ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Tiểu gia hỏa.

Dịch giả: Seth260

Nguồn: truyenyy.com

--------------------------

Cho dù có áp chế cảnh giới, nhưng chỉ cần sở hữu sức mạnh vượt trội và nhanh nhẹn hơn so với ngươi, như vậy là đủ rồi!

Vù vù!

Một luồng sát ý cực kỳ mãnh liệt bao phủ toàn bộ không gian xung quanh ! Cây cỏ rừng rậm bốn phía bên trong khu vực đều nhanh chóng bị cổ sát ý này hủy diệt đi hết thảy! Đất đá bay tán loạn!

_Đây chỉ mới là cảnh giới được áp chế thôi ! - Trung niên nhân hét lớn, khinh thường nhìn Sở Vũ chỉ bằng nửa con mắt.

_Nói rất đúng ! - Sắc mặt Sở Vũ lộ ra vẻ đồng tình.

Sau đó, Sở Vũ nhanh chóng đánh ra một quyền. Tuy rằng hắn xuất thủ chậm hơn, thế nhưng hiện tại một quyền này lại vượt lên trên và tiếp cận ngay trước mặt tên tài xế kia... Trong nháy mắt, nguồn năng lượng vô cùng dồi dào kia đã bộc phát cực kỳ mãnh liệt!

Bành!

Một thứ âm thanh thống khổ bất chợt vang lên thành tiếng. Người trung niên nhân không thể tin được lồng ngực của mình lại bị đánh thủng thành một lỗ khá lớn trông vô cùng kinh dị. Oa một tiếng, từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, tất cả lục phủ ngũ tạng đều bị một quyền của Sở Mặc trực tiếp đánh nát, đồng thời toàn bộ thân thể của hắn đột nhiên trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống mặt đất. Ngay cả khi chết hắn cũng không thể nhắm mắt bởi vì bản thân cảm thấy không cam lòng, mọi thứ diễn ra thật sự quá khó tin!

Trong nháy mắt trước khi thật sự chết hẳn, hắn mới hiểu ra được vấn đề, tên khốn kiếp đang đứng trước mặt vốn dĩ được gọi là phế vật suốt 16 năm nay căn bản không chỉ là trùng huyệt cảnh ngũ giai, cảnh giới của Sở Vũ cao đến mức hắn không có cách nào tưởng tượng ra được! Mặc dù xuất thủ chậm hơn nhưng hiệu quả lại đi trước. Có khả năng đem hắn đánh chết dễ dàng như vậy, tu vi cảnh giới ít nhất cũng phải là thất giai, thậm chí có thể là... bát giai!

Vũ thiếu gia... Đại họa lâm đầu rồi !

Tên trung niên nhân là người có bản tính trung thành, ý niệm cuối cùng trước khi chết không phải là nghĩ về thân nhân hay người nhà của bản thân, mà là lo lắng cho chủ tử của hắn.

Sở Vũ chịu đựng sự khó chịu ở trong lòng, mang theo thi thể của tên trung niên nhân, thân hình như thiểm điện, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ. Sau đó, tên trẻ tuổi tóc vàng và những người còn lại cũng vừa kịp chạy tới. Liếc mắt nhìn thoáng qua nơi này một chút, sắc mặt của bọn chúng dần dần trở nên ngưng trọng.

_Tên khốn kiếp kia quả nhiên là có người hỗ trợ! - Tên trẻ tuổi tóc vàng hung tợn nói:

_Cửu ca khả năng đã gặp phải bất trắc rồi.

_Lập tức thối lui ra khỏi nơi này, nhanh chóng báo cáo lại cho Vũ thiếu gia ! - Sắc mặt của một tên võ giả trùng huyệt cảnh ngũ giai tỏ vẻ khá nặng nề.

Lúc này tên tóc vàng lấy điện thoại ra, tính toán gọi điện cho Tạ Thiên Vũ để thông báo tình hình hiện tại.

Baaaa!

Bàn tay của hắn trong lúc đang cầm điện thoại di động, đột nhiên nổ tung thành một màn huyết vụ!

_Aaaaa! - Tên tóc vàng phát ra một tiếng hét thê lương!

Ngay tại thời điểm đó, trong không gian bất chợt truyền tới một đạo thanh âm xé gió vô cùng sắc bén. Một kích này vừa xuất ra, rõ ràng là đã vượt quá tốc độ âm thanh! Tên võ giả trùng huyệt cảnh ngũ giai không có bất kỳ do dự nào, lập tức co chân chạy trốn thẳng ra bên ngoài.

Bên cạnh Sở Vũ chắc chắn có một đại cao thủ, tin tức này nhất định phải thông báo cho Vũ thiếu gia, nếu không sẽ gây ra đại họa thấu trời! Quan trọng nhất chính là hắn cũng không muốn chết ở nơi này!

Từ nãy đến giờ, tên cửu ca có tu vi trùng huyệt cảnh lục giai kia không hề xuất hiện hay làm ra bất kỳ động tĩnh nào, trong khi hắn chỉ là trùng huyệt cảnh ngũ giai, làm sao có thể dám ở chỗ này quá lâu?

Baaaa!

Tên trùng huyệt cảnh ngũ giai này vô thức cúi đầu, hắn nhìn thấy ở trước ngực mình bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ máu thật lớn, máu tươi bên trong ồ ạt trào ra ngoài, lực lượng của bản thân trong nháy mắt đã bị rút đi sạch sẽ, hai chân trở nên mềm nhũn, hắn quỳ xuống trên mặt đất, thần trí bắt đầu hỗn loạn mờ mịt.

"Chuyện gì đã xảy ra? Xảy ra cái gì vậy?"

Lúc này, hai tên võ giả trùng huyệt cảnh tứ giai còn lại vừa kịp truy đuổi tới. Mặc dù bọn chúng và tên tóc vàng có cùng cảnh giới, nhưng tên tóc vàng kia may mắn khai mở được hai cái huyệt đạo ở dưới lòng bàn chân, cho nên phương diện tốc độ của hắn chiếm ưu thế hơn hẳn, nó có thể sánh ngang với võ giả trùng huyệt cảnh ngũ giai. Vì vậy tốc độ của hai người bọn họ tương đối chậm hơn một chút, lúc vừa mới tiến vào nơi này, bọn chúng lập tức nhìn thấy tình cảnh hiện đang diễn ra trước mắt.

_ khốn nạn..!

_ mẹ nó bị tính kế rồi...!!.

Baa! Baaa!

Hai người này còn chưa nói xong, ở trên trán bất chợt đã xuất hiện máu tươi, không ngờ chỗ đó lại bị hai hòn đá trực tiếp đánh xuyên qua đầu.

Bịch bịch.

Thân thể của cả hai lập tức trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống mặt đất. Phía bên kia, vành mắt của tên trẻ tuổi tóc vàng có bàn tay bị đánh nát bất chợt trở nên đỏ ngầu như muốn nứt ra, nỗi sợ hãi trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm.

Lúc này, Sở Vũ quay đầu lại nhìn hắn rồi khẽ mỉm cười:

_Mới vừa rồi ngươi nói cái gì nhỉ ? Ngươi nói ta là phế vật vô dụng.... Muốn ta phải đứng lại chờ ngươi có đúng không?

Tên tóc vàng dùng bàn tay còn lại đỡ lấy bàn tay bị thương, hắn vô cùng sợ hãi nhìn về phía Sở Vũ, sợ đến mức sắp tè ra quần. Trong giờ phút này, tâm tình của hắn và bọn người Tả Tông trên núi Thái Sơn trước đó không có khác biệt quá nhiều. Thế nhưng biểu hiện của hắn so với tên Tả Tông kia vẫn còn kém xa.

Tả Tông và tên sát thủ có đôi mắt hình tam giác Kiều Đức kia đã gia nhập bang hội của Phương Hổ được khá lâu, tốt xấu gì thì bọn chúng cũng từng trải qua rất nhiều năm làm sát thủ, mặc dù sau khi tiến vào bang hội, bọn chúng bắt đầu có cuộc sống an nhàn sung sướng hơn trước, nhưng sức mạnh cùng với tâm cảnh của bản thân vẫn không hề mất đi. Đối mặt với sự sống chết, dẫu cho không làm ra được vẻ mặt thản nhiên, nhưng cả hai đều tương đối khá bình tĩnh.

Nguồn: truyenyy.com

Tên tóc vàng thì hoàn toàn bất đồng, hắn là người của Tạ gia, bởi vì từ nhỏ đã sở hữu thiên phú không tệ, cho nên được Tạ Thiên Vũ cố ý lựa chọn huấn luyện và mang theo bên người trong thời điểm Tạ gia gia bắt đầu bước chân vào thế tục. Những năm gần đây, hắn ở thế tục cũng gặp qua một ít sự đời, nhưng loại cục diện thập tử nhất sinh như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp phải. Mắt thấy Sở Vũ đang tiến lại gần, tên tóc vàng đột nhiên òa khóc một trận như mưa.

_Đừng giết ta... Đừng giết ta, van cầu ngươi! - tên tóc vàng quỳ xuống trước mặt Sở Vũ:

_Chỉ cần đừng giết ta, bất kể ngài muốn ta làm chuyện gì, ta cũng sẽ làm cho bằng được!

_Tạ Thiên Vũ bảo các ngươi tới giết ta? - Sở Vũ nhìn tên tóc vàng cau mày hỏi.

_ Dạ, là Vũ thiếu... Không, đúng là tên cẩu vật Tạ Thiên Vũ kia ra lệnh bảo chúng ta tới giết ngài. - Tên tóc vàng run rẩy trả lời một cách vô sỉ.

Sắc mặt của Sở Vũ lộ ra vẻ khinh thường, hắn quan sát tên này, trong lòng âm thầm lắc đầu: " đám con cháu của các đại gia tộc cũng không có mang theo bên người loại cẩu vật giống như tên này, chỉ biết tham sống sợ chết bán chủ cầu vinh ! "

_Vậy ngươi có biết sự tình trên núi Thái Sơn hay không, những tên kia là người của ai ? - Tuy rằng Sở Vũ đã lấy được phần lớn thông tin từ Tả Tông, nhưng hắn vẫn muốn kiểm chứng thêm lần nữa từ miệng của tên tóc vàng.

_Phương... Phương Hổ, là Phương Hổ, bang chủ của Hắc Hổ bang, chính là hắn... - Tên tóc vàng vốn dĩ được xem như là tâm phúc của Tạ Thiên Vũ, cho nên cũng biết được không ít sự tình.

Sở Vũ gật đầu, trong lòng xác định lúc bản thân đi núi Thái sơn gặp phải tập kích, chủ sự đứng sau màn đúng là Tạ Thiên Vũ. Lần đó ở trên núi Thái Sơn, người ra tay động thủ chính là hai tên trưởng lão Hắc Hổ bang Tả Tông và Kiều Đức. Sau khi kiểm chứng xong những thông tin này, Sở Vũ nhìn về phía tên tóc vàng, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo cực kỳ băng hàn.

Tên tóc vàng cực kỳ hoảng sợ, vừa muốn cầu xin tha thứ, thế nhưng Sở Vũ liền hạ thủ ngay tức khắc, một hòn đá nhỏ trực tiếp xuyên thủng qua trán của tên này. Những loại người giống như vậy đều không thể lưu lại! Nếu không, tin tức bản thân khôi phục lại được đầy đủ thực lực nhất định sẽ bại lộ ra ngoài. Sau đó, Sở Vũ tùy ý tìm một nơi, đồng thời đem xác của năm tên này chôn giấu kỹ càng.

Cũng giống như Tả Tông và Kiều Đức, Sở Vũ chôn khá sâu xuống dưới đất, hơn nữa, hắn còn làm ra đủ các loại xử lý. Cho dù chó cảnh sát có tới, bọn chúng cũng sẽ không thể tìm ra được bất kỳ dấu vết nào. Sau khi giải quyết xong tất cả sự tình , Sở Vũ mới bằng lòng rời đi. Lúc này, từ trên đỉnh ngọn cây cách đó không xa đột nhiên truyền tới một đạo thanh âm vô cùng thanh thúy.

_Giết người diệt khẩu, hắc hắc, ta thấy rồi!

Oanh!

Ngay lập tức, một cổ khí thế cực kỳ kinh khủng từ trong thân thể của Sở Vũ bộc phát ra ngoài. Bàn tay hắn đánh ra một chưởng về phía truyền tới thanh âm kia.

Oanh!

Tuy rằng ở đó chính là những tàng lá cây vô cùng rậm rạp, thế nhưng dưới một chưởng của Sở Vũ thì lập tức tan thành mây khói!

Phạch Phạch!

Một con chim sẻ lớn bằng bàn tay đột nhiên xuất hiện rồi bay thẳng lên trời cao. Vừa bay vừa kêu to:

_Ta kháo, tính giết chim diệt khẩu hay sao !

Sở Vũ: "..."

Không ngờ là một con chim sẻ, chẳng lẽ con chim này đã thành tinh rồi sao?

Sở Vũ nhíu mày, hắn không biết bay, nhất định là không thể truy đuổi con chim này ở trên không được. Nhưng nếu để cho nó chạy đi như vậy, khó có thể bảo đảm rằng tên gia hỏa này sẽ không bán đứng hắn.

Vạn vật trên đời đều có linh, sau một đoạn thời gian từ trường thế giới biến đổi, đồng thời cực từ cũng thay đổi liên tục, vô số động thực vật chỉ trong vòng một đêm đã trở nên ngày càng thông minh lanh lợi. Bởi vì có rất nhiều loài động vật vô tình ăn qua một ít linh dược linh thảo, khiến cho huyệt đạo trên người tự động mở ra, không những có được võ lực mạnh mẽ mà trí khôn cũng dần dần thay đổi, thậm chí còn không thua kém gì so với nhân loại.

Hơn nữa, sau khi trải qua sự tình cực từ biến đổi trong giai đoạn trước đây, hiện tại tất cả mọi sinh linh cũng đều có thể tu luyện, thực lực càng ngày càng tăng lên khủng bố hơn rất nhiều.

Con chim sẻ này chắc hẳn là một thành viên trong đó.

Sở Vũ ngẩng đầu quan sát con chim sẻ vẫn đang bay quanh quẩn giữa không trung, lòng bàn tay hắn nắm lấy hai cái hòn đá nhỏ, sắc mặt anh tuấn bắt đầu dâng lên vài phần tà khí, đồng thời âm thầm tính toán khả năng đánh cho nó rớt xuống.

_khốn kiếp, tiểu hỗn đản, ngươi làm sao lại hạ thủ ác độc như vậy? Nếu không phải ta chạy nhanh hơn một chút thì đã bị một quyền của ngươi đập chết rồi! - Con chim sẻ vỗ cánh phành phạch, bay vòng vòng giữa không trung.

_tiểu tặc, ngươi còn không mau cút... muốn ở đây làm cái gì? - Sở Vũ híp mắt, mở ra thụ nhãn ở ấn đường nhìn về phía con chim sẻ này.

Nhìn thoáng qua một chút, Sở Vũ đột nhiên trở nên hoảng hốt, hắn cảm thấy có chút khó tin, con tiểu quỷ lớn chừng lòng bàn tay kia vậy mà có cảnh giới trùng huyệt cảnh thất giai! Đây hoàn toàn không còn là loài động vật thông thường nữa rồi! Hiện nay, bất kỳ sinh vật trùng huyệt cảnh thất giai nào ở trên thế giới cũng đều được xem như là một tiểu yêu tinh.

Ngay lúc này, con chim sẻ ở giữa không trung đột nhiên phát động đánh lén, toàn bộ thân thể nó nhanh chóng hóa thành một đạo thiểm điện, lao về phía Sở Vũ.

_đánh chết ngươi! - tiểu gia hỏa nhanh chóng phát ra thanh âm lạnh lẽo, tựa như là đã biến thành một con mãnh thú!

Lực lượng ba động bộc phát ra trên người nó cực kỳ mãnh liệt, khiến cho tất cả cây cối xung quanh bắt đầu nổ tung! Cái mỏ nho nhỏ kia lóe lên ánh sáng băng hàn, giống như một mũi đao cực kỳ sắc bén, trực tiếp đâm về phía con mắt của Sở Vũ.

Lần này nếu như thật sự bị đâm vào mắt, chưa nói đến Sở Vũ sẽ ra sao, nhưng dù cho có là cao thủ trùng huyệt cảnh cửu giai, chỉ sợ cũng phải bị chọc mù! Thật đúng là một tiểu tặc tử ác độc! Không những xảo quyệt mà còn vô cùng hung tàn!

May mắn chính là cảnh giới của Sở Vũ cao hơn nó, nếu không, thật sự khó có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra! Ở trong mắt Sở Vũ, quỹ đạo hành động của con chim sẻ này cực kỳ rõ ràng, tốc độ của nó rất nhanh, thậm chí còn không thua gì so với một võ giả trùng huyệt cảnh bát giai thông thường.

Sức mạnh của trùng huyệt cảnh thất giai cũng cực kỳ kinh khủng, hiện tại trên người tên tiểu tặc tử này đã bộc phát hoàn toàn mười thành lực lượng ! Bất quá, hiện tại Sở Mặc đã không còn là phế vật vô dụng giống như trước đó khi mà ý thức cùng với phản ứng không thể song hành cùng nhau!

Sở Vũ vung tay lên, hướng về con chim sẻ ngoan độc đang lao xuống kia tát cho một cái!

Từ đầu đến cuối! Đây chính là ý nghĩa của việc chênh lệch cảnh giới !

Baaa!

Onggg!

Công kích hai bên va chạm vào nhau khiến cho thanh âm phát ra cực kỳ lớn ! thân thể của con chim sẻ này tựa hồ như một viên đạn đại bác được bắn ra khỏi nòng, nó bị một tát trực tiếp này của Sở Vũ quất bay ra xa xa tận mấy ngàn thước.

Oanh!

Rơi xuống trên mặt đất, nó vỗ cánh phành phạch, giùng giằng không đứng dậy nổi. Sở Vũ nhanh chóng đuổi theo, hắn không khỏi kinh ngạc, năng lực phòng ngự của tiểu tặc tử này thật sự mạnh mẽ đến vậy sao ? Bản thân đánh ra một cái tát nhưng lại không thể đánh chết được nó?

_Ai nha, con bà nó, đau chết ta rồi, tên khốn kiếp nhà ngươi... tiểu hỗn đản... hạ thủ thật ác độc. - Tuy rằng con chim sẻ hiện đang giùng giằng ở đó, nhưng mồm miệng vẫn rất ti tiện và vô cùng hung hăng.

Bất quá, một khắc sau, nó nhanh chóng ngậm miệng trở lại. Thân ảnh cao lớn của Sở Vũ đứng ngay trước mặt nó, dáng người cơ hồ trông như một ngọn núi cực kỳ lớn.

_Ai nha, vị đại ca! Đừng động thủ, đều là người một nhà cả mà! Chỉ đùa giỡn một chút thôi mà ngươi lại đi hạ tử thủ như vậy sao ? - Con chim sẻ nhìn thấy Sở Vũ tiến tới, trong nháy mắt liền thay đổi giọng điệu, tựa như là vừa trông thấy thân nhân đã thất lạc nhiều năm vậy.

Sở Vũ trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: " Cái này thật sự chỉ là một con chim thôi sao? "

--------------------------

Nguồn: truyenyy.com

Dịch giả: Seth260

45

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.