ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
The Strange and Pomp Circumstance

Đêm xuống, bầu không khí nặng trĩu căng thẳng khi Aris và Neddie tiếp cận cối xay gió của Bá tước de la Croix, nơi Damien de la Tour đã hẹn gặp họ. Cối xay gió đứng lẻ loi ở một góc hẻo lánh của vùng nông thôn Toussaint, bóng dáng của nó hiện lên rõ nét trên nền ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng tàn. Mọi kế hoạch đã rõ ràng khi họ tra khảo tên quý tộc đến từ Cintra, chẳng có gã quý tộc nào đủ ngu ngốc để mua rượu Sangreal, chỉ có kẻ bị Ma Cà Rồng thao túng, và dĩ nhiên, 1 cái tên đã hiện lên trước mắt họ: Syanna, đứa em của cựu hoàng đế Edwin Sowden, đã dùng cái tên giả để thao túng Dettlaff. Tiếng dế kêu rỉ rả trong đám cỏ cao, âm thanh đơn điệu ấy là thứ duy nhất phá vỡ sự tĩnh lặng, ngoài tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng trong làn gió đêm mát lạnh.

Aris chỉnh lại đôi găng tay khi họ bước đi, vẻ mặt anh nghiêm nghị. "Chuyện này sẽ không dễ dàng đâu," anh lẩm bẩm. "Lâu đài Dun Tynne được phòng thủ rất kiên cố. Nếu chúng ta không cẩn thận, mọi chuyện có thể đi chệch hướng rất nhanh."

Neddie, vẫn luôn lạc quan, nhếch mép cười khi đeo khẩu súng laser lên vai. "Thôi nào, Aris. Đã bao giờ chúng ta làm việc gì một cách cẩn thận đâu? Hơn nữa, nếu lâu đài này có rượu ngon như những nơi khác ở Toussaint, thì có lẽ cũng đáng để mạo hiểm đấy chứ."

Aris liếc nhìn anh nhưng không nói gì. Tâm trí anh đã tập trung vào nhiệm vụ phía trước.

Khi họ đến cối xay gió, Damien đã đợi sẵn, dáng vẻ căng thẳng khi dựa vào một hàng rào gỗ thấp. Bên cạnh anh là một nhóm hiệp sĩ, áo giáp của họ lấp lánh mờ ảo trong ánh trăng. Mặc dù họ giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng rõ ràng là họ cũng lo lắng về trận chiến sắp tới.

"Aris. Neddie," Damien chào họ, giọng nói trầm nhưng kiên quyết. "Các anh đến đúng giờ."

Aris hơi cúi đầu. "Chúng tôi đã sẵn sàng. Kế hoạch là gì?"

Damien đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc bén. "Lâu đài Dun Tynne được canh gác nghiêm ngặt. Cầu treo đã được kéo lên, và lính bắn cung tuần tra trên các bức tường. Chúng ta sẽ tấn công trực diện để thu hút sự chú ý của chúng, trong khi hai anh tìm cách xâm nhập vào bên trong. Khi cổng thành bị hạ xuống, những người còn lại sẽ xông vào sân trong."

Neddie nhướn mày. "Vậy là chúng ta là thứ để đánh lạc hướng sự đánh lạc hướng. Hiểu rồi. Nghe có vẻ thú vị đấy."

Damien bỏ qua lời nói đùa đó, tập trung vào Aris. "Roderick, chỉ huy lâu đài, có thể sẽ chống trả. Hắn trung thành với Syanna và sẽ không dễ dàng đầu hàng. Hãy chuẩn bị tinh thần."

Aris gật đầu. "Chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Damien liếc nhìn về phía lâu đài ở đằng xa, bóng dáng của nó hiện lên đầy điềm gở trên nền trời tối đen. "Vậy thì hành động thôi. Thời gian không còn nhiều."

Trước khi lên đường, Aris kiểm tra lại đồ tiếp tế của họ. Anh xem xét lưỡi kiếm của mình, lưỡi kiếm lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo, và thắt chặt dây đai áo giáp. Trong khi đó, Neddie điều chỉnh bộ giáp năng lượng của mình, đảm bảo các bộ tăng lực và lưỡi dao ẩn đã sẵn sàng hoạt động.

"Anh đã sẵn sàng chưa?" Aris hỏi, giọng điệu nghiêm túc.

Neddie cười toe toét, gõ vào bên cạnh mũ bảo hiểm. "Sẵn sàng hơn bao giờ hết. Đi gõ cửa lâu đài thôi nào."

Cuộc tấn công bắt đầu bằng một tiếng gầm sấm rền. Các hiệp sĩ của Damien xông lên phía trước, tiếng hô xung trận vang vọng khắp cánh đồng khi họ giao chiến với lính canh ở cổng lâu đài. Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên khắp không trung, cùng với tiếng dây cung căng ra khi những mũi tên bay xuống từ các vọng gác.

Aris và Neddie di chuyển nhanh chóng, bước chân của họ im lặng khi họ vòng ra một khu vực ít được canh gác hơn của lâu đài. Sử dụng sức mạnh vượt trội của mình, Neddie đẩy Aris lên phần tường thấp trước khi tự mình bay lên bằng hệ thống cánh.

"Nhanh và im lặng," Aris thì thầm khi họ đáp xuống.

"Im lặng không phải là sở trường của tôi," Neddie lẩm bẩm, rút súng laser ra.

Họ di chuyển trong bóng tối, hạ gục lính canh một cách chính xác và nhanh chóng. Thanh kiếm của Aris lóe lên trong ánh sáng lờ mờ khi anh tiêu diệt hết kẻ thù này đến kẻ thù khác, những động tác của anh uyển chuyển và chết chóc. Neddie yểm trợ, những phát bắn năng lượng từ khẩu súng laser của anh bắn trúng mục tiêu khi anh giữ cho con đường của họ được thông thoáng.

Đến được chỗ điều khiển cổng chính, Aris gật đầu với Neddie. "Giữ chân chúng trong khi tôi hạ cổng xuống."

Neddie cười toe toét, đứng vào vị trí đối mặt với những lính canh đang tiến đến. "Đừng lâu quá nhé, nhà vô địch. Tôi chỉ có vài chiêu thôi đấy."

Aris làm việc nhanh chóng, kéo cần gạt hạ cầu treo xuống với một tiếng cọt kẹt chói tai. Âm thanh đó rất lớn, và lính canh ngay lập tức chuyển sự chú ý sang anh.

"Aris!" Neddie hét lên, bắn một phát khiến một tên lính ngã nhào. "Đi mau!"

Aris nhảy xuống ngay khi Damien và các hiệp sĩ của anh xông qua cầu treo đã hạ xuống, những thanh kiếm của họ lóe lên trong ánh lửa khi họ tham gia vào trận chiến.

Trận chiến trong sân trong diễn ra hỗn loạn. Lính canh đổ ra từ lâu đài, tiếng la hét của họ lẫn với tiếng kim loại va chạm và tiếng kêu la của những người bị thương. Aris di chuyển như một cái bóng trong sự hỗn loạn, lưỡi kiếm của anh chém gục kẻ thù một cách tàn nhẫn.

Neddie là một cơn lốc di chuyển, bộ giáp năng lượng của anh tăng cường sức mạnh và tốc độ. Anh đập một tên lính vào tường bằng một cú đánh mạnh mẽ, sau đó quay sang bắn một tên khác ngã nhào.

"Aris!" Neddie gọi lớn giữa tiếng ồn ào. "Anh có thấy không? Bọn này dai như đỉa ấy!"

"Tập trung vào!" Aris hét lại, đỡ một đòn trước khi tung ra một đòn chí mạng.

Cùng nhau, họ mở đường qua sân trong, những động tác của họ phối hợp hoàn hảo khi họ chiến đấu tiến về phía vọng lâu chính.

Bên trong vọng lâu, họ thấy Roderick đang đợi họ, bên cạnh hắn là những lính canh riêng. Hắn là một người đàn ông cao lớn, oai vệ với một nụ cười tàn nhẫn và một lưỡi kiếm sắc bén.

"Các ngươi đã phạm sai lầm khi đến đây," Roderick chế nhạo. "Các ngươi sẽ không tìm thấy chiến thắng trong những bức tường này đâu."

Aris bước lên phía trước, tay cầm kiếm sẵn sàng. "Chúng tôi không đến đây để tìm kiếm chiến thắng. Chúng tôi đến đây vì Syanna."

Roderick cười lớn, giọng nói của hắn vang vọng vào những bức tường đá. "Vậy thì các ngươi phải bước qua xác ta."

Trận chiến diễn ra tàn bạo. Lính canh của Roderick rất thiện chiến, nhưng chúng không phải là đối thủ của Aris và Neddie. Thanh kiếm của Aris lóe lên khi anh đỡ và tấn công một cách chính xác, trong khi khẩu súng laser của Neddie cung cấp hỏa lực yểm trợ tàn khốc.

Bản thân Roderick là một đối thủ đáng gờm, những đòn tấn công của hắn nhanh và được tính toán kỹ lưỡng. Nhưng kỹ năng và quyết tâm của Aris đã chứng tỏ là quá sức đối với hắn. Với một đòn quyết định cuối cùng, anh đã tước vũ khí của chỉ huy lâu đài và khiến hắn ngã xuống đất.

"Ngươi đã thua," Aris lạnh lùng nói, lưỡi kiếm của anh kề vào cổ Roderick.

Roderick trừng mắt nhìn anh, sự bất khuất của hắn không hề lay chuyển. "Các ngươi sẽ hối hận."

Khi họ tiến sâu hơn vào lâu đài, họ gặp Regis và Dettlaff. Hai Ma Cà Rồng đã tham gia cuộc tấn công, sức mạnh và tốc độ siêu nhiên của họ đã hạ gục những lính canh còn lại một cách dễ dàng.

"Đến đúng lúc đấy," Neddie nói, hạ khẩu súng laser xuống. "Chúng tôi cứ tưởng các anh sẽ bỏ lỡ hết cuộc vui."

Regis khẽ mỉm cười. "Có vẻ như các anh đã xoay sở rất tốt."

Vẻ mặt của Dettlaff khó đoán hơn, đôi mắt đỏ ngầu của hắn ánh lên một sự pha trộn giữa giận dữ và thất vọng. "Cô ta đâu?" hắn gằn giọng.

Aris chỉ về phía trang viên. "Bên trong. Đi thôi."

Cuộc đối đầu cuối cùng diễn ra trong đại sảnh của lâu đài. Syanna đứng ở trung tâm, vẻ mặt lạnh lùng và cứng rắn. Chính lúc đó sự thật được tiết lộ—Syanna và Rhena là một, và hành động của cô ta đã châm ngòi cho mọi sự kiện.

Cơn giận của Dettlaff hiện rõ khi hắn đối mặt với cô ta, giọng hắn run rẩy vì xúc động. "Cô đã lợi dụng tôi. Cô đã nói dối tôi. Tại sao?"

Syanna nhìn thẳng vào mắt hắn, vẻ mặt không thể đọc được. "Bởi vì tôi phải làm vậy. Anh sẽ không hiểu đâu."

Sự căng thẳng trong căn phòng ngột ngạt, nhưng cơn thịnh nộ của Dettlaff đã được xoa dịu bởi sự hiện diện điềm tĩnh của Regis. "Cô ta sẽ có ba ngày để giải thích," Dettlaff cuối cùng nói, giọng hắn trầm xuống. "Sau đó, tôi sẽ quay lại. Và sẽ có hậu quả."

Khi Syanna bị bắt giam, Kael Claytor ra lệnh giam giữ cô ta ở một nơi an toàn. "Cô ta sẽ phải trả giá cho tội ác của mình," anh nói một cách kiên quyết. "Và về Dettlaff... các anh phải tìm thấy hắn trước khi hắn mang sự hủy diệt đến Beauclair."

Aris gật đầu, quyết tâm của anh không hề lay chuyển. "Chúng tôi sẽ ngăn chặn hắn. Bằng mọi cách."

Trận chiến giành lâu đài Dun Tynne đã kết thúc, nhưng cuộc chiến cho tương lai của Toussaint chỉ mới bắt đầu.

Những sự kiện ở lâu đài Dun Tynne đã khiến Toussaint rơi vào tình trạng bất an. Sự thao túng của Syanna và cơn thịnh nộ ngày càng gia tăng của Dettlaff phủ bóng đen lên Beauclair. Aris và Neddie cảm nhận rõ sự bất ổn trong không khí khi họ đi trên đường phố. Thành phố, vốn dĩ luôn náo nhiệt với âm nhạc, tiếng cười và những buổi tiệc tùng, giờ đây lại tĩnh lặng đến đáng sợ.

Neddie chỉnh lại dây đeo vũ khí khi họ đến điểm hẹn. "Cảm giác như chúng ta đang bước vào tâm bão," anh lẩm bẩm, đảo mắt nhìn những con phố vắng tanh. Giọng điệu vui vẻ thường ngày của anh đã biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc phù hợp với tình hình.

Aris khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước. "Vì đúng là vậy. Cơn giận của Dettlaff đang dâng trào, và nếu chúng ta không hành động ngay bây giờ, Beauclair sẽ phải trả giá."

Regis đã yêu cầu gặp họ ngay bên ngoài thành phố, tại một địa điểm hẻo lánh dưới những cành cây cổ thụ xum xuê. Khi họ đến, họ thấy anh đứng dưới ánh trăng, dáng người cao ráo và điềm tĩnh, mặc dù những nếp nhăn lo lắng trên khuôn mặt anh là không thể nhầm lẫn.

"Aris. Neddie," Regis chào hỏi, giọng anh trầm thấp. "Cảm ơn hai người đã đến. Thời gian không còn nhiều, và tôi e rằng Dettlaff đã đưa ra quyết định của mình."

Aris bước lên phía trước, vẻ mặt anh nghiêm nghị. "Dettlaff đang lên kế hoạch gì vậy, Regis? Chúng tôi cần câu trả lời."

Regis thở dài, đôi mắt đỏ ngầu của anh phản chiếu ánh trăng mờ ảo. "Dettlaff đã để cơn giận nuốt chửng mình. Hắn đang lên kế hoạch trút cơn thịnh nộ lên Beauclair. Vô số sinh mạng vô tội sẽ bị cuốn vào vòng xoáy hỗn loạn, và hậu quả sẽ vô cùng tàn khốc—cho cả con người và Ma Cà Rồng."

Neddie cau mày, khoanh tay. "Vậy kế hoạch là gì? Khuyên nhủ hắn? Bằng cách nào đó, tôi không nghĩ hắn đang có tâm trạng để nói chuyện tâm tình."

Regis lắc đầu. "Dettlaff sẽ không nghe theo lý lẽ—không phải từ tôi, cũng không phải từ bất kỳ ai. Lòng tin của hắn đã tan vỡ, và nỗi đau che mờ mọi thứ khác." Anh dừng lại, ánh mắt kiên định. "Có một người có thể nhận được sự tôn trọng của hắn: Trưởng Lão Vô Hình."

Aris nhướn mày. "Trưởng Lão Vô Hình? Tôi đã nghe những lời thì thầm. Một Ma Cà Rồng cấp cao với sức mạnh to lớn, cổ xưa và ẩn dật. Anh đang gợi ý chúng tôi tìm kiếm ông ta sao?"

"Đúng vậy," Regis trả lời dứt khoát. "Trưởng Lão có lẽ là người duy nhất mà Dettlaff sẽ tuân theo. Nhưng để tiếp cận ông ta không hề dễ dàng. Ông ta sống trong một hang động sâu trong núi, và ông ta không dung thứ cho khách viếng thăm. Chỉ cần một bước đi sai lầm, ông ta sẽ giết các anh."

Neddie huýt sáo khe khẽ. "Nghe có vẻ là một người rất thân thiện. Anh có chắc đây là cách duy nhất không?"

"Đúng vậy," Regis nói một cách nghiêm trọng. "Và tôi sẽ dẫn đường cho các anh. Nhưng chúng ta cũng sẽ cần sự giúp đỡ của Oriana. Cô ấy biết đường đến hang ổ của Trưởng Lão."

Aris gật đầu, hàm răng nghiến chặt. "Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu Dettlaff tấn công Beauclair, thì sẽ quá muộn."

Cuộc hành trình đến hang ổ của Trưởng Lão Vô Hình vô cùng gian khổ. Oriana, một Ma Cà Rồng đã sống giữa con người ở Beauclair trong nhiều thế kỷ, tham gia cùng họ với tư cách là người dẫn đường. Cô di chuyển với một vẻ duyên dáng kỳ lạ, sự hiện diện của cô vừa đáng lo ngại vừa đầy uy lực. Con đường dẫn họ qua những ngọn núi Toussaint, nơi những vách đá lởm chởm và những khu rừng rậm rạp khiến cuộc hành trình trở nên hiểm trở.

Không khí ban đêm lạnh giá, gió rít vào da thịt họ khi họ leo lên cao hơn vào các đỉnh núi. Ánh trăng mờ ảo chiếu sáng con đường của họ, tạo ra những bóng dài nhảy múa trên địa hình đá.

Neddie điều chỉnh bước chân trên mặt đất gồ ghề, khẩu súng laser của anh được buộc chặt bên cạnh. "Đây có lẽ là nhiệm vụ ít thú vị nhất mà chúng ta từng tham gia," anh lẩm bẩm, nửa nói với chính mình.

Aris khẽ nhếch mép nhưng vẫn nhìn về phía trước. "Hãy cứ tập trung vào việc đến đó an toàn."

Oriana, đi phía trước với một sự dễ dàng gần như siêu nhiên, liếc nhìn họ. "Đừng coi thường Trưởng Lão. Khi đứng trước mặt ông ta, hãy lựa lời cẩn thận. Ông ta không kiên nhẫn với sự ngu ngốc."

Neddie nhướn mày. "Cũng may là tôi không nổi tiếng về sự quyến rũ của mình."

Lối vào hang ổ của Trưởng Lão được giấu bên trong một hang động khổng lồ, miệng hang được bao quanh bởi những tảng đá lởm chởm nhô ra như răng nanh của một con quái vật cổ xưa. Bên trong, không khí trở nên lạnh hơn, và một sự im lặng sâu thẳm, nặng nề bao trùm không gian.

Các bức tường của hang động lấp lánh mờ ảo, ẩm ướt và phản chiếu ánh sáng lờ mờ của nấm phát quang sinh học. Mỗi bước chân đều vang vọng, âm thanh được khuếch đại bởi sự trống rỗng bao la của hang động.

Ở trung tâm của hang động, Trưởng Lão Vô Hình đang chờ đợi. Hình dáng của ông ta thật hùng vĩ, một sinh vật cao lớn mà sự hiện diện dường như bao trùm toàn bộ căn phòng. Làn da của ông ta nhợt nhạt và trong mờ, những mạch máu hiện lên mờ nhạt dưới bề mặt, và đôi mắt của ông ta phát sáng như than hồng nóng chảy.

"Ai đã quấy rầy ta?" giọng nói của Trưởng Lão vang lên, trầm và vang dội, khiến một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Aris bước lên phía trước một cách thận trọng, những động tác của anh chậm rãi và dứt khoát. "Chúng tôi tìm kiếm sự giúp đỡ của ngài, Trưởng Lão. Dettlaff, Quái Vật của Beauclair, đang lên kế hoạch tiêu diệt thành phố. Chúng tôi cần sự chỉ dẫn của ngài để ngăn chặn hắn."

Ánh mắt rực lửa của Trưởng Lão chuyển sang Aris, vẻ mặt của ông ta khó đoán. "Tại sao ta phải quan tâm đến chuyện của con người?"

Regis hơi cúi đầu. "Bởi vì hành động của Dettlaff đe dọa sự cân bằng. Nếu hắn tiết lộ đồng loại của chúng ta cho con người, nó sẽ dẫn đến chiến tranh—một cuộc chiến sẽ hủy diệt tất cả chúng ta."

Trưởng Lão im lặng một lúc lâu, ánh mắt sắc bén của ông ta dường như cân nhắc lời nói của họ. Bỗng dưng, Aris cảm thấy mặt đất rung chuyển dưới chân. Trước khi anh kịp phản ứng, sàn đá sụp xuống, và anh rơi vào bóng tối. Âm thanh gió rít lấp đầy tai anh khi anh rơi xuống, dạ dày anh quặn thắt vì cú rơi đột ngột. Cú va chạm, khi nó đến, rất mạnh nhưng không chí mạng.

Rên rỉ, Aris chống tay đứng dậy, tay anh chạm vào đá lạnh, ẩm ướt của sàn hang. Ánh sáng mờ ảo từ nấm phát quang sinh học phía trên đã biến mất, khiến anh chìm trong bóng tối gần như hoàn toàn.

"Aris!" Giọng của Neddie vang vọng mờ ảo từ phía trên, xa xôi và bị bóp nghẹt. "Cậu còn sống không đấy?"

"Tôi ổn," Aris gọi lại, giọng anh vững vàng mặc dù mất phương hướng. "Cứ ở yên đó. Đây là một phần của thử thách của Trưởng Lão."

Một lối đi hẹp mở ra phía trước, dẫn anh trở lại căn phòng trung tâm nơi Trưởng Lão Vô Hình đang chờ đợi. Những người bạn đồng hành của anh—Regis, Neddie và Oriana—đã ở đó, vẻ mặt họ vừa nhẹ nhõm vừa tò mò khi anh bước ra từ bóng tối.

"Ngươi đã vượt qua," Trưởng Lão nói, giọng nói trầm thấp của ông vang vọng khắp căn phòng. "Rất ít người sống sót qua những thử thách trong hang ổ của ta. Ngươi đã chứng tỏ mình xứng đáng với sự giúp đỡ của ta."

Aris hơi cúi đầu tôn kính. "Ngài sẽ triệu tập Dettlaff chứ?"

Trưởng Lão im lặng một lát, đôi mắt rực lửa của ông nhìn Aris chăm chú. Cuối cùng, ông gật đầu. "Ta sẽ gọi hắn. Nhưng hãy biết điều này: nếu hắn không thể kiểm soát được, ta sẽ tự mình kết liễu hắn. Sẽ không có sự khoan dung nào."

Với sự đồng ý của Trưởng Lão, nhóm chuẩn bị cho hành trình tiếp theo của họ: Tesham Mutna, thành trì cổ xưa nơi Dettlaff sẽ gặp họ. Không khí nặng trĩu căng thẳng khi họ di chuyển qua vùng hoang dã của Toussaint, bóng đen của Tesham Mutna hiện lên như một bóng ma ở phía xa.

Thành trì là một nơi ám ảnh. Những bức tường của nó, được xây dựng bằng đá đen, dường như hấp thụ ánh sáng thay vì phản chiếu nó. Không khí ở đây lạnh hơn, mang theo mùi kim loại mờ nhạt của máu đã ngấm vào đất qua nhiều thế kỷ bạo lực.

"Thật quyến rũ," Neddie lẩm bẩm khi họ đến gần cổng. "Nơi này hét lên 'chào mừng'."

Regis khẽ mỉm cười. "Tesham Mutna là một nơi có lịch sử vĩ đại—và nỗi đau lớn. Thật thích hợp khi cuộc đối đầu của chúng ta với Dettlaff sẽ diễn ra ở đây."

Không khí quanh Tesham Mutna nặng trĩu sự bất an khi Aris, Neddie, Regis và Oriana tiếp cận thành trì cổ xưa. Những bức tường đá đen của pháo đài dường như vươn cao vô tận, một khối đá nguyên khối của lịch sử bị lãng quên. Bóng tối nhảy múa trên bề mặt của nó, chập chờn như những linh hồn bồn chồn bị mắc kẹt trong các vết nứt của đá.

Bên trong, bầu không khí ngột ngạt càng trở nên sâu sắc hơn. Những hành lang hẹp, được chạm khắc từ đá tối, im lặng đến rợn người, ngoại trừ tiếng vọng nhẹ của bước chân họ. Một cơn ớn lạnh dường như tỏa ra từ chính những bức tường, thấm vào tận xương tủy của họ.

Neddie siết chặt khẩu súng laser, thái độ tự tin thường ngày của anh đã bị giảm bớt bởi sự nghiêm trọng của tình hình. "Nơi này," anh lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp, "cảm giác như là nơi những điều tồi tệ xảy ra."

Regis liếc nhìn anh, vẻ mặt anh nghiêm nghị. "Tesham Mutna thấm đẫm máu. Nó đã chứng kiến hàng thế kỷ bạo lực và đau đớn. Thật thích hợp khi cuộc đối đầu này sẽ diễn ra ở đây."

Aris không nói gì, tập trung nhìn về phía trước khi họ tiến sâu hơn vào thành trì. Các giác quan của anh nhạy bén, cơ thể căng thẳng với sự đoán trước. Anh có thể cảm nhận được sức nặng của thời khắc đè nặng lên họ, không khí tràn ngập lời hứa hẹn về xung đột.

Họ tìm thấy Dettlaff ở trung tâm của Tesham Mutna. Hắn đứng ở giữa một căn phòng tròn lớn, đôi mắt đỏ ngầu của hắn phát sáng trong ánh sáng lờ mờ. Tư thế của hắn cứng nhắc, hai tay nắm chặt bên hông. Không khí xung quanh hắn dường như rung động với cơn thịnh nộ khó kiềm chế.

"Dettlaff," Regis gọi, giọng anh vững vàng nhưng pha chút buồn bã. "Chúng ta cần nói chuyện."

Dettlaff từ từ quay lại, ánh mắt hắn dừng lại trên Regis. "Nói chuyện?" hắn nói, giọng hắn trầm và nguy hiểm. "Có gì để nói chứ? Ta đã bị phản bội. Bị lợi dụng. Và bây giờ, ngươi đến đây để dạy dỗ ta sao?"

Aris bước lên phía trước, tay anh đặt trên chuôi kiếm. "Chúng tôi không ở đây để dạy dỗ anh, Dettlaff. Chúng tôi ở đây để ngăn anh phá hủy Beauclair."

"Phá hủy Beauclair?" Dettlaff bật ra một tiếng cười cay đắng. "Bọn chúng đáng bị như vậy. Tất cả bọn chúng. Sự đạo đức giả, những lời dối trá của chúng... chúng sẽ phải trả giá cho những gì chúng đã làm."

Regis bước tới một bước, vẻ mặt anh đau khổ. "Dettlaff, con đường mà anh đang đi—nó chỉ dẫn đến thêm đau đớn. Hãy để chúng tôi giúp anh."

Mắt Dettlaff nheo lại. "Giúp ta? Ngươi muốn ta tha thứ cho chúng sao? Tha thứ cho cô ta sao?"

Regis thở dài, vai anh chùng xuống. "Không, Dettlaff. Ta muốn anh buông bỏ cơn giận của mình. Nó đang nuốt chửng anh, thúc đẩy anh đến những hành động mà anh sẽ hối hận."

Cơn thịnh nộ của Dettlaff bùng lên, và ngay lập tức, hắn tấn công. Sự biến hình diễn ra đột ngột và đáng sợ, cơ thể hắn biến thành một hình dạng quái dị với đôi cánh dang rộng, móng vuốt lấp lánh trong ánh sáng lờ mờ. Hắn lao vào Regis với tốc độ phi thường, móng vuốt của hắn xé gió.

Regis đã sẵn sàng. Anh né tránh cuộc tấn công với sự duyên dáng siêu nhiên, móng vuốt của chính anh cũng xuất hiện khi anh phản công. Hai Ma Cà Rồng di chuyển với tốc độ chóng mặt, những đòn tấn công của họ tạo ra những làn sóng xung kích khắp căn phòng.

Aris và Neddie quan sát từ rìa phòng, biết rằng đây là một trận chiến mà họ không thể can thiệp.

"Nhắc tôi đừng chọc giận Regis," Neddie lẩm bẩm, mắt anh mở to khi nhìn trận chiến diễn ra.

Cuộc đấu tay đôi diễn ra khốc liệt. Các cuộc tấn công của Dettlaff được thúc đẩy bởi cơn thịnh nộ, mỗi đòn tấn công đều nhằm mục đích giết người. Ngược lại, Regis chiến đấu với sự chính xác và kiềm chế, những động tác của anh được tính toán và thận trọng. Anh không cố giết Dettlaff—anh đang cố gắng khuất phục hắn.

"Dettlaff, dừng lại!" Regis hét lên khi anh đỡ một đòn tấn công khác. "Đây không phải là con người anh!"

"Ngươi không biết ta là ai!" Dettlaff gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp căn phòng.

Trận chiến đạt đến đỉnh điểm khi Regis thành công tung ra một đòn mạnh mẽ, đánh gục Dettlaff xuống đất. Ma Cà Rồng lớn tuổi quỳ ở đó, thở dốc, hình dạng quái dị của hắn chập chờn khi hắn biến lại dạng người cố gắng duy trì kiểm soát.

Regis đứng trên hắn, móng vuốt của anh vẫn duỗi ra nhưng vẻ mặt anh dịu lại. "Dettlaff, hãy nghe ta," anh nói khẽ. "Cơn giận này... không phải của anh. Đó là sự thao túng của Syanna, những lời dối trá của cô ta. Đừng để cô ta kiểm soát anh nữa."

Đôi mắt đỏ ngầu của Dettlaff gặp mắt Regis, và trong một khoảnh khắc, cơn giận dường như tan biến. Cơ thể hắn trở lại hình dạng con người, vai hắn chùng xuống khi hắn quỳ trên sàn đá.

"Ngươi không hiểu, Regis," hắn nói, giọng khàn khàn. "Ta đã yêu cô ta. Và cô ta đã lợi dụng ta."

Regis quỳ xuống bên cạnh hắn, giọng anh nhẹ nhàng. "Ta hiểu. Nhưng giữ lấy cơn giận này sẽ chỉ hủy hoại anh. Hãy buông bỏ nó, Dettlaff. Hãy buông bỏ cô ta."

Một sự im lặng kéo dài trước khi Dettlaff cuối cùng gật đầu, đầu hắn cúi xuống. "Được thôi," hắn nói khẽ. "Ta sẽ rời đi. Nhưng hãy biết điều này—nếu cô ta vượt qua ta lần nữa, ta sẽ không khoan dung."

Dettlaff đứng dậy, những động tác của hắn chậm chạp và mệt mỏi. Không nói thêm một lời nào, hắn quay người và bước về phía bóng tối ở rìa phòng. Trong khoảnh khắc, hắn đã biến mất, chỉ để lại sự im lặng.

Aris thở ra một hơi mà anh không nhận ra mình đang nín thở. "Mọi chuyện có thể tồi tệ hơn."

Neddie nhếch mép, mặc dù sự căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt anh. "Ừ, kiểu như chúng ta thành bụi trên sàn ấy."

Regis đứng thẳng dậy, vẻ mặt anh khó đoán. "Hắn sẽ không trở lại Beauclair. Ít nhất là bây giờ."

Aris gật đầu. "Vậy là xong. Ít nhất là bây giờ."

Nhóm rời khỏi Tesham Mutna trong im lặng, gánh nặng của đêm vẫn còn nặng trĩu trên vai họ. Beauclair đã được tha, nhưng những vết sẹo của cuộc xung đột sẽ còn kéo dài.

Trở lại Beauclair, Kael Claytor đứng trước đám đông, giọng anh vững vàng khi anh nói với mọi người. Cuộc khủng hoảng đã được ngăn chặn, nhưng cái giá của hòa bình thể hiện rõ trên khuôn mặt mệt mỏi của những người tập trung.

"Toussaint nợ những người đàn ông này một ân huệ," Kael nói, chỉ vào Aris và Neddie. "Sự dũng cảm và quyết tâm của họ đã cứu vùng đất của chúng ta khỏi sự hủy diệt."

Aris bước lên phía trước, vẻ mặt anh trang trọng. "Mối đe dọa đã qua, nhưng chúng ta phải luôn cảnh giác. Những lựa chọn mà chúng ta đưa ra bây giờ sẽ quyết định tương lai của Toussaint."

Mặt trời mọc trên Beauclair, chiếu ánh sáng ấm áp lên thành phố. Lần đầu tiên trong một khoảng thời gian dường như là vô tận, không khí tràn ngập hy vọng.

Những sự kiện ở Tesham Mutna đã khiến Aris và Neddie mệt mỏi nhưng kiên quyết. Dettlaff đã bị ngăn chặn, cơn thịnh nộ của hắn được xoa dịu bởi sự can thiệp của Regis, và Beauclair đã được cứu. Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề cuối cùng chưa được giải quyết—Syanna, hay Sylvie Anna Sowden, em gái của cố Hoàng đế Edwin Sowden. Hành động của cô ta đã khởi đầu cho chuỗi sự kiện này, nhưng liệu cô ta có thực sự không thể được cứu chuộc?

Aris và Neddie đứng trước Kael Claytor trong Cung điện Beauclair, căn phòng lớn được chiếu sáng bởi những tia nắng vàng buổi sáng. Công tước của Toussaint, người sắp lên ngôi Vua của Vương quốc Trung Địa, ngồi trên ngai vàng cao. Tư thế của ông uy nghiêm, vẻ mặt điềm tĩnh, mặc dù gánh nặng của các sự kiện trong những tuần qua vẫn còn đọng lại trong mắt ông.

Regis đứng im lặng một bên, sự hiện diện của anh là một lời nhắc nhở vững chắc về sự phức tạp của những lựa chọn phía trước.

Xin tha mạng cho Syanna

Ánh mắt của Kael chuyển sang Aris. "Ngươi đã làm rất nhiều cho Toussaint. Nhưng vẫn còn vấn đề của Sylvie Anna. Hành động của cô ta không thể không bị trừng phạt. Sự phản bội của cô ta đã mang cái chết đến vùng đất này."

Aris bước lên phía trước, giọng nói anh vừa phải nhưng kiên quyết. "Thưa Đức Ngài, hành động của Syanna bắt nguồn từ nỗi đau, không phải ác ý. Cô ta chỉ là một đứa trẻ khi Hoàng đế Edwin đày ải cô ta, bị ruồng bỏ vì một lời tiên tri—một lời tiên tri không gì khác ngoài nỗi sợ hãi và sự mê tín."

Vẻ mặt của Kael trở nên cứng rắn khi nghe nhắc đến lời tiên tri. Là cố vấn trước đây của Edwin, ông đã tận mắt chứng kiến sự hủy diệt do sự cuồng loạn của Mặt Trời Đen gây ra.

"Cô ta đã bị bỏ rơi," Aris tiếp tục, giọng anh vững vàng. "Anh trai cô ta, gia đình cô ta—tất cả những người cô ta tin tưởng đều quay lưng lại với cô ta. Cô ta sống trong cảnh lưu vong, bị bao vây bởi sự căm hờn và sợ hãi. Có gì lạ khi cô ta tìm kiếm sự báo thù?"

Neddie, đứng bên cạnh Aris, nói thêm, "Chúng tôi đã thấy sự cô lập đó có thể gây ra những gì cho một người, Kael. Nó không bào chữa cho những gì cô ta đã làm, nhưng nó giải thích cho điều đó. Cô ta xứng đáng có cơ hội để sửa chữa mọi thứ."

Kael ngả người ra sau ghế, các ngón tay đan vào nhau khi ông cân nhắc lời nói của họ. Sự im lặng kéo dài, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng xào xạc nhẹ của những biểu ngữ treo phía trên.

Cuối cùng, Kael lên tiếng, giọng ông trầm ngâm. "Các ngươi đưa ra một lập luận thuyết phục. Sylvie Anna thực sự là nạn nhân của hoàn cảnh. Và mặc dù hành động của cô ta là không thể tha thứ, nhưng có lẽ chúng không vượt quá giới hạn của sự cứu chuộc."

Một Cơ Hội Thứ Hai

Kael đứng dậy, giọng nói của ông mang theo sức nặng của quyết định. "Sylvie Anna sẽ không bị hành quyết. Thay vào đó, cô ta sẽ ở lại đây tại Beauclair dưới sự hướng dẫn của ta. Nếu ta trở thành Vua của Vương quốc Trung Địa, cô ta phải học được ý nghĩa của việc lãnh đạo bằng sự khôn ngoan và lòng trắc ẩn."

Regis hơi cúi đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh. "Một quyết định khôn ngoan, thưa Đức Ngài. Sự cứu chuộc là một con đường hiếm khi được lựa chọn, nhưng là một con đường đáng theo đuổi."

Kael quay sang Aris và Neddie, vẻ mặt ông dịu lại. "Lời nói của các ngươi đã lay chuyển ta. Nhưng hãy biết điều này—nếu cô ta phản bội vùng đất này một lần nữa, ta sẽ không ngần ngại hành động."

Aris gật đầu, sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Cảm ơn Đức Ngài. Ngài sẽ không hối hận về quyết định này."

Một Phần Thưởng Xứng Đáng

Sự căng thẳng trong căn phòng dịu đi khi Kael bước xuống khỏi ngai vàng, giọng điệu của ông chuyển sang biết ơn. "Aris, Neddie, Toussaint nợ các ngươi một ân huệ không thể trả hết. Các ngươi đã cứu vùng đất này khỏi sự hủy diệt và khôi phục hy vọng cho người dân."

Kael ra hiệu cho một người hầu, người này tiến đến với một cuộn giấy mang ấn của Công tước. "Như một dấu hiệu của lòng biết ơn của ta, ta trao cho các ngươi Corvo Bianco, một trong những điền trang tốt nhất của Toussaint. Nó là của các ngươi để làm bất cứ điều gì các ngươi muốn."

Neddie huýt sáo khe khẽ, một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt anh. "Một điền trang, hả? Đoán là điều này có nghĩa là chúng ta chính thức trở nên sang trọng rồi."

Aris giọng nói của anh vẫn khiêm tốn. "Thưa Ngài, điều này còn hơn cả những gì chúng tôi có thể yêu cầu. Cảm ơn ngài."

Ánh mắt của Kael dịu lại. "Các cậu đã xứng đáng với nó. Toussaint sẽ luôn chào đón các ngươi như những người hùng."

3

0

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.