Chương 24
Thi đấu pha chế rượu
Nguồn: TruyệnYY.
Dịch: Infinity.
…
– Tiểu Diệp, ý em là sao?
Gương mặt xinh đẹp của Tiết Mai Yên biểu hiện hơi sững sờ, rất hiểu nhiên là nàng không hiểu câu nói của Diệp Phù Đồ có ý gì.
– Ha ha, không phải Yên tỷ vừa với nói sao, không phải chỉ có một người pha chế rượu Lý Tuấn ở thành phố Nam Vân này. Nếu hắn không làm việc cho quán bar Dạ Mị, vậy không phải còn có em sao? Hắn không thích làm người pha chế rượu thì để em làm đi.
Diệp Phù Đồ mỉm cười.
Loại việc pha chế rượu này, có thể giải thích đơn giản là lấy rượu rót vào trong bình lắc, sau đó căn cứ vào lực lay động khác nhau làm cho rượu trộn lẫn cùng nhau, từ đó làm sinh ra các loại phản ứng hóa học. Công việc này đối với người bình thường, có lẽ không có mấy năm khổ luyện thì không thể làm nổi, nhưng đối với tu chân giả như Diệp Phù Đồ, lại là không thể đơn giản hơn.
Tất nhiên là nếu người khác gặp phải chuyện này, có lẽ Diệp Phù Đồ sẽ lười quan tâm đến. Nhưng lại liên lụy đến Tiết Mai Yên, hắn lại không thể không chủ động xin đi giết giặc. Tuy hắn luôn miệng nói quan hệ giữa mình và Tiết Mai Yên chỉ là bạn bè bình thường, nhưng chính thức đối xử như thế nào lại là chuyện khác.
– Tiểu Diệp, em cũng biết pha chế rượu?
Biểu hiện trên mặt Tiết Mai Yên giống như là phát hiện ra một đại lục mới, có chút hoảng hốt.
– Mày mà cũng pha chế rượu? Nói đùa!
Mà Lý Tuấn đứng một bên sau khi nghe Diệp Phù Đồ nói, cũng không thèm nhìn một cái mà cười chế nhạo. Chỉ là gương mặt hắn bị Diệp Phù Đồ quất thành đầu heo, khi phối hợp với dáng vẻ khinh thường lại lộ ra vẻ cực kỳ khôi hài.
– Loại rác rưởi như mày mà cũng có tư cách coi thường người khác?
Diệp Phù Đồ nghe vậy thì tỏ ra cực kỳ khinh thường:
– Nói thật, kỹ thuật pha chế rượu của mày đối với người không hiểu biết, công nhận là không tệ. Nhưng đối với người biết nghề mà nói, ví dụ như… tao, cơ bản là loại rác rưởi đẳng cấp thấp.
Nói tới chữ “tao”, Diệp Phù Đồ hơi ngập ngừng. Công nhận là chưa quen chém gió lắm.
– Thằng ranh mày bớt mẹ nó đánh rắm ở chỗ này đi!
Lý Tuấn nghe vậy thì rống giận. Kỹ thuật pha chế rượu chính là bảng hiệu của hắn, cũng là điều hắn luôn lấy làm kiêu ngạo, bây giờ lại bị Diệp Phù Đồ làm nhục như thế, làm sao mà nhịn được.
– Mày không tin? Ha ha, nếu không tin thì chúng ta có thể đấu một trận, để so thử một chút là ai có kỹ thuật pha chế rượu cao hơn, như thế nào?
Diệp Phù Đồ chắp hai tay sau lưng, cười nói một cách gió thoảng mây trôi.
– So thì so! Tao cũng không tin, một thằng ranh lấc cấc lông còn chưa mọc đủ như mày nếu thực sự biết pha chế rượu, muốn so sánh với Lý Tuấn tao, cũng cơ bản là không đủ tư cách!
Mặt mũi Lý Tuấn tràn đầy ngạo nghễ.
– Có hay không đủ tư cách, cũng không phải do mày tính toán.
Diệp Phù Đồ liếc Lý Tuấn một chút, chợt nói từ tốn:
– Chọn ngày không bằng đụng ngày, cái trận đấu này, không bằng ngay mười giờ đêm hôm nay, là thời gian nhiều người nhất trong quán bar Dạ Mị. Đến lúc đó có thể quyết định ai thắng ai thua bằng cách lấy bình chọn từ khách hàng, cứ như vậy, nếu lúc đó mày thua, chắc cũng không dám chơi xấu không nhận nợ.
– Tao sẽ thua bởi mày? Bớt nằm mơ giữa ban ngày!
Lý Tuấn khinh thường cười lạnh. Kỹ thuật pha chế rượu của hắn, ở khắp thành phố Nam Vân này không phải không ai sánh bằng, nhưng vẫn có thể xếp ở mười vị trí đầu. Thằng Diệp Phù Đồ này vừa nhìn là biết học sinh mới tốt nghiệp, mặt hàng như vậy cũng muốn vượt qua hắn trên phương diện pha chế rượu? Thật sự là ý nghĩ viển vông.
Diệp Phù Đồ không để ý tới sự khinh thường của Lý Tuấn. Đột nhiên hắn nghĩ ra cái gì:
– Đúng rồi, tỷ thí đơn thuần cũng quá nhàm chán, hay là chúng ta làm một chút tiền đặt cược đi, mày dám không?
– Mày muốn đánh cược gì?
– Cược tiền lương của mày, nếu mày thua trận đấu tối nay, không chỉ có tiền lương tháng này sẽ không được Yên tỷ phát cho, mà tiền lương từ trước tới giờ mày nhận được của Yên tỷ, cũng đều phải phun hết ra.
Diệp Phù Đồ nói một cách lạnh lùng, hắn đã lựa chọn ra mặt để dạy dỗ Lý Tuấn, thì không muốn chỉ cho một bạt tai là coi như xong chuyện, đối với loại cặn bã mà tỏ tình không thành công là mở miệng đe đọa này, nhất định phải dạy dỗ nhớ đời.
– Thằng ranh mày thật là có gan, cũng dám chơi lớn như vậy?
Lý Tuấn nghe lời này xong, lại nhìn sắc mặt lạnh như hàn băng của Diệp Phù Đồ, hắn có cảm giác trái tim đang co quắp.
Hắn làm cho quán bar Dạ Mị mỗi tháng được tiền lương là hơn 10 ngàn, và cũng làm đã hơn 10 tháng, tổng cộng là 100 ngàn! Cho dù đối với hắn đó cũng không phải là một khoản tiền lớn gì, nhưng nếu muốn một lần lấy ra hết, khó có thể chịu đựng đó nha.
“Không đúng!” Ngay lúc ý nghĩ này vừa nảy ra, Lý Tuấn nhanh chóng tỉnh táo lại. Loại nhãi con mới tốt nghiệp ra trường như Diệp Phù Đồ, làm sao có thể thắng được kỹ thuật pha chế rượu mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo? Trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây. Nếu đã chắc chắn Diệp Phù Đồ không thắng nổi, thế thì cần gì sợ hãi kết quả khi đánh bạc thua.
Nghĩ tới đây thì lông mày Lý Tuấn nhíu lại và cười gằn:
– Oắt con, nếu như mày thua thì sao?
– Nếu như tao thua?
Nghe nói như thế, Diệp Phù Đồ nhíu mày một lúc, dáng vẻ có chút phiền não.
Hắn cũng giống với Lý Tuấn, trong tiềm thức hắn cho rằng mình sẽ không thua. Mặc dù việc pha chế rượu này hắn chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng dùng mông cũng nghĩ được, một tu chân giả không có khả năng bị đánh bại bởi một phàm nhân.
Đã không thua, như vậy tự nhiên là Diệp Phù Đồ sẽ không cân nhắc xem mình sẽ đặt cược cái gì. Mà lý do chủ yếu làm Diệp Phù Đồ nhíu mày, là túi tiền của hắn so với mặt hắn còn sạch hơn, nếu không phải thế thì hắn đã lấy tiền ra để đặt cược, làm sao cần phải phiền não.
Hình như là phát giác được sự bực bội của Diệp Phù Đồ, giọng nói của Tiết Mai Yên từ một bên vang lên:
– Nếu như Tiểu Diệp thua anh, tôi sẽ lấy 15% cổ phẩn của quán bar Dạ Mị chuyển nhượng cho anh.
– Trời ạ!
– Yên tỷ cũng quá hào phóng đi, vậy mà lấy ra 15% cổ phần để đánh cược với Lý Tuấn!
– 100 ngàn tiền lương đánh cược với 15% cổ phần quán bar, đây mới gọi là đánh cược nha.
Nhân viên chung quanh quán bar Dạ Mị nghe tới đây, trong giây lát đều mang vẻ mặt rung động, kinh ngạc hô lên.
– Yên tỷ…
Diệp Phù Đồ cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Tiết Mai Yên, hắn biết rõ mình là ai, chắc chắn sẽ không thua. Nhưng Tiết Mai Yên nàng không biết nha, dưới tình huống hoàn toàn không biết gì, làm sao nàng lại dám lấy ra tiền đặt cược lớn như vậy!
– Tiểu Diệp, đừng nhìn chị như thế, trận đấu giữa em và Lý Tuấn, nguyên nhân chủ yếu nhà là bởi vì chị. Nên tiền đặt cược này cứ để chị xuất ra, chẳng lẽ còn để em phải tự móc tiền túi nha?
Thấy ánh mắt của Diệp Phù Đồ, Tiết Mai Yên cười quyến rũ với hắn một tiếng.
– Thế nhưng mà Yên tỷ, tiền đặt cược này của chị cũng quá lớn!
Diệp Phù Đồ cảm thấy không đáng.
Tiết Mai Yên vẫn như cũ, cười quyễn rũ và nói mềm mại:
– Yên tỷ tất nhiên là tin tưởng em! Nhưng tin tưởng thì tin tưởng, em cũng phải lấy ra bản lĩnh lớn nhất, chắc chắn không thể thua, bằng không thì coi như chị lỗ lớn rồi. Hì hì.
– Yên tỷ cứ yên tâm, em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của chị!
Diệp Phù Đồ cười hăng hắc.
Thấy cảnh “tán tỉnh trắng trợn” của Tiết Mai Yên và Diệp Phù Đồ, trên mặt Lý Tuấn tràn đầy sự ghen ghét. Nhưng hắn chợt nghĩ tới 15% cổ phần kia của quán bar Dạ Mị, sự ghen ghét trên mặt lại biến thành tham lam, cười đểu:
– Nếu tụi mày đã muốn tự rước nhục, lại còn muốn cho tao tiền, vậy tao sẽ thành toàn tụi mày!
– Tốt! Tuy đánh cược đã định ra, nhưng từ giờ cho tới mười giờ tối vẫn còn một đoạn thời gian. Trước khi đến thời gian thi đấu, mày vẫn nên lăn ra khỏi quán bar Dạ Mị đi, loại cặn bã như mày đợi ở trong quán bar, thật sự là làm bẩn hoàn cảnh nơi này.
Diệp Phù Đồ căn bản không để ý Lý Tuấn kêu gào, phất tay giống như đang đuổi ruồi, nói một cách phiền chán.
– Hừ.
Mặt cũng bị đánh sưng vù, làm sao Lý Tuấn còn không xấu hổ mà đợi ở đây, trừng mắt một cách âm độc với Diệp Phù Đồ và Tiết Mai Yên một cái, không nói hai lời xoay người ra khỏi quán bar Dạ Mị.
– Được rồi, được rồi! Tất cả đi làm việc đi!
Lý Tuấn vừa rời đi, sự việc cũng coi như tạm thời kết thúc. Tiết Mai Yên để cho mọi người đi làm việc, sau đó dẫn theo Diệp Phù Đồ lên văn phòng trên lầu hai của nàng.
605
7
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
