ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Long Thành.

Dịch giả: Seth260

Nguồn: truyenyy.com

-------------------------

Trên đường xa lộ đi từ thành phố Yến kinh đến Long Thành, có hai chiếc xe ô tô một trước một sau đang chạy với tốc độ khá nhanh.

Người ngồi lái đằng trước trong một chiếc xe thể thao chính là Tiểu Nguyệt. Sợ rằng sẽ có rất ít người nghĩ ra, tay nghề lái xe của người thiếu nữ thích xem phim hoạt hình này không ngờ lại vô cùng hoạt bát điệu nghệ như một tay đua đích thực, thậm chí có khi còn đỉnh hơn cả những tay đua chuyên nghiệp !

Lúc này, Sở Vũ bắt đầu hối hận tại sao lúc đầu lại chọn loại xe thể thao để làm phương tiện di chuyển, hơn nữa, hắn đã dự tính rằng bản thân hoặc vệ sĩ sẽ lái xe, làm thế nào lại có thể mơ màng đáp ứng để cho nàng cầm lái, nhất là loại xe thể thao tốc độ như vầy.

Nha đầu này thật sự là một người có bệnh thần kinh. Tiểu gia hỏa thì không sợ chết, nó đứng trên ghế ngồi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đồng thời bắt đầu cổ vũ gây kích động cho tiểu Nguyệt :

_Nhanh lên một chút nữa, nhanh lên một chút, lẹ hơn chút nữa! Vượt qua hắn... cái xe tồi tàn này cũng dám chạy đua với chúng ta sao ? Thật đúng là người trẻ tuổi nông cạn! Loại đối thủ thiếu hiểu biết như vậy, chúng ta cứ vượt qua thoải mái! Ai nha... Cảm giác không cần vỗ cánh để di chuyển thật là dễ chịu, nhưng có vẻ vẫn còn hơi chậm một chút. Ta nói nghe nè nha đầu, ngươi chậm lại làm cái gì ? Cứ nhấn chân ga hết cỡ là được !

Sắc mặt của Tiểu Nguyệt thật sự là vô cùng lạnh nhạt, nàng vẫn đang chăm chú tập trung, căn bản không thèm quan tâm đến phản ứng của tiểu gia hỏa kia, bàn chân tự động đạp cần ga tăng tốc hết cỡ.

_Ngươi câm miệng! - Sở Vũ không nhịn được quát lớn.

Hắn cảm thấy Tiểu Nguyệt quả thật muốn điên rồi, hiện tại, tốc độ của chiếc xe đã hơn ba trăm kilomet giờ, thế mà vẫn còn tiếp tục tăng tốc. Bốn người ngồi ở hàng ghế sau bên trong xe thì cảm thấy vô cùng khổ sở, bọn họ bắt đầu có cảm giác muốn nôn mửa ngất xỉu ngay tại chỗ, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được nguyên nhân chính là do chiếc xe đang chạy này.

Hai người vệ sĩ đi theo Sở Vũ nhờ vào tu vi cũng tương đối khá, vì vậy còn đó chút ít khả năng trụ vững, tình trạng vẫn chưa đến mức không thể chịu nổi. Thêm một điều nữa là hôm nay đường xá xa lộ thật sự thoáng đãng rất tốt, chẳng hề chật chội đông nghìn nghịt giống như trong quá khứ. Nếu không, chỉ sợ cả đám ngồi trong xe đã sớm bị Tiểu Nguyệt hại chết.

Tiểu gia hỏa nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua vị trí ngồi ở kế bên tài xế, nhìn thấy Sở Vũ có chút khẩn trương, nó không nhịn được đành phải cười nhạo:

_Cảnh giới cao như vậy, tại sao lá gan lại nhỏ như thế, ngươi có gan giết chết người khác, nhưng không có can đảm để ngồi xe hay sao ?

_Cút đi chỗ khác! - Sắc mặt của Sở Vũ có chút trắng bệch, vì tức quá nên phải lên tiếng chửi.

_Ha ha ha, bị điểu gia ta nói trúng, thật là mất mặt quá đi! - Tiểu gia hỏa tiếp tục giễu cợt.

_nếu ngươi không chịu câm miệng, ta lập tức ném ngươi ra ngoài, để cho ngươi một mình bay đến Long Thành! - Sở Vũ uy hiếp.

_đừng đừng đừng, mọi người đều là hảo bằng hữu, cần gì phải nói những lời gây tổn thương cho nhau như thế chứ ? - Tiểu gia hỏa giả bộ đáng thương đứng đó than thở.

Sở Vũ xoay mặt đi lười phản ứng với nó.

Tiểu Nguyệt chạy xe càng lúc càng nhanh, Sở Vũ dứt khoát nhắm hai mắt lại, không có chuyện thì kiểu gì cũng không chịu mở ra, dù sao thì cứ một mình ngươi vui vẻ là được rồi.

Sở Vũ không nói lời cáo biệt với Lâm Thi Mộng, trước khi rời đi, hắn nhận được tin báo của nàng. Nàng nói cho Sở Vũ biết rằng bản thân sẽ xa nhà một đoạn thời gian không ngắn, khả năng là rất lâu sau mới có thể quay trở về, đồng thời nhắc nhở Sở Vũ bảo trọng, về sau phải sống cho thật tốt. Sở Vũ nhận được dòng tin nhắn kia, trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Không phải bởi vì Lâm Thi Mộng không tới gặp hắn, mà là cảm giác cứ như nàng đang giao phó hậu sự vậy. Mặc dù lời nói không có quá nhiều, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, hơn nữa, nó còn mang theo mùi vị bi thương nhàn nhạt. Điều này đối với tính tình ngày thường của Lâm Thi Mộng thật sự không hợp lý cho lắm.

Sở Vũ nhớ tới những gì mà đại ca đã nói trước đó, trong lòng dần dần trở nên lo lắng, hắn muốn gọi điện thoại cho Lâm Thi Mộng hỏi han một chút sự tình cụ thể, nhưng lại phát hiện nàng đã tắt điện thoại di động. Cuối cùng cũng chỉ có thể gửi tin nhắn thoại nhắc nhở nàng nhớ bảo trọng, cho dù có gặp phải bất kỳ chuyện gì thì cũng đừng quên là còn có hắn ở đây.

... . . .

Long Thành, bên trong tập đoàn Sở thị.

Phụ trách quản lý tập đoàn Sở thị tại Long Thành, chính là một trong những đường thúc của Sở Vũ, được gọi là Sở Thiên Hùng.

Sở Thiên Hùng là một người con trai thứ của ông nội Sở Vũ, sở hữu tu vi trùng huyệt cảnh lục giai. Trong thế tục này cũng được xem là một cao thủ chân chính.

Hiện nay, hắn trông coi tập đoàn Sở thị tại Long Thành đã được mười mấy năm, trước giờ vẫn luôn hành sự cẩn trọng, mặc dù không có đóng góp gì quá to lớn, nhưng tập đoàn Sở thị tại Long Thành nằm trong tay hắn cũng không hề xảy ra bất cứ điều gì bất trắc không may.

Năm nay Sở Thiên Hùng ba mươi chín tuổi, vài năm trước đã bắt đầu chuyển cáo thông tin cho gia tộc, hắn nói rằng bản thân muốn từ chức tổng giám đốc tập đoàn để quay về gia tộc và chú tâm cho việc tu luyện. Nhưng khi đó, tất cả thành viên nòng cốt của Sở gia đều có chuyện tình quan trọng phải phụ trách, vì vậy cũng không còn nhân thủ thích hợp để lấp vào vị trí này. Từ đó sự việc cứ luôn kéo dài cho tới ngày nay.

Cho đến khi Sở Vũ tốt nghiệp đại học, Sở Thiên Hùng gửi tin xin phép gia tộc thêm lần nữa, đồng thời đề nghị để cho Sở Vũ phụ trách tập đoàn tại Long Thành.

Lần này, gia tộc mở ra cuộc họp, đương nhiệm gia chủ Sở Thiên Vũ, sau khi thương nghị qua với cha của Sở Vũ chính là Sở Thiên Bắc, cuối cùng đưa ra quyết định đáp ứng thỉnh cầu của Sở Thiên Hùng.

Sở Thiên Hùng sau khi nhận được câu trả lời, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Hắn lặng lẽ chờ đợi tại Long Thành, đồng thời mong mỏi Sở Vũ nhanh chóng đến sớm một chút. Những gia tộc lánh đời có rất nhiều suy nghĩ hoàn toàn khác biệt so với thế tục, phần lớn mọi người thật sự không hề hứng thú đối với các loại sự tình hồng trần tại thế tục, cho nên tất cả chỉ mong muốn tu vi của bản thân nhanh chóng được thăng tiến, thậm chí bọn họ còn cho rằng ham muốn truy cầu hư danh dục vọng bình thường ở thế tục sẽ làm lưu mờ con đường dẫn đến trường sinh vĩnh hằng.

Chỉ là mấy ngày nay, trạng thái tinh thần của Sở Thiên Hùng thật sự không tốt lắm, mặt mày lúc nào cũng ủ dột, tâm tình trở nên vô cùng lo lắng.

Vốn dĩ Sở Thiên Hùng rất vui vẻ, bản thân có thể lập tức trở về gia tộc, ngoài ra, hắn còn nắm giữ số lượng lớn tài nguyên tu luyện đã tích lũy trong nhiều năm nay, hơn nữa, sau khi từ chức, gia tộc sẽ có phần thưởng công trạng dành cho hắn. Một khi trở về, chỉ trong vài năm tới, khả năng tiến vào trùng huyệt cảnh thất giai là khá cao, khi đó, thực lực lại càng tăng trưởng mạnh mẽ hơn trước.

Nhưng vào khoảng ba ngày trước, hắn đột nhiên nhận được một cái tin tức, cách Long Thành hơn ba trăm cây số, bên trong một ngọn núi cực kỳ lớn, địa phương đó còn được gọi là "Hồ Tiên Động ", nơi này có khả năng tồn tại di tích thượng cổ vô cùng cao!

Nguồn: truyenyy.com

Thật ra thì mỗi năm vẫn có không ít tin tức kiểu như vậy, nhưng hơn phân trong đó nửa đều là giả, chỉ là lần này bất đồng, bởi vì đã có không ít người mất tích ở đó ! Hơn nữa, hắn còn nghe nói một người đã thành công rời khỏi di tích, may mắn chạy thoát khỏi tử thần, nhưng lại xui xẻo bị đại gia tộc Lãnh gia tại Long Thành bắt được, sau khi tra hỏi, hắn bắt đầu nói ra một bí mật tương đối kinh hãi.

Thế nhưng Lãnh gia lại sơ suất không thể bảo toàn được bí mật này, bọn họ bị người bên trong nội bộ vô tình tiết lộ ra ngoài, sự việc đưa tới sóng gió cực kỳ to lớn. Ngay lập tức có khá nhiều thế lực địa phương tại Long Thành đã chuẩn bị sẵn sàng lên đường tiến vào di tích để tìm vận may.

Đồng thời bọn họ cũng biết rõ, di tích thượng cổ này không phải là loại cổ mộ của những niên đại gần đây chỉ khoảng vài trăm hay vài ngàn năm, cho nên những người như chuyên gia khảo cổ không phải cứ muốn là có thể đào ra được bí mật gì.

Đối với di tích thượng cổ chân chính, chưa thể nói trước được bên trong sẽ có bảo bối gì, thế nhưng nguy cơ trùng điệp tứ phía rõ ràng là cực kỳ hung hiểm, gần như chỉ có đi mà không có về. Chỉ cần sơ ý một chút, người đi vào lập tức sẽ bị diệt sát hoàn toàn! Trong hơn ba mươi năm qua, các loại sự tình này xảy ra thường xuyên như cơm bữa.

Thế là rất nhiều người bắt đầu suy tính, nếu tin tức này đã truyền ra ngoài, vậy thì các thế lực lớn cứ tạm thời liên minh với nhau, họp thành các tiểu đội đi vào thăm dò!

Sở gia ở Long Thành bên này, tuy rằng không phải là thế lực mạnh nhất, nhưng cũng tuyệt đối đứng trong top đầu. Cho nên, ngay khi trời chạng vạng tối, Sở Thiên Hùng nhanh chóng nhận được một tấm thiệp mời, tấm thiệp ghi rằng mời hắn tham gia hội nghị trong tòa nhà hội sở xa hoa nhất tại Long Thành vào tối nay, sau đó tất cả sẽ bàn đại sự cùng nhau.

Sở Thiên Hùng cảm thấy khá mâu thuẫn, tất nhiên lực hấp dẫn từ di tích thượng cổ là quá lớn, nhưng hắn và những người khác đều biết rõ, chỗ đó không hề dễ dàng tiến vào như vậy!

Cái gọi là di tích thượng cổ, ít nhất là đã tồn tại từ mấy vạn năm trước. Khi đó, mặc dù là thời kỳ văn minh cổ đại, nhưng trên thực tế, ở địa cầu vẫn còn rất nhiều người tu chân mạnh mẽ tung hoành ngang dọc. Hơn nữa, khắp nơi đều có các loại động phủ và tiểu thế giới.

Loại địa phương như vậy, cấp bậc thật sự cao đến mức hãi hùng, hôm nay những võ giả này tiến vào, nếu không cẩn thận thì sẽ lập tức trở thành vạn kiếp bất phục!

Tính cách của Sở Thiên Hùng tương đối cẩn trọng, hắn là loại người như vậy: Thà rằng không có gì trong tay, còn hơn phải mạo hiểm tính mạng chết oan uổng, trừ khi nắm chắc tỷ lệ thành công. Cho nên khi nhìn thấy cái thiệp mời này, hắn chỉ muốn từ chối theo bản năng. Bất quá, người đưa thiệp mời cũng là con cháu của một trong những gia tộc lánh đời.

Trước giờ gia tộc này có mối quan hệ giao hảo khá tốt với Sở gia, cho nên nói chuyện cùng nhau cũng tương đối thoải mái. Khi đó, người này vô tình nói ra một câu khiến cho Sở Thiên Hùng trở nên do dự.

_Sở tổng, sau khi Lãnh gia tra khảo người áo đen may mắn chạy thoát ra khỏi Hồ Tiên Động kia, bọn ta lấy được thông tin về một bộ công pháp, nghe nói, bộ công pháp đó có thể khai mở toàn bộ huyệt đạo bên trong lục phủ ngũ tạng của người tu luyện. Các vị cao tầng bên Lãnh gia đã chứng thực rằng, bộ công pháp kia có thể so sánh ngang hàng với Nội Chiếu Kinh!

Cũng chỉ có người bên trong gia tộc lánh đời mới đủ khả năng hiểu được hết thảy giá trị của Nội Chiếu Kinh.

Một người may mắn rời khỏi Hồ Tiên Động, đồng thời có thể lấy được một bộ công pháp không hề thua kém so với công pháp Nội Chiếu Kinh, mặc dù không dám trăm phần trăm xác định thật hư như thế nào, nhưng cũng đủ khiến cho Sở Thiên Hùng phải động tâm, nếu như thật sự đạt được một bộ công pháp không thua gì Nội Chiếu Kinh, vậy thì phần thưởng nhận được sau khi hắn về đến gia tộc tuyệt đối sẽ là số lượng tài nguyên cực kỳ kinh người !

Con gái của Sở Thiên Hùng, Sở Tiếu Tiếu cũng khuyên nhủ cha mình, dù cho có quyết định phái người đi thăm dò hay không, nhưng ít ra vẫn nên tham gia tiệc rượu tối nay một chút, trước mắt cứ đi nghe ngóng thực hư rồi hãy quyết định.

_Sở Vũ ca ca không phải đã nói là hôm nay sẽ đến hay sao? Cha cũng có thể mang huynh ấy theo cùng mà.

Sở Tiếu Tiếu nhỏ hơn năm tuổi so với Sở Vũ, năm nay chỉ vừa mới mười bảy tuổi, thiên phú coi như tạm được, bởi vì có xuất thân từ đại gia tộc, cho nên nhận được tài nguyên tương đối phong phú, hiện tại tu vi đã đạt tới trùng huyệt cảnh tam giai.

Người nhà Sở gia thường mang theo gien di truyền khá tốt, con cháu trong gia tộc cả nam lẫn nữ đều luôn anh tuấn xinh đẹp. Sở Tiếu Tiếu cũng không ngoại lệ, mặc dù vẫn còn là thiếu nữ, nhưng lại trổ mã hết sức mặn mà, da thịt trắng nõn, dáng người cao gầy thon gọn.

Nàng cao khoảng chừng hơn một trăm bảy mươi centi mét, bản thân lại mang thêm một đôi giày cao gót, vì thế đi đến chỗ nào cũng khiến cho ánh mắt ai nấy đều sáng quắc hẳn lên.

Sở Thiên Hùng nghe được hai chữ Sở Vũ này, hắn nhíu mày rồi nói:

_Loại cục diện này... hay là không nên để cho thiếu chủ tham gia ?

_Sợ cái gì ? Dù cho Sở Vũ ca ca không thể tu luyện, nhưng cuối cùng huynh ấy vẫn là con cháu của gia tộc Sở gia chúng ta, những sự tình như vậy, về sau sớm muộn gì huynh ấy cũng phải đối mặt. Đến khi cha rời khỏi đây, một mình ca ca đối mặt với loại chuyện này mà không có kinh nghiệm, há chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn hay sao ?

Từ nhỏ, Sở Tiếu Tiếu đã thích chạy theo sau mông của Sở Vũ, hơn nữa, mối quan hệ giữa nàng và Sở Vũ thật sự rất tốt. Lần này khi biết tin hắn sẽ tới Long Thành, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, lúc nào cũng ngóng chờ để sớm được gặp lại nhau lần nữa.

Sở Thiên Hùng ngẫm nghĩ một chút, hắn cảm thấy con gái mình nói có lý, cho nên nhanh chóng gật đầu:

_Cái kia... được rồi, dẫn thiếu gia đi theo làm quen cho biết với mọi người ở Long Thành này cũng có lợi.

_Quá tốt rồi, đêm đó con cũng phải đi! - Sắc mặt của Sở Tiếu Tiếu trở nên vô cùng vui mừng.

Sở Thiên Hùng suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

_được rồi, nhưng không cho phép con đi gây chuyện lung tung.

Đứa con gái này của hắn, mặc dù tuổi tác và cảnh giới không quá cao, nhưng lại là một gia hỏa không sợ trời không sợ đất. Cũng chỉ khi ở trước mặt hắn, nàng mới giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, còn nếu đã bước ra ngoài thì rõ ràng chính là tiểu thái muội khiến cho người người đều phải e sợ.

_ cha yên tâm đi, con hứa sẽ ngoan mà... - Sắc mặt ngây thơ của Sở Tiếu Tiếu tràn đầy vẻ nịnh nọt.

Sở Thiên Hùng liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay rồi nói:

_Bọn họ sắp đến rồi, đi thôi, cùng cha ra ngoài thành nghênh tiếp một chút.

_Tốt! - Sở Tiếu Tiếu thống khoái mở lời đáp ứng.

--------------------------

Nguồn: truyenyy.com

Dịch giả: Seth260

40

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.