Chương 15
Nữ sinh tai tiếng (9)
Trường này có ba toà nhà, lớp của Minh Nguyệt nằm ở tầng bốn của toà nhà B.
Toà nhà B có bảy tầng. Từ tầng một tới tầng bốn là phòng học của khối 10 và khối 11. Từ tầng năm tới tầng bảy là phòng thí nghiệm, phòng thực hành đa chức năng, phòng máy tính và phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ trong trường.
Rời khỏi lớp học, Minh Nguyệt bị hai nam sinh áp giải vào thang máy, bấm nút đi lên tầng bảy. Cô ghét bỏ gạt bàn tay đang đặt trên vai ra, nghiêm giọng nói:
- Tôi không chạy trốn đâu mà sợ.
Một trong hai nam sinh giơ tay định tát Minh Nguyệt nhưng cô phản ứng nhanh hơn, nghiêng người né tránh, chụp lấy bàn tay của cậu ta bẻ vặn ngược ra sau. Nam sinh còn lại tiến lên định dạy cho Minh Nguyệt một bài học nhưng chưa kịp làm gì đã bị ăn một cú đá vào ngay giữa hai chân, run rẩy kêu đau.
- Còn cư xử thiếu lễ độ với tôi một lần nữa thì đừng trách tôi.
Minh Nguyệt vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra, cô mỉm cười nói:
- Đứng dậy, dẫn đường đi. Thế nào? Hay muốn đánh nhau ở đây?
- Mày!… Mày!... Mày liệu hồn!
Hai nam sinh, một đứa bị bẻ lọi tay, một đứa bị đá đau thấy ông bà tổ tiên. Giờ đây bọn chúng đang đồng loạt nhìn Minh Nguyệt bằng ánh mắt hung ác, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Minh Nguyệt đã bước ra khỏi buồng thang máy, cô nhướng mày, thản nhiên nói:
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sợ lắm, sợ lần sau sẽ ra tay nặng hơn với mấy người.
Lúc bấy giờ hệ thống lên tiếng nhắc nhở:
- Cô ngông cuồng như vậy, coi chừng để lại tai hoạ cho người ủy thác.
Minh Nguyệt bất mãn hỏi ngược lại hệ thống:
- Chẳng lẽ tôi nên tỏ ra khúm núm, sợ sệt, để bọn chúng khinh thường tôi?
- Cô cũng không nên gây thù chuốc oán với người ta. - Hệ thống sốt ruột nói. - Thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù. Bây giờ chúng ta còn quá yếu để có thể thích gì làm nấy.
Minh Nguyệt suy nghĩ giây lát, sau đó buồn bực nói:
- Là tôi đã quá nóng tính. Tôi sẽ rút kinh nghiệm.
Hệ thống gửi qua mấy biểu tượng cảm xúc dễ thương để cổ vũ Minh Nguyệt, sau đó nhanh chóng offline.
Lúc này hai nam sinh đã đứng dậy. Bọn chúng trừng mắt nhìn cô, gằn giọng nói:
- Mày đợi đấy. Chuyện này chưa xong ở đây đâu.
Minh Nguyệt không hề tỏ ra sợ hãi, cô im lặng rảo bước, dáng vẻ thong dong như đang dạo mát trong công viên, một đường đi thẳng đến cầu thang bộ dẫn lên sân thượng.
Tầng 7 này chỉ có phòng sinh hoạt của câu lạc bộ bơi lội và câu lạc bộ cầu lông, không cần nói cũng biết người muốn gặp cô đang ở đâu.
Quả nhiên Minh Nguyệt đoán không sai. Mọi khi, cánh cửa dẫn ra sân thượng đều bị khoá chặt, vậy mà bữa nay cô chỉ cần đẩy nhẹ một cái là mở ra được.
Minh Nguyệt cứ ngỡ sẽ có nguyên một băng mafia học đường chào đón mình, ai dè phía sau cánh cửa lại chẳng có ai, chỉ có sự dơ dáy và hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên Minh Nguyệt lên sân thượng toà nhà B, không ngờ nơi đây lại có quang cảnh như thế này. Bàn ghế chất đống, gậy gộc vứt ngổn ngang, khắp nơi đều là tàn thuốc và vỏ bánh kẹo, chai nước, vỏ lon bia nằm lăn lông lốc. Đây là bãi rác chứ sân thượng gì.
Một trong hai nam sinh cất tiếng gọi:
- Đại ca, tụi em dẫn nó tới rồi.
Bất thình lình có bóng người đứng dậy từ sau một chồng bàn ghế. Cậu ta vươn vai ngáp một cái, lười nhác nói:
- Vào việc nhanh để tao còn đi học. Tiết kế tiếp là tiết Toán của cô Trà My.
Nam sinh nói rồi chậm rãi tiến đến chỗ Minh Nguyệt, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó chậc lưỡi nói:
- Gương mặt nhìn cũng có nét xinh đấy, mỗi tội mập quá, lại nhiều mụn nữa. Ốm xuống hai mươi ký chắc chắn trông sẽ ổn hơn.
Khoé miệng Minh Nguyệt giật giật, nhưng nhớ tới lời khuyên của hệ thống, cô mỉm cười, thân thiện nhắc nhở:
- Bạn gì đó ơi, bình phẩm vẻ bề ngoài của người khác là bất lịch sự đấy.
Nam sinh cũng đáp lại Minh Nguyệt bằng một nụ cười thân thiện không kém:
- Vậy sao? Vậy thì cho tôi xin lỗi nhé.
Nói rồi nam sinh lại chậc lưỡi, bộ dáng ra chiều tiếc rẻ nói:
- Tính cách không tồi, lại còn biết đánh nhau, rất có tố chất làm con dâu của nhà họ Hoàng, mỗi tội ngoại hình tệ quá.
Nói tới đây nam sinh dừng lại mấy giây, sau đó xoa xoa cằm nhìn Minh Nguyệt, mỉm cười trấn an cô:
- Em đừng buồn, tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Người nhà họ Hoàng không quá xem trọng vẻ bề ngoài.
Minh Nguyệt: “...”
Tên này bị điên à? Chê bai cô xong còn muốn cô phải thấy biết ơn?
Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Minh Nguyệt, chưa kịp thắc mắc thì đối phương bất thình lình động thủ, vung nắm đấm vào ngay chính giữa mặt cô.
Minh Nguyệt nghiêng đầu né tránh, sau đó phản công bằng một cú đá vào ngay giữa bụng nam sinh nhưng cậu ta cản lại được. Hai bên giao đấu thêm một lúc, cuối cùng, Minh Nguyệt nhận ra bản thân không phải đối thủ của nam sinh, người này cũng không có ác ý với mình. Cô không tiếp tục ra đòn nữa mà nhảy lùi ra xa, thận trọng hỏi:
- Bạn là ai?
Nam sinh nhướng mày nhìn Minh Nguyệt mấy giây, sau đó mỉm cười trả lời:
- Tuy tấn công còn hơi yếu nhưng né và thủ lại không tồi. Tôi là Hoàng Thanh Sơn, anh trai của Hoàng Thanh Lâm, học sinh lớp 12 chuyên Toán.
Thấy sự hoài nghi trong ánh mắt của Minh Nguyệt, nam sinh chủ động lấy thẻ học sinh ra cho cô xem.
- Tôi nhớ là mình đâu có xích mích gì với anh? - Minh Nguyệt nhíu mày hỏi. - Tại sao lại cho người áp giải tôi lên tận chỗ này? Thật bất lịch sự.
Thanh Sơn liếc nhìn hai thằng đàn em đang đứng ở xa, cất giọng quở trách:
- Tao đã dặn tụi bây là phải mời em dâu tương lai của tao một cách lịch sự. Tụi bây nghe không hiểu sao?
Đàn em số 1 run rẩy phân trần:
- Lần nào đại ca cũng dặn như vậy, nhưng lần nào đại ca cũng đánh người ta ba má nhận không ra. Em cứ tưởng...
- Mày xem thường đại ca của mày quá rồi đấy. Người như tao mà lại đi ăn hiếp một đứa con gái hả?
Đàn em số 2 làu bàu với vẻ không phục:
- Đại ca còn dám nói là mình không ăn hiếp con gái! Ừ thì đúng là đại ca không đánh con gái, đại ca chỉ khiến người nhà của mấy đứa đó nhập viện mà thôi.
Thanh Sơn lườm đàn em số 2 một cái sắc lẹm:
- Mày không hài lòng về cách làm việc của tao?
Đàn em số 2 xua tay, ấm ức nói:
- Em không có ý đó. Nhưng mà đại ca ơi, đại ca tha ai cũng được, tuyệt đối không được tha con nhỏ này. Nó hung dữ lắm, nói chuyện xấc láo khó nghe nữa. Em bị nó bẻ tay, bị đá vào ống chân. Thằng Nam còn tệ hơn, bị nó đá vào bi, đau không ngóc đầu lên được. Đại ca phải đòi lại công bằng cho tụi em.
Thanh Sơn xoa xoa cằm, ánh mắt ra chiều hứng thú, vài giây sau anh ta thốt ra lời thoại kinh điển:
- Con nhỏ này thật thú vị.
Minh Nguyệt cau mày, cô nhìn đồng hồ, hỏi:
- Tiếp tục đánh nhau hay giải tán? Sắp tới giờ vào học rồi.
Thanh Sơn mỉm cười, lắc đầu nói:
- Không đánh nhau nữa. Kiểm tra bấy nhiêu là đủ rồi. Nam, Vương, đi thôi. Không thể vào lớp trễ trong tiết của cô Trà My được.
Cậu ta phất tay ra hiệu cho hai thằng đàn em đi theo mình. Hai tên kia lườm Minh Nguyệt một cái rồi lóc cóc chạy đuổi theo đại ca của chúng.
Thấy sắp tới giờ vào học, Minh Nguyệt cũng nhanh chóng rời khỏi sân thượng. Cô trở về lớp trước khi tiếng trống báo vào tiết vang lên vài phút.
Khánh An thấy Minh Nguyệt bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi:
- Cậu có sao không? Tụi nó có làm gì cậu không?
Minh Nguyệt lắc đầu, trấn an bạn:
- Không ai làm gì tớ hết, chỉ hỏi thăm chút chuyện thôi. Lát nữa học xong tớ sẽ kể cho cậu nghe.
Nói đoạn Minh Nguyệt nhìn dáo dác như đang tìm kiếm ai đó, hỏi:
- Lâm đâu rồi An? Tớ có chuyện muốn hỏi cậu ta.
Khánh An trả lời với vẻ ngạc nhiên:
- Cậu không gặp Lâm sao? Lúc nãy cậu bị dẫn đi, cậu ấy lo lắng nên chạy đuổi theo. Tớ cứ tưởng hai người ở cùng một chỗ.
Minh Nguyệt nghe vậy thì cau mày, chưa kịp nghĩ gì thì tiếng trống vang lên, thầy Kiên dạy Lý bước vào, rút từ trong cặp ra một xấp bài kiểm tra, kêu lớp trưởng phát cho các bạn.
Khánh An nhận bài kiểm tra, nhìn điểm số trên đó rồi quay sang hỏi Minh Nguyệt:
- Cậu được mấy điểm? Tớ được có ba điểm.
Minh Nguyệt đang xem lại các câu mình làm sai, rầu rĩ đáp:
- Hơn cậu nửa điểm.
Cô không ngờ người ủy thác học dốt Lý tới vậy, điểm số thấp đến mức thảm thương.
Cả lớp nghe thầy Kiên mắng năm phút vì kết quả tệ hại trong bài kiểm tra một tiết môn Lý tuần trước.
Mắng được một lúc thì thầy Kiên phát hiện trong lớp thiếu mất hai học sinh, trong khi rõ ràng ở trên bảng chỉ ghi vắng một.
Thầy Kiên gọi lớp trưởng hỏi, nhỏ lớp trưởng đang ấp úng chưa biết trả lời như thế nào thì Thanh Lâm chạy ào vào lớp như một cơn lốc. Cậu ta cúi đầu chào thầy Kiên, vừa thở hổn hển vừa nói:
- Em xin lỗi thầy. Mong thầy cho phép em vào lớp.
Thầy Kiên mở miệng toan mắng, nhưng không biết nghĩ gì thầy lại phất tay nói:
- Về chỗ đi. Không có lần sau đâu nhé.
- Em cảm ơn thầy.
Thanh Lâm cúi đầu chào thầy Kiên rồi nhanh chóng chạy trở về chỗ ngồi của mình.
Lúc đi ngang qua chỗ Minh Nguyệt, Thanh Lâm thấy cô không sao thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Xin lỗi? Vì điều gì?
Minh Nguyệt không hiểu, cũng không có thời gian để tìm hiểu, bởi vì ngay sau đó là hai tiết học vũ bão với vô số câu hỏi và bài tập hóc búa. Minh Nguyệt bị gọi lên bảng làm bài một lần, may mà cô có chuẩn bị trước nên không tới nỗi phải làm bạn với tấm bảng đen quá lâu.
Không biết có phải vì vô lớp trễ hay không, suốt hai tiết Thanh Lâm bị thầy Kiên kêu tên tới năm lần, vừa trả lời câu hỏi vừa giải bài tập, bị thầy xoay như xoay chong chóng.
Tốc độ giảng bài của thầy Kiên rất nhanh, ai chậm hiểu xem như ngu người. Ấy vậy mà Thanh Lâm vẫn trả lời được hết những vấn đề mà thầy đặt ra, khiến thầy từ bực bội chuyển sang hài lòng. Có lẽ đó là lý do mà thầy Kiên không la mắng Thanh Lâm khi cậu ta vào lớp muộn.
Lúc lớp trưởng phát bài, Minh Nguyệt đã nhìn thấy bài kiểm tra của Thanh Lâm, cậu ta được chín điểm rưỡi, cao hơn người ủy thác tới những sáu điểm. Học giỏi như thế, tại sao lại còn tìm cô để hỏi bài môn Toán?
Giờ ra về, Thanh Lâm xách cặp đi đến chỗ Minh Nguyệt, nói:
- Cậu rảnh không? Chúng ta nói chuyện chút nhé.
Minh Nguyệt nhìn Khánh An rồi lại nhìn Thanh Lâm, nhún vai đáp:
- Tôi có hẹn đi nhà sách với An rồi.
- Vậy cho tôi đi chung nha. - Thanh Lâm chủ động đề nghị.
Khánh An hồ hởi gật đầu đồng ý:
- Đi chung đi. Càng đông càng vui. Kế bên nhà sách có xe hủ tiếu gõ ngon lắm.
Thật ra với Khánh An, đi nhà sách là phụ, đi ăn hủ tiếu gõ mới là chính.
Suốt cả buổi Minh Nguyệt và Thanh Lâm không nói với nhau câu nào, chỉ có Khánh An là ríu rít không ngừng:
- Sao lúc nãy cậu vào lớp trễ vậy?
Thanh Lâm thản nhiên đáp:
- Tôi bị tụi thằng Thiên chặn đường đòi đánh. Bọn chúng đông nên giải quyết hơi lâu.
Khánh An lo lắng hỏi:
- Cậu không sao chứ? Có bị thương ở chỗ nào không?
Thanh Lâm trả lời:
- Không có. Tôi ổn. Hy vọng sau lần này tụi nó sẽ không tới tìm hai cậu gây sự nữa.
Vừa nói Thanh Lâm vừa liếc nhìn Minh Nguyệt, nhưng thấy nữ sinh không có vẻ gì là đang chú ý tới mình. Trong thoáng chốc ánh mắt của cậu ta hiện lên một tia chán ghét, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục về trạng thái bình thường.
Dạo một vòng, Minh Nguyệt mua mấy cuốn sách tham khảo và hai quyển vở, sau đó lượn lờ sang quầy truyện tranh và truyện chữ. Thanh Lâm thấy cô đứng lại rất lâu ở mấy kệ sách truyện trinh thám, đánh bạo nói:
- Cậu thích quyển nào cứ lấy, tôi tặng cậu.
- Tôi không thích quyển nào hết. Cảm ơn.
Khánh An nhịn hết nổi, nói chen vào:
- Hai cậu đừng có xưng hô với nhau theo kiểu xa cách đó nữa, chúng ta là bạn bè mà. Hoặc cậu - tớ, bạn - mình, cậu - mình, tui - ông, vân vân và mây mây. Đừng có tôi với cậu, nghe như hai người xa lạ.
Thanh Lâm tiếp thu ý kiến của Khánh An rất nhanh, lập tức sửa lại:
- Cậu thích quyển nào? Tớ mua cho cậu.
- Cảm ơn. Tớ không cần.
Minh Nguyệt cũng không chấp nhất ba cái vụ xưng hô này, chiều theo ý của Khánh An.
Thấy Thanh Lâm thất vọng, tranh thủ lúc Minh Nguyệt không chú ý, Khánh An ghé vào tai cậu bạn thì thầm điều gì đó.
Lúc ra quầy tính tiền, Thanh Lâm chen lên phía trước giành trả tiền, Minh Nguyệt và Khánh An không cách nào từ chối nên đành để cậu ta thanh toán hết chỗ sách vở và đồ dùng học tập mà cả hai đã mua.
Cả ba giao đồ mua được cho vệ sĩ của Khánh An giữ, sau đó tấp vào xe hủ tiếu gõ làm ba tô hủ tiếu nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
Lúc bấy giờ Minh Nguyệt mới có thời gian kể lại chi tiết cuộc gặp gỡ giữa cô và Hoàng Thanh Sơn ở trên sân thượng.
Nghe xong Khánh An nói với vẻ hâm mộ:
- Giờ tớ mới biết Lâm có anh trai đấy. Anh của cậu chắc đẹp trai lắm, lại còn ngầu nữa. Anh ấy có bạn gái chưa?
Minh Nguyệt dội nước lạnh:
- Anh ta nhìn tưng tửng kiểu gì ấy, không đẹp trai với ngầu như cậu tưởng tượng đâu.
Thanh Lâm áy náy nói:
- Xin lỗi cậu nhé. Anh tớ hơi có vấn đề về thần kinh. Ảnh bị lậm phim xã hội đen nên hành động và suy nghĩ không giống như người bình thường.
Đoạn cậu ta quay sang trả lời câu hỏi của Khánh An:
- Anh tớ khùng lắm, ai mà thèm thích ảnh. Tớ nghe nói ảnh đang yêu đơn phương ai đó, chưa dám bày tỏ, sợ người ta xách dép bỏ chạy.
Khánh An nghe vậy thì cười phá lên, càng thêm tò mò về ông anh của Thanh Lâm.
Hoàng Thanh Sơn không biết mình đã bị em trai bán đứng, lúc này anh ta còn đang vui vẻ báo cáo tình hình với bố mẹ ở nước ngoài:
- Mẹ yên tâm, thằng Lâm có bạn gái rồi. Con bé đó tên là Anh Thư, không được đẹp, nhưng rất thú vị.
Thú vị ở chỗ nào á? Nó có thể khiến thằng con trai cưng u uất trầm cảm nửa năm không nói không cười của mẹ động thủ trước mặt nhiều người, như vậy đã đủ thú vị chưa?
Hồi chiều nó đánh thằng Thiên bầm mắt luôn kia kìa. Bố mẹ thằng đó đang làm ầm lên. Nhưng mẹ yên tâm, con đã nhờ chú Ba với cô Tư xử lý vụ này rồi.
Con biết mà, con sẽ trông em cẩn thận. Giờ nó đang đi ăn hủ tiếu gõ với nhỏ bạn gái của nó kia kìa. Đúng vậy. Mẹ không nghe lầm đâu. Thằng con trai bị bệnh sạch sẽ của mẹ đi ăn hủ tiếu gõ, dùng đũa muỗng ở quán, chỉ lau sơ qua bằng tờ khăn giấy rẻ tiền. Mẹ không tin hả? Chờ xíu, con gửi clip qua cho mẹ xem. Đảm bảo hú hồn.
Rồi rồi. Con hiểu rồi. Con sẽ không xen vào chuyện của em. Mẹ cứ yên tâm. Tháng sau mẹ với bố về hả? Sao về sớm vậy? Đâu có, con đâu có thất vọng. Con háo hức chào đón bố mẹ trở về nữa là đằng khác.
Con biết rồi mà. Con sẽ tìm hiểu thật kỹ Anh Thư để chắc chắn nó có tư cách làm bạn gái của em. Suýt nữa thì con quên mất, nhỏ Thư này có một đứa bạn thân tên là Khánh An, con nghĩ chắc bố mẹ cũng biết đấy. Con nhỏ ấy là con gái của Hồ Kiến Minh và Hà Nguyệt Cầm. Hình như con nhỏ vẫn chưa biết bố mẹ nó đã ly hôn và có gia đình mới ở nước ngoài, trông nó vẫn còn vui vẻ yêu đời lắm.
Con biết rồi, con sẽ không đi nói lung tung. Sao mà mẹ lo xa quá. Thôi con cúp máy nha. Ba đứa nó ăn xong rồi. Con cũng về nhà đây. Tạm biệt mẹ. Mai nói chuyện tiếp.
Hoàng Thanh Sơn cúp điện thoại, nói với tài xế:
- Đi thôi. Đến tiệm trà sữa Hương Quê.
Chú Lương lái xe thắc mắc:
- Không phải lúc nãy cậu chủ nói với bà chủ là sẽ về nhà sao?
Thanh Sơn nhún vai nói:
- Thì về nhà, nhưng trước đó ghé Hương Quê, tôi muốn mua trà sữa.
Chú Lương ngập ngừng, nửa muốn nói, nửa lại thôi. Đắn đo một lúc, chú vẫn quyết định lên tiếng:
- Cậu chủ, cô Lài đâu có thích cậu. Hay là cậu thử cách khác? Ngày nào cậu cũng ghé mua trà sữa rồi bắt tôi uống, mà chỉ mua đúng có một vị trà sữa hương lài, tôi uống ngán đến tận cổ, lại còn bị lên cân. Cậu xem, giờ tôi tròn quay luôn rồi.
Chú Lương cũng khổ tâm lắm chứ bộ. Lần nào cậu chủ cũng mua ly to nhất, full topping, bắt chú uống hết không được đổ, khiến chú từ yêu thích chuyển sang ghét luôn món trà sữa. Biết vậy lúc trước chú đã không nói là mình thích trà sữa.
Lời khuyên chân thành của chú Lương đã có tác dụng.
Đến nơi, trước khi xuống xe Thanh Sơn nói:
- Chú về đi. Một lát tôi sẽ tự bắt xe về.
Chú Lương không hề thắc mắc hay hỏi nhiều, gật đầu ra chiều đã hiểu rồi lái xe rời đi.
2
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
