Chương 1
Chương 1: Chuyện cũ
Chương 1: Chuyện cũ
“Két”
Một tiếng rít vang lên giữa trời đêm, tia lửa bừng lên trong mắt tôi. Cái cảm giác vừa đau vừa nóng chiếm hết tâm trí.
Tôi biết là tôi sắp chết.
Cảm giác hít thở khó khăn tràn ngập. Cho dù tôi có mở to miệng hít lấy hít để, thì cái thứ tràn vào lồng ngực tôi cũng chỉ là hơi nóng.
Những giây cuối đời, tôi nhớ về gia đình.
Quá khứ như những thước phim ngắn tái diễn trong đầu tôi.
Lần đầu tiên ôm đứa em gái, cái cảm giác hạnh phúc tự hào vì được lên chức anh trai.
Lần đầu tiên đi học, mấy bạn cạnh bên khóc lóc mếu máo, tôi – với niềm tự hào đã là anh – cố gắng kiềm nước mắt trong tiếng khen và nụ cười tủm tỉm của mẹ.
Lần đầu đi học xa nhà, mẹ khăn gói chuẩn bị đủ thứ, lại còn liên tục dặn dò.
Lần lãnh lương đầu tiên, cái cảm giác hạnh phúc vì lần đầu tạo ra được đồng tiền, niềm vui nhân đôi khi gửi tiền về cho ba mẹ. Cảm thấy mình đã trưởng thành rồi.
Thế rồi, từ khi nào đã khác?
Cuộc sống hiện đại với guồng quay mạnh mẽ đã kéo tôi đi xa.
Nhà không còn là nơi mình muốn về, tôi tìm thấy những cuộc vui mới.
Trong tiếng nhạc xập xình, những lời thỏ thẻ bên tai, lời dạy của mẹ cha vừa cũ mèm lại vô bổ.
Ngoài kia xã hội vừa dối gian vừa mục rữa, những lời dạy lương thiện ngày nào của gia đình trở thành gông xiềng kiềm kẹp, tôi bứt đi để lao theo dục vọng nhân sinh.
Để rồi, gương mặt của mẹ cha ngày một nhạt nhòa.
Cái nhìn của đứa em gái ngày càng xa lạ.
Một chiều ngoảnh lại, những thứ mình tưởng mãi mãi đứng sau lưng mình đã sớm vỡ tan.
“Chát”
Cái tát nóng thổi của cha ngày nào, đến giờ vẫn còn âm ỉ.
Tôi vẫn nhớ như in những giọt nước mắt của mẹ.
Đám tang em gái, tôi thẫn thờ nhìn ảnh thờ của em. Cô gái trong hình vẫn vui vẻ như ngày nào, nụ cười em mãi đẹp như vậy.
Như thể một trò Domino bắt đầu. Những người bên cạnh tôi lần lượt ngã xuống.
Trên bàn thờ xưa, ba di ảnh lặng im ngồi đó.
Tốt!
Ông trời thật sự rất công bằng. Mọi tội lỗi đều phải trả giá.
Cho dù tôi đã rất cố gắng hoàn lương. Dù tôi dốc hết tài sản đi làm từ thiện. Dù tôi làm đủ mọi cách chuộc hòng chuộc lại lỗi lầm năm xưa.
Nhưng muộn rồi.
Đã muộn lắm rồi.
Nhưng tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với người nhà tôi như vậy?
Tại sao tội lỗi của tôi lại bắt người khác gánh chịu. Tại sao gieo đau thương cho ba con người lương thiện này?
Chiếc xe lao đi trong đoạn đường vắng. Tôi đến trả nợ.
Được thôi, nợ là do tôi gây, tôi đến trả. Chỉ mong ông Trời xót thương, để kiếp sau ba mẹ và em gái tôi được sống một cuộc đời hạnh phúc.
Một giọt nước mắt lặng rơi.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
