ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 178
Thời Gian Vặn Vẹo

Tốn chút thời gian, cuối cùng Dương Khai cũng phong ấn lại ma khí, phục hồi bình thường.

Mà hành động này lại tiêu hao hết lực phong ấn mà Thương Thụ khó khăn tích lũy trong dược viên Tiểu Huyền Giới, Thương Thụ không còn hai màu vàng bạc, nhìn có chút suy tàn, rõ ràng là vì Dương Khai rút ra quá nhiều lực lượng.

Thở dài một tiếng, Dương Khai vẫy tay, lấy ra bình ngọc, bên trong một giọt chất lỏng như thủy ngân lăn tròn.

Thái Nhất Thần Thủy! Mấy ngày trước Dương Khai trao đổi với một cường giả Đế Tôn Cảnh đến dự đại điển sắc phong ở Thanh Dương Thần Điện, không ngờ lại phát huy công dụng nhanh như thế.

Thái Nhất Thần Thủy có thể thúc đẩy linh thực phát triển, làm cho linh vật rút ngắn thời kỳ trưởng thành, có điều thứ này quý hiếm khó có, giá trị rất lớn, hiếm ai có được. Lực phong ấn của Thương Thụ bị tiêu hao hết, Dương Khai buộc phải tính toán trước, dùng Thái Nhất Thần Thủy bổ sung tiêu hao.

Nếu không lỡ như bị buộc phải nhập ma lần nữa, hắn không còn đâu lực phong ấn giải trừ nguy cơ.

Mấy lần nhập ma, Dương Khai phát hiện số lượng lực phong ấn cần dùng ngày càng nhiều.

Theo hắn suy đoán, chỉ sợ mình chỉ còn nhập ma 2-3 lần nữa, sẽ không thể phong ấn được Cổ Ma khí, đến khi đó, nói không chừng hắn sẽ vĩnh viễn trở thành ma nhân, thần trí mơ hồ.

Có lẽ... Bí thuật Long hóa là biện pháp kéo dài, lần này nhập ma cùng lúc hắn vẫn duy trì bí thuật Long hóa, đầu óc còn tỉnh táo hơn hai lần trước, có thể thấy được bí thuật Long hóa có chút tác dụng khắc chế, ít nhất có thể duy trì cho hắn không mất thần trí.

Có cần đi tìm Chúc Tình, cùng nàng đi Long Đảo một chuyến? Bên Long Đảo có số lượng lớn Long Huyết Hoa, thu thập đem về luyện chế thành Long Huyết Đan, có thể giúp hắn hoàn thiện bí thuật Long hóa.

Nhưng mà Chúc Tình đi Đống Thổ phương Bắc, đến nay không có tin tức, không rõ sống chết.

Lắc đầu, không nghĩ chuyện này, Dương Khai kiểm tra trạng thái của mình.

Thân thể không có vấn đề gì lớn, giải trừ nguy cơ ma khí, chỉ có chút suy yếu mà thôi, tĩnh dưỡng vài ngày là khôi phục.

Ngược lại thần hồn bị thương làm Dương Khai nhìn mà kinh hãi.

Ở trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh, tuy rằng tất cả những gì hắn trải qua đều là ảo giác, nhưng dù sao thần hồn tham dự, hơn nữa ở trong hoàn cảnh sinh động, Dương Khai hoàn toàn quên mất thân phận của mình, coi mình thành Vu Ngưu.

Tất cả tổn thương Vu Ngưu gặp phải, đều sẽ thể hiện trực tiếp trên thần hồn của hắn.

Trận đại chiến kinh thiên với Mạc Đa vốn làm hắn bị thương không nhẹ, cuối cùng còn bị một đòn cách không của Đại Ma Thần đánh cho hồn phi phách tán, càng chịu đòn nặng không tượng. Dương Khai rất hoài nghi, nếu mình không có Ôn Thần Liên bảy màu bảo vệ, chỉ sợ sẽ chết thật trong ảo cảnh.

Ôn Thần Liên bảy màu là chí bảo thiên địa, bảo vệ thần hồn của mình, làm mình trở lại hiện thực, nếu người khác gặp chuyện này, hiện tại đã không thể tỉnh lại nữa.

Tất cả ảo cảnh đều có năng lực lấy giả làm thật, càng khỏi nói bí cảnh đỉnh cấp như Thiên Huyễn Mộng Cảnh.

Lúc này Dương Khai mới trào ra cảm giác sợ hãi, đồng thời mỏi mệt khôn cùng ập tới, làm hắn hận không thể gục đầu ngủ ngay.

Nhưng tốt xấu gì hắn cũng nhớ nơi này là địa bàn của người ta, hơn nữa mình vào Ngũ Sắc Bảo Tháp chừng 2 năm, hoàn toàn phá hủy ước định với Tinh Thần Cung, không biết ra ngoài sẽ bị chất vấn thế nào.

Mở bàn tay ra, chìa khóa hình con bướm nằm trên tay, cảm xúc lạnh bằng làm Dương Khai biết tất cả những chuyện xảy ra đều không phải mơ, mà là thật sự xảy ra.

Điệp ở trước mặt hắn hóa thành con bướm, rồi biến thành chìa khóa này.

Hắn khẽ gọi, nhưng không có đáp lại.

Điệp sinh động như thật trong ảo cảnh, lúc này lại thành vật chết lạnh băng, không chút linh tính, thậm chí Dương Khai còn không nhìn ra nó có chỗ nào đặc biệt, lúc này chìa khóa hình con bướm như hàng vỉa hè, ngoài kiểu dáng lạ ra thì không có gì nổi bật.

Nhưng mà, dù sao đây cũng là một chỗ bí cảnh! Có nó, tương lai Lăng Tiêu Cung sẽ phát triển càng tốt hơn.

Dương Khai cầm lấy, thu vào Tiểu Huyền Giới.

Đứng lên nhìn xung quanh, Dương Khai mới phát hiện mình ở trong đại điện có phần quen mắt, bên trong trống rỗng, gần đó có cánh cửa tỏa ra ánh sáng dựng thẳng, ngẫm nghĩ kỹ, Dương Khai cũng không nhớ

mình đến chỗ này từ khi nào.

Nhưng mà cánh cửa tỏa ra ánh sáng, hắn là cửa ra.

Hít sâu một hơi, bước chân lung lay, đi về phía cửa.

Xuyên qua cánh cửa, ánh mắt hoa lên, liền đến một nơi khác.

Xung quanh tuôn trào lực lượng mãnh liệt, làm Dương Khai cả kinh, bản năng nghĩ rằng bị công kích, nhưng tiếp theo có tiếng nói quen thuộc truyền tới:

“Dương sư huynh, huynh đã ra rồi?”

Dương Khai híp mắt, nhìn về phía phát ra tiếng nói, khuôn mặt thanh tú thoát tục, xinh đẹp nõn nà hiện ra.

Hắn không khỏi hốt hoảng một chút, tựa như chưa thoát khỏi thân phận Vu Ngưu. 2 năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng ở trong thế giới thượng cổ, Dương Khai lại trải qua luân hồi từ yếu lên mạnh, từ sinh đến chết, đây là lịch duyệt đời người vô cùng đặc sắc, hòa tan ký ức những sự vật khác, hiện tại, giới hạn giữa thực tế và ảo cảnh

lại mơ hồ không rõ ràng.

“Lam Huân... công chúa?”

Dương Khai nhìn rõ khuôn mặt người kia, trong đầu nhớ lại một cái tên, cái tên này dần trùng hợp với người trước mặt, cuối cùng xác nhận thân phận của đối phương.

Lam Huân từ từ thu lại mỉm cười, rõ ràng cảm nhận được Dương Khai khác thường, lo lắng hỏi:

“Dương sư huynh bị thương sao?”

Đồng thời, Lam Huân cũng nhận ra Dương Khai xa cách, nó không cố ý, mà là vô tình toát ra, tựa như nàng và Dương Khai mới gặp nhau ngày đầu, đều không quen biết nhau.

Điều này làm Lam Huân cảm thấy kỳ quái, dù nói nàng cùng Dương Khai cũng không quá thân cận, nhưng dù sao cũng giao tiếp vài lần, lần trước thu hồi Kim Giáp Thiên Thư cũng là nàng ra mặt xử lý, theo lý thì thái độ của Dương Khai đối với nàng cũng không đến mức đó.

Xung quanh có những ánh mắt uy nghiêm nhìn về phía Dương Khai, xem xét trên dưới, nhưng không phát hiện có gì đặc thù, chỉ là cảm thấy Dương Khai suy yếu hơi quá, hẳn là bị thương không nhẹ.

Đây là chuyện không thể tránh, Ngũ Sắc Bảo Tháp là căn bản của Tinh Thần Cung tuy rằng các đệ tử lịch lãm trong đó có lợi ích rất lớn, nhưng cũng kèm theo nguy hiểm nhất định, cách vài năm đều sẽ có đệ tử ngã xuống trong đó.

Dương Khai bị thương suy yếu cũng quá bình thường.

“Thương nhẹ, không có gì đáng ngại.”

Dương Khai cười gường, trí nhớ dân sống lại, dần dần thoát khỏi ảnh hưởng từ Vu Ngưu, nhìn Lam Huấn nói:

“Lam sư muội vẫn chờ ta ở đây sao?”

Nghe hắn lại gọi mình là sư muội, Lam Huân cũng mỉm cười, nói: “Muội cũng vừa ra không lâu, không phải cố ý chờ huynh.”

Dương Khai ngân ra: “Lam sư muội mới ra không lâu?”

Hắn không khỏi mờ mịt, mình kẹt trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh đến 2 năm, Lam Huân lại gặp chuyện gì? Lại mới ra không lâu. Đột nhiên, Dương Khai chợt ý thức được, quay đầu nhìn lại:

“Lôi huynh cùng Tiêu huynh đâu?”

Hắn nhớ có rất nhiều người vào Ngũ Sắc Bảo Tháp lịch lãm, vốn Ngũ Sắc Bảo Tháp còn chưa tới ngày mở ra, nhưng bởi có ước định với Dương Khai nên mới mở sớm, làm cho không ít đệ tử Tinh Thần Cung được lợi, có thể sớm vào bảo tháp lịch lãm.

Hiện tại đã có không ít người đi ra, tụ tập nhiều nhóm nói chuyện, có người vẻ mặt vui sướng là có thu hoạch lớn, những người vẻ mặt ủ rũ là đi một chuyến tay không, lãng phí một cơ hội. Nhìn Dương Khai nói chuyện với Lam Huân, không ít đệ tử Tinh Thần Cung đều trợn mắt nhìn sang, hận không thể đánh hắn.

Dương Khai không thấy bóng Lôi Đình cùng Tiêu Thần.

Lam Huân nói:

“Bọn họ còn ở bên trong, hẳn là sắp ra, bảo tháp sắp đóng lại, đến lúc đó bọn họ không ra cũng không được.”

Dương Khai cả kinh, tùy ý hỏi: “Chúng ta vào bảo tháp đã bao lâu rồi?”

Lam Huân khó hiểu nhìn hắn, không biết sao hắn lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời:

“Tới hôm nay vừa vặn 1 tháng.”

1 tháng...

Dương Khai thật không tin vào tai mình.

Rõ ràng hắn trải qua hơn 2 năm trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh, nhưng thời gian thực tế ở đây... hình như mới có 5 ngày.

Bởi vì hắn nhớ khi vào bí cảnh tầng thứ năm, chỉ còn 5 ngày đến kỳ hạn, 1 tháng là chỉ thời gian Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra đến đóng lại.

Hắn vô thức nắm tay lại, nhưng trong tay trống rỗng.

Ở trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh, có thần kỳ kéo dài thời gian, 5 ngày ngắn ngủi bị kéo thành 2 năm, thật là khó tin, ngay cả ở trong ảo cảnh, cũng không phải thủ đoạn bình thường làm được.

Trước đây hắn đã thấy Thiên Huyễn Mộng Cảnh rất đặc thù, nhưng giờ xem ra mình vẫn xem thường bị cảnh này, chỉ riêng dính tới pháp tắc thời gian, đã làm Thiên Huyễn Mộng Cảnh có giá trị không lường.

Dương Khai im lặng làm Lam Huân không khỏi lo lắng: “Dương sư huynh không sao chứ?”

“Không sao, chỉ là có chút mệt mỏi.” Dương Khai mỉm cười, nhưng cười rất gượng gạo, hắn thật quá mỏi mệt, thần hồn bị thương, thân thể mỏi mệt, đều không thể khôi phục trong thời gian ngắn.

Hắn hoài nghi can mỏi mệt này là bởi chuyện 2 năm lại trải qua trong vòng 5 ngày gây ra.

Tránh để Lam Huân nhìn ra cái gì, Dương Khai lái chuyện: “Tiêu trưởng lão đang làm gì thế?”

Vừa ra ngoài Ngũ Sắc Bảo Tháp, Dương Khai đã phát hiện các trưởng lão Đế Tôn tam tầng cảnh Tinh Thần Cung đang liên thủ làm phép, mà vật làm phép chính là Ngũ Sắc Bảo Tháp, nhìn thần sắc mấy người Tiêu Vũ Dương, xem ra đã kéo dài một thời gian, ngay cả thực lực hùng hồn như bọn họ, lúc này cũng không chịu nổi.

81

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.