ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
30 có phải gái ế

Đang đứng trước gương thấy anh bước vào phòng cô nhảy bổ đến

-Anh! Anh cố tình phải ko?

Biết cô đang đề cập đến chuyện gì nhưng anh vẫn vờ vịt

-Cố tình gì cơ?

Cô chìa cổ ra trước mặt anh

-Anh để lại đầy vết trên cổ em đây này, giờ em làm sao mặc áo hở cổ được!

Anh cười nhăn nhở

-Ừ thì tại anh hưng phấn quá đà

-Hưng phấn, cô đay lại, thế sao chỉ để lại toàn vết trên cổ, bên dưới còn thừa chỗ đây này, lo mà hưng phấn ở đó đi. Anh cố tình đóng dấu chủ quyền lên em thì có!

Bị cô đoán đúng rồi, anh xoa dịu

-Thì cũng có đau đâu, vài hôm là hết ấy mà

-Tốt thôi, cô cười nhạt, cấm vận, khi nào hết hẵng hay

Anh giãy nảy lên

-Đừng, thôi để anh mua cho em mấy cái áo mới nhé!

Dự định của anh là sẽ đi cùng cô mua vài cái áo, rồi tiện thể chỉ tiện thể thôi mà, ghé qua hàng đồ lót rồi bắt cô thay ra thay vào thật nhiều bộ, kích thích phải biết

Nói kiểu gì cô cũng ko chịu quay lại ở cùng anh, cứ ở trong cái nhà trọ bé xíu ấy, đúng là cứng đầu cứng cổ ít ai bằng

Cô yêu cầu anh nghỉ việc ở trường nhưng anh ko từ chối. "Phải luôn để em trong tầm mắt"anh nói vậy. Cô dọa

-Được, vậy tối em ko về chỗ anh nữa đâu, cho anh "đói" dài dài

Anh tỉnh bơ

-Thì làm tình luôn ở trường, em cũng có phòng riêng còn gì

Thế là cô chịu thua, bạn trai cô đúng là cái gã trơ trẽn sống sượng, đã thế còn mồm mép tép nhảy, giờ anh cao trình hơn cô nhiều rồi.

Ông thấy bà mang hộp bánh gối ra cửa thì cau mày bực bội, chắc lại mang sang bên ngoại, ông vẫn còn muốn ăn nữa cơ mà, dù đã no lắm rồi nhưng vẫn còn muốn ăn. Chợt ông khựng lại khi thấy cô xịch xe đến trước ngõ. " Ra là cho cái con lăng loàn đó" ông nghĩ thầm đã định xông vào xỉ mắng 1 bài nhưng thấy cô đưa cho bà 1 hộp to tướng nên thôi.

Tò mò ông mở cái hộp cô vừa đưa cho bà ra xem vài lọ thuốc bổ, thuốc xương khớp, 1 hộp Ensure 1 hộp Anlene. Ông bóc những hộp thuốc bổ ra làm 1 vốc, thuốc bổ là phải uống nhiều mới có tác dụng

Gia đình ông trước kia là địa chủ, vì cải cách ruộng đất nên mới thành khánh kiệt. Cha mẹ ông có 4 đứa con trai, ông là con thứ, mẹ ông lại ko thích ông, cho nên muốn ăn gì, muốn có gì thì phải đấu tranh, phải giành giật. Do đó ông quen với kiểu vơ bèo vợt tép rồi, mà thừa còn hơn thiếu, cứ thấy có gì là ngay lậ tức phải đắp vào thân

Khi bà Hà bước vào phòng thì thấy chồng nằm giãy dụa dưới đất mồm sùi đầy bọt mép. Hốt hoảng bà gọi xe cứu thương, đến bệnh viện thì ông đã rơi vào hôn mê.

Cô về đến phòng trọ thì thấy Hiếu đang đứng đợi

-Em khỏe hẳn chưa?

Hóa ra cậu đã biết được rằng vợ mình thản nhiên đứng nhìn cô bị đẩy từ trên cao xuống mà ko làm gì. Vợ chồng cậu cãi nhau to, ko chỉ 1 trận và giờ cậu đã viết đơn li hôn, ai chấp nhận sống với kẻ máu lạnh như cô ta được. Cậu thực ra ko hề ghét cô, ghét sao được, cô có làm gì cậu đâu, người phản bội là cậu mà, và thật ra trong lòng cậu vẫn còn yêu cô, bấy lâu cậu cùng vợ làm đủ trò điên chẳng qua chỉ là để gây sự chú ý của cô.

Việc bố cô mất gây rúng động cả khu, cảnh sát vào cuộc, những đồ ăn thức uống ông dùng đều bị mang đi kiểm tra. Ông bị ngộ độc xyanua có trong những viên thuốc bổ, ko phải do cô, là do Huệ Chi. Việc Hiếu đưa đơn li hôn làm Huệ Chi phát điên nên trút giận lên cô.

Đám tang bố cô nhiều người đến viếng đến bất ngờ, toàn phụ nữ là chủ yếu, 1 kẻ cục súc gàn dở như bố cô chỉ được mỗi cái đẹp trai mà hóa ra lắm đàn bà mê mẩn thế.

Bà Hà đứng thẫn thờ ko tin nổi những chuyện xảy ra, sao lại thế này, sao bà lại mất đi người chồng yêu thương bà nhất mực đột ngột quá thế.

Khi cô bước vào nhà tang lễ cùng anh thì dì cô nhảy xổ ra nhưng mẹ cô còn nhanh hơn

-Cút! bà gào lên giọng căm phẫn, mày đúng là nghiệp chủng. Giờ còn dám vác mặt đến đây sao, do mày mà bố mày chết mà còn chường mặt ra à

Anh vội vòng tay ôm lấy cô giúp cô khỏi ngã, bố mất cô cũng rất suy sụp, suốt thời gian chuẩn bị cho đám ma cô cũng ko được tham gia giờ lại còn thế này nữa. Mẹ cô lại chồm đến thì cậu cô nhảy ra đứng chắn giữa

-Thôi mình về thôi cháu.

Anh bế cô đang nằm lả từ xe vào phòng, liệu có nên cho cô 1 liều an thần mạnh để cô ngủ đi ko, mấy ngày nay cô đã mất ngủ, uống thuốc ngủ cũng ko ngủ được, nhìn cô dật dờ đi lại như cái xác ko hồn mà lòng anh xót buốt.

Mới rời mắt khỏi cô có 1 chút mà đã ko thấy cô đâu, anh hốt hoảng bổ đi tìm, điện thoại, đồng hồ hay ô tô của cô anh đều cài định vị nhưng cô bỏ hết ở nhà, cô đã đi đâu? Xe cô vẫn để ở nhà tức là cô chỉ loanh quanh gần đây. Anh tìm thấy cô đang đứng trên nóc tòa nhà cô thích nhất, nơi đêm đêm đèn led tạo nên những hình ảnh đẹp đẽ sống động trên cả mặt phía trước tòa nhà, thật may là anh hiểu rõ tính cách cô. Rón rén lại gần anh sợ làm cô giật mình, cô đang đứng trên rìa cao của nóc tòa nhà, chỉ cần trượt chân là cô rơi xuống

-Nhi à, anh gọi giọng dịu dàng, xuống đi em, xuống đây với anh

Cô quay lại nhìn anh nước mắt tràn đầy khuôn mặt

-Vì em nên bố em phải chết

-Ko đúng đâu, nghe vô lí lắm

-Mẹ em căm ghét em

-Em nghe câu giận mất khôn ko, bà ấy nói mà ko suy nghĩ gì cả đâu

-Anh có nghĩ em là cái đứa chuyên mang tai ương đến cho những người xung quanh em ko?

-Ko, anh trả lời rất cương quyết, như anh này, anh hạnh phúc biết bao khi có em! Xuống thôi nào, em mà cũng chết nữa thì ai chăm sóc cho mẹ em đây?

Cô trân trối nhìn anh rồi nhẹ nhàng cô nhảy vào lòng anh.

3

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.