Chương 2
Gặp Khó đã có Tôn Tiên Cô
Trở lại Toàn chân giáo sau đêm khoái lạc. Chân Chí Bình tiếp tục cuộc sống của một đệ tử danh môn chính phái nghiêm túc. Sáng luyện công trước đại điện môn phái, chiều thì đi giặt đồ, lấy củi, nhưng vì hắn là đệ tử ưu tú nên miễn mấy vụ vặt vãnh đó. Hắn đi ra sau núi ngồi tĩnh toạ đọc đạo đức kinh, kinh dịch, Kỳ môn độn giáp…
Tính cho tới nay thì cũng nằm lòng mấy trò thuật số bói toán, coi hung cát chi thời. Vậy nên mới mò được vị trí của Tiểu Long Nữ. Song cái vụ việc động trời ấy lại bị Triệu Chí Kính đoán già đoán non hù doạ Chân Chí Bình mấy lần.
"Chân Sư đệ, tối qua ngươi về trễ, y phục không chỉnh tề. Có phải là đi làm chuyện mờ ám với người trong mộng không?"
Nhờ coi phim nên Chân Chí Bình biết rõ Triệu Chí Kính chỉ là Nguỵ Quân Tử mà thôi, chẳng qua biết được bí mật của Chí Bình nên mới 5 lần 7 lượt uy hiếp được y. Song thời thế đi khác, Chí Bình bây giờ có còn như xưa nữa đâu. Gã đáp lại Triệu Chí Kính như sau.
"Triệu Sư Huynh, đạo hạnh của ta thấp kém, còn vương hồng trần. Cổ nhân có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Sau này chúng ta giữ khoảng cách sẽ tốt cho quá trình tu đạo của huynh."
Triệu Chí Kính vuốt râu vênh mặt đáp.
"Chân sư đệ quá lời rồi. Chúng ta là đệ tử của Toàn Chân giáo, là giáo chúng của Tam Thanh Lão tổ, tu tâm dưỡng tính là điều hiển nhiên. Sau này đệ cứ nghe theo ta, ta sẽ dùng đạo hạnh của mình giúp đệ tới gần ngọn đèn sáng."
Chân Chí Bình thầm nhủ, gã họ Triệu quả nhiên không đơn giản. Chẳng trách lại xếp trên Chân Chí Bình một bậc.
"Đa tạ thành ý của Triệu Sư Huynh, nhưng nợ hồng trần của ta lớn hơn đạo hạnh của huynh. Huynh kéo không được có khi lại bị tra kéo ngược lại."
"Ta không đủ sức thì có các sư bá, sư thúc. Hay để ta đi nói chuyện này cho bọn họ, sư đệ thấy thế nào?"
Triệu Chí Kính đăng giở trò uy hiếp? Chuyện này đến tai các bậc bề trên, chân Chí Bình sẽ chịu không ít thiệt thòi. Họ triệu tung chiêu này quá thực có sức sát thương.
"Không cần làm phiền Triệu Sư Huynh, ta sẽ tự đi bẩm báo với Các sư thúc, sư bá… xin cáo từ."
Chân Chí Bình ôm quyền xá, lập tức quay người rời đi. Hắn đâu dư hơi hàn huyên tâm sự với gã họ triệu, không khéo lại bị đồng môn hiểu nhầm là Gay cũng nên. Toàn Chân giáo đa số đệ tử là nam giới, khi xông pha giăng hồ thì xưng đạo trưởng, khỏi phải nói thiếu thốn tình cảm trầm trọng, nên cũng có mấy vụ nam đệ tử luyến ái với nhau.
Song Toàn Chân Giáo cũng có vài nữ nhân, đạo hạnh khá cao được xưng là Tiên Cô. Sau này võ lâm tổ chức đại hội anh hùng, toàn Chân Giáo Phái Hoắc Đạo Trưởng và Tôn Tiên Cô dẫn đoàn đi tham gia. Địa vị của hai người này chỉ xếp sau Toàn Chân Thất Tử mà thôi.
Hiện tại Chân Chí Bình muốn nâng cao thực lực nhanh chóng thì không thể chờ đợi cấp trên ban ân huệ. Gã phải chủ động tìm kiếm bí tịch, sau đó xông pha giang hồ tìm kiếm cơ duyên, như vậy mới có cửa đánh bại Dương Quá.
Trong số những người hắn có thể nhờ cậy, loại trừ Toàn Chân Thất Tử chỉ có Hoắc sư bá, và Tôn tiên cô có Trình độ võ học cao hơn gã. Tên họ triệu cũng xếp trên, nhưng chênh lệch không nhiều, chưa đáng phải cúi mình thỉnh giáo.
Nói về Hoắc Sư Bá, ông ấy trong coi mật thất, tính tình nghiêm khắc vô cùng. Muốn học gì cũng phải tuần tự từng bước, dục tốc bất đặt. Chân Chí Bình vừa mường tượng ra Hoắc sư bá liền xua tan ý nghĩ ấy ngay. Vậy chỉ còn lại Tôn Tiên Cô, bà này rất coi trọng đệ tử ưu tú, có thể có chút hy vọng.
Chân Chí Bình nhoẻn miệng cười gian, rảo bước Hướng đến nơi ở của Tôn Tiên Cô. Phòng của Toàn Chân Thất tử bố trí theo bắc đẩu thất tinh, nằm rải rác dãy núi Trung Nam Sơn. Tôn Tiên Cô gian phòng tu luyện nằm ở phía Đông, phía dưới nơi ở của Vương Xứ Nhất sư Thúc. Địa thế này khá vắng vẻ, chỉ có một đệ tử đang đứng ngoài cổng quét sân.
"Chân Sư Huynh. Huynh đến Đông viện Gặp Tiên Cô?"
Đệ tử quét sân cưng kinh chào, Chân Chí Bình ưỡn ngực ôm quyền đáp.
"Đúng vậy, lưu sư đệ, Tiên cô có ở trong không?"
Đệ tử quét sân đáp.
"Tiên Cô đang bế quan luyện công, người có dặn không tiếp bất kì ai."
Chân Chí Bình nhíu mày.
"Bế Quan? Ta hiểu rồi, ta sẽ ngồi đại ở bên ngoài, sư đệ cứ làm việc của mình đi."
Chân Chí Bình bước nhẹ tới trước cửa phòng, quả nhiên thấy tăm bảng "Bế Quan" đặt bên ngoài. Đối với người luyện võ, đây là giai đoạn tối quan trọng nếu bị làm phiền như thì thổ huyết, nặng thì tẩu hoả nhập ma. Chân Chí Bình thản nhiên ngồi tĩnh toạ ngoài sân đem tâm pháp nhập môn Luyện qua vài lượt để giết thời gian.
Hai giờ trôi qua
Gã luyện xong rồi, mà bên trong phòng vẫn lặng như tờ. " Tôn Tiên Cô không nổi bật trong giới giang hồ, công pháp tu luyện chắc không phải loại thần thông. Ta cứ đợi như vậy thì trời tối mất."
Đợt nhiên có một đàn chim ríu rít bay về tổ, hai mắt chân chí Bình loé lên. Gã lăng không ra phía sườn núi bắt lấy một đôi chim rồi cười khổ.
"Xin lỗi nhé, tiên cô."
Gã đem đôi chim ném mạnh qua khe hở trên trần nhà, đôi chim kêu chíu chít khắp phòng. Kế đến là một tiếng kêu khe khẽ phát ra.
Chân Chí Bình chỉ chờ có thế liền mở cửa xông vào, hai con chim bay vụt ra. Trong nhà chỉ còn một người vừa mới thổ huyết, máu vương vãi trên sàn, nữ nhân trong phòng một tay ôm ngực , một tay chống xuống sàn nói không thành tiếng.
Chân Chí Bình chạy vào bên trong, đưa tay điểm huyệt vào sau gáy. Gã ngơ ngác hỏi
"Tiên cô Người không sao chứ."
Tôn tiên cô phun ra một ngụm máu, cuối cùng đã mở miệng được rồi.
"ta không sao, tự nhiên xuất hiện hai con chim làm loạn trong lúc ta đang luyện công. Lần này vô duyên, thất bại rồi. Khí huyết bị tắc nghẽn, Chí Bình ngươi truyền công vào huyệt Phong Môn và Mệnh Môn khai thông kinh mạch cho ta."
"Dạ! Đệ tử làm ngay."
Nội công của Chân Chí Bình không cao nếu không muốn nói là kém. Chỉ khai thông kinh mạch cũng phải tốn chút thời gian. Nhưng trách hắn thì chưa đủ, cũng là vì Tiên Cô khi luyện công một mình, mặc áo ngủ mỏng manh da thịt lồi lõm làm hắn mất tập trung. Chân Chí Bình truyền lực vào Phong Môn thì không sao, nhưng đến Mệnh môn nằm ở phần hông, hắn lại liên tưởng đến da thịt của tiểu long nữ. Bất giác dâm ý trong người lại nổi lên.
Gã luồn tay qua eo của Tôn Tiên Cô, tuy bà đã có tuổi nhưng chưa thành gia lập thất bao giờ nên vẫn giữ được dáng của thiếu nữ. Theo bản năng, Chân Chí Bình từ phía sau cúi người hôn lên cổ của Tôn Tiên Cô.
Thân là phận trưởng bối trong đạo gia chính tông. Tôn Tiên Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay Chân Chí Bình, sau đó xoay người hung hăng tát vào mặt gã.
"Hỗn đản, ngươi dám bất kính với ta."
chân Chí Bình ngây người.
"Tiên… tiên cô… đệ tử…"
Tôn Tiên Cô chỉ tay vào mặt gã mà chửi.
"Chân Chí Bình, uổng công mọi người trong giáo coi trọng bồi dưỡng ngươi, vậy mà ngươi dám phi lễ trưởng bối. Mau cút ra cho ta."
"đệ tử… đi ngay."
Chân chứ Bình cúi đầu bước ra ngoài, trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ, đi đến cửa hắn dừng lại và kéo hai cánh cửa gỗ đóng sập lại. Tôn Tiên Cô giật mình.
"Chân Chí Bình, người định làm gì?"
Chân Chí Bình xoay người, hùng hục lao tới đẩy Tôn Tiên Cô vào cột nhà. Thân hình gã áp sát đối phương, miệng ghé xuống cưỡng hôn vị nữ trưởng bối, khoé miệng của bà vẫn còn vương vị máu. Chân Chí Bình, hôn ngấu nghiến dù môi nữ nhân vẫn mím chặt, lưỡi của gã liếm hết những giọt máu của Tôn Tiên Cô khẽ nuốt ực một tiếng rồi thở ra một cách thống khoái.
"Tiên Cô nói đúng, người đã có công bồi dưỡng, hôm nay đệ tử sẽ báo đáp ân tình của người."
Chân Chí Bình hạ thấp thân người đưa lưỡi quệt một đường từ cằm xuống tận hõm xương quai xanh. Hai tay của hắn xé toạc bộ y phục màu xanh của Tôn Tiên cô ra làm hai, bộ ngực trễ nải đung đưa trước mặt của gã.
"Tên hỗn đản… mau dừng lại. Bằng không, ta sẽ giết ngươi."
Chân Chí Bình Đáp lại bằng cách ngoạm lấy đầu vú của trưởng bối mà nút, gã đưa lưỡi vây quanh một cách thành thục, hiệu quả của việc trong tượng ân ái với tiểu long nữ bao năm nay.
"Áh, Chân chí Bình… tên đệ tử đáng chết, tiểu nhân bỉ ổi… nếu không phải tay đang bị thương, nhắt định sẽ một kiếm giết chết mạng chó của nhà ngươi."
Lần trước đã không được ân ái trọn vẹn, lần này lại bị nữ nhân lăng mạ. Chân Chí Bình cay lắm, gã quyết không nhân nhượng với nữ nhân này. Một tay nắn bầu ngực còn đầu bên kia, gã dùng răng của mình kẹp lấy đầu vú mà kéo.
"Ah Đau… đừng cắn… Đừng... A.. Đau.. Đau..."
Vết răng của gã còn in nguyên trên đầu núm. Chân Chí Bình Dùng hai tay đẩy hai bầu ngực vào sát với nhau tạo thành một khe rãnh quyến rũ của nữ nhân độ tứ tuần.
"Ngực của tiên cô đang trong tay của ta, người nói xem ra nên cắn hay nâng niu nó…"
Tôn tiên cô trừng mắt thở phì phì, mặt mũi đỏ ửng vì xấu hổ, vì uất ức trước trò đê tiện của tên học trò cưng Toàn Chân Giáo.
"Ta… ta sẽ nói chuyện này cho các sư huynh, dù ta có bị nhục chết cũng phải đem ngươi ra xử tử."
Chân Chí Bình ngoan cố.
"Một tiên cô cao quý, đem so với một đệ tử tầm thường chẳng phải lời cho đệ tử hay sao. Đệ tử biết, người sẽ không nói chuyện này đâu."
Chân chí Bình lại hôn ngấu nghiến đôi môi của Tôn tiên Cô, nó vẫn mím chặt như lúc đầu, Chân Chí Bình kẹp hai đầu vú, véo mạnh một cái. Tôn Tiên Cô há miệng rên một tiếng.
"Ah, tên hỗn đản nhà ngươi.. Đau chết ta..."
Miệng lưỡi Chân Chí Bình thừa dịp xâm lấn, Tôn Tiên Cô thất thủ bên trên, miệng lưỡi đã chuyển động theo nhịp giao hoan của Chân Chí Bình.
"Đệ tử sẽ giúp tiên cô đả thông kinh mạch, ngay bây giờ."
Chân Chí Bình đẩy Tôn Tiên Cô úp mặt xuống bàn, gã tụt hạ y xuống, rồi đưa tay thò vào bên trong chỗ tư mật của bậc trưởng bối đáng kính.
"Tên hỗn đản nhà ngươi… học đâu mấy thứ này đấy hả."
Một câu hỏi mà có lẽ chẳng cần câu giải đáp, nó không phải là vấn đề cần quan tâm khi mà Chân Chí Bình đã úp nguyên cái mặt vào đồn kiều mơn mởn, những gì mà gã làm chỉ khiến cho hạ thân Tôn Tiên Cô run rẩy không ngừng, từng dòng dâm dịch rỉ ra một cách vô thức khiến nơi tư mật trở nên ướt át.
"Tiên Cô, người cảm thấy thế nào?"
"Hừ… hừ… Chân Chí Bình, ngươi… làm ta… khoái… sướng. Sướng... Lắm... Tiếp... Tiếp đi."
Chân Chí Bình vạch hạ y của mình đem Côn thị xuyên vào trong đầm lầy ẩm ướt. Đâm từ phía sau một đòn xuyên Đến tận cùng, từng khối cơ của Tôn Tiên Cô, giãn ra đón nhận một cách dễ dàng rồi co lại như thể muốn giữ lấy côn thịt ở bên trong cơ thể mình.
"Chân chí.. Ah, Bình… ta… sướng!"
Chân Chí Bình bắt đầu nhấp, hạ thể của Tôn Tiên Cô không tuyệt mỹ như người trong Mộng, nhưng lại là một chỗ lí tưởng để hắn trau dồi khả năng ân ái của mình. Cái cơ thể cuối mùa của tôn tiên cô phải kích thích mạnh hơn nữa. Song thủ Chân Chí Bình bấu chặt vào mông, kéo thành mười đường hằn đỏ trên thân thể trưởng bối.
"Sắc Lang… nhẹ nhàng một chút không được sao,"
Chân Chí Bình rút ra, xoay thân thể Tôn Tiên Cô về đối diện mình, hay tay kéo hay chân của bà gác lên vai của mình rồi tiếp tục đục khoét thân thể của trưởng bối.
"Nhẹ nhàng thì làm sao đủ thành ý, phải không tiên cô."
Nhìn vẻ mặt tức tưởi của Tôn Tiên Cô, Chân Chí Bình lại liên tưởng đến những lần cô giáo huấn đệ tử ở khu luyện tập. Sự nghiêm khắc ấy, hôm nay mới dâm đãng làm sao. Chân Chí Bình muốn tận hưởng cảm giác thống khoái thật lâu, kéo Tôn Tiên Cô ra giường rồi ân ái cho đến tận giờ ăn tối mới chịu rời ra.
1,009
15
3 tuần trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
