại Quin đều nhanh chóng nhận ra sự vô ích của một lựa chọn như vậy. Những tên cướp từng lảng vảng trên các con đường giờ đây tranh nhau tìm chỗ ẩn nấp chỉ với tin đồn về việc cặp đôi đang đến gần. Những kẻ đủ ngu ngốc để thách thức họ đã gặp phải hình dạng con người của Alduin tỏa ra một hào quang sức mạnh bị kìm nén.
"Lòng dũng cảm của các ngươi thật đáng ngưỡng mộ, những tên cướp" Alduin sẽ nói, với một tiếng thở dài đầy kịch tính, "nhưng trí thông minh của các ngươi thì… thiếu sót. Ta có nên đổ mồ hôi cho chuyện này không, Quin? Hay ta nên để ngươi xử lý trong khi ta ngắm cảnh?"
Danh tiếng của Quin ngày càng tăng theo mỗi bước đi, nhưng sự hiện diện của Alduin khiến ngay cả những đồng minh táo bạo nhất cũng phải thận trọng. Các phe phái khác nhau của Tamriel, mỗi bên đều có những âm mưu riêng, tìm cách gặp Dovahkiin nhưng đều gặp phải ánh mắt sắc bén của Alduin.
Tại Cao đẳng Winterhold, một pháp sư trẻ lo lắng hỏi Quin lời khuyên. Alduin chen vào với một tiếng cười khúc khích nhẹ. "Lời khuyên? Từ hắn sao? Dovahkiin biết cách giết rồng, chứ không phải giải mã những cuốn sách phép thuật của người phàm các ngươi. Giờ thì, nếu ngươi muốn biết cách triệu hồi nỗi sợ hãi hóa thân, ta có thể chứng minh — vì mục đích giáo dục, tất nhiên."
Ngay cả Archmage Titus cũng nuốt khan trước khi thận trọng nói với Quin. "Bạn… đồng hành của ngài khá… hăng hái."
Alduin, rõ ràng là hài lòng, cúi chào giả bộ. "Hăng hái? Ta thích huyền thoại hơn, nhưng ta sẽ chấp nhận lời khen của ngài."
Bất chấp sự kiêu ngạo của Alduin, rõ ràng là thái độ của hắn đã dịu đi khi có Quin. Với tất cả những người khác, hắn vẫn là một thế lực của tự nhiên: chế nhạo, mạnh mẽ và khó đoán. Nhưng với Quin, Alduin thể hiện một sự tôn trọng kỳ lạ, thậm chí là tình bạn.
"Chúng nghĩ ta là dây cương của ngươi," Alduin nói một buổi tối khi họ cắm trại dưới một tán sao. "Chúng hiểu biết thật ít. Ngươi là người phàm duy nhất ta chọn đi theo. Không phải vì ta phải làm vậy, mà vì ta… thích con đường kỳ lạ mà chúng ta đang bước đi này."
Quin liếc nhìn lên từ ngọn lửa, biểu cảm của anh vẫn khó đoán như mọi khi. "Hãy tận hưởng nó khi nó còn kéo dài. Vấn đề của Tamriel không được giải quyết chỉ sau một đêm."
Alduin nhếch mép, tựa lưng vào một tảng đá. "Vấn đề, ngươi nói sao? Ta coi chúng giống như những cơ hội hơn — để nhắc nhở thế giới này rằng các vị thần vẫn bước đi giữa họ."
Cuộc hành trình của họ trải dài qua núi non, rừng rậm và thành phố, mỗi bước đi củng cố thêm huyền thoại của họ. Quin trở thành một nhân vật được tôn kính và khiếp sợ như nhau — một anh hùng đã thuần hóa được kẻ không thể thuần hóa. Và bên cạnh anh, Alduin say sưa với vai trò mới của mình: không phải là kẻ hủy diệt, mà là một thế lực ràng buộc với một điều gì đó vĩ đại hơn chính mình. Cùng nhau, họ định hình vận mệnh của Tamriel, để lại phía sau một dấu vết của sự kinh ngạc, sợ hãi và cảm giác không thể phủ nhận rằng lịch sử đang được viết lại.
5
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
