Chương 2
Nữ Hầu
Hồng quang chợt hiện, bắn ra từ phía trong Lăng Tiêu Cung, bay thẳng tới đại trận hộ tông.
Đến khí tới trước lâu thuyền, hồng quang mới chợt dừng lại, lộ ra bóng người nhỏ nhắn xinh xắn, chính là Chúc Tình vừa tức giận rời đi.
Lúc này trong nội tâm nàng đang hối hận muốn chết, vừa rồi trở mặt với Dương Khai, nhất thời tức giận đòi đi, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ đại trưởng lão giao cho, trong lòng thầm mắng Dương Khai lại không không lên tiếng giữ nàng lại, khiến nàng lúc này càng thêm xấu hổ.
Bõng nhiên thấy ngoài sơn môn có lâu thuyền dừng lại nên tò mò bay qua đây.
Ánh mắt đảo qua, lướt thấy Di Kỳ cùng Kê Anh, lại dừng lại trên người Lệ Giao một khắc, khóe miệng liền cong lên, giống như rất khinh thường.
Lệ Giao thầm xiết chặt, tự nhiên lại sinh ra cảm giác không giải thích được như đang đối mặt phải đại địch, giống như cô gái nhỏ nhắn trước mặt này tùy tiện nhấc tay cũng có thể đánh chết hắn.
Trong lòng sợ hãi, sao hắn lại xuất hiện cảm giác này? Bản thân là Đế Tôn tam tầng cảnh, người trong thiên hạ có thể tùy tiện đánh bại hắn, cũng chỉ sợ có 10 vị đại đế kia mà thôi.
Chẳng lẽ cô gái này là một đại đế?
Không có khả năng, chưa nghe nói vị đại đế nào có bộ dáng như vậy, Hoa Ảnh Đại Đế tuy là phụ nữ, nhưng cũng không giống thế này.
Đây là chuyện gì? Lệ Giao nhất thời nghi thần nghi quỷ, tự hỏi chính mình liệu có phải đang bị ảo giác hay không.
"Là ngươi!" Lý Hiên nghẹn ngào kêu lên, tay chỉ Chúc Tình, bộ dáng như kẻ thù gặp nhau đỏ mắt.
"Nàng ta là ai?" Kê Anh nhíu mày hỏi.
Cô gái này là bay từ phía trong Lăng Tiêu Cung ra, hẳn là người Lăng Tiêu Cung, chẳng lẽ vị cung chủ đó? Nhưng không đúng, không phải nói cung chủ Lăng Tiêu Cung là một người nam tử tên Dương Khai sao?
"Sư phụ, chính là nàng, nàng và tên cung chủ kia đánh đệ tử, chính là bọn họ sỉ nhục..." Lý Hiên khóc rống lên.
"Nàng cũng ra tay?" Sắc mặt Kê Anh trầm xuống.
"Không sai, chính là nàng ta, nàng ta là Đế Tôn cảnh, đệ tử mới là Đạo Nguyên nhất tầng, căn bản không có sức phản kháng." Lý Hiên lấm lép kể lể, bộ dáng vô cùng đáng thương.
"Vô sỉ!" Kê Anh tức giận, lúc đầu thấy cô gái này dung mạo thanh tú thoát tục, còn sinh ra chút hảo cảm. Nhưng sau khi nghe Lý Hiên nói, một tia hảo cảm đó cũng biết mất không còn gì, lập tức cảm thấy sao cô gái này có thể ác độc như vậy.
"Thân là Đế Tôn cảnh mà lại ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là xấu hổ Đế Tôn cảnh chúng ta." Di Kỳ thét một tiếng, đế nguyên thôi động: "Để bản tọa dạy dỗ ngươi, đòi một công đạo cho Lý sư điệt."
Vừa dứt lời, cả người đã như đại bàng giương cánh đánh tới phía Chúc Tình.
Thần sắc Kê Anh khẽ động, như muốn ngăn cản sự lỗ mãng của Di Kỳ, nhưng sau một hồi cân nhắc liền từ bỏ, sắc mặt âm trầm đứng đó.
Dạy dỗ chút cũng được, miễn để người Lăng Tiêu Cung quá không coi ai ra gì. Ngược lại hắn cũng không lo lắng Di Kỳ không phải đối thủ, dù sao hắn ta cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh, cô gái này có mạnh đến đâu. Cũng không thể đánh bại Di Kỳ.
Chúc Tình nhíu mày, một bụng lửa giận như tìm được chỗ bạo phát.
Vốn trước đó bị oan ức chỗ Dương Khai, đang không có chỗ phát tiết lại gặp đúng Di Kỳ không có mắt, nhấc tay, hung hăng đánh một quyền về phía trước, thẳng tới chỗ Di Kỳ.
Hai tay Di Kỳ xoay chuyển, kết một đại ấn, cười lạnh nói: "Hạt gạo nhỏ bé cũng dám tranh giành..."
Đẩy tay về phía trước, Đế Ý trần ngập. Chiêu thức mạnh mẽ, như muốn một chưởng đánh chết Chúc Tình.
Bàn tay trắng như tuyết đột nhiên tiến lên, dễ dàng phá vỡ đế ý của đối phương. Một vòng xoáy xuất hiện, như một lỗ đen thôn vệ vạn vật, hút tất cả lực chưởng cùng đế ý vào đến vỡ nát.
"Cái gì?" Sắc mặt Di Kỳ đại biến, sâu trong nội tâm dâng lên sự kinh dị, tới giờ hắn mới biết bản thân đã quá coi thường cô gái trước mặt, cô gái này dù chưa động tới Đế Nguyên. Nhưng lực lượng này đúng là quá khó tin, thất thần trong nháy mắt, hắn vội vận chuyển đế nguyên để phòng hộ.
Ầm ầm...
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nện vào ngực Di Kỳ, mắt người cũng có thể thấy lồng ngực kia đã lõm vào một đoạn lớn, bọn người Kê Anh đứng sau lưng Di Kỳ bỗng nhiên thấy lưng hắn ta trồi lên một đoạn, giống như người lưng gù, mà tại sau lưng, đế nguyên bạo phát đã trực tiếp phá tan một lỗ thủng trên áo Di Kỳ.
Tông chủ tông môn đỉnh phong Bắc Vực Di Thiên Tông, cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh Di Kỳ, bay thẳng ra ngoài đâm vào vòng phòng hộ trên lâu thuyền, dán lên không trung.
"Hít..." Một trận lạnh lẽo dâng lên.
Trong mắt mỗi người đều đầy vẻ kinh dị.
Tuy nói Di Kỳ có khinh địch, nhưng có thể một quyền đánh bay hắn, thực lực mạnh mẽ của cô gái này khiến người ta phải choáng váng.
Lý Hiên quan sát, đang muốn Di Kỳ đánh bay Chúc Tình cho hắn hả giận, giờ phút này lại như bị một bàn tay vô hình nắm chặt cổ, trong mắt lồi cả ra, cả người run rẩy, trong lòng hoảng sợ không thôi.
Mấy ngày trước, dù hắn bị Chúc Tình đánh một cái, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Nếu ngày đó nàng cũng đánh hắn như vậy, vậy mất mạng là cái chắc.
Mồ hôi lạnh lẽo lập tức chảy đầy người.
Run lên một cái, Kê Anh lúc này mới thu lại phòng hộ của lâu thuyền, đưa Di Kỳ quay vào.
"Bản tọa xem thường ngươi rồi... phụt..." Di Kỳ rơi xuống boong thuyền, vốn còn muốn nói vài câu xã giao để cứu lại chút danh dự, nhưng mới nói nửa câu đã phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái xanh như tờ giấy.
Kê Anh kinh hãi, vội vàng cho hắn ăn một viên linh đan.
"Các ngươi là ai?" Chúc Tình đánh Di Kỳ một quyền, tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn không ít, lạnh lẽo hỏi đám người trước mặt.
Sắc mặt Kê Anh giận dữ, còn tưởng đối phương là cố ý đến làm nhục mình, dù sao hắn đã báo danh cho vị đại tổng quan khi nãy, đối phương từ Lăng Tiêu Cung ra, sao lại không biết mình là ai?
Đây đúng là biết rõ còn cố hỏi.
Lăng Tiêu Cung đã ngang ngược đến mức này?
"Tình Nhi không được vô lễ!" Một tiếng vang từ đằng xa truyền tới, âm thanh vừa tới, Dương Khai và Hoa Thanh Ti đã xuất hiện.
Chúc Tình trừng mắt nhìn hắn, rồi lại quay đi chỗ khác.
Đừng tưởng gọi một tiếng Tình Nhi là nàng sẽ tha thứ cho hắn!
"Kê đại sư đường xa tới đây, bản cung chủ không tiếp đón được từ xa, mong đại sư thứ tội." Dương Khai cười ha hả ôm quyền nói, vẻ mặt không kiêu ngạo không tự ti, để bản thân ngang hàng với Kê Anh.
Trên đường tới đây hắn cũng nghe Hoa Thanh Ti nói qua về thân phận của đối phương.
Ngũ đệ tử của Diệu Đan Đại Đế, Đế đan sư Kê Anh.
Kê Anh thản nhiên nói: "Dương cung chủ khách khí, là Kê Anh không mời mà tới, quấy rầy quý cung."
Dù trong lòng tức giận đối phương lâu như vậy mới tới, nhưng đưa tay không đánh người mặt cười, hắn cũng không thể trực tiếp vạch mặt lúc này.
Dương Khai cười lớn: "Nghe qua đại danh Kê đại sư, Lăng Tiêu Cung có thể đón tiếp Kê đại sư chính là vinh hạnh, sao lại quấy rầy chứ."
Lệ Giao một bên trầm giọng nói: "Dương cung chủ, Kê đại sư đích thân tới đây, ngươi lại chặn ngài ấy lại ngoài cửa để nói chuyện, đây là đạo đãi khách của Lăng Tiêu Cung?"
"Các hạ là?" Dương Khai liếc nhìn Lệ Giao.
Kê Anh nói: "Vị này là Ly Long Cung, Lệ Giao Lệ cung chủ."
"Thì ra là Lệ cung chủ... còn vị đang hộc máu này là ai?" Dương Khai đưa ánh mắt tới Di Kỳ.
Di Kỳ khi nãy ăn một viên linh đan, áp chế máu trong người, giờ phút này nghe câu hỏi của Dương Khai, không nhịn được lại phun ra một ngụm máu nữa.
Kê Anh nói: "Vị này là Di Thiên Tông, tông chủ Di Kỳ."
Ánh mắt Dương Khai híp lại, nói: "Di tông chủ cũng tới."
Lệ Giao hừ lạnh nói: "Thế nào, Dương cung chủ hình như không hoan nghê ta cùng Di huynh thì phải."
Dương Khai sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Đúng là không hoan nghênh."
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hai tên này đến đây là để gây sự, vậy mà còn hỏi người ta có hoan nghênh mình không, đúng là có bệnh mà.
Lệ Giao vẻ mặt âm trầm, sắc mặt khó coi. Với thực lực cùng thân phận của hắn và Di Kỳ, dù trong lòng người không hoan nghênh nhưng ngoài mặt vẫn muốn làm bộ một chút, nếu là Dương Khai tới Ly Long Cung, coi như hắn không thích cũng sẽ làm bộ hoan nghênh, đây chính là lễ nghĩa, nào ngờ Dương Khai lại ngay thẳng như vậy.
Dương Khai cười ha hả: "Nhưng đã tới rồi, vậy thì mời!"
Vừa nói, hắn vừa mở ra đại trận hộ tông.
Vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Kê Anh thu lại lâu thuyền, cùng mọi người bay vào Lăng Tiêu Cung.
"Chư vị đi theo ta." Dương Khai nói một tiếng liền quay người dẫn đường, bay được một đoạn thì quay cười quát: "Tình Nhi còn không theo ta?"
Chúc Tình vốn đáng u ám đứng chỗ cũ, chờ đợi Dương Khai nhận lỗi với nàng, trong lòng thầm quyết định, chỉ cần Dương Khai có thể mềm mỏng một câu, nàng sẽ tha thứ cho hắn, nhưng đợi hồi lâu hắn nhìn cũng không nhìn nàng một cái.
Trong lòng không khỏi có chút ảm đạm.
Thật chẳng lẽ cứ rời đi như vậy? Nhiệm vụ trưởng lão giao cho thì làm sao bây giờ? Bản nguyên Tổ Long phải làm sao?
Lúc này nghe Dương Khai gọi một tiếng, nàng liền cuống quít bay vào Lăng Tiêu Cung, tới sau lưng Dương Khai, chu miệng lên, nhìn bóng lưng hắn, không biết đang nói thầm cái gì.
Nhìn khẩu hình có vẻ đang chửi bới gì đó.
"Dương cung chủ, vị này là..." Lệ Giao thấp giọng hỏi.
Cũng không biết tại sao, Chúc Tình đi phía sau hắn khiến cả người hắn như nổi gai, cực kỳ mất tự nhiên, như người đi sau không phải một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, mà là một mãnh thú hung hãn khiến hắn rờn rợn.
:Ha ha, chỉ là một nữ hầu, Lễ cung chủ không cần để ý." Dương Khai thuận miệng nói.
"Nữ hầu..." Lệ Giao một mực im lặng.
"Dương cung chủ là đang làm nhục ta sao?" Di Kỳ thiếu chút nữa nghẹn chết, nổi nóng đế tận cùng. Tu vì cường đại như thế, sao có thể là một nữ hầu? Ở ngoài cũng đủ để khai tông lập phái rồi.
Nếu nàng là nữ hầu, vậy hắn ngay cả nữ hầu cũng không bằng?
"Ta làm nhục ngươi làm gì, chúng ta cũng không có thù oán." Dương Khai nhếch miệng cười, nói: "Nếu có thù, ta cũng sẽ không làm nhục ngươi, trực tiếp giết không phải thoải mái hơn sao."
Di Kỳ vội vàng ngậm miệng lại, tên Dương Khai này cũng không phải kẻ dễ chọc, bản năng cảm thấy tới chuyến này cùng Kê Anh đúng là sai lầm, làm không tốt thì thanh danh cả đời cũng bị hủy theo.
"Tình Nhi, đi rót trà cho mấy vị đây." Dương Khai quay đầu dặn dò Chúc Tình.
Sắc mặt nàng trầm xuống, nhìn Dương Khai hằm hằm.
Dương Khai cũng không ngại trừng lại nàng.
"Rõ!" Dương Khai bất đắc dĩ khuất phục, quay hơi bay về một hương khác.
"Ta giúp ngươi." Hoa Thanh Ti vội vàng đuổi theo.
74
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
