Chương 13
Cái giá quay ngược thời gian
Nghe Trần Huyền Phong hỏi, Hàn Thiên Thiên làm ra bộ dáng tức giận
" Là tên khốn Lưu Chí Vỹ. Ỷ vào thân phận đại thiếu gia Lưu gia mà năm lần bảy lượt bám theo ta. Ngày hôm nay nhân lúc vệ sĩ không có đi cùng ta còn làm ra hành động quá đáng như vậy nữa"
" Đại thiếu gia Lưu gia sao?"
Trần Huyền Phong trầm ngâm giây lát
Theo như y biết, Lưu gia muốn so với Hàn gia còn chưa đủ, dù cho cùng là 1 trong 5 đại thế gia nhưng cũng chỉ xếp vào hạng chót. Quan hệ ngày thường giữa hai nhà chỉ là giao thương qua lại. Vậy mà tại sao tên khốn đó có gan hạ dược với Hàn Thiên Thiên? Chẳng lẽ hắn quên chuyện trưởng bối trong nhà từng dạy không được làm ra hành động gây chiến với các gia tộc lớn sao? Nghĩ tới đây y không nhịn được hỏi tiếp một câu
" Tên này trước kia vẫn là điên cuồng vậy sao? Gia tộc nàng từng có động thái gì về chuyện này chưa?"
" Không, gần nhất một tháng hắn cứ bám dính lấy ta. Phía bên gia tộc cũng chẳng phản ứng. Thật tức chết mà!"
Hàn Thiên Thiên phồng má lên phủ định còn Trần Huyền Phong lại tiếp rơi vào trầm tư
" Sao hả? Được ngủ cùng đệ nhất nữ thần ta đây mà tỏ vẻ không muốn sao?"
Hàn Thiên Thiên nhìn vào vẻ mặt nghĩ ngợi của y không khỏi tức giận
" Không thể nào, yêu được nàng là phúc phần của ta, dù cho bây giờ không mở được mắt để chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt trần này thì ta có thể dùng cả trái tim để cảm nhận đến khi nhịp đập đồng bộ, chúng ta cùng sống cùng chết mãi không xa rời"
Trần Huyền Phong lập tức giở thiên phú tình trường của mình
" Hừ, dẻo miệng"
Nói là vậy nhưng Hàn Thiên Thiên vẫn không nhịn được mà vui vẻ, má hồng giờ này càng thêm đỏ ửng
Trần Huyền Phong cuối cùng thở một hơi ôm mỹ nhân vào ngực càng thêm chặt chút
Y vuốt ve tấm lưng trần rồi đem dáng vẻ lạnh lùng học đường với dáng vẻ nũng nịu lúc này ra so sánh
Quả là khác nhau một trời một vực tuy dù có là loại ngự tỷ cao ngạo hay mèo nhỏ dễ thương thì đều cực phẩm
Tiếng gió rừng vi vút như tiếng chuông đánh thức hai người đang tình tứ
" Được rồi, tới ta bôi thuốc cho chàng"
Hàn Thiên Thiên đứng dậy đi trên mặt nước, phất tay một cái chân khí phóng ra ngoài hong khô cơ thể, quần áo cũng bay tới chỉnh tề
Chân khí ngoại phóng! Chí ít cũng thuộc cảnh giới tông sư mà tông sư ở độ tuổi còn là học sinh này thì chính là thiên tài dù trong thế gia vọng tộc đi nữa
Trần Huyền Phong cũng đứng dậy, cùng là tông sư cảnh giới chỉ kém Hàn Thiên Thiên mấy phẩm, tuy mắt y tạm thời mù loà nhưng nghe tiếng động để xác định phương hướng là điều rất dễ dàng với một võ giả tông sư
Trần Huyền Phong ngồi trên tảng đá cạnh đó, Hàn Thiên Thiên vì trên đường đi học về nhà bị hại nên nhảy xuống sông cầu thoát. Cặp sách đã ướt hết nhưng đồ sơ cứu đặt trong hộp sắt nên mới không bị hỏng
Lấy ra thuốc bôi, băng gạc, khăn, ... đủ mọi đồ nghề y tế
Lau chùi, bôi thuốc xong xuôi vào các vết thương nhưng đến phần cuốn băng gạc thì tiểu lại có chút lúng túng
" Nàng chưa từng tự cuốn băng gạc lần nào hả?"
Trần Huyền Phong quay mặt về phía hơi ấm toả ra hỏi
Lá cây xào xạc vẫn rơi, khung cảnh lờ mờ bởi ánh trăng cao vút, nàn gió nhẹ thổi chút hơi lạnh làm cho tóc bay phấp phới. Hai người đối mặt với nhau tạo ra bức tranh như chỉ dành riêng cho đôi người vậy
Việt Long đế quốc nằm ở trung tâm khu vực đông nam á, khí hậu nhiệt đới ẩm gió mùa. Dù là mùa đông cũng không có tuyết rơi nhưng năm nay giá rét thật lạnh hơn nhiều
Bất quá lúc này Hàn Thiên Thiên càng lại cảm thấy nóng lên, nàng bị Trần Huyền Phong đột nhiên quay đầu làm cho khuôn mặt đỏ ửng
" Người ta .... lúc bị thương đều là bảo mẫu làm hết, đây là lần đầu tiên ta băng bó vết thương cho người khác"
Hàn Thiên Thiên lí nhí trả lời rồi lại cao giọng nói
" Hừ! Bổn tiểu thư kỳ tài ngút trời nhìn qua là nhớ, học một biết mười cho dù là lần đầu tiên cũng làm giỏi hơn người khác"
" Được rồi, tất cả nhờ nàng vậy"
Trần Huyền Phong nhẹ nhàng cười nói
Nghe vậy Hàn Thiên Thiên nhẹ nhẹ nhún người, băng bó vết thương xong xuôi, vuốt tay lên trán, thở một hơi dài thoải mái trái hẳn với Trần Huyền Phong đang cắn răng chịu đau. Nàng buộc là thật chặt đến nỗi máu vốn đã dừng chảy cũng phải ép ra
" Sao hả? Ta đúng là nhân tài chứ"
Nàng nắm chặt tay nhỏ háo hức như cô bé muốn được khen
" Đúng vậy, có một người vợ như thế thì đời này còn cần gì nữa?"
Y lập tức thay đổi sắc mặt tươi cười giơ tay xoa đầu nàng mà nàng cũng không nhịn được khúc khích
Phiến diện ngoài
Tại mười hai đại điện của thập nhị đại tộc, chí bảo trấn tộc của mỗi gia tộc đều đặt ở đó. Đột nhiên, không biết vì nguyên nhân mà toàn bộ rạn nứt
Rắc rắc.... Đoàng!!!
Thập nhị chí bảo nổ vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Đại điện dù là pháp bảo phòng hộ cực kỳ chắc chắn cũng không chịu được. Không gian bên trong sụp đổ đã liên thông tới bên ngoài! Các mảnh vỡ theo đó mà đi tới những chiều không gian khác nhau
Toàn bộ trưởng lão, trưởng môn nhân đều chạy ra nhưng đã muộn, tất cả chỉ còn đống hoang tàn. Hiện trường náo loạn đến cực điểm, chả ai hiểu chuyện gì đang xảy ra
Chưa dừng lại ở đó, tinh không như cũng nổi giận. Hư không lưu loạn, lôi đình loạn không, ... các tai hoạ từ không gian đột nhiên bạo phát. Bao nhiêu cường giả, du thuyền đi ngang qua bị phá hủy. Cho dù chỉ đứng ở 1 tiểu hành tinh, ngước lên trời cũng thấy rõ cảnh tượng tận thế như nói lên đại kiếp tới rồi
Bỗng nhiên không chỉ có một khí tức mạnh mẽ ầm ầm bùng phát làm cho các đỉnh cấp cường giả cũng phải nghẹn thở, chấn nhiếp những tên đang muốn rút củi đáy nồi thừa cơ làm loạn
Mười hai tộc trưởng như nhớ đến điều gì tất cả đều khom người cúi đầu xuống, rõ ràng đã mở miệng nhưng âm thanh lại không phát ra tại đó
" Bái kiến thủy tổ!"
Thủy tổ! Mười hai cỗ thi cốt như đã chết từ lâu lại là thủy tổ của mọi sinh linh
Nếu Trần Gia Vũ nghe được điều này thì sẽ liền minh bạch tại sao tổ chức tình báo của y lại không có tin tức
Không có âm thanh đáp trả, sau đó đến khí tức cũng được thu hồi, lúc này các tộc trưởng mới không hành lễ nữa
Tại giáp ranh giới giữa phiến diện ngoài và tử vực, không gian đang cố bấu víu để duy trì sự cân bằng nhưng không ăn thua. Dù đã không sụp đổ nhanh chóng như trước nhưng bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được có một thứ gì đó đang không ngừng thôn phệ, mài mòn nguyên giới. Tử vực càng lớn hơn thì nguyên giới lại càng nhỏ, không vô chi lực cũng càng tụ tập để mà nuốt chửng tử vực nhanh hơn
Đây là cái giá phải trả của việc cưỡng ép quay ngược thời gian cả nguyên giới. Sự hủy diệt tới đến nhanh hơn
Lại 5 nơi nào đó rải rác trong nguyên giới. Có rừng cây, nơi biển cả, nơi chợ búa, nơi tông môn hay thậm chí là ngục giam tăm tối. 5 mỹ nhân tuyệt sắc từ từ mở mắt, nơi tròng mắt không biết từ lúc nào đã có những giọt nước của sự đau lòng đang không ngừng chảy xuống. 1 mỹ nhân bị gồng xiềng dây xích trói buộc không thể cử động, 4 mỹ nhân còn lại thì tự do lướt qua ngàn người. Nhưng điều kỳ quái là không ai hay một sinh linh nào có thể nhìn thấy họ
" Ta là ai? Chủ nhân ta ở nơi nào? Tại sao ta lại có thêm những ký ức kia? Thời điểm này... là quá khứ... lại là tương lai? Phải rồi! Chủ nhân có nhiệm vụ cho ta. Trước khi gặp người ta phải hoàn thành tốt"
Nàng nói cái giọng điệu mông lung như vừa tỉnh từ cơn mê mang rồi lại xuyên toa qua muôn trùng không gian biến mất
Nguyên giới giờ khắc này hỗn loạn hơn bao giờ hết
8
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
