ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Mạc Đại Phu

Một lát sau, Hàn Lập chỉ cảm thấy thắt lưng căng thẳng, thân thể nhẹ nhàng, cả người lập tức tự động bay lên.

  Hàn Lập quay đầu lại nhìn, lại là sư huynh theo sát phía sau hắn một tay ôm hắn, tay kia cùng hai chân nhanh chóng leo lên, Hàn Lập cũng chú ý mặt trời đã leo cao chính giữa bầu trời.

  Hóa ra cuối cùng hắn vẫn không thể hoàn thành chặng đường này, Hàn Lập có chút buồn bực, hắn đã cố gắng như vậy, tại sao vẫn không bằng người khác?

  Trong nháy mắt, trên đỉnh vách núi chỉ còn lại sáu đứa trẻ ngồi xếp bằng nghỉ ngơi phía trước, trong khi Vũ Nham đang nói chuyện với một ông già giàu có khoảng năm mươi tuổi, người mặc áo choàng màu xanh đậm và chắp tay sau lưng, bên cạnh còn có hai người đứng bên, chờ những sư huynh trẻ tuổi kia lần lượt đưa những thiếu niên chậm chạp khác lên núi.

  Đợi một lúc, tất cả bọn trẻ đều được mang lên, lúc này, Nhạc đường chủ tiến lên một bước, trịnh trọng đối diện với lũ trẻ.

  "Có bảy người vượt qua lần này, trong đó có sáu người tiến vào Thất Huyền Môn đường của chúng ta, chính thức trở thành đệ tử nội môn của trường chúng ta." Ông chậm rãi nói.

  "Người kia, Vũ Nham, là người đầu tiên đến vách đá, và đã thể hiện rất xuất sắc, Vũ Nham đã được gửi trực tiếp đến Thất Tuyệt Đường để học các bản môn tuyệt kỹ. Nhạc đường chủ quay đầu nhìn mạc viên ngoại, lão già tay vê sợi râu, hài lòng hướng phía hắn gật đầu.

  “Còn những người khác…” Nhạc đường chủ nhìn những thiếu niên khác vài lần, tay phải khẽ sờ cằm, trầm tư một lát nói:

  "Trương Thiết và Hàn Lập, mặc dù họ không đến đỉnh vách đá đúng lúc, nhưng họ đã thể hiện rất xuất sắc. Xem ra họ có thể chịu đựng được sự gian khổ của võ thuật. Hai người trước tiên nên ơ bản môn nàu với một vài người hướng dẫn, nửa năm sau sẽ khảo hạch, thông qua khảo hạch sẽ chính thức trở thành đệ tử nội môn, thất bại sẽ bị đưa đến ngoại môn xử lý ngoại môn đệ tử."

  Hàn Lập liếc nhìn một cậu bé khác tên Trương Thiết, người mà theo ngay sau phía hắn, cậu ta cũng bị treo trên dây và suýt chút nữa đã leo lên đỉnh vách đá.

  “Vương hộ pháp, những người còn lại mỗi người sẽ nhận một ít bạc đưa về nhà.” Nhạc đường chủ lạnh lùng nhìn thiếu niên cuối cùng còn sót lại.

  "Tuân mệnh!"

  Vương hộ pháp bước ra, cung kính nhận lệnh rồi dẫn các cậu bé chưa vượt qua đèo xuống vách núi.

  "Trương Quân, Ngô Minh Thụy, hai người các ngươi mang những người qua đường này đến đại điện, giao cho Phó đường chủ Cố và Mạc lão sư."

  Lại có hai thanh niên theo mệnh lệnh đi ra, chia đám người Hàn Lập thành hai nhóm, đi xuống vách núi, trong đó có một vị sư huynh lạnh lùng. Lúc sắp đi xuống vách núi, Hàn Lập không khỏi liếc nhìn Vũ Nham một cái, phát hiện hắn còn đang cùng lão giả áo xanh nói chuyện, tựa hồ không có động tĩnh gì.

  "Hắn cùng ngươi không giống nhau, hắn là đệ tử hạch tâm được phái đến Thất Tuyệt đường, học xong ít nhất cũng sẽ làm Hộ pháp." Một sư huynh mặt ốm dài tựa hồ nhận ra nghi vấn trong lòng Hàn Lập, chủ động tiến hành lý giải nhưng nhưng trong lời nói của hắn dường như có sự đố kỵ và ghen tị khó tả.

  "Không phải là bởi vì người anh họ của hắn là phó môn phái sao? Nếu như hắn có một người biểu tỷ kết hôn với Mã phó môn chủ, trở thành Tô Tiên phu nhân, hay chả lẽ là bởi vì hắn! Tuổi vượt quá yêu cầu đầu vào , còn có thể tiến vào Thất Huyền Môn?" Lời nói của vị sư huynh lạnh lùng khiến người ta cảm thấy có một luồng khí lạnh từ phía sau bốc lên.

  "Trương Quân, ngươi không muốn chết à, phó tông chủ đâu là chúng ta tùy tiện đê ngươi nói chuyện sao? Nếu như những đồng môn khác nghe được, ta cùng ngươi cũng khó thoát hình phạt úp mặt vào tường ăn năn! " Quá ngạc nhiên, anh vội vàng nhìn xung quanh và thở phào nhẹ nhõm khi thấy không có người ngoài nào khác ngoại trừ những đứa trẻ này.

  Vị sư huynh lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, trong lòng tựa hồ có chút do dự nên không nói nữa, Hàn Lập lúc này mới biết vị sư huynh lạnh lùng này tên là Trương Quân. Hàn Lập dường như hiểu những gì anh ta nói với họ, nhưng anh ta mơ hồ biết rằng Vũ Nham không dựa vào tài năng thực sự để tiến vào Thất Huyền Môn, mà bởi vì có một người họ hàng của phó giáo chủ làm chỗ dựa, vì vậy anh ta có thể để không tốn chút sức nào đã có thể gia nhập.

  Đi trên đường núi, hai huynh đệ nghĩ tới mấy chuyện bực mình trong cửa. Bọn họ cũng không còn tâm trạng nói chuyện, mà là yên lặng đi về phía trước, đám người Hàn Lập cũng không dám nói chuyện riêng, có lẽ trong lòng bọn họ đã mơ hồ nhận ra, Thất Huyền Môn khác với ở nhà.

  Khi đi qua một khu rừng rậm, một ông lão từ trong rừng chậm rãi đi ra, người đàn ông này đã ngoài sáu mươi tuổi, cứ khom người về phía trước và ho, nhìn ông ta ho rất khó khăn, dường như ông ta có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào làm cho người khác đã rất lo lắng.

  Trương Quân và vị kia vừa nhìn thấy người này, họ không hề tỏ ra lo lắng mà vội vàng tiến lên và cung kính cúi đầu trước ông già.

  "Mạc đại phu, xin chào lão nhân gia, ông đã thăng chức phải không? Ông có muốn bảo đồ đệ của mình làm gì không?" Trương Quân thay đổi vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, trên mặt tràn đầy sự tôn trọng. Đối với hắn, lão nhân gia này đáng giá tôn kính hơn đường chủ hoặc thậm chí là phó môn phái.

  “Ồ, đây là đệ tử mới lên núi sao?” Lão giả rốt cục ngừng ho khan, dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi hỏi.

  "Đúng thế. Trong số những người này có sáu đệ tử chính thức và hai đệ tử đăng ký." Trương Quân cẩn thận hồi đáp.

  "Ta hiện tại nhân lực không đủ, còn cần một tiểu tử luyện dược cùng một đệ tử hái thuốc, hai người này cùng ta đi." Mặc đại phu tùy ý chỉ vào Hàn Lập cùng đệ tử đăng ký khác. Lời nói của lão giả giọng điệu không thể nghi ngờ.

  "Tuân mệnh, hai người này đều là đệ tử ghi danh, hai người các ngươi được Mặc lão sư sủng ái là có phúc, nếu không phải tới đây bái kiến Mặc lão sư, nếu có thể học được một hai y thuật của lão phu, hai người các ngươi nhất định có phúc cả đời. "Chúc may mắn!" Hai vị sư huynh không có mảy may ý tứ phản đối, sư huynh cùng khuôn mặt dài gầy Ngô Minh Thụy, thậm chí tâng bốc cả vị lão giả này.

  Thấy hai vị sư huynh không có phản đối, Hàn Lập cùng Trương Thiết đương nhiên không có tư cách phản đối, liền đi theo lão nhân vào trong rừng cây.

  Ông lão và hai người chậm rãi đi dọc theo con đường trong rừng, quay đông quay tây, trước mắt chợt lóe lên một tia sáng, trước mặt mấy người hiện ra một thung lũng xanh tốt tươi tốt tràn đầy sức sống.

  Thung lũng bên trái là một điền trang rộng lớn tỏa ra mùi dược liệu nồng nặc, có rất nhiều dược liệu mà Hàn Lập không thể gọi tên, bên phải có hơn chục căn nhà lớn nhỏ nối liền với nhau. Nhìn xung quanh, dường như không có lối ra nào khác ngoài lối vào.

  "Đây là Thần Thủ Cốc, ngoại trừ đệ tử trong sơn cốc, trừ phi bị bệnh hoặc bị thương, người ngoài sẽ không tới đây. Hai người các ngươi từ nay về sau đều ở chỗ này sinh sống, đi nghỉ ngơi trước đi, đến đại sảnh xem một chút" gặp ta vào buổi tối. Ta có chuyện muốn nói với các ngươi ". Lão giả đứng trước một số ngôi nhà liền kề và chỉ vào ngôi nhà nhỏ hơn.

  “Từ nay về sau có thể gọi ta là Mặc lão.” lão nhân dừng một chút, nói:

  "Ngươi cũng có thể gọi ta Mặc đại phu."

  Nói xong, Mạc đại phu không để ý đến hai người bọn họ, ho khan từng bước đi vào một căn phòng lớn khí phái khác.

  Hàn lập đã kiệt sức, vì thế anh ta không quan tâm đến đồng tử khác tên Trương Thiết, anh ta ngã xuống chiếc giường gỗ trong phòng và ngủ thiếp đi. Với hắn mà nói, mặc kệ như thế nào mình đã có thể tính là nửa đệ tử của Thất Huyền Môn.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.