ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Quả thật là họa thủy

Những cơn gió buổi đêm thổi lồng lộng làm đèn lồng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, trong màn đêm tĩnh mịch đoàn người cầm đèn vội vã bước đi.

Cánh cửa sân sau của chùa Đại Tương Quốc khẽ hé ra một khe hở, một bóng người hiện ra, Vĩnh Gia đóng chặt cửa lại, nhìn thấy bóng người từ xa đang cầm chiếc đèn lồng, nàng đội mũ áo choàng lên và đi lên phía trước.

Khương Thượng Cung đưa đèn lòng cho Vĩnh Gia, nói nhỏ:” Nô tỳ đã dò đường cho Điện Hạ rồi, Tống công tử bây giờ đang ở Nam Giác Môn( Cửa Nam) đợi ngài, ngày ấy có cầm theo thuốc.”

Vĩnh Gia siết chặt đèn lồng trong tay và nói: “ Cảm ơn ma ma” rồi vội vã đi đến Nam Giác Môn.

Nàng một chút cũng không thể chậm chễ.

Từ khi Phụ Hoàng lâm bệnh, Tân Đế lên ngôi, nàng cùng Mẫu Phi chưa có ngày nào sống tốt. Tân Đế hận họ, nếu không phải vì sắc lệnh mà Phụ Hoàng để lại trước khi qua đời là trong tương lai phải lập Mẫu Phi làm Hoàng Hậu, thì Tân Đế đã buộc Mẫu Phi tuẫn táng theo như mong muốn rồi.

Vĩnh Gia đi trong gió lạnh tới Nam Giác Môn, trong đêm đen u ám, thấp thoáng bóng người đứng đợi dưới cổng, nàng cầm theo đèn lồng, đi tới phía trước nhìn rõ người phía trước, trong lòng mới yên tâm.

“ Tống ca ca.” Vĩnh Gia cúi người.

Tống Tư Lâu thấy Vĩnh Gia bình an đến nơi, lo lắng cũng giảm đi được một nửa, vội vàng đỡ nàng: “ Điện Hạ không cần đa lễ.”

“ Tống ca ca, hiện nay Tân Đế làm khó, mọi người nhìn thấy hắn đều tránh xa, chỉ có huynh là bằng lòng liều mạng giúp ta.” Vĩnh Gia nhìn Nam Giác Môn bên cạnh: “ Ta bị cấm túc tại Quốc Tự để cầu phúc, mệnh lệnh không được ra ngoài, đêm nay nếu ta bước ra khỏi cánh cửa này tức là kháng lệnh, ai giúp ta chạy chốn sẽ là có tội nặng, Tống ca ca giúp ta mua thuốc, Vĩnh Gia đã rất cảm kích rồi, không muốn liên lụy huynh thêm nữa, huynh về đi, ta phải về với Mẫu Phi.”

“ Nơi này cách hành cung xa như thế, muội làm sao tự về được?” Tống Tư Lâu lắc đầu, cầm lấy đèn lồng trong tay Vĩnh Gia: “ Huynh đã dám đến tìm muội, huynh đã nghĩ qua tất cả tội có thể bị phạt rồi, huynh không sợ, Tân Đế bất nhân bất nghĩa, giam cầm trưởng tỷ, biết rõ thứ mẫu bệnh nặng mà không chịu ban thuốc chữa trị, người như thế, làm sao xứng làm Thiên tử.”

Tống Tư Lâu nói, thấy Vĩnh Gia vẫn còn lo lắng, bèn nắm lấy tay nàng qua lớp vải váy áo, kéo nàng đi qua cửa.

Ra khỏi Nam Giác Môn, một chiếc xe ngựa dừng ở cạnh tường, người đánh xe nhìn thấy hai người đi ra, vội vã đặt ghế xuống, Tống Tư Lâu đỡ Vĩnh Gia lên xa ngựa, đang định lên xe, đột nhiên, phía trước xe ngựa những ngọn đuốc rực sáng cả bầu trời đêm, một đám người không biết mai phục ở nơi nào lao ra bao vây họ.

Dưới ngọn lửa vùn vụt, xung quanh sáng rực như ban ngày, thủ lĩnh Cấm Vệ Quân Bàng Sùng ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Tống Tư Lâu bên cạnh xe ngựa với ánh mắt lạnh lùng, vẫy tay quát: "Bắt lấy!"

Vĩnh Gia vừa ngồi xuống trong xe ngựa, nghe thấy ồn ào bên ngoài, tim đập mạnh, vội vã lao ra ngoài, liền nhìn thấy Bàng Sùng dẫn Cấm Vệ Quân bắt giữ Tống Tư Lâu, nàng vội nói: “ Bàng Đại Nhân! Không liên quan đến Tống Công Tử, là ta ép huynh ấy.”

Bàng Sùng nhìn Vĩnh Gia đang cầu xin, dường như đang thở dài, hắn hành lễ với Vĩnh Gia, giọng lạnh lùng: “ Điện hạ, đắc tội rồi.”


Bức tường cung điện đỏ trong đêm dài vắng lặng, nửa vầng trăng phía chân trời, ánh trăng yếu ớt lạnh lẽo.

Cửa đóng chặt Ngự Thư Phòng, trong điện ánh nến mờ ảo, trong màn đêm tĩnh mịch lộ ra một quầng sáng mờ ảo.

Bàng Sùng tay nắm kiếm ở bên thắt lưng, đứng ở bên ngoài Thư Phòng, lâu lâu lại liếc mắt nhìn bóng dáng nhỏ bé quỳ đã lâu trước điện. Ban đêm gió lạnh, hắn ta một nam nhân mặc áo giáp dày cũng thấy lạnh, huống chi một nữ nhân yếu ớt được Tiên Hoàng nâng trong lòng bàn tay, lớn lên trong vinh hoa phú quý chứ.

Bàng Sùng không rõ đợi bao lâu rồi, tính cách nóng nảy của mình, đi tới chỗ cung nhân ở trước điện hỏi: “ Đã lâu như vậy rồi, Bệ hạ sao vẫn chưa quay về chứ?”

Cung nhân hành lễ với Bàng Sùng: “ Bàng Đại Nhân, Bệ hạ tới chỗ Quý phi nương nương rồi, nô tài khuyên ngài hãy về nghỉ ngơi trước đi.” Hắn nói rồi liếc nhìn Vĩnh Gia đang quỳ trước điện: “Nô tài thấy Bệ hạ đêm nay chắc là sẽ không quay về đâu, ngài cần gì phải ở đây chịu khổ cùng nàng ta chứ?”

Cung nhân khuyên được Bàng Sùng rời đi, nhìn trời, lại nhìn Vĩnh Gia đang quỳ bất động trên nền đất, xoa xoa bàn tay, lùi vào góc khuất của sảnh điện để giữ ấm, thỉnh thoảng lại qua cửa sổ giám sát nàng có đang quỳ gối hay không?

Trời tháng mười, khi màn đêm buông xuống, hơi nước đông thành băng ngay lập tức, những con gió lạnh như cắt thổi đến, xuyên qua quần áo, cắt vào da thịt, lạnh thấu xương.

Vĩnh Gia gục đầu nhìn thềm đá dưới gối, khi ở ngoài Đại Tương Quốc Tự nhìn Bàng Sùng dẫn binh lính đến, nàng đã đoán được việc mình chốn ra ngoài gặp Mẫu phi sớm đã bị lộ rồi. Thẩm Thiệu biết chuyện mà không nói gì, ung dung thản nhiên cũng không ngăn cản, chỉ đêm nay đợi nàng từ trong Quốc Tự đi ra, chứng cứ rõ ràng, mới phái người bắt tại trận.

Vĩnh Gia cười lạnh, Thẩm Thiệu đúng là xem trọng nàng rồi, bắt một người như nàng dùng đến cả Cấm Vệ Quân, còn để cho Bàng Sùng dẫn binh.

Ánh trăng phản chiếu trên tấm bảng mạ vàng của Ngự Môn từ từ mờ đi, bầu trời đầy sao mất đi, và một tia sáng xuất hiện trên bầu trời.

Vĩnh gia cũng không rõ mình đã quỳ bao lâu toàn thân tê dại, chỉ có hai đầu gối cảm thấy đau nhức, đau đến toát mồ hôi toàn thân trong tiết trời băng giá.

Lúc nhỏ đầu gối nàng từng bị thương, không chịu được lạnh. Từ nhỏ đến lớn, đừng nói phạt quỳ cả kể những lời mắng mỏ cũng chưa nghe bao giờ. Bây giờ Thẩm Thiệu không hề che đậy mà phạt nàng quỳ gối, một khi trời sáng nhất định cả Hoàng cung đều biết, đến trưa sẽ truyền khắp Kinh Thành. Nàng cùng Tống Tư Lâu nửa đêm chốn khỏi cung bị bắt, khi đó những lời đồn thổi, xì xào sẽ ảnh hưởng đến cả tinh thần và thể xác của nàng.

Thẩm Thiệu cùng người hầu quay về Ngự Môn, vừa bước qua ngưỡng cửa, liền nhìn thấy bóng dáng người đang quỳ giữa sân. Cuối thu ảm đạm, gió thổi bay những chiếc lá rơi dưới mặt đất như thể có thể thổi bay cả người đó đi.

Bước chân Thẩm Thiệu ngập ngừng rồi sải bước trước, dừng lại trước mặt Vĩnh Gia.

Lâu rồi, Vĩnh Gia không thể quỳ được nữa, chỉ dùng lực ở hai tay để chống đỡ tránh để bản thân ngã ra. Nàng nhắm hờ mắt, cố gắng để mình không ngất đi, hôm nay nàng nhất định phải gặp được Thẩm Thiệu, đánh mắng đều được. Cho dù muốn lấy mạng nàng thì nàng cũng nhất định phải xin được thái y và thuốc cho Mẫu Phi.

Ánh sáng xung quanh đột nhiên mờ đi, dưới ánh sáng còn sót lại vạt áo màu vàng lướt qua, Vĩnh Gia nghe đươc tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu lên.

Một gương mặt lạnh lùng quen thuộc.

Thẩm Thiệu chắp tay đứng ở trước điện, nhìn chằm chằm người đang quỳ dưới mặt đất.

Trán nàng đầy mồ hôi, nàng chầm chậm ngẩng đầu lên hạt mồ hôi óng ánh trượt dài trên gò má nhợt nhạt của nàng, vô cùng thảm hại.

Thẩm Thiệu nhắm nhẹ đôi mắt, quay người đi vào trong Ngự Môn: “ Đưa vào trong.”


Bên trong Ngự Môn không khác nhiều so với khi Phụ Hoàng còn sống, chỉ có ly trà ngọc trên bàn mà Phụ Hoàng từng yêu thích là được thay đổi.

Vĩnh Gia vẫn quỳ, Thẩm Thiệu đang ngồi xem tấu chương ở đối diện nàng.

Sự im lặng làm người ta khó thở, Vĩnh Gia nói ra những lời mà nàng đợi cả đêm: “ Bệ hạ, Thục Thái Phi bệnh nặng, xin người phái thái y đến cứu mạng…”

Nàng nói xong, trong điện lại im ắng một lúc, tiếp đó nghe thấy tiếng cười lạnh: “ Phạt tỷ quỳ cả đêm rồi vẫn chưa ngoan ngoãn hơn à?”

Vĩnh Gia nghe những lời đó, trộm cắn môi: “ Bệ hạ thấy ta có tội, phạt ta là được, nhưng Thục Thái Phi dù gì cũng là thứ mẫu của người… Nếu bây giờ thứ mẫu bệnh nặng mà Bệ hạ lại không cho bà uống thuốc trị bệnh, truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ tổn hại đến danh tiếng của người.”

Thẩm Thiệu rời mắt khỏi tấu chương, hắn nhìn chằm chằm Vĩnh Gia, gấp tấu chương lại, dường như cười lạnh. Đột nhiên, Thẩm Thiệu giơ tay ném tấu chương vào mặt Vĩnh Gia một cách dữ dội.

“Nhìn xem đệ đệ của tỷ đã làm việc tốt gì, còn dám nhắc đến danh tiếng với ta...”

Tấu chương rơi trúng đầu, Vĩnh Gia chỉ thấy trước mắt đen ngòm, sau đó thấy một bên má bị tấu chương đập trúng đau rát, nàng chết lặng trong giây lát, ngơ ngác nhìn Thẩm Thiệu, hai mắt dần dần mờ đi.

Tấu chương rơi xuống, trượt theo đầu gối nàng rơi xuống đất.

Vĩnh Gia nhìn vào ánh mắt vô cảm nào của Thẩm Thiệu, dần dần bình tĩnh lại, nàng kìm nén nước mắt, giơ tay nhặt tấu chương trước gối, mở ra xem.

Trên tấu chương thình lình là tố cáo Thẩm Hằng, tố cáo Thẩm Hằng không phục Tân Đế, tại Tây Bắc chiêu binh mãi mã, muốn làm phản.

Quai hàm đột ngột đau dữ dội, Thẩm Thiệu không biết khi nào đã đi đến trước mặt nàng, nắm lấy cằm Vĩnh Gia, ép nàng ngẩng đầu, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt và đôi má ửng hồng của nàng, rồi nheo mắt.

Mọi người đều biết, Thục Quý Phi của Tiền Triều có dung mạo tuyệt trần, được sủng ái nhất lục cung, ân sủng không hết. Gương mặt của Vĩnh Gia rất giống với Mẫu Phi của nàng là Thục Quý Phi, người phụ nữ độc ác đó thậm chí còn tệ hơn.

Cho dù bản thân Thẩm Thiệu cũng không thể không thừa nhận, nữ nhân mà hắn gặp cũng coi như vô số, nhưng chưa hề có ai hơn được Vĩnh Gia.

Quả thật... là họa thủy.

Vĩnh Gia ngẩng đầu lườm Thẩm Thiệu: “ Muốn giáng họa… Bệ hạ nếu muốn đuổi cùng giết tận, cần gì phải vòng vèo quang co như thế, Bệ hạ hiện nay có thể giết thứ mẫu, giết huynh đệ… Vì Hoàng vị, đến Phụ Hoàng người cũng…”

Sự ngạt thở đột nhiên ập tới, khiến cho lời Vĩnh Gia đứt đoạn.

Thẩm Thiệu dùng lực bóp chặt cổ Vĩnh Gia, lòng bàn tay hắn rộng, chiếc cổ nhỏ bé của nàng không thể chịu được lực của hắn, bắt cứ lúc nào cũng có khả năng bị gãy ra.

Thẩm Thiệu bóp chặt cổ Vĩnh Gia, gần như nhấc lên, kéo gương mặt đỏ ửng của nàng lại gần, hắn cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm vào nàng. Ánh mắt lạnh lùng khó đoán: “ Vĩnh Gia, thực sự cho rằng Trẫm sẽ không giết ngươi sao?”

-Hết chương 1-

6

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.