Chương 4
Huynh muội Lâm gia.
Dịch giả: Seth260
Nguồn: truyenyy.com
------------------------
Lâm Dược nghe được cái tên này, tâm tình đột nhiên trở nên hồi hộp, ánh mắt mang theo vài phần thăm dò:
_Bắc địa Sở gia?
Sắc mặt của Lâm Nhu bất chợt trở nên ngơ ngác, nàng nhỏ giọng thì thầm ở bên cạnh:
_Bắc địa Sở gia? Sở Vũ? Đây không phải là cái phế...
_Lâm Nhu! - Lâm Dược cau mày, nhìn cô gái:
_ muội thật quá đáng rồi đấy.
Lâm Nhu cũng biết mình nói sai, có chút ngượng ngùng le lưỡi một cái:
_ Àiii...
Sở Vũ vẫn cười cười như cũ, sau đó hắn gật đầu chào hai vị huynh muội hiện đang đứng trước mặt, sắc mặt lộ ra vẻ vô cùng thản nhiên:
_Không sai, ta chính là cái phế vật vô dụng kia.
_Sở công tử, thật vô cùng xin lỗi, em gái ta nàng... - Lâm Dược có chút trách cứ nhìn em gái mình, có thể thấy được rằng hắn rất đau đầu vì cô em gái này, đồng thời cảm thấy tức giận vì bản thân đã không thể dạy bảo nàng tốt hơn.
Sở Vũ cười cười:
_ không sao cả, ta cũng đã quen rồi.
Gương mặt của Lâm Dược lộ ra nụ cười hiền hòa, hắn nhìn Sở Vũ nói:
_Ta đã từng gặp mặt Sở Lương huynh được vài lần.
Sở Vũ đột nhiên trở nên ngơ ngác, ngay sau đó hắn đoán ra rằng, hai người huynh muội Lâm Dược và Lâm Nhu này có khả năng cũng giống như hắn, bọn họ đều là người của một gia tộc lánh đời nào đó.
Sở Vũ gật đầu một cái:
_Đã lâu rồi ta cũng không thấy qua anh ấy.
_Sở Lương huynh thật sự rất lợi hại! - Nhắc tới Sở Lương, Sắc mặt của Lâm Dược mang theo vài phần kính nể. Sau đó hắn nhìn Sở Vũ hỏi:
_Sở lão đệ sao lại ở trên núi Thái sơn vào lúc này?
Sở Vũ nói:
_Tốt nghiệp xong thì phải lập tức đi làm, thừa dịp bản thân còn có chút thời gian thoải mái cũng như chưa bị trói buộc hoàn toàn, cho nên muốn đi lên đây giải sầu một chút.
Lâm Dược gật gật đầu, bên trong ánh mắt lộ ra vài phần thấu hiểu, hiển nhiên là hắn biết rõ tình huống hiện tại của Sở Vũ. Hắn nhanh chóng đổi chủ đề:
_Có thể gặp nhau ở chỗ này, cũng là một loại duyên phận, không bằng một hồi chúng ta đi xuống núi cùng nhau uống một ly, như thế nào?
Sở Vũ vừa định trả lời, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Tả Tông và tên sát thủ có đôi mắt hình tam giác kia đã được hắn chôn cất gọn gàng, vì vậy tín hiệu điện thoại trên đỉnh Ngọc hoàng cũng đã khôi phục lại như bình thường.
Sở Vũ nhìn số điện thoại gọi tới.... sắc mặt bất chợt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Lâm Dược ra hiệu một chút, sau đó nhấn nút trả lời.
_Sở Vũ, ngươi đang ở chỗ nào ?
Đầu điện thoại bên kia truyền tới thanh âm vô cùng êm tai thanh thúy như tiếng chuông bạc của một cô gái, chỉ là nàng nói chuyện không hề nể mặt Sở Vũ chút nào:
_Ngươi có biết bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm như thế nào hay không ? Nếu không phải vệ sĩ của ngươi tìm được ta ở nơi này, ta còn không biết ngươi đã lén lút trốn đi! Ngươi muốn làm gì? Cảm thấy quá buồn chán nên muốn lên trời cao sánh vai cùng mặt trời hay sao?
Sở Vũ nhìn lướt qua Lâm Dược và Lâm Nhu hiện đang đứng cách đó không xa, hắn biết rằng bất kỳ võ giả nào cũng có thể dễ dàng nghe thấy nội dung trò chuyện bên trong điện thoại. Bất quá, cú điện thoại này cũng không có gì quá quan trọng, cho nên hắn vẫn không để ý quá nhiều.
Cả hai người bọn họ đều ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời , thân ảnh lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục, tựa hồ như đang thưởng thức ánh bình minh dần dần lóe sáng giữa bầu trời đêm, nhưng sự thực là cả hai vẫn đang tập trung nghe lén cuộc trò chuyện trên điện thoại.
Sắc mặt Sở Vũ không hề thay đổi, hắn bắt đầu trả lời:
_Đại tỷ, đã lâu không gặp, hiện tại ngươi đã trở nên bướng bỉnh đến mức chẳng còn chút ý tứ nào trong lời nói nữa hay sao ? - Vừa nói xong, hắn còn cố ý nhìn thoáng qua Lâm Nhu.
Trong lúc nhất thời, Lâm Nhu cảm thấy khá tức giận, người này thật là xấu xa và xảo quyệt, thoạt nhìn có vẻ như hắn đang nói với người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia, nhưng thực tế chính là đang châm chọc nàng! Cái gì mà lâu ngày không gặp trở nên bướng bỉnh, ta tmuốn như vậy đó, ngươi quản được hay sao? Bất quá, không đợi nàng nói thêm điều gì, người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia đã nổi khùng.
_Đại tỷ ? Ai là đại tỷ của ngươi? Ta là sư tỷ của ngươi! Không phải là đại tỷ! Dám nói năng với ta như vậy? Tiểu tử thúi ngươi học được bản lãnh này ở đâu ? Nói mau, bên cạnh ngươi hiện đang có nữ hài tử khác đúng không ? Cho nên ngươi dám lấy ta ra làm bình phong để giữ thể diện cho bản thân hay sao ? Hì hì hì, cuối cùng thì ngươi cũng phải nhờ ta giúp đỡ !
Sở Vũ có chút chột dạ liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Nhu đứng ở bên kia, khóe miệng bất chợt trở nên co giật. Hoàn toàn không còn cách nào khác, người phụ nữ tự gọi mình là sư tỷ kia lại lớn hơn hắn một ngày tuổi, hơn nữa, người nữ nhân này thực sự hiểu quá rõ về hắn.
Lâm Nhu đang đứng gần đó tập trung nghe lén thì sắc mặt bất chợt trở nên ngơ ngác, khả năng phán đoán của người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Thanh âm từ đầu điện thoại bên kia tiếp tục truyền tới:
_ đoán đúng rồi sao! Không tệ nha, hiện tại đã biết ra ngoài tán gái rồi cơ đấy, khi nào rảnh rỗi thì nhanh chóng mang nàng đến cho ta nhìn qua một chút, nhưng vẫn phải báo cho ngươi biết trước một điều , nếu như ta thấy nàng không thuận mắt thì tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi mang về nhà! Ngươi cũng đừng có quên thân phận của mình !
Lâm Nhu vừa nghe xong là đã muốn nổi khùng, nàng trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Sở Vũ. Dựa vào cái thân phận gì, ngươi cho rằng mình là ai ? Tài giỏi lắm hay sao ? Xuất thân của ta so với các ngươi còn cao hơn thì thế nào? Chẳng lẽ ta phải cần các ngươi nhìn thuận mắt đến như vậy sao ?
Bất quá, nàng thay đổi suy nghĩ một chút, chuyện này cùng với bản thân mình có liên quan gì đến nhau cơ chứ ? Nằm sấp xuống rồi mà vẫn trúng đạn hay sao ? Vừa nghĩ đến đây, Lâm Nhu bất chợt trở nên im lặng. Trong lòng tự hỏi người nữ nhân ở đầu điện thoại kia là ai ? Làm sao có thể đáng ghét đến như vậy?
_Ha ha ha, ngươi cũng không phải không biết, người duy nhất ta thích chính là ngươi. Cứ ở đó mà đoán mò lung tung, ta chỉ tình cờ gặp phải hai vị bằng hữu của đại ca. - Sở Vũ cười cười, hiện tại hắn cảm thấy vô cùng thoải mái khi có thể nói ra tâm tư trong lòng.
Trong lúc nhất thời, đầu điện thoại bên kia đột nhiên trở nên im lặng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Tại thành phố Yến Kinh cách núi Thái Sơn hơn ngàn dặm đường có một tòa nhà cao ốc chọc trời, ở tầng trên cùng trong một văn phòng làm việc vô cùng rộng rãi, một cô gái vô cùng xinh đẹp mỹ lệ ngồi trên chiếc ghế chủ tịch giám đốc, nàng có chút ngơ ngác nhìn móng tay mới vừa được sơn lên màu đỏ trông khá nổi bật của mình.
Nguồn: truyenyy.com
Bàn tay nắm lấy chiếc điện thoại đột nhiên trở nên run rẩy, sắc mặt của nàng cũng mang theo vài phần hốt hoảng, đồng thời bên trong ánh mắt còn lộ ra vẻ không thể tin nổi. Nàng thầm nghĩ: " Tên xú tiểu tử này không phải đang gặp nguy hiểm hay sao ? Tại sao ta cảm thấy hắn tựa như là đã biến đổi thành một người xa lạ ? Từ khi nào mà lá gan của hắn lại trở nên lớn đến như vậy ? Dám công khai bày tỏ với ta? Hừm...thật là đáng đánh đòn! "
_ xú tiểu tử, cảnh cáo ngươi, nhanh chóng quay về cho ta, hết chuyện làm rồi hay sao mà đi tán gái, không thể tu luyện được thì thế nào ? Mấy thập niên trước, con người trên toàn thế giới đều không thể tu luyện, không phải khi đó cũng đã xuất hiện đủ loại ám sát nham hiểm, mưu kế.. rồi đó sao ? Ngươi thì hay rồi, còn dám chơi trò mất tích, chơi trò mất tích cũng không có gì, mấu chốt là ngay cả ta mà ngươi cũng gạt! Ngươi nghe cho kỹ, cho ngươi thời gian một ngày... Không, nội trong ngày hôm nay phải lập tức thu dọn lên đường, sáng sớm ngày mai phải xuất hiện ngay trước mặt ta! Ta ở Yến kinh chờ ngươi, sau đó sẽ đi cùng với ngươi đến Long Thành! Được rồi, ta còn bề bộn nhiều việc, nói đến đây thôi, cúp máy đây!
Đầu dây điện thoại bên kia nhanh chóng truyền tới âm thanh tít tít. Khóe miệng Sở Vũ giật giật vài cái, thầm nghĩ: " Nha đầu này hình như đã phát hiện được điều gì đó rồi thì phải ? "
Bất quá, hắn vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn biết nha đầu kia bề ngoài thì tỏ ra mạnh miệng nhưng bên trong lại rất mềm lòng. Bởi vì lo sợ bản thân hắn đi Long Thành sẽ bị khi dễ, cho nên nàng mới muốn cả hai cùng đi với nhau, điều này cũng là để chấn nhiếp bọn người kia một chút. Đúng vậy, là một trong những thập đại thiên kiêu trẻ tuổi của Hoa Hạ trên thiên bảng, nếu như nàng thật sự đi Long Thành cùng với hắn, bọn người bên kia nhất định sẽ rất giật mình, thậm chí còn có đôi chút kiêng kỵ.
Bất quá... Nha đầu ngươi không biết rằng, ta đã không còn là phế vật nữa rồi! Hiện tại ta đích thực chính là thiên tài !
Sở Vũ âm thầm suy nghĩ, sau đó thu hồi điện thoại, xoay người về phía Lâm Dược cười một tiếng:
_Xin lỗi Lâm huynh, ta bên này còn có chút chuyện phải làm, khi nào Lâm huynh đến Long Thành thì chúng ta sẽ gặp mặt trò chuyện cùng nhau lần nữa!
Lâm Nhu đứng bên cạnh vì không nhịn được nên đành phải hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nói người này thật không biết tự nhận thức lấy thân phận của mình, có biết anh trai của ta là ai hay không ? Nói chuyện mà không nể mặt nhau gì cả, điện thoại cũng không thèm để lại, chỉ nói mỗi câu 'Sau này gặp lại' là xong rồi sao ? Rõ ràng hắn chỉ nói qua loa cho có lệ mà thôi !
Điều khiến cho Lâm Nhu khá bất ngờ chính là anh trai nàng lại chủ động tiến lên trao đổi phương thức liên lạc với Sở Vũ, tựa hồ như có hứng thú rất lớn đối với Sở Vũ, cho nên muốn được kết giao với hắn.
Sau đó, Sở Vũ cáo từ Lâm Dược. Trước khi đi, hắn còn liếc mắt nhìn Lâm Nhu một cái, cười nói:
_ trên đời vốn dĩ còn rất nhiều điều mới mẻ, cố gắng về nhà học tập cùng với đọc sách vở nhiều hơn nhé, tiểu muội muội.
_Ai là tiểu muội muội của ngươi? Còn nữa... Ngươi dám nói ta không học thức sao? Ngươi... Ngươi đứng lại cho ta! - Lâm Nhu có vẻ như giận quá thành ra mất khôn, nàng quơ quơ quả đấm nhỏ thị uy hướng về phía bóng lưng Sở Vũ hiện đang rời đi mà vẫn không hề quay đầu lại, đồng thời liên tục lớn tiếng mắng chửi.
Mắt thấy Sở Vũ bước từng bước trên những bậc thang để đi xuống dưới chân núi. Lâm Dược dường như vẫn đang trầm tư điều gì đó, thật lâu sau cũng không hề thu hồi ánh mắt.
_Ca ca, ngươi thật sự sẽ không xem hắn như một vị đại nhân vật nào đó chứ ? - Lâm Nhu cảm thấy không cam lòng, mồm miệng nói chuyện của tên kia rõ ràng là quá vô sỉ khó ưa.
Lâm Nhu mang theo một đôi mắt to linh động nhìn anh trai nàng, sắc mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Người khác không biết thì không nói tới, nhưng nàng thì quá hiểu rõ anh trai mình là một người vô cùng kiêu ngạo. Mặc dù anh trai của nàng không đứng trong top 10 trên thiên bảng, nhưng đối với Lâm Nhu, những thiên kiêu đứng trong top mười kia đều không thể anh tuấn và mạnh mẽ bằng nếu so với hắn.
Tuy rằng Sở Vũ cũng là con cháu trong một gia tộc lánh đời, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là tiểu phế vật vô dụng. Kể cả những thế hệ con cháu vô cùng ưu tú đến từ các gia tộc lánh đời khác nhau, thậm chí là dù cho có người đứng trong top mười trên thiên bảng xuất hiện ở ngay trước mặt Lâm Dược, thật sự chẳng có bao nhiêu người đủ khả năng khiến cho anh trai nàng phải chủ động đi kết giao như vậy. Vì vậy nàng thật sự khá tò mò.
_ muội cảm thấy thế nào? - Rốt cuộc Lâm Dược cũng đã thu hồi ánh mắt, hắn mỉm cười nhìn mình em gái.
_ muội cảm thấy... Hắn quả thật là có chút khí chất, ...humh.., có vẻ như những lời đồn bên ngoài không được... chính xác cho lắm. - Lâm Nhu bắt đầu nhíu mày, nhẹ giọng nói:
_Trong quá khứ đã từng xuất hiện qua lời đồn đại rằng, Sở Vũ khi còn bé là một tuyệt thế thiên tài, sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà lại trở thành phế vật vô dụng, đột nhiên biến thành một người bình thường. Nhưng mới vừa rồi lúc nhìn thấy chúng ta, hắn nào có bộ dáng giống như một cái phế nhân? Thậm chí muội còn có loại cảm giác tựa như bản thân đã bị hắn nhìn thấu triệt để. Hơn nữa, tất cả cử chỉ hành động và phản ứng của hắn thực sự quá bình thản, rõ ràng đó không phải là giả vờ, mà là cực kỳ... tự tin, đúng vậy, chính là tự tin!
Lâm Dược gật gật đầu rồi nói:
_ muội nói không sai. Đầu tiên, đám người dưới chân núi kia đem toàn bộ khu vực này phong tỏa khiến cho nội bất xuất ngoại bất nhập tuyệt đối không phải là người của Sở gia. Căn cứ theo khẩu âm địa phương thì những tên đó hẳn là một đám đại ca giang hồ xã hội đen, các thế lực của Sở gia rõ ràng không có loại thành phần như thế này; điều thứ hai, người mới vừa gọi điện cho Sở Vũ kia, nếu như huynh đoán không lầm, nàng hẳn chính là Lâm Thi Mộng!
_Lâm Thi Mộng ? Ý huynh là... Bắc địa Lâm gia Lâm Thi Mộng? Người đó thật sự là thiên kiêu đứng trong top mười của thiên bảng trên toàn hoa hạ Lâm Thi Mộng sao? - Lâm Nhu có chút không dám tin tưởng nhìn anh trai mình:
_Bọn họ... làm sao có thể ? Mối quan hệ giữa nàng ta và Sở Vũ sao có thể lại tốt đến như vậy ?
_Đúng thế, huynh cũng cảm thấy điều này thật khó tin. Mặc dù hai người bọn họ đều xuất thân từ phương bắc, nhưng một người ở trên trời, một người ở dưới đất, thân phận địa vị chênh lệch quá lớn, nếu như không phải huynh đã từng đi theo một người bằng hữu gặp qua vị thiên chi kiêu nữ kia được một lần, nhờ vậy mà bản thân ghi nhớ khá rõ thanh âm của nàng ta, huynh cũng không dám tin tưởng đây chính là sự thật. - Lâm Dược xúc động nói ra.
_Ca ca, chẳng lẽ huynh cũng âm thầm ái mộ vị cô nương Lâm Thi Mộng kia sao ? Có phải là đã thầm thương trộm nhớ người ta mất rồi ? - Sắc mặt của Lâm Nhu lộ ra vẻ trêu chọc nhìn anh trai mình.
_Cái gì mà thầm thương trộm nhớ, chớ có ăn nói bậy bạ. - Lâm Dược bất chợt trở nên ngượng ngùng.
Cô gái giống như Lâm Thi Mộng rõ ràng chính là nữ thần trong lòng mọi người, gần như chẳng có người nam nhân nào dám nói bản thân mình hoàn toàn không hề động tâm đối với người phụ nữ như vậy.
Bất quá, đối với Lâm Dược mà nói, mặc dù Lâm Thi Mộng quả thật là vô cùng xinh đẹp, thế nhưng bên trong nội tâm của hắn thực sự không hề mang theo thể loại tâm trạng nhớ nhung đơn phương thái quá như những người khác.
_Chuyện này có đôi chút đặc biệt. Có lẽ những người khác cũng không ngờ rằng, viên minh châu nổi bật nhất của bắc địa lâm gia lại có một mối quan hệ vô cùng thân thiết cùng với vị thiếu gia phế vật của Sở gia Sở Vũ. - Sắc mặt của Lâm Dược lộ ra vẻ suy tư.
Hồi lâu sau đó, hắn quay lại nhìn em gái, sắc mặt lộ ra vẻ vô cùng sủng ái:
_Tiểu nhu, chẳng lẽ muội không cảm thấy nơi này có điều gì đó không bình thường hay sao?
Lâm Nhu ngẩng đầu lên, có chút ngơ ngác nhìn anh trai mình:
_không đúng cái gì cơ ? Thiên địa linh khí trên đỉnh núi Thái sơn thực sự quá nồng đậm hay sao ? chẳng lẽ nhà của chúng ta cũng không có linh khí nồng đậm giống như vậy ?
_ Hừ...muội cảm nhận kỹ lại lần nữa xem. Tiểu nha đầu nhà muội sở hữu thiên phú tốt như vậy, đồng thời cũng là người ưu tú nhất trong cả gia tộc, thế nhưng lại không chịu siêng năng dụng tâm học hỏi, nếu như muội cố gắng siêng năng dù chỉ một chút, huynh cũng không đến nổi muốn gây áp lực quá lớn cho muội...
_Được rồi được rồi, huynh không phải là nam nhân hay sao! Dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa thì huynh cũng không thể đẩy hết trách nhiệm cho một cô bé như muội đi gánh vác đúng không ? - Sắc mặt của Lâm Nhu bất chợt trở nên mệt nhoài.
Bất quá, gương mặt tinh xảo của Lâm Nhu nhanh chóng lộ ra vẻ nghiêm túc, nàng bắt đầu cảm nhận cẩn thận trở lại. Rất nhanh ngay sau đó, ánh mắt của nàng bất chợt sáng lên:
_Nơi này đã từng phát sinh qua chiến đấu! Hơn nữa... thời gian diễn ra từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc thật sự là cực kỳ ngắn ngủi !
Lâm Dược gật đầu:
_Nhưng lúc muội và huynh lên tới đây, rõ ràng chỉ có mỗi mình Sở Vũ ở nơi này. Nhớ lại thời điểm ban đầu khi đám người kia phong tỏa toàn bộ ngọn núi, kể cả sự tình Lâm Thi Mộng gọi điện thoại cho Sở Vũ, ngoài hai điểm đó ra thì điều bất thường cuối cùng chính là... Hiện tại, bên trong không khí dường như vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng đâu đây, cho nên có thể khẳng định rằng, vừa rồi có người đã từng nổ súng ở chỗ này !
_Ca ca, lẽ nào huynh lại dùng tới thiên cơ thuật ? - Lâm Nhu có chút giật mình nhìn Lâm Dược:
_huynh chỉ vì người này, dùng tới thiên cơ thuật mà mỗi tháng chỉ có thể dùng được một lần sao?
Lâm Dược nghiêm túc gật đầu:
_người Sở Vũ này, tuy rằng huynh đã biết được đích danh tên họ, nhưng rốt cuộc thiên cơ thuật của huynh vẫn không thể nào nhìn thấu được hắn!
_Làm sao có thể như vậy được? - Lâm Nhu hoàn toàn trở nên kinh hãi.
_Humh, sắp tới vẫn còn một lần cơ hội nữa, chuyến đi Long Thành lần này, huynh phải nắm chắc thời cơ để có thể kết giao làm bằng hữu với hắn mới được. - Lâm Dược lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này, trên bậc thang đi lên đỉnh núi dần dần xuất hiện một lượng lớn khách du lịch. Tuy vẫn còn cách khá xa đỉnh núi nhưng cả hai người huynh muội đã có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm cười nói của những người kia.
Lâm Dược liếc mắt nhìn thoáng qua em gái, hai người đều gật đầu với nhau, đồng thời vận khí lực nhảy ra ngoài. Sau đó, bọn họ nhanh chóng biến mất khỏi Ngọc Hoàng đỉnh.
-------------------------
Nguồn: truyenyy.com
Dịch giả: Seth260
75
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
