ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 52
Lần đầu giết người

Kết quả chóng vánh của cuộc chiến này một phần là do Mã Nghị đã quá chủ quan khinh địch, chín phần còn lại là do Diệp Phong không hề nương tay.

Hắn vô cùng chán ghét những tên bỉ ổi đê tiện như Mã Nghị, chuyên cậy mạnh hiếp yếu.

Sau khi tung ra một quyền, Diệp Phong không hề nhìn về phía đối thủ. Hắn xoay người đi về phía ba người Khương Hoài.

“Tha cho ngươi một mạng, về nhà mà sám hối đi”

Diệp Phong vẫn không quay đầu, nhàn nhạt nói ra.

Phía sau lưng Diệp Phong, Mã Nghị nghiến răng kèn kẹt, thân hình run lên, liên tiếp trong một ngày hắn phải chịu đả kích to lớn cả về thể xác lẫn danh dự.

Ngay sau khi Diệp Phong cất lời, Mã Nghị âm thầm huy động linh lực, nháy mắt kim quang trong cơ thể hắn bạo phát ra ngoài.

“Tên khốn, đừng có khinh thường ta…Chết đi!”

Trong nháy mắt, một luồng kim mang lao tới Diệp Phong, khoảng cách gần trong gang tấc.

Lúc này kim quang mạnh mẽ đánh lên người Diệp Phong, hắn chỉ kịp phóng ra chân khí hộ thể xung quanh mình. Một tấm lôi thuẫn chói mắt vừa kịp hình thành.

-Ầm.

Thân thể Diệp Phong bị hất bay ra xa, khóe miệng rỉ máu, thế nhưng bàn tay hắn lại lấp lánh lôi quang.

Còn Mã Nghị vẫn đứng yên tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế ra quyền. Chỉ có điều phía sau lưng hắn xuất hiện một con Kim Long đang lượn lờ.

Ánh mắt Mã Nghị hoảng hốt cực độ, hắn cúi xuống nhìn phía bụng mình. Một lỗ máu to bằng bàn tay chẳng biết đã xuất hiện từ bao giờ, máu tươi đang không ngừng chảy ra ướt cả áo hắn.

-Rầm

Cơ thể Mã Nghị như một cái cây đổ rạp xuống đất. Cho đến lúc chết hắn vẫn không thể nào tin được.

Ba người Khương Hoài vội chạy lại xem thương thế của Diệp Phong, hiển nhiên trúng một đòn với cự ly gần như vậy sẽ khiến hắn bị thương nặng.

“Diệp Phong, cháu không sao chứ.”

“Đại ca ca, vết thương của huynh…”

Thế nhưng Diệp Phong không hề đáp lời, cảm xúc của hắn lúc này vô cùng hỗn loạn. Ở Trái đất, giết người chính là phạm trọng tội, là biểu hiện của một tên sát nhân vô nhân tính, vô đạo đức.

Vậy mà hiện tại, chính tay Diệp Phong đã lấy đi tính mạng của một người, đây là một đả kích lớn đối với hắn.

Nhưng cũng là một bài học lớn đầu tiên trong đời hắn. Ở thế giới này, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cảm xúc của Diệp Phong mới dần dần bình ổn trở lại. Thương thế trên người hắn cũng không phải là quá nặng, một tên Mộc môn tầng sáu chưa đủ sức khiến Diệp Phong gặp phải vấn đề.

“Khương thúc, cháu không sao. Các người không cần lo lắng.”

Qua thêm một lúc, Diệp Phong mới lên tiếng.

“Chuyện của tên Mã Nghị này là sao vậy?”

“Nói ra thì dài dòng lắm.”

Khương Hoài thở dài, hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

“Cha con ta sống trong một ngôi nhà nhỏ ở biên giới phía Tây của Hỏa quốc, sống bằng việc săn giết yêu thú để lấy hồn thạch. Cũng có thể coi là đủ sống qua ngày.

Một tháng trước, trong một lần con gái ta ra ngoài dạo chơi đã gặp Mã Nghị. Tên đê tiện này đã say đắm con gái ta từ đó, nói nhất định phải cưới nó về làm vợ.

Tuy cha con ta rất chán ghét nhưng cũng không dám đắc tội với hắn. Bởi cảnh giới của hắn rất cao, hơn nữa hắn còn là đệ đệ ruột của Mã Vân Phi, là một nhân tài hiếm có của Nặc Đinh học viện.

Tên Mã Vân Phi này nổi tiếng bao che, tiếng xấu cũng không kém đệ đệ hắn là mấy.

Chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn mà cho qua. Mà ta cũng không an lòng để hai đứa con này ở nhà, ngộ nhỡ gặp phải Mã Nghị thì…. Cho nên ta mới mang hai đứa đi săn yêu thú cùng.”

Khương Hoài buồn rầu kể lại.

Diệp Phong trầm mặc. Ở thế giới này thì thực lực vi tôn, kẻ không có thực lực thì chỉ có thể bị người khác chà đạp.

“Chúng ta thật áy náy, vì chuyện này mà đã liên lụy đến cháu.”

“Không sao đâu, cháu lo liệu được. Nhưng còn thúc thì sao? Thúc dự định tiếp theo sẽ thế nào?”

Diệp Phong hỏi, có chút lo lắng nhìn ba người. Nếu tên Mã Vân Phi tìm đến họ để trả thù thì sẽ rất nguy hiểm.

“Chúng ta có lẽ sẽ rời khỏi nơi này…”

Khương Hoài ngập ngừng, chưa biết sẽ đi đâu.

“Thương Mang học viện còn nửa năm nữa sẽ diễn ra cuộc tuyển chọn đệ tử. Các người có thể đến để báo danh tham gia, nếu trở thành đệ tử ở đây thì sẽ không phải lo về việc của Mã Nghị nữa.”

Diệp Phong cười nói.

“Thật ư, ta ngưỡng mộ Thương Mang học viện đã lâu, nhưng một người lớn tuổi như ta liệu có thể được tiếp nhận không?”

“Thúc đừng lo, chỉ cần thúc cố gắng và kiên trì thì chắc chắn sẽ được.

Từ giờ đến khi ấy còn nửa năm nữa, ta sẽ giúp thúc sắp xếp.”

“Đa tạ cháu, Diệp Phong”

“Đại ca ca, huynh thật tốt.”

Khương Hỏa Vân và Khương Nhân đồng thời lên tiếng, ánh mắt tràn đầy sự cảm kích.

“Ha ha, đi thôi, chúng ta rời khỏi Vĩnh Hằng sâm lâm”

Diệp Phong mỉm cười dẫn đầu nhóm người rời đi.

Tiểu Phong thì được Khương Hỏa Vân ôm vào lòng, nó vô cùng thích thú, đang lim dim mắt hưởng thụ.

2

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.