Chương 28
Trong phòng họp
Sáng ngày hôm sau, tại công ty Ngọc Lôi
Dương Thần lại lần nữa đem món điểm tâm nóng hổi vào văn phòng, đã mua nhiều điểm tâm rồi, cũng phải rút ra một ít kinh nghiệm tổng kết, như là thịt nhân bánh nhà nào nhiều, bột nhà nào đủ cứng, thậm chí sữa đậu nành nhà ai pha ít nước cũng rất tinh tường.
Lưu Minh Ngọc đến tương đối trễ xem ra tâm trạng rất tuyệt, gương mặt càng tỏa ra vẻ dịu dàng xinh đẹp, mặc chiếc váy thắt lưng màu lam, tất lưới trắng, với eo thắt đáy lưng ong, dáng người đi uyển chuyển, chỗ váy ngắn sát mông, thậm chí có thể nhìn thấy mơ hồ một dòng khe mờ mê người.
Lúc này Lưu Minh Ngọc xách lên một cái túi bao quán thang, chần chừ một chút, lại cầm lấy hai cái sủi cảo dầu, nói:
- Cảm ơn nhé, ngày nào cũng cung cấp điểm tâm phong phú như vậy.
- Không có gì, hân hạnh được phục vụ người đẹp
Sau khi nhìn thấy cô gái vui vẻ, Dương Thần cũng không để trong lòng chuyện hôm qua nữa rồi, nếu cô ấy đã lựa chọn như vậy thì hắn cũng không có lý do gì để can thiệp vào.
Trương Thái đang cắn bánh nướng nghĩ đến chuyện gì đó liền hỏi Lưu Minh Ngọc:
- Chị Minh Ngọc, hôm nay em nghe nói đích thân tổng giám đốc của Minh Việt đến ký hợp đồng với hợp tác với công ty chúng ta sao.
- Đúng vậy
Chiều hôm qua phía Minh Việt báo rằng đã đồng ý với bản thảo kế hoạch ban đầu với Ngọc Lôi, thậm chí còn chấp nhận nhường một phần lợi nhuận, Minh Ngọc nghe tin này thì cũng đoán rằng tên Nghiêm Bất Vấn vì cô nên làm vậy trong lòng có chút ngọt ngào.
- Wa, chị Minh Ngọc thật giỏi, nghe nói đây là lần hợp tác cực kỳ quan trọng trong năm nay của công ty chúng ta, chắc chắn sắp tới chị sẽ được thăng chức đó.
- “Không có chuyện đó đâu, đây là công lao của tất cả mọi người mà” Minh Ngọc khiêm tốn trả lời
- Em nghe nói lúc đầu bên họ nhất quyết không chịu hợp tác mà, chị đã dùng cách gì để thuyết phục họ vậy.
Nghe câu hỏi của Trương Thái khiến Minh Ngọc cảm thấy bối rối không biết trả lời thế nào, như vậy không phải là cô đã đổi cả trinh tiết để lấy về bản hợp đồng này sao.
- Chắc họ muốn làm giá lúc đầu mà thôi.
Dương Thần thấy vậy tiến đến giải vây
Đúng lúc này, một dáng người gầy nhỏ đi đến bên cạnh Dương Thần, nói:
- Dương Thần, làm phiền anh một chút.
Người đi đến là người từ trước đến nay trong văn phòng không hay nói chuyện, Trần Bác, là một người đàn ông có bề ngoài y như phụ nữ, cũng xem như một đóa hoa lạ trong ban Quan hệ xã hội.
- Chuyện gì, nói đi.
Dương Thần cười nói.
Trần Bác đột nhiên mặt hơi ửng đỏ, như là rất bẽn lẽn, ấp úng nói:
- Có chuyện muốn làm phiền anh một chút.
- Chuyện gì, nói đi.
Dương Thần dở khóc dở cười.
Trần Bác thu hết can đảm, mới nói:
- Tôi nghe nói anh có xe, muốn nhờ anh đi đến nhà ga đón giúp em gái tôi, tôi không quen đường ở Trung Hải, em gái tôi cũng lần đầu đến Trung Hải, chúng tôi sợ bị taxi lừa, hơn nữa rất đắt. Muốn hỏi anh có rảnh không…
Càng nói về sau, âm thanh nhỏ tới mức gần như không nghe thấy.
- Chút chuyện này anh dùng dáng vẻ nói không nên lời sao.
Dương Thần cười đáp:
- Nói đi, khi nào, tôi ngày nào cũng rất rảnh.
Trần Bác lộ ra vẻ cảm kích tươi cười:
- Chính là thứ tư tuần này, xe lửa buổi chiều, thật là làm phiền anh quá!
- Đến lúc đó gọi tôi một tiếng là được rồi.
Dương Thần trả lời tiếp.
Mấy cô gái ban Quan hệ xã hội ngồi gần nhìn thấy cảnh này, thần sắc đều tỏ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì Trần Bác chủ động tìm người giúp đỡ thật là hiếm thấy.
Đợi Trần Bác trở về xong, Dương Thần tiếp tục bắt đầu chơi trò chơi, nhưng đã không còn là trò “Tinh mắt” nữa, mà là một loại tương tự với trò chơi nhảy nhót siêu cấp Mary, điều khiển một người nhỏ bé ăn trái cây trong các màn.
Cảnh tượng này bị các nữ đồng nghiệp nhìn thấy, lại lần nữa Dương Thần không có gì để chống đỡ.
Không bao lâu, Triệu Hồng Yến mới mặc một bộ âu phục màu đen toàn thân, áo trong màu trắng, nâu nhạt thướt tha đi đến, nói một tiếng “Chào mọi người” liền im lặng ngồi vào chỗ làm việc.
- Hồng Yến sắc mặt của dạo này của cô có vẻ không được tốt lắm, có phải có chuyện gì rồi không?
Trương Thái bỗng nhiên dựa sát vào nói.
- Không có chuyện gì đâu, chắc do tối qua tôi ngủ hơi muộn nên sáng nay sắc mặt không tốt lắm.
Hồng Yến trả lời qua loa rồi lại tiếp tục nhìn vào màn hình nhưng cô vẫn suy nghĩ mãi mấy chuyện gần đây. Mọi người trong nhà chồng đều nhìn cô với ánh mắt không bình thường, chồng cô buổi tối đều uống rượu say rồi ở bên ngoài ngủ. Đặc biệt là hôm qua, cô vô tình nghe được hai người giúp việc trong nhà nói chuyện:
- Chị biết sao dạo này cậu cả hôm uống rượu say khướt rồi cả đêm không về nhà không?
- Tôi cũng không rõ lắm, hình như liên quan đến cô chủ phải không?
- Đúng vậy tôi cũng vừa nghe được hình như cô ta ngoại tình với một quan lớn nào đó, đã thế cô ta còn thông đồng với người kia chiếm tài sản của nhà họ Dư, vị quan này nghe nói rất lớn nên Dư gia không dám làm gì.
- Bà nói thật sao
- Đây là chính tai tôi nghe thấy cậu hai nói.
- Thật không ngờ bà chủ Triệu trông rất hiền lành lại là người như vậy
- Đúng vậy tôi cũng không ngờ cô ta là loại người hiểm ác như vậy.
Triệu Hồng Yến nghe được câu chuyện thì đã hiểu ra phần nào vì sao người trong nhà đối xử với cô như vậy mấy ngày qua. Nhưng cô không hề làm chuyện như vậy bao giờ, chắc chắn ai đó muốn hãm hại cô. Triệu Hồng Yến muốn gọi điện cho chồng để hỏi rõ đầu đuôi nhưng đáp lại chỉ là một câu chửi “Đồ đàn bà lẳng lơ”.
Lúc này cô thực sự cảm thấy mệt mỏi, không ai chịu nghe cô nói cả, gần một tháng nay chồng cô ngoại trừ chửi cô một câu thì còn chưa nói chuyện với nhau.
- Hồng Yến, Hồng Yến
- Chị Minh Ngọc có chuyện gì vậy?
Triệu Hồng Yến mải nghĩ mà không để ý Lưu Minh Ngọc gọi cô mấy câu mới nghe thấy
- Hôm nay phía Minh Việt muốn đến ký hợp đồng, lần này chị cùng em cùng lên kế hoạch nên lát nữa chị muốn em cùng vào phòng họp để cùng ký kết hợp tác.
- Được vậy em có cần chuẩn bị gì không?
====
Bất Vấn lúc này xuống xe bước vào sảnh công ty Ngọc Lôi, sau lưng hắn còn có hai người thư ký. Hôm nay hắn muốn tự mình đến công ty Ngọc lôi để gặp lại những người đẹp, Lưu Minh Ngọc thì mới gặp hôm qua, Lâm Nhược Khê thì từ đêm đó vẫn chưa gặp lại, rồi còn cả Mạc Thiện Ny, cùng Triệu Hồng Yến hắn cũng muốn đến thăm. Nhớ lại đêm được địт Lâm Nhược Khê khiếm hắn bồi hồi không biết bao giờ mới được nếm nữ thần này lần nữa.
Vừa vào đến nơi thì thấy Lâm Nhược Khê cùng với mọi người trong trong ban quan hệ công chúng đều đến đón tiếp. Đi phía trước mặt rõ ràng là Lâm Nhược Khê, tóc đen búi cao, gương mặt không trang điểm sáng trong như trăng rằm, khí chất băng giá, cự tuyệt người từ khoảng cách ngàn dặm như Thiên Sơn nữ thần, bộ đồ đen toàn thân tôn lên vẻ tinh khiết, hiện lên sự thanh lịch vô cùng.
Mạc Thiện Ny mặc bộ đồ màu vàng nhạt, tươi đẹp quyến rũ mới, cô vẫn chưa thấy qua Bất Vấn bao giờ, lúc này nhìn thấy cũng âm thầm đánh giá vị giám đốc trẻ tuổi này.
Triệu Hồng Yến cùng Lưu Minh Ngọc cũng đứng hai bên, hai cô gái đều ăn mặc hết sức xinh đẹp, Lưu Minh Ngọc thì dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, Triệu Hồng Yến ngực nở, mông cong dáng người đi uyển chuyển, khuôn mặt xinh đẹp gợi tình. Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, váy đen chuẩn bộ đồ công sở.
Hôm nay Nghiêm Bất Vấn cũng đặc biệt ăn mặc bảnh bao, một bộ áo tây nghiêm trang, cùng với khuôn mặt nam tính khiến không ít chị em trong công ty liếc nhìn.
- Chào giám đốc, hân hạnh được tiếp đón ngài.
Lâm Nhược Khê mở miệng chào hỏi, rồi đưa tay ra để bắt tay
- Chào giám đốc Lâm, nghe nói cô mới bị ốm, thứ lỗi tôi không có dịp đến thăm hỏi
Nghiêm Bất Vấn khuôn mặt tỏ vẻ quan tâm chào hỏi, hôm nay hắn bắt tay người đẹp vô cùng lịch sự chỉ hơi nắm nhẹ rồi bỏ ra luôn
- Cảm ơn giám đốc Nghiêm đã quan tâm, tôi đã không còn vấn đề gì nữa rồi
Lâm Nhược Khê cũng trả lời, đây là lần đầu cô gặp Nghiêm Bất Vấn nhưng không hiểu sao lại có cảm giác người này có chút quen thuộc, vừa rồi khi tay cô vừa nhìn thấy Nghiêm Bất Vấn vừa chạm vào nhau thì tim cô bổng đập nhanh, máu trong cơ thể Lâm Nhược Khê giống như nóng lên. Lâm Nhược Khê không biết đây là tác dụng cơ bản của Luyện nô dâm trùng, cơ thể luôn nhạy cảm hơn khi tiếp xúc với cơ thể trùng chúa.
Bất Vấn cũng để ý vẻ mặt của Lâm Nhược Khê có chút đỏ nhưng Bất Vấn liền bỏ qua hết những người còn lại tiến đến trước mặt Lưu Minh Ngọc chào hỏi:
- Chào em, hôm nay em mặc bộ này rất hợp.
Giám đốc Nghiêm, chào ngài
Lưu Minh Ngọc trả lời không nghe ra chút gì đặc biệt vì cô không muốn mọi người nhìn ra mối quan hệ của họ.
- Minh Ngọc à sao em lại lạnh lùng như vậy, hôm nay anh đến là đặc biệt muốn thăm em.
Nghiêm Bất Vấn tỏ vẻ đau lòng, đi lại gần rồi đưa tay ra ý định nắm tay cô nhưng bị Lưu Minh Ngọc né tránh.
- Giám đốc đây là công ty xin ngài chú ý
Lưu Minh Ngọc liếc mắt nhìn hắn với vẻ mặt cầu xin, thiếu gì lúc chào hỏi sao người này lại trước mặt bao nhiêu người làm vậy với cô.
Nghiêm Bất Vấn tỏ vẻ hiểu ý rồi quay lại trò chuyện với Lâm Nhược Khê nhưng chỉ một chi tiết như vậy cũng khiến cho mọi người nhìn Lưu Minh Ngọc suy nghĩ.
Sau phần chào hỏi giới thiệu các nhân viên cấp cao của Ngọc Lôi, cả đám người cùng đi lên thang máy để đến phòng họp. Trên đường đi hắn vô tình bắt gặp Dương Thần đang đi phía ngược lại, Bất Vấn đánh giá Dương Thần thì biết được nguyên nhân hôm trước hắn ta đang xem hắn cùng Minh Ngọc quan hệ thì rời khỏi.
Tên: Dương Thần
Liệt dương trùng: Cấp 6 ( 9% )
Dương vật bị nhỏ đi 70%. (5 cm)
Thời gian cương cứng 2 phút.
Hồi phục sau khi cương cứng: 7 ngày.
Bị động: Vật chủ không có cảm giác mặc cảm, tự ti về khả năng tình dục của mình.
Nghiêm Bất Vấn chú ý đến dòng cuối cùng thì rất muốn cười lớn, như vậy chẳng phải tên Dương Thần này sẽ vẫn nghĩ mình vẫn giống như những người đàn ông bình thường khác mà không hề tự ti với con cu bé xíu của hắn ta sao. Không ngờ chỉ với một lần nhìn trộm hắn và Lưu Minh Ngọc làm tình đã khiến cho Liệt dương trùng đột phá cấp 6. Nghiêm Bất Vấn quay đầu nhìn sang Lâm Nhược Khê xinh đẹp bên cạnh, thấy nàng ánh mắt đang cũng nhìn Dương Thần, thấy cảnh này hắn thầm nghĩ lần sau nhất định phải để Dương Thần nhìn trộm cảnh tượng Lâm Nhược Khê ngoại tình với mình mới được. Nghĩ đến đã thấy kích thích.
Lâm Nhược Khê ánh mắt có chút bất mãn nhìn Dương Thần, vừa rồi đã dặn dò mọi người cùng xuống để đón tiếp khách mà hắn lại vẫn ở đây. Lâm Nhược Khê sau khi ở với Dương Thần một thời gian thì cũng hiểu người này không có chí tiến thủ gì cả tuy nhiên hắn những điểm khác thì đều rất tốt, biết cách chăm sóc phụ nữ nhiều lần khiến Lâm Nhược Khê cảm động, lần trước còn không biết hắn dùng cách gì cứu cô khỏi đám người Lâm Khôn thuê để bắt cóc mình. Nhanh chóng thu hồi mạch suy nghĩ LNK tiếp tục đón tiếp Nghiêm Bất Vấn, vừa rồi cô cũng nhìn thấy hành động của hắn đối với LMN, tuy cảm thấy có chút bất mãn với người đàn ông này nhưng cũng không tiện nói ra.
30 phút sau, cuộc đàm phán ký kết diễn ra rất thuận lợi, đa phần bởi vì phía Ngọc Lôi đưa ra yêu cầu gì thì Minh Việt đều đáp ứng.
- Chúc lần hợp tác này của chúng ta thành công tốt đẹp
Cuộc họp kết thúc bằng tiếng vỗ tay, rồi mọi người bắt đầu đứng lên rời khỏi phòng họp, lúc này Bất Vấn đi đến chỗ Lưu Minh Ngọc nói:
- Minh Ngọc, anh có việc cần hỏi thêm về bản hợp đồng không biết em có rảnh chúng ta ngồi lại một lát.
Nghiêm Bất Vấn nói không lớn nhưng hầu như mọi người đều nghe thấy thì ánh mắt ai cũng tỏ vẻ đã hiểu.
- Được.. anh muốn hỏi gì.
Lưu Minh Ngọc thấy hắn viện lý do công việc cũng không thể từ chối. Một lát sau phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ. Bất Vấn thấy không có ai liền tiến lại gần ôm Lưu Minh Ngọc vào trong ngực vuốt ve.
- Anh nhớ em quá
- Anh mau buông ra, anh làm như vậy sau này tôi làm sao dám đi làm.
- Em đừng nói quá như vậy chứ, quen biết với anh đau đến nỗi mất mặt như vậy. Em xem anh làm tất cả cũng là vì em mà, em không có chút cảm động nào sao.
Lưu Minh Ngọc nghe hắn nói vậy thì cũng mềm lòng, không dẫy dụa nữa mặc kệ cho hắn ta ôm mình. Thấy Lưu Minh Ngọc ngồi im Nghiêm Bất Vấn ngày càng to gan đột nhiên hắn bế cả người cô gái lên rồi ngồi lại vào chỗ cũ để Lưu Minh Ngọc ngồi trên đùi mình.
- Anh làm gì, bỏ tôi xuống, có người đi vào thì sao.
- Không sao đâu, anh cho người đứng canh ở bên ngoài rồi
Nghiêm Bất Vấn nói xong tay cũng không nhàn nhã, cách lớp quần áo một tay bóp vú, một tay sờ đùi Lưu Minh Ngọc, chỉ qua vài phút đã khiến cô gái thở dốc đành ngoan ngoãn ngồi im trong ngực để hắn túy ý sờ nắn. Lưu Minh Ngọc lúc này đã cam chịu số phận, cô giờ đã hiểu từ lúc cô đến công ty Minh Việt gặp hắn ngày hôm đó hắn ta cũng có những hành vi khiếm nhã với cô thì đoán rằng lúc đó Nghiêm Bất Vấn đã đặt cô vào tầm ngắm. Mọi chuyện xảy ra sau đó đều theo sự sắp xếp của người đàn ông này, từ đầu tới cuối cô không thể phản kháng bất cứ điều gì.
- Thực ra anh không cần phải vì em mà nhượng bộ với Ngọc Lôi.
- Không sao, nếu hợp tác với Ngọc Lôi không phải anh sẽ có nhiều cơ hội gặp em hay sao.
- Chuyện đó.. em đã nói là sẽ..
Minh Ngọc định nói là cô đã đồng ý trở thành người yêu của hắn nên không cần làm những chuyện này mở miệng ra lại cảm thấy hình như mình chưa từng công nhận chuyện đó, trước giờ chỉ có mình hắn nói như vậy
- Em đã nói gì? Có phải ý em là em đã là người đàn bà của anh nên anh không cần mất công phải không? Em lo lắng chưa gả mà anh đã phá sản sao?
- Không phải anh đừng nói linh tinh, tóm lại những chuyện thế này về sau anh đừng làm nữa
- Thực ra những chuyện này đối với công ty lớn như Minh Việt không ảnh hưởng nhiều, chút lợi nhuận nhỏ này anh không để vào mắt.
Lúc này Nghiêm Bất Vấn đã cởi hai cúc áo trên ra đưa cả hai tay vào trong ngực nắm trực tiếp hai bên vú xoa nắn. Khuôn mặt Lưu Minh Ngọc tỏ vẻ bất mãn nhưng cũng không có ngăn cản hành động của hắn, thực tế cô cũng rất thích được hắn vuốt ve, cảm giác cơ thể lâng lâng cực kỳ thoải mái, Lưu Minh Ngọc không để ý rằng càng ngày cô càng quen thuộc với việc đụng chạm cơ thể với Bất Vấn. Lưu Minh Ngọc tuy đã hai tám tuổi nhưng chưa từng trải qua việc yêu đương thực sự bao giờ, gặp Bất Vấn mạnh mẽ chiếm hữu cô khiến trái tim cô hồi xuân quay về thời thiếu nữ. Giống như bây giờ ngồi trên đùi người yêu, được hắn nâng niu, cưng chiều khiến cô rất hạnh phúc.
Mải suy nghĩ mà Lưu Minh Ngọc không để ý từ lúc nào hai đùi cô bị đẩy rộng ra để lên hai đùi của Bất Vấn, váy thì bị kéo lên cao, lúc này một bàn tay đang xoa bóp dưới âm hộ.
- Bất Vấn đừng như vậy, để tối chúng ta về nhà được không? Lưu Minh Ngọc cầu xin hắn, nếu cứ tiếp tục để hắn như thế này cô không chắc mình sẽ từ chối được.
- Đừng lo, anh chỉ xem phía dưới của em còn sưng không thôi.
Nói xong Nghiêm Bất Vấn đưa cả bàn tay vào trong quần lót, sờ đến đám lông dậm dạp thì lại tìm đến hột le của cô gái rồi xoa bóp. Lòng bàn tay nham nhám khi hắn chà xát lên gò mu âm hộ, ngón giữa nhẹ nhàng đè lên âm vật hơi nhu nhú, đẩy lớp da non mỏng manh bao bọc trợt xuống, hạt le phì nộn lập tức lô diện, ngón giữa ngay ngắn đưa vào văn vê.
- "Ư, ân... Không, dừng lại đi Bất Vấn, a... A... Nhẹ, nhẹ...❤ " Minh Ngọc rên rỉ cầu xin trong vô thức vì lúc này trong đầu cô chỉ còn lại cái âm đạo đang bị bàn tay người đàn ông chà đạp.
Cảm giác được viên thịt nhỏ cứng lên dưới tay hắn lại tiếp tục cho hai ngón tay vào trong âm đạo ra vào liên tục, hắn cảm giác được cách vách thịt như đang hút ngón tay mình lại.
Lúc này áo sơ mi cùng áo lót đã bị hắn cởi hẳn ra khiến cho hai bầu vú trắng nhảy ra bên ngoài, phía trên đỉnh là hai núm vú đỏ tươi đang dựng thẳng, Một tay hắn lúc thì bóp bên trái, lúc bóp bên phải, lúc thì lại vê mạnh núm vú khiến Lưu Minh Ngọc rên lớn.
“ân… đau...ư ...Thoải mái... Ô ô... Thoải mái... ❤” cảm giác khoan khoái khiến toàn thân khắp các lỗ chân lông như nở ra, đánh úp vào tâm trí khiến Lưu Minh Ngọc lúc này sướng đến mức đã không biết trời đất gì.
Cam giác được cô gái dưới thân sắp cao trào, Nghiêm Bất Vấn cởi hẳn chiếc quần lót ra khỏi một bên chân để nó treo trên bắp đùi còn lại, tiếp theo hắn đẩy ghế ra ngoài để hai chân Lưu Minh Ngọc banh rộng ra. Tựa như cùng thời gian thi chạy, Nghiêm Bất Vấn cắm hai ngón tay vào âm đạo càng lúc càng nhanh, điên cuồng công kích khiến Lưu Minh Ngọc toàn thân như bị giật điện thẳng run hai bàn chân thẳng ra ngón chân cong vào trong, theo sau âm đạo của cô nóng lên, một làn chất lỏng nóng bỏng tưới vào ở chỗ sâu trong hoa nhị, bụng cô tê dại, một loại sung sướng khoái cảm theo bẹn đùi lan tràn tới toàn thân cô, lại liên tục móc vào Ӏồղ cô thêm vài chục cái, âm tinh Lưu Minh Ngọc như bờ đê bị vỡ, tuôn trào như vòi nước bắn lên trên từng đợt xuống sàn nhà.
Hơn 5 phút sau, Nghiêm Bất Vấn vẫn nhẹ nhàng xoa bóp âm đạo cho Lưu Minh Ngọc để cô tận hưởng hết khoái cảm sau khi cao trào qua đi. Lưu Minh Ngọc bây giờ đã tỉnh táo hơn một chút, nhìn cảnh vật xung quanh nhớ ra chuyện gì vừa xảy ra. Một sự ủy khuất, tủi nhục dâng lên, tên đàn ông này chỉ biết bắt nạt cô, đến ngay cả ở công ty cũng không buông tha. Nhìn vũng nước lênh láng dưới sàn nhà cô cảm thấy xấu hổ nhưng Lưu Minh Ngọc cho rằng tất cả đều là do hắn ta gây ra chứ cô không làm gì sai. Nước mắt không ngăn được Lưu Minh Ngọc bật khóc “Hu.. hu..”
453
10
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
