Chương 8
Tiêu Tuyết
Dực Long thế gia nghị sự đường.
Tiêu Vân Phong vẻ mặt âu sầu, thất thần, ngồi tại vị chính giữa điện, xung quanh một sáu vị trưởng lão mỗi người một tâm tư khác nhau.
Thấy đám gia nô, tỳ nữ trở về, Tiêu Vân Phong liền đứng dậy, thấy bọn chúng thất thần đi về trong lòng đã minh bạch. Tỳ nữ Ân Nhi tiến vào sảnh đường quỳ trước mặt Tiêu Vân Phong, miệng nói.
- " Nô tỳ bất lực, không thể đem tiểu thư trở về, xin gia chủ trách phạt."
Tiêu Vân Phong ánh mắt rầu rĩ nhìn Ân Nhi.
- " Ngươi đứng lên đi, tính cách của Ngưng Nhi ta hiểu rõ, ý nó đã quyết, không ai cản được."
Tiêu Vân Phong chậm chậm bước xuống, ý định trở về thư phòng.
- " Gia chủ, trước khi rời đi tiểu thư có nhờ nô tỳ chuyển cho người một bức thư tín."
Ân Nhi thấy Tiêu Vân Phong muốn rời đi nhanh miệng nói.
- " Thư tín..." Mắt Tiêu Vân Phong ánh lên một chút bất ngờ.
Ân Nhi tiến tới, hai tay đưa tới cho Tiêu Vân Phong một phong thư, sau đó gấp gáp lui xuống, Tiêu Vân Phong đón lấy vội vàng mở ra đọc.
- Phụ thân, thư này nhi nữ trước khi tới nghị sự đường đã viết, đêm qua nữ nhi và bằng hữu bị Tiêu Dực trưởng lão bắt gặp, thực sự đã động thủ, nữ nhi đã bị ép bộc phát ra Hồn Lực hoá hình. Tiêu Dực thấy cảnh này, nữ nhi biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Sở dĩ nhi nữ điên cuồng tu luyện vì do không muốn bị gả đến Thần Thánh thế gia, làm nữ nhân của Thẩm Phi, cũng chính vì tu luyện sai phương pháp dẫn đến bạo bệnh bộc phát, đau đớn hành hạ suốt hai năm, cách đây một tháng nhi nữ gặp một vị bằng hữu, không màng danh lợi tận tình mà trị bệnh cho nữ nhi, nay bệnh đã khỏi tuy nhiên lại xảy ra cơ sự này. Bằng hữu kia đối với nhi nữ ân trọng như núi, không thể để hắn bị liên lụy được, xin phụ thân tìm cách làm sự việc này lắng xuống, bảo vệ hắn đến cùng. Về phần Tiêu Dực, con người này nịnh trên nạt dưới, tiền tài làm hoa mắt, vẫn luôn xem phụ thân như cái gai trong mắt, đe doạ chức vị gia chủ, phụ thân nhất định phải hết sức đề phòng.
Tiêu Diễm, Tiêu Phương đều hùa theo Tiêu Dực kết thành một phe, Tiêu Vũ thúc thúc và Tiêu Vạn Thành bá bá tuyệt đối có thể tin tưởng được. Nếu phụ thân cùng hai người này có quan hệ tốt sẽ giúp ích rất nhiều. Chuyện nhi nữ vào Hắc Địa Sâm Lâm nhi nữ đã quyết, đây cũng là kết thúc thoả đáng nhất cho tất cả mọi người. Cuối cùng mong phụ thân bảo trọng. -
Tiêu Vân Phong đọc xong thư, không ngờ tiểu nữ Ngưng Nhi suốt hai năm chịu sự đau đớn dày vò như vậy mà vẫn cắn răng không than thở một câu, trong lòng cảm thấy đau đớn như ngàn vạn vết dao đâm. Ý nguyện của Ngưng Nhi nhất định hắn sẽ hoàn thành, bảo toàn cho vị bằng hữu kia.
- " Ngưng Nhi đã quyết đi vào Hắc Địa Sâm Lâm, chuyện này đến đây kết thúc, về phần Thần Thánh thế gia, Tiêu Vân Phong ta tự có an bài, nếu ai còn nhắc đến chuyện ngày hôm nay, đừng trách ta không nể mặt."
Trong hoàn cảnh này, Tiêu Vân Phong một lời nói ra như sấm đánh bên tai, bọn trưởng lão kia ai mà dám đối chất, bọn chúng chỉ " Vâng " một tiếng rồi im lặng.
Tại Thánh Lan học viện.
Nhiếp Ly sau sự tình đêm qua cũng có chút lo lắng, không phải cho hắn mà cho Tiêu Ngưng Nhi, sau đó Ân Nhi đến gặp hắn, truyền lời của Ngưng Nhi rồi đưa tin tức Ngưng Nhi tiến vào Sâm Lâm làm cho hắn có phần choáng váng, không ngờ Ngưng Nhi lại quyết định như thế, nhưng nàng đã quyết định vậy thì hắn cũng không thể làm gì hơn, mặt khác Ngưng Nhi làm như vậy cũng là để bảo vệ hắn. Hắn chỉ còn biết thương cảm và chúc phúc cho Ngưng Nhi không gặp nguy hiểm gì mà thôi.
Vật cuối cùng hắn nhận được là một miếng hồng ngọc, Ân Nhi nói đây là vật tiểu thư luôn mang bên mình, tiểu thư nhắn công tử rằng nếu mạng này tiểu thư giữ được, sau này gặp lại ân tình này của công tử tiểu thư nhất định báo đáp, miếng ngọc này làm vật hẹn ước. Hắn nhận miếng ngọc trong lòng vô cùng xót thương, Ân Nhi nói ở Quang Huy thành này hồng ngọc tượng trưng cho tình yêu thiếu nữ.
Dực Long thế gia im hơi lặng tiếng, tuyệt nhiên không có một tin tức gì về Ngưng Nhi, Thần Thánh thế gia vẫn như trước, chèn ép Dực Long thế gia, rồi cuối cùng mọi chuyện cũng dần lắng xuống.
Hai tháng sau, tại Thánh Lan học viện.
Trong căn phòng nhỏ, sáu người bọn Nhiếp Ly đang tán gẫu, chuyện về Ngưng Nhi vẫn có chút còn đọng lại trong lòng làm Nhiếp Ly có phần trầm mặc hơn lúc trước.
- " Ta vừa có nhìn thấy một đám nữ sinh mới nhập học, ai nấy trông nuột nà, hí hí, không biết khi ta tu vị tăng lên Bạch Ngân có nữ sinh nào viết thư tình gửi cho ta không nhỉ."
Lục Phiêu đứng giữa phòng mà ba hoa.
- " Lục Phiêu, ngươi ở trong đó có phải không?"
Một thân ảnh chạy từ phía sân nhỏ đang tiến đến cửa phòng, âm thanh từ miệng người đó mà phát ra, tuy rất thanh thúy nhưng mà vang dội.
Nghe được cái âm thanh này, Lục Phiêu đến cả cọng lông cũng đều muốn dựng lên, hắn rụt cổ, đưa mắt nhìn xung quanh, vội vàng nói với Nhiếp Ly.
- " Nhiếp Ly, ta đi trước, ngươi nói ta không có ở đây."
Nói xong Lục Phiêu thả người định phi qua cửa sổ chạy trốn.
Tại lúc Lục Phiêu vọt người bay lên, Nhiếp Ly đột nhiên ra tay, nắm chặt y phục Lục Phiêu, Lục Phiêu vừa mới vọt người lướt trên, bất ngờ không đề phòng bị Nhiếp Ly ôm trở về, bành một tiếng, ngã đặt mông trên mặt đất.
- " Nhiếp Ly, ngươi làm gì thế?" Lục Phiêu cau có nhìn Nhiếp Ly.
- " Không có làm gì cả, ta muốn hỏi ngươi đi đâu vậy?" Nhiếp Ly há to miệng, rất là vô tội nói ra.
- " Đừng hỏi nữa, ta phải đi nhanh, bằng không thì thảm rồi!" Lục Phiêu méo mó, tranh thủ thời gian đứng lên, lần nữa vọt người lướt đi.
Nhiếp Ly đột nhiên đi tới phía trước một bước, chỉ thấy Lục Phiêu vừa mới nhúng người lên lập tức, bị Nhiếp Ly đẩy một phát, bành một tiếng ngã trên mặt đất, Lục Phiêu hầu như muốn khóc.
- " Nhiếp Ly, ngươi còn là bằng hữu tốt của ta không?"
- " Ngươi cũng quá gấp gáp, ngươi nói trước đi ngươi muốn đi đâu, như vậy chúng ta mới có thể yên tâm!" Nhiếp Ly lại là chậm quá nói.
- " Khi trở về ta lại nói với các ngươi." Lục Phiêu đang chuẩn bị thả người lướt đi, mãnh liệt quay đầu trừng mắt liếc Nhiếp Ly.
- " Ngươi không được kéo ta nữa!"
- " Ta không có kéo ngươi! Ngươi nói trước đi tại sao ngươi lại bỏ chạy!"
Trên thực tế lúc này, Nhiếp Ly đã nhịn không được khóe miệng nổi lên từng trận cười, từ khi nghe được cái thanh âm quen thuộc kia, hắn cũng đã biết đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp ra tay, chỉ là cố ý kéo dài thời gian không cho Lục Phiêu trốn mà thôi.
- " Ngươi lại kéo ta, ta với ngươi không bạn bè nữa!" Lục Phiêu liên tiếp bị Nhiếp Ly hỏi nhiều lần vậy, hầu như muốn bạo phát.
Nhiếp Ly giơ hai tay lên, nói.
- " Ta không kéo ngươi, ngươi đi đi!"
Lục Phiêu đang chuẩn bị vọt người lướt đi lần nữa, thì nghe đằng sau cái thanh âm thanh thúy kia quát.
- " Lục Phiêu, ngươi còn dám chạy, đời này đừng đến gặp ta!"
Nghe được cái thanh âm này, Lục Phiêu mới lướt đi vài mét, dừng lại một chút, cuối cùng ủ rũ cụp đầu quay trở về, một gương mặt khổ sở đến bao nhiêu buồn bực đều thể hiện hết lên gương mặt.
Nhiếp Ly lúc này mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ thanh tú động lòng người đứng ở trước cửa, mặc một thân quần áo luyện công màu đỏ, hai tay chống nạnh, có một loại khí phách không nói ra được, người thiếu nữ này là Tiêu Tuyết.
22
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
