ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Trở về qua khứ để yêu anh

Gabriel vừa huýt sáo vừa chỉnh lại cà vạt. Mọi chuyện với anh gần đấy tốt đến ko ngờ. Nhờ sự giúp sức của Hương công việc ở khách sạn rất khởi sắc, những chiếc bánh do cô trang trí luôn rất được ưa thích. Tiệc cưới, tiệc đính hôn, tiệc sinh nhật hay 1 lễ kỉ niệm nào đó, chỉ cần đặt thêm 1 cái bánh do cô làm giữa phòng là trông sang trọng khác hẳn ngay, do đó lịch đặt tiệc luôn kín đặc. Nến cô làm cũng rất được ưa thích. Bình thường chỉ có 2 loại nến cây dài màu trắng và đỏ, nến cô làm đủ loại màu sắc, hình dạng, lại thơm, chưa đốt đã thơm, đốt lên lại có 1 mùi thơm dìu dịu và lúc tắt thì ko hôi mùi mỡ cừu. Vì vậy khách còn thích dùng nến của cô hơn cả dùng điện, mặc dù dùng điện hiện nay đang là mốt. Cô và nhóm trợ lí của cô cũng giúp anh tổ chức những sự kiện ở khách sạn, lãng mạn có trang trọng có, kiểu gì cô cũng làm tốt. Cô còn đưa ra những lời khuyên nhân viên của anh nên làm thế nào để khiến khách hài lòng, khách sạn nên tặng thêm gì khi khách rời đi để người ta nhớ đến.. Sau 1 thời gian khách sạn của anh như 1 điểm đến chói sáng trong ngành, ko có lí do gì để từ chối, cha mẹ anh đã giao thêm cho anh 2 khách sạn nữa, 1 ở Hà nội 1 ở Đà lạt. Thật ngoài mong đợi. Giờ anh còn mơ cao hơn nữa, anh muốn được cùng quản lí cả hệ thống khách sạn của gia đình anh ở cái xứ Đông dương này ko chỉ vài 3 cái. Cùng với Diệu Hương anh sẽ xây nên 1 đế chế thật lớn mạnh, đế chế của 2 người. Anh biết giờ cô đang vật lộn trong đau khổ vì thất tình, cái gã Alex đó thật chẳng hiểu nghĩ cái gì trong đầu, đùng đùng bỏ tất chạy theo cô rồi đùng đùng bỏ cô chạy mất. Để cô ko có thời gian rảnh mà nghĩ ngợi nhiều anh giao cho cô công việc ngập đầu, vậy mà cô hoàn thành hết. Sau 1 thời gian rồi cô cũng nguôi ngoai thôi, anh biết chứ, và rồi lúc đó nhìn sang bên cạnh, thấy anh ở đó, anh đã luôn ở đó ngay từ đầu cô nhất định sẽ ngả vào vai anh.

Sinh ra trong 1 gia đình có tiếng trong ngành kinh doanh khách sạn, họ hàng Gabriel là chủ sở hữu rất nhiều khách sạn-lâu đài nổi tiếng ở Pháp, còn riêng gia đình anh có 1 chuỗi khoảng 20 khách sạn rải khắp Đông dương, ko ai đặt kì vọng nhiều vào đứa con út là anh. Vốn được nuông chiều từ bé anh phá phách là chính chứ biết làm ăn gì. 1 ngày kia nổi hứng anh đòi bằng được cho mình 1 cái khách sạn, chủ yếu để có cái lấy le với mấy cô nàng anh vẫn cặp kè. Chả ai muốn giao cho anh nhưng cũng ko thể từ chối nên cha mẹ anh đành coi như hi sinh đi 1 khách sạn, ngồi chờ xem được bao lâu khách sạn dưới tay anh sẽ tuyên bố phá sản. Thế mà ko phá sản lại khởi sắc ko ngờ.

Đã 6 tháng kể từ ngày Alex cùng gia đinh trở về Bắc, cô cứ sống dật dờ qua ngày như thế. Cô thuê 1 căn nhà trọ 2 phòng giống những ngày đầu cô vào đây, cô đi làm suốt về nhà chủ yếu cũng chỉ để ngủ thôi. Tiền bán căn biệt thự mẹ anh đưa cô gửi vào ngân hàng rồi nhiều lúc quên luôn, giờ tiền cô kiếm ra vô khối, cũng chẳng ý nghĩa gì. Cô nhớ anh đến phát điên mỗi ngày đều là 1 cuộc vật lộn. Sáng sáng cô phải cố đấu tranh với bản thân để ko lao đến nhà ga bắt tàu ra Hà nội gặp anh, và cả ngày căng mình với ham muốn đó. Thật may là công việc quá nhiều để đầu óc ko còn rảnh mà đi phiêu lưu, cô rất biết ơn Gabriel, cái gã tưng tửng đó hóa ra tâm lí phết. Nhưng đêm về, khi chỉ còn 1 mình trên chiếc giường lạnh lẽo lại là 1 chuyện khác. Đêm nào cô cũng khóc, chẳng nguôi ngoai được chút nào, những kỉ niệm ùa về sống động làm tim cô đau buốt. Nhiều khi cô ko thở nổi nỗi nhớ bóp nghẹt tim cô, cứ thế này cô phát điên mất. Cô ước gì có 1 phép màu để lại có lại anh nhưng dường như có bao nhiêu phép màu trong đời cô đã dùng hết sạch.

Léon Busy, ông luật sư riêng của anh đột ngột xuất hiện trước cửa nhà cô và đưa cho cô 1 tờ giấy yêu cầu cô đọc. Trong đó có ghi tất cả tài sản của anh đều đã được chuyển nhượng cho cô. Ngạc nhiên, cô hỏi lại

-Nhưng anh ấy có chết đâu sao chuyện này hợp pháp được?

-Ko cần cậu ấy phải chết, ông luật sư giải thích, đây đâu phải do chúc, đây là giấy chuyển nhượng tài sản mà, cô đọc kĩ đi.

Cô đọc mãi tờ giấy mà vẫn thấy mơ hồ, rồi cô hỏi

-Nhà ấy đã biết chưa?

-Chưa biết và sẽ ko biết, cô là người biết đầu tiên. Chỉ đến khi họ định cho bán tặng những tài sản đã là của cô này thì họ mới được báo động là ko được phép

Đúng là sự thật gây choáng. Ông luật sư về đã lâu rồi mà cô vẫn ngồi bàng hoàng. Anh định cho cô hết tài sản của anh thật sao. Giờ cô nên làm gì. Đương nhiên là trả lại rồi, nhìn mặt cái lũ nhà anh khi cô chìa mảnh giấy này ra chắc là vui lắm đây. Cô đứng dậy đi xếp vali chuẩn bị ra Bắc.

2

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.