Chương 2
Tiêu Ngưng Nhi
Tia nắng sớm mai lấp lánh.
Tại lớp học Yêu Linh sư sơ cấp.
Sắp tới giờ học, một đám học viên tụm ba tụm năm nói chuyện phiếm, bỗng một dáng nam hài tử gấp gáp chạy vào, vừa chạy vừa hô lớn.
- " Nhiếp Ly, a a, nữ thần, nữ thần vào lớp ta."
Tiếng Lục Phiêu hô lớn làm đám nam sinh đang nói chuyện phiếm cũng nhao nhao theo.
- " Nữ thần nào thế Lục Phiêu... Hẳn là xinh đẹp lắm sao."
- " Hài, trông bọn các ngươi, tu luyện thì không lo, chỉ ngày ngày chăm chăm rình rập nữ nhi nhà lành, thật là không có tiền đồ mà."
Nhiếp Ly ngẩng mặt lên nhìn bọn huynh đệ thở dài một tiếng.
- " Gì chứ, như ngươi thì có tiền đồ nhỉ, tu luyện bao lâu rồi mới tiến giai Thanh Đồng nhất tinh, may mà chưa bị đuổi học, như Đỗ Trạch huynh đệ kìa, không gì cũng đã tiến cấp Bạch Ngân, thôi không nói chuyện này nữa, sắp có một mỹ nhân nhập học lớp ta đó."
Lục Phiêu chạy đến bên cạnh Nhiếp Ly, tay đập xuống bàn, ngồi xuống miệng ba hoa.
- " Ta nghe nói, hai năm trước nàng ta đã tiến cấp Thanh Đồng nhưng bỗng mắc bạo bệnh, nằm liệt giường, tu vị giảm sút, cho đến bây giờ mới khá hơn, lại tiếp tục theo học, học viện xếp vào lớp ta đó."
Nhiếp Ly vẻ mặt khá trầm ngâm như đang nghĩ ngợi điều gì, còn Lục Phiêu vẫn đang thao thao bất tuyệt.
- " Ta còn nghe nói nàng ta rất lạnh lùng, không để ý gì đến nam nhân, mặt khác nàng ta từ bé đã bị gia tộc của mình đem dâng cho Thần Thánh thế gia bằng cái hôn sự với Thẩm Phi, thật là số phận trêu đùa mà, cái tên Thẩm Phi kia đào hoa vấn liễu mà tại sao cứ mang mỹ nhân đến dâng cho hắn vậy."
Lục Phiêu dáng vẻ bức xúc nói ra.
- " Ừm, đã nội phát bạo bệnh, tu vị tổn hao, lại còn bị ép gả cho tên không ra gì, người này quả thật là đáng thương."
Nhiếp Ly có chút động tâm thương cảm.
Tiếng chuông báo hiệu vào học vang vọng khắp Thánh Lan học viện.
- " Thôi vào học rồi, về chỗ đi, mau mau."
Lục Phiêu đưa tay xua xua lũ bạn học vẫn đang tụm ba tụm năm nghe hắn ba hoa. Từ ngoài đi vào một lão đạo sư, đằng sau dẫn theo một thiếu nữ. Thiếu nữ này xinh đẹp như hoa, làn da trắng, tuy có chút nhợt nhạt, thân hình lồi lõm tạo ra những đường nét hoàn mỹ, mái tóc dài qua vai, đen nhánh, khuôn mặt vũ mị mê hoặc nhưng hiện lên sắc thái lạnh lùng, không để ý người nào ngoài ngàn dặm. Thật là một Băng Sơn mỹ nhân.
- " Ra mắt mọi người, đây là Tiêu Ngưng Nhi, từ hôm nay sẽ chính thức nhập học lớp chúng ta."
Các nam sinh người nào người nấy ngây ngốc nhìn, quả thật nữ sinh này đẹp ngoài sức tưởng tượng của bọn chúng mà, Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu cũng đang ngây người mà nhìn.
- " Thật là đáng tiếc mà.". Nhiếp Ly buột miệng nói ra, trong tâm hắn cảm thấy có chút thương cảm cho mỹ nữ đang đứng trước mặt.
Tiêu Ngưng Nhi không nói gì, mặt vẫn lạnh lùng có chút âu sầu, lặng lẽ tiến về phía cuối lớp, một mình ngồi một chỗ, nhưng vị trí này không cách xa bọn Nhiếp Ly cho lắm.
- " Xin chào, ra mắt bạn mới."
Lục Phiêu cùng Nhiếp Ly quay qua chào hỏi, chỉ thấy Tiêu Ngưng Nhi thoáng liếc qua bọn họ rồi lại lạnh lùng đưa ánh mắt hướng về phía bục giảng.
- " Người đâu mà lạnh lùng, chút xã giao cũng không có." . Lục Phiêu hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
Nhiếp Ly lấy Lục Phiêu làm bia chắn, đưa mắt nhìn Tiêu Ngưng Nhi dò xét một chút, nàng tuy rất mê người nhưng da dẻ thật sự nhợt nhạt, nước da mịn màng nhưng toát lên một vẻ lạnh lẽo, chắc hẳn người này mang thể chất cực hàn hoặc đã bị hàn khí nhập thể, sắc mặt âm trầm thế kia, không rõ sự tình ra sao nhưng cho thấy thiếu nữ kia thật sự đã từng trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Nhiếp Ly rời mắt khỏi người Tiêu Ngưng Nhi, những biểu hiện này Nhiếp Ly đã từng đọc qua một cuốn sách nói về chứng bệnh có biểu hiện thế này. Hắn cau mày nhớ lại xem đã đọc ở đâu, hắn sực nhớ ra một cuốn sách ghi chép chứng bệnh có biểu hiện giống thế này, chứng bệnh này phải chăng là chứng bệnh Cực Hàn. Người mắc bệnh này khi đạt đến Thanh Đồng sẽ phát bạo bệnh, nhẹ thì nằm giường, nặng thì tu vị khuếch tán, nếu không chữa trị, sau này bệnh cứ theo tu vị tăng lên càng ngày càng lan ra, bộc thể mà chết, nghĩ đến đây Nhiếp Ly không khỏi trong lòng thương xót, hắn cũng không chắc mình đoán có đúng không, nếu đúng thì thật là nguy hiểm, không nói cho thiếu nữ kia biết hắn trong tâm cũng áy náy, nhưng nếu nói mà không chính xác thì sao, quan trọng hơn làm sao để tiếp cận. Nghĩ một lúc Nhiếp Ly âm trầm đưa mắt nhìn lên bảng đen.
Một tia suy nghĩ loé lên trong đầu Nhiếp Ly, hắn có cách tiếp cận nữ sinh kia rồi, chỉ là có chút nguy hiểm mà thôi.
Tiếng chuông lại vang lên, giờ học đã kết thúc, bọn Lục Phiêu tụm lại.
- " Này, Nhiếp Ly, Vệ Nam chúng ta đi tìm Đỗ Trạch hàn huyên một chút đi."
- " Được, ta cũng muốn tìm hắn nhờ chút việc."
Vệ Nam lên tiếng.
- " Bọn ngươi đi trước đi, ta còn có chút việc, một lát nữa gặp lại."
Nhiếp Ly vừa nói vừa bước đi.
- " Tên kia làm gì mà bí ẩn thế, thôi chúng ta đi, mặc kệ hắn, chút nữa hắn đến." Lục Phiêu ánh mắt nghi ngờ nói.
Bên ngoài Thánh Lan học viện là một khu chợ nào nhiệt, ở đây buôn bán đủ thứ, Tiêu Ngưng Nhi chầm chậm di chuyển qua khu chợ, len lỏi qua những người đang đứng xem một thương gia giới thiệu bộ giáp vừa được điêu khắc. Nàng đi vào một con hẻm nhỏ, con hẻm này dẫn ra một mảnh rừng nhỏ, nằm sát bên những cánh đồng dược liệu của hội luyện đan, cánh rừng này cũng có một ít luyện đan sư đi vào tìm thảo dược nhưng thỉnh thoảng mới có người bắt gặp.
Tiêu Ngưng Nhi chậm rãi bước đi, từ lúc bệnh tình có chút khá hơn, nàng lại tiếp tục tới đây tu luyện, nàng lại điên cuồng mà tu luyện, cho tới đêm muộn mới về, hôm nay cũng không phải ngoại lệ, trong khu rừng này sẽ không có ai tới làm phiền nàng tu luyện. Tới một khoảng đất trống, Ngưng Nhi dừng lại chuẩn bị ngồi xếp để tu luyện thì bỗng nhiên nàng cảm thấy có người theo dõi, có lẽ hắn đã theo nàng suốt quãng đường từ Thánh Lan học viện ra đây. Người này lén lút nhất định không có ý tốt.
- " Ai, bước ra đi."
Tiêu Ngưng Nhi hướng tới chỗ có động mà quát, tay khẽ động lấy ra một thanh trủy thủ.
- " Là ta, ta là Nhiếp Ly, bạn học cùng lớp với cô."
Từ trong bụi cỏ Nhiếp Ly bước ra, tay giơ trước mặt, lắc lắc như dáng vẻ bị trói.
- " Ngươi theo dõi ta làm gì, nói?."
Tiêu Ngưng Nhi ánh mắt dò xét, đồng thời cẩn thận đề phòng.
- " Ta có chuyện tò mò muốn làm rõ một chút thôi, đi theo cô cách này có hơi biến thái, nhưng đây là cách duy nhất để có thể nói chuyện được với cô."
Nhiếp Ly đứng cách Ngưng Nhi một khoảng, tay xua xua mà nói.
- " Giữa ta và ngươi không quen biết, ngươi muốn tò mò chuyện gì, ta còn phải tu luyện, đừng làm phiền ta."
Ngưng Nhi không một chút hào hứng, nàng không để tâm tới lời Nhiếp Ly nói, trước giờ nàng không quen biết hắn, biết đâu hắn lại là tên lừa gạt.
- " Ta chỉ là tò mò một chút chuyện liên quan đến cô, ta có một phát hiện liên quan đến việc tu luyện của cô, muốn hỏi cho rõ, nhưng chắc cô không muốn nghe, vậy thôi ta đi trước."
Nhiếp Ly trong lòng rất muốn nói cho thiếu nữ này biết về bệnh tình của nàng, nhưng có lẽ nàng không quan tâm cho lắm, hắn đành quay mặt chuẩn bị rời đi. Tiêu Ngưng Nhi chắc hẳn đây là một kẻ lừa gạt, nhưng khi nghe hắn nói có chuyện liên quan đến tu luyện của mình, nàng cũng sinh ra tò mò muốn biết xem hắn nói gì.
- " Liên quan đến ta và việc tu luyện của ta sao, vậy ngươi nói xem thế nào."
Nhiếp Ly tính quay đi, nghe thấy câu đó bỗng chậm lại, quay mặt lại nói chuyện.
- " Ta chỉ muốn hỏi, có phải mỗi khi tu luyện cô đều phải bỏ giày vì hai bàn chân cảm thấy nóng như lửa đốt."
Nghe hắn nói vậy Ngưng Nhi bỗng nao nao. Đúng là mỗi khi tu luyện tới gần đêm hai chân nàng đều cảm thấy nóng như lửa đốt khiến nàng phải bỏ giày ra.
- " Đúng vậy, làm sao ngươi biết."
Nhiếp Ly vẻ mặt trầm ngâm.
- " Thật sự ta cũng chưa dám chắc nên mới phải hỏi cô... Ngoài ra mỗi lúc đêm xuống, mặc dù bàn chân nóng ran nhưng cơ thể cô lại cảm thấy như rơi xuống hố băng, đau đớn thống khổ vô cùng, muốn tu luyện cũng không có cách nào, lực bất tòng tâm."
Nghe lời này của Nhiếp Ly, trong lòng Ngưng Nhi bỗng cảm thấy run run, suốt hai năm nàng đóng chặt cửa âm thầm chịu đựng, người nhà cũng chỉ biết nàng cáo bệnh, nhưng không ai rõ cụ thể nàng bị làm sao, nhưng sao Nhiếp Ly một kẻ mới gặp lần đầu lại biết rõ như vậy.
Thấy sắc mặt của Tiêu Ngưng Nhi, Nhiếp Ly biết mình đã đoán đúng, như vậy rút cuộc thật sự là bệnh Cực Hàn.
- " Ngoại trừ những điều trên, trên cơ thể cô còn có một số vùng máu ứ đọng, đau đớn vô cùng, kéo dài mãi không tan, mà còn có xu hướng khuếch tán ra, có đúng không."
Nhiếp Ly nhìn Tiêu Ngưng Nhi, ánh mắt nghiêm nghị mà hỏi.
Nghe Nhiếp Ly nói Ngưng Nhi chợt hoảng hốt, hắn đã nói rất đúng về bệnh của nàng, hai mắt nàng run run, đã có chút lệ quang vương trên mắt.
- " Đúng vậy, ngươi biết ta bị bệnh gì sao."
- " Đúng, khi ở lớp học, ta đã quan sát cô, đoán được bệnh của cô, nếu theo phỏng đoán của ta là đúng thì sẽ rất nguy hiểm nếu cô không biết bệnh của mình, không có cách nào kiểm chứng nên phải dùng cách này tiếp cận cô, tính ta hơi tò mò nên cô đừng trách ta lo chuyện bao đồng nhé."
Nhiếp Ly tay gãi gãi mũi đi đi lại lại mà nói.
- " Ngươi biết bệnh của ta sao."
Ngưng Nhi khẩn trương, ánh mắt hướng về phía Nhiếp Ly.
- " Bệnh của cô là chứng Cực Hàn, ta quan sát sắc mặt cô u sầu, đoán biết cô đang chịu đựng đau đớn dày vò, nước da của cô tuy mịn nhưng nhợt nhạt đó là do khí huyệt không thông, làm cho khí huyết ngưng trệ, máu tụ lại một chỗ, gây đau đớn vô cùng. Khác nữa là cô có phải thường xuyên tu luyện ban đêm, khiến hàn khí xâm nhập, thêm thể chất người cô lại là cực hàn, khiến cho bệnh càng ngày càng nặng thêm."
- " Bệnh này sẽ theo tu vị cô mà gia tăng, sau khi đạt Thanh Đồng sẽ vô cùng đau đớn, sau khi đạt Bạch Ngân sẽ phát bạo bệnh, dần dần theo tu vị tăng cao mà khuếch tán, có thể dẫn đến bộc thể mà chết."
Nghe được lời Nhiếp Ly, Ngưng Nhi bỗng sụp xuống, hai khoé mắt ướt đẫm phiếm hồng, ngẩng mặt lên trời mà khóc nức nở.
- " Gia tộc ta vì muốn lấy lòng Thần Thánh thế gia mà từ nhỏ đã mang ta dâng cho tên Thẩm Phi, dần lớn lên ta hiểu rõ con người Thẩm Phi hắn bỉ ổi, ta đã liều mạng tu luyện, mong rằng không bị gả cho tên Thẩm Phi đó, hôm nay ngươi lại nói ta sẽ bộc thể mà chết nếu tu vị tăng lên, vậy không phải mọi cố gắng của ta chỉ là trò đùa thôi sao."
Thấy một mỹ nhân vẻ ngoài lạnh lùng mà lại trước mặt mình mà quỳ khóc, Nhiếp Ly không khỏi động lòng.
- " Ta tu vị kém cỏi, nhưng được phân phó là người trông coi thư viện của Thánh Lan học viện, sách cổ ta đọc cũng nhiều, cô yên tâm, ta sẽ về tìm cách chữa trị cho cô, nhưng từ nay cô không được tu luyện ban đêm nữa, tránh bênh ngày càng nặng thêm không thể chữa trị."
Nhiếp Ly vẻ mặt cương quyết nói với Ngưng Nhi.
- " Được, ta tin ngươi, ta sẽ chờ tin tức của ngươi."
Ngưng Nhi vẻ mặt như tha thiết khẩn cầu hướng tới Nhiếp Ly.
- " Tốt, có tin tức ta sẽ mang theo một cuốn sách đến lớp học, thấy nó cô hãy đến thư viện gặp ta, ở thư viện ngoài ta và mấy huynh đệ, chắc chẳng có học viên nào ghé tới, khả năng rất an toàn, chuyện hôm nay cô hãy giữ kín, ta không muốn tên Thẩm Phi đó tìm ta tính sổ vì câu dẫn nữ nhân của hắn đâu đấy."
Nhiếp Ly vẻ mặt tươi cười, lời nói có chút trêu chọc.
- " Nữ nhân gì chứ, ta vạn phần không muốn, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ giữ kín không làm liên lụy tới ngươi đâu."
- " Vậy nhé, cáo từ, ta đi trước đây."
Nhiếp Ly xoay người, lập tức rời khỏi khu rừng. Tiêu Ngưng Nhi đứng nhìn theo bóng lưng Nhiếp Ly trong lòng hy vọng.
- " Nhiếp Ly, không biết ngươi thế nào, nhưng ta tin ngươi sẽ không lừa ta."
Một lát rồi Ngưng Nhi cũng hướng tới mà ra về.
32
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
