Chương 17
Đại chiến thổ phỉ 1
Ngọc Hiếu đang ở trong doanh trại thì một phong thư được mang vào.
Ngọc Hiếu nhận lấy phong thư,mở ra,bên trong viết:
"Nghe ngươi đã ổn định được trong doanh, hiện nay sơn tặc hoành hành,thổ phỉ làm loạn,ta lệnh cho ngươi đi diệt những tên sơn tặc ,thổ phỉ đó.Hạn trong một tháng diệt thổ phỉ sơn tặc ở vùng Đông Quan!"
Vẻ mặt Ngọc Hiếu hơi chút thay đổi,các binh sĩ liền hỏi:
"Tướng quân có chuyện gì thế?"
"Chúng ta được lệnh tiêu diệt quân thổ phỉ,sơn tặc ở vùng Đông Quan,nghe nói ở đó có rất nhiều thổ phỉ mà triều đình vẫn không xử bọn chúng.Nay chúng ta được lệnh như thế ắt phải hoàn thành, thời gian là một tháng."
"Cách chúng ta mười bốn dặm đường về hướng Đông, không xa lắm."
"Được rồi nhanh chóng ra triệu tập binh sĩ,điều một ngàn người theo ta diệt thổ phỉ."
"Đã rõ!"
Nhanh chóng các chỉ huy trong doanh liền đi ra triệu tập binh sĩ lại, Ngọc Hiếu cũng đi ra,đứng trên thềm gỗ, Ngọc Hiếu nói lớn:
"Các huynh đệ,ta và mọi người,đều được Trần Quốc cưu mang,ăn gạo của Trần Quốc,sinh sống tại Trần Quốc,mang ân huệ của bệ hạ,mang ơn với toàn bá tánh.Nay thổ phỉ tại vùng Đông Quan hoành hành,ra tay cướp bóc giết người khiến cho bá tánh lầm than, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng,bệ hạ ân đức như núi, thương dân như con, thấy cảnh vậy không khỏi đau lòng,giao cho chúng ta phải tiêu diệt bọn chúng,mang lại sự thái bình cho Đông Quan.Các huynh đệ,ai sợ hãi cứ lui chúng ta không trách cứ,ai theo ta đi dẹp loạn,xin hãy ở lại.Đồng thanh trả lời ta.Đánh hay không đánh!?"
"ĐÁNH!"
"Tốt! Chúng ta chuẩn bị xuất binh tiến đánh bọn chúng.Đầu canh mười xuất phát."
"Đã rõ!"
Ngọc Hiếu về trại,các chỉ huy cùng theo sau vào trại.
"Bình Trung,vũ khí quân ta như thế nào?"Ngọc Hiếu nói.
"Bẩm tướng quân, ta còn hơn sáu trăm bộ áo giáp,gần một ngàn thanh kiếm,sáu trăm cây cung,tên hơn bảy ngàn,thuẫn gần ngàn rưỡi,mã hơn hai ngàn."
"Được rồi,Sinh Hữu quân lương hậu cần như thế nào?"
"Bẩm tướng quân, lương thực đủ cho quân ta hai tháng."
"Vậy Lương Minh, có tổng bao nhiêu binh sĩ cận chiến,bao nhiêu tinh binh,bao nhiêu lính thuẫn,bao nhiêu cung thủ,bao nhiêu kỵ binh."
"Hơn hai ngàn binh cận chiến,năm trăm tinh binh,gần một ngàn lính thuẫn, hơn sáu trăm cung thủ, hơn ngàn kỵ binh."
"Được rồi, trận này mang hơn năm trăm tinh binh,gần ngàn binh sĩ cận chiến,bảy trăm lính thuẫn,năm trăm cung thủ và gần ngàn kỵ binh.Ta sẽ dẫn theo tổng năm trăm binh sĩ,hai trăm kỵ binh, một trăm binh sĩ cận chiến,năm mươi cung thủ, một trăm binh thuẫn và năm mươi tinh binh, hành quân theo hướng Đông Nam ,các ngươi chia thành từng toán nhỏ năm mươi người,hơn sáu chục toán sẽ liên tục hành quân theo hướng Đông Đông Bắc.Ta cùng binh sĩ ta dẫn theo sẽ dừng tại Đông Xuyên cách Đông Quan năm dặm.Các ngươi dừng tại Tam Oan cách Đông Quan chín dặm.Từ ta đến chỗ các ngươi chỉ mất khoảng gần sáu dặm đường để truyền tin cùng chiến lược,coi như là vị trí thuận lợi.Về tình hình nơi đó ta sẽ cho người điều tra,thăm dò,các ngươi rõ chưa?”
“Đã rõ.”
“Lão Hổ cùng vài người sẽ hành quân theo ta,Đặng Chí cùng Vô Cửu đi tuyển binh,các tướng sĩ đang hưng phấn ắt sẽ vô cùng hưởng ứng,không cần lo việc nhân lực.”
“Rõ”
Đầu canh,toàn quân Ngọc Hiếu liền xuất phát như đã dự định.Từng toán quân cũng theo chỉ thị Ngọc Hiếu mà đi theo hướng đã chỉ thị mà di chuyển.
Hết canh thì cũng đã tới nơi,quân Ngọc Hiếu liền lập doanh trại tại Đông Xuyên. Phía bên kia,nhánh quân chính cũng đã tới nơi.
Dựng doanh trại xong Ngọc Hiếu nói:
“ Vài người đi thăm dò địa thế cùng tình hình nơi đây,liên tục kiếm thêm tin tức,tránh sơ sót.”
“Đã rõ!”
…
“Cấp báo,quân triều đình đã tới Đông Xuyên rồi thưa đại vương.Nghe chừng là muốn tiêu diệt tất cả thổ phỉ tại đây.”
“Hừ,sơ gì lũ triều đình.Quân chúng ta chỉ cần liên kết với nhánh thổ phỉ khác là được thôi,chẳng có gì phải sợ.”
“Nhưng thổ phỉ xung quanh chúng ta đều đã đầu quân lũ phản bội kia rồi.”
“Haha, ngươi lo việc này ư? Ta sẽ đích thân đến doanh trại bọn chúng hợp tác.”
Tên đứng đầu thổ phỉ là Hà Màn liền rời trại,mang theo một cơ số người đi theo để bảo vệ mà từ xa quân thu thập tin tức của Ngọc Hiếu đã thấy được điều đó.Người đó cũng lén lút đi theo.
Hà Man đến bản doanh của Phong Vô.
“Chào Phong lão đệ,lâu lắm mới gặp lại.”
“Nói đi,lần này đến có chuyện gì.”Phong Vô nói.
“Chả là quân triều đình tới tiêu diệt thổ phỉ và sơn tặc tại nơi này.”
“Ngươi muốn liên thủ sao?”
“Phải,nếu chúng ta chỉ riêng rẻ độc lập thì còn đâu sức chống chả,bọn chúng chỉ cần kéo quân tiêu diệt mỗi người thì ta sẽ đi tong cả.Ngươi tại vị trí này dễ dàng phòng thủ nơi hiểm yếu của ta,mà quân ta còn thì có thể bảo vệ ngươi, ngươi còn cũng có thể bảo vệ ta. Mối quan hệ hợp tác chẳng có gì mà phải sợ hãi nữa cả.”
“Được thì được nhưng hết chống quân triều đình thì sẽ không hợp tác nữa,dù sao chúng ta không chung mục đích và lí tưởng.”
“Tốt, ngày mai ta sẽ cho quân đi thăm dò kẻ địch.”
Hà Man ra khỏi đại bản doanh,vẻ mặt không tránh khỏi vui vẻ mà người của Ngọc Hiếu cũng đã thấy từ xa.
…
“Chuyện là như vậy.”
“Được rồi,ta đoán bọn chúng ắt hẳn đã liên thủ chống quân ta.Địa thế nơi này như thế nào?”
“Bẩm tướng quân,doanh trại của nhóm thổ phỉ đầu tiên tại Đông Nam của Đông Quan.Nhóm thứ hai tại Phía Tây Đông Quan. Đây là lược đồ mà thần mới vẽ ra khi khảo sát nơi này.” Vừa nói người lính vừa đưa cho Ngọc Hiếu tấm lược đồ, Ngọc Hiếu mở ra bàn cho tướng lĩnh cùng xem.
“Đây là bản doanh nhóm thứ nhất.Xung quanh bọn chúng là vùng đồng bằng mà bản doanh bọn chúng lại vô cùng kiên cố.Nếu đánh thẳng e là sẽ không được.Đã vậy khu vực trên núi này khá trọng yếu,chứa kho lương của bọn chúng cũng vô cùng nghiêm ngặt.Ta chỉ thấy lạ là bọn chúng lại để lương thảo trên núi tại ngay địa bàn của mình.Nếu xét theo xung quanh bọn chúng thì cũng chỉ có đám thổ phỉ khác mà lại không để lương ở đó nên cũng vài phần đoán được quan hệ bọn chúng không được tốt.Các ngươi biết ta sẽ làm gì không?”
“Ngài muốn dùng kế li gián?”
“Phải.Tuy nhiên vẫn cần suy xét rằng kho lương bọn chúng mới là thứ ta cần hủy. Bọn chúng để kho lương trên núi ắt đã chuẩn bị từ trước về phòng bị lẫn kế hoạch tác chiến tại đó.Theo ta thấy thì trên núi rừng rất nhiều,ta nghĩ rằng chúng ta có thể dễ dàng dùng hoả công để đốt sạch bọn chúng nhưng làm như thế thì sẽ gây ra một vụ cháy vô cùng khủng khiếp, người dân xung quanh ắt sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng nên ta tạm không nhắc tới chuyện này.
Kế hoạch tác chiến chính thức đợi sau khi ta đi khảo sát bọn chúng đã.
Vấn đề bình lực,quân trang bọn chúng thì sao?”
“Bẩm tướng quân,theo như thần thu được từ người dân cùng moi tin tức từ vài tên thổ phỉ giữ trông coi thì nhóm thứ nhất hơn hai ngàn tên, nhóm thứ hai tận năm ngàn tên.
Vũ khí của bọn chúng đều khá tương đồng là kiếm cùng đại đao vô cùng nhiều,áo giáp thì khá ít, chỉ có những tên chỉ huy mới được mặc,cung tên cũng vô cùng nhiều,kỵ binh cũng rất nhiều,thuẫn cũng tới ngàn chiếc. Nhưng nhóm thứ hai lại có ít hơn thuẫn chỉ có vài trăm và kỵ binh chưa tới năm trăm người.”
“Hử,với binh lực như thế thì triều đình phải sớm diệt mối hậu họa này rồi sao có thể để thành như thế này.
Được rồi,chúng ta nay tạm dừng, luôn phải chú ý phòng thủ.”
“Đã rõ!”
…
Sáng hôm sau,tại bên cạnh phía Đông đại bản doanh của Hà Man là làng Trúc Cửu. Người ăn mày vừa đi vừa xin từng đồng cấc một của người khách qua đường.
Đi qua vùng của Hà Man, người ăn xin đi hết ba phía đại bản doanh của Hà Man,đến phía cuối cùng thì người ăn xin bị hai tên thổ phỉ chặn lại.
“Đường này do ta mở,cây này do ta trồng,đi qua thì thu phí.Ngươi mau đưa hết tiền của ngươi cho ta.”
“Thưa đại nhân, không được.”
“Con mẹ mày,đã rẻ rách thì mày đéo có quyền lên tiếng hay phản đối tao đâu con chó.”
Tên thổ phỉ vừa đạp người ăn xin vừa giật lấy bát của người ăn xin.
“Khôn hồn thì mày cút khỏi tầm mắt của tao, không thì liệu hồn.”
Bọn thổ phỉ nói xong liền lấy đao ra doạ đâm.
“Bọn mày có thôi đi không? Bọn tao không ngại xử tên khốn bọn mày đâu.”
Một nhóm thổ phỉ khác liền đi ra nói.
“Hừ,lũ phản bội tụi mày thì có gì mà ra lên mặt với bọn tao.Lo mà trấn thủ cho cẩn thận, không là cũng chết với bọn tao.”
Người ăn xin nhân cơ hội liền nhanh chóng chạy đi.
…
Đến đầu giờ Ngọ, người ăn xin đang ở trong trại chính,xung quanh là các tướng sĩ khác cùng nhau bàn kế hoạch.
“Theo như toàn bộ tình báo mà sáng nay ta thu được.Ba phía đại bản doanh quân Hà Man được canh phòng vô cùng chắc chắn hầu hết binh lực đều được bố trí tại đó.
Dựa theo địa thế thì bọn chúng bài binh như vậy là để nhanh chóng tiếp tế khi có quân tập kích kho lương hoặc rút lên trên núi chiến đấu nhằm tận dụng địa thế để phục kích.
Mà phía Tây bọn chúng tuy binh mỏng nhất nhưng lại có rất nhiều binh lực từ nhóm thổ phỉ thứ hai bảo vệ. Nhưng ta cũng thu thập được một điều vô cùng quan trọng là bọn chúng bản thân có mâu thuẫn khá lớn với nhau khi ta giả làm ăn mày tại đó.Dựa vào biểu cảm cùng lời nói bọn chúng,ta ắt rằng đó là sự thực.
Ta cũng quan sát thêm phía nhóm thổ phỉ thứ hai.Kho lương bọn chúng được giữ tại nơi Tây Bắc so với bản doanh nhóm bọn chúng,cách một khoảng khá xa so với phía Nam Đông Nam tức phía Tây của nhóm thổ phỉ thứ nhất.
Ta đã có kế hoạch tiến công,tuy nhiên chúng ta hãy tạm ám binh trước, kế hoạch sẽ được thực thi sau hai mươi hai ngày nữa.
…
Toàn bộ kế hoạch các ngươi đã nhớ rõ chưa?”
“Đã nhớ rõ.”
“Được rồi tất cả lui xuống đi.”
…
“Báo đại vương,theo như thần điều tra được thì quân triều đình cũng chỉ có khoảng năm trăm quân.”
“Tin tức có chính xác không?”
“Vô cùng chắc chắn thưa đại vương.”
“Hừ chỉ có hơn năm trăm quân chúng ta đem toàn quân đi đánh là bọn chúng sẽ đi tong ngay.”
“Huynh à,ta có ý này. Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được liệu bọn chúng có trình độ như thế nào, có quân mai phục hay không.Không nên đánh mà theo đệ, hãy cho khoảng năm mươi người đi dụ đánh trận nhỏ nhằm xem thử trình độ của bọn chúng cùng xem thử tin tức chính xác trong doanh trại đó hay không,mà điều ta mong muốn hơn là làm tăng sĩ khí bọn chúng nhằm có thể dễ dàng kiểm soát được lòng quân bọn chúng, từ đó sẽ có lợi cho các cái bẫy của chúng ta.”
“Được.”
…
Đến giờ Thân, hơn năm mươi tên thổ phỉ đến trước doanh trại quân Ngọc Hiếu, miệng hét lớn.
Ngay lập tức Ngọc Hiếu cùng tướng lĩnh đã ra bên ngoài.
Nhìn vào quân số bọn chúng, Ngọc Hiếu cuời nói:
“Thăm dò ư? Hahaha tiện thể cho ta luyện binh một chút xem những ngày trước đó như thế nào trong thực chiến.”
Bên ngoài bọn chúng liên tục hét lớn: “Lũ tên triều đình rẻ rách, gia gia đến chơi với các ngươi đây.”
Ngọc Hiếu thấy bọn chúng chỉ toàn binh đánh trực diện liền cho hai mươi binh sĩ đi ra.
Quân thổ phỉ thấy thế liền cười nhạo.
“Hahaha,xem ra tin tức là chính xác chỉ dám lấy bằng này quân để đấu với chúng ta,quả thực là như lấy trứng trọi với đá.”
Ngọc Hiếu nhìn bọn chúng cười nhạo mặt không biểu lộ, nói lớn:
“Xuất kích.”
Nhóm hai mươi người liền tạo thế thành thế mũi tên.
Chín người tại lớp đầu được bày theo dạng mũi tên với bốn người được sắp xếp theo đường thẳng tăng lên mỗi bên mà nơi chạm hai đường thẳng chính là người thứ năm giống như hình mũi tên.Bên trong là lớp thứ hai với bốn người mỗi bên nhằm phối hợp cùng với lớp thứ nhất.Bên trong cùng là ba người theo đường thẳng.
Trận hình nhỏ này là do Ngọc Hiếu tự thân sáng tạo ra,cân bằng tốt giữa việc phối hợp tấn công cùng phòng thủ kết hợp tấn công linh hoạt. Lớp đầu tiên sẽ là mũi nhọn cho cuộc tấn công nhưng chỉ là thủ là chính,lớp hai sẽ tấn công để kết thúc, những người tại lớp hai đều mang sức chiến đấu cao hơn với sức lực lớn mà lớp cuối là bổ trợ,lớp đầu như lớp một phòng thủ thì sẽ để lộ khoảng trống nhỏ cho lớp hai tung kiếm tiêu diệt hoặc lớp ba bắn tên, lớp thứ hai cùng lớp thứ nhất có thể thay đổi cho nhau để tấn công hoặc phòng thủ như lớp một lui cho lớp hai lên mở tấn công chính hoặc lớp một lui vào trong một lát để chuẩn bị lại rồi chiến tiếp, mà lớp hai khi sâu vào trận địch sẽ bảo hộ ra phía sau tạo thành một hình khép kín bảo hộ cho cung thủ.
Vũ khí tại lớp đầu là kiếm cùng khiên lớn, lớp thứ hai là các thanh kiếm cùng chiếc khiên nhỏ hơn một chút mà lớp trong cùng chính là các cây cung cùng cây dao nhỏ bên hông để họ tự vệ tại cận chiến.
Quân thổ phỉ thấy cảnh này cũng ngơ ngác và cảm thấy lạ.
“Đây là trận pháp gì vậy?”
“ Dí bà quan tâm,lên.”
Đám thổ phỉ nhanh chóng lao lên,hai mươi người cũng theo trận pháp mà tiến công.
Hai mươi tên thổ phỉ đầu lao lên trước theo hướng trực diện,vung kiếm tấn công liền bị lớp đầu dùng khiên lớn chặn lại, lớp hai lợi dụng khoảng trống nhỏ mà liền tiêu diệt những tên áp sát tấn công, những tên không trong tầm đáng lớp hai thì lớp một dùng cung tên bắn hạ.
Bọn chúng muốn lợi dụng kẽ hở để tấn công nhưng lớp hai dễ dàng dùng khiên chặn lại mà phản công dễ dàng tiêu diệt.
Chỉ trong chốc lát,hai mươi tên lao tới bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Hừ ,điểm yếu ở phía sau.Lên!”
Ba mươi tên còn lại theo lệnh liền lao lên tấn công theo hai cánh trái phải vào trận hình cùng một phần quân đánh ra phía sau trận hình.
Lớp thứ hai nhanh chóng quay ra phía sau chặn lại. Các tên lính tiến tới hầu như đều bị chặn, cuối cùng bị tiêu diệt bởi cung thủ bên trong.
Mỗi đợt tấn công đều bị chặn lại bởi khiên,sau đó sẽ bị cung thủ tiêu diệt hoặc bị phản kích tiêu diệt.
Khi chỉ còn gần mười lăm người,bọn chúng muốn tháo chạy nhưng trận hình ngay lập tức mở ra,binh tại lớp một lập tức phá trận dàn thành hàng, lớp thứ hai cũng phá trận ra.
Cung thủ khi này càng tự do di chuyển, lập tức bắn hạ thêm vài tên, cuối cùng chỉ còn khoảng năm tên cùng tên cầm đầu chạy được.
Ngọc Hiếu liền hét lớn.
“Thu binh.”
Lập tức,hai mươi người liền nhanh chóng rút lui về doanh trại.
Bên trong trại các tướng lĩnh không ngớt lời khen về trận của Ngọc Hiếu.
“Quả nhiên trận pháp này bất phàm, vừa đánh vừa thủ vô cùng linh hoạt.”
“Trận pháp thực chiến vô cùng hiệu quả.”
“Haha,mọi người quá khen.Ta cho sử dụng trận pháp này vì bên bọn chúng chỉ có bình sĩ cận chiến chứ không hề có cung thủ cùng binh lính quá vượt trội, vì vậy mới có thể dùng được như thế này. Trận pháp tùy tình huống mà sử dụng thôi.”
“Vậy tiếp theo chúng ta cần làm gì?”
“Tiếp tục do thám cùng huấn luyện binh sĩ, tập luyện theo các cách của ta, đợi đến ngày để tiêu diệt bọn chúng.”
…
“Cái gì?Quân ta thua to như vậy ư?” Hà Man tức tối.
“Không có gì cả, chúng ta coi như là được một phần ý đồ,ta hiện giờ sẽ chờ đợi bọn chúng tấn công để rơi vào bẫy quân ta nữa mà thôi hahaha.” Nhàn Hoả nói.
“Tại sao chúng ta không tấn công ngay khi đã biết chênh lệch quân số?” Một tên chỉ huy thổ phỉ thắc mắc.
“Là vì nhuệ khí ta mới cho chúng không cho ta làm vậy, hơn nữa nếu cố gắng cũng sẽ tổn thương nặng nề mà khó khăn mới bắt được.Thứ ta đang cần là bắt lại đa số phe địch nhằm đi nước cờ chính trị thương lượng nếu không quân ta giết được một người sẽ khiến cho họ tức giận càng đem đại quân san bằng tất cả, lúc ấy sẽ mất hết tất cả.Hiện tại hãy luyện binh đi, ít nhất phải cho quân tinh nhuệ để sẵn sàng nếu phải đánh trực diện.”
…
Trong những ngày sau,quân của hai bên đều tích cực thao luyện.
Ngày quyết chiến nhanh chóng tới, Ngọc Hiếu cũng chuẩn bị binh mã cho cuộc tiến công.
“Đại nhân,quân tại Tam Oan đã sẵn sàng,sẽ hành quân khi tới đúng giờ.”
“Tốt. Giờ hãy triệu tập binh mã, chuẩn bị tiến công.”
“Rõ.”
Nhanh chóng,tất cả binh sĩ đã được triệu tập tại đây, Ngọc Hiếu đứng trên bục nói.
“Hỡi ba quân tướng sĩ,nay trận quyết chiến đang tới gần, trước những tội lỗi mà đám thổ phỉ này làm ra, không thể tha thứ được cho bọn chúng.
Nay giờ lành đã tới,toàn quân xuất binh!”
“Đã rõ!”
Quân của Ngọc Hiếu được đích thân Ngọc Hiếu chỉ huy tiến công theo hướng Nam.
Một phần lớn kỵ binh cùng bộ binh tại Tam Oan xuất kích đầu tiên,tiến công ồ ạt tiến công vào kho lương nhóm thổ phỉ thứ hai.
Dưới sự hỗ trợ tiến công của kỵ binh,bộ binh nhanh chóng áp sát lại gần.Thổ phỉ nhanh chóng được điều động nhằm kháng cự với đội quân tinh nhuệ này.
Quân thổ phỉ lấy số lượng liền ồ ạt tiến công,bộ binh liền dàn thế theo trận pháp mà Ngọc Hiếu đã bày ra,đại lượng chủ lực bộ binh được bày tại cánh trái còn trung tâm cùng cánh phải mang theo ít binh sĩ chỉ để cầm chân bọn chúng,kỵ binh ở tại phía sau đợi thời cơ rồi sẽ nhân cơ hội tiến công theo cánh trái nhằm tập trung quân tiêu diệt phần cánh trái từ đó chi viện cho cánh phải và trung tâm tạo thế gọng kìm ép chết bọn chúng.
Hai bên nhanh chóng lao lên,đại lượng quân tại cánh trái nhanh chóng áp đảo,tuy nhiên đại quân tại cánh phải cũng đang rơi vào thế bất lợi khi quân thổ phỉ quá đông đảo,nhanh chóng đẩy quân cánh phải rơi vào thế nguy cấp.
Khi này kỵ binh trở thành con bài tẩy trong trận chiến này.Quân kỵ binh nhanh chóng xuất kích theo cánh trái,quân tại cánh trái được tiếp sức nhanh chóng đánh lui quân cánh trái của bọn chúng ra khỏi chiến trường, tiếp tục cùng quân tấn công theo cánh trái trận hình chữ nhật quân địch.
Đội quân thổ phỉ mất đi cánh trái dễ dàng bị quân của Ngọc Hiếu tiến công thẳng vào phía trong trận hình,đem quân bắt đầu tàn sát bọn chúng, quân tại trung tâm trận pháp thổ phỉ nhanh chóng bị thương vong nặng nề rút ra phía sau,quân Ngọc Hiếu chia ra một phần kỵ binh tiếp tục tiến công theo hình mũi tên truy sát bọn chúng.Tới gần bọn chúng liền tách ra theo ba hướng, một phần di chuyển theo hình vòng cung cánh phải chặn đánh, một phần theo vòng cung cánh phải chặn đánh cùng chặn đường rút,quân tại trung tâm tiến công theo hướng trực diện nhanh chóng tiêu diệt hoàn toàn quân bị ghim tại bên trong.
Phía bên kia,đại lượng quân thổ phỉ thấy các cánh quân khác bị tiêu diệt liền e sợ muốn bỏ chạy.
Một chỉ huy đám thổ phỉ nói:
“Nếu các ngươi bỏ hàng chỉ có một con đường chết thôi, cùng ta tiến công phá cánh phải bọn chúng!”
Quân thổ phỉ nhanh chóng lấy lại tinh thần,ra tăng tiến công tại cánh phải,chia quân thành hai mũi tấn công, một cánh di chuyển, đánh thẳng vào mạn sườn của quân Ngọc Hiếu,tuy nhiên kỵ binh cùng bộ binh cánh phải nhanh chóng tăng viện ép chặt bọn chúng tại trung tâm,bộ binh trung tâm nhanh chóng bọc ra phía sau cánh phải bổ trợ thêm tạo thành lá chắn nhốt kín thổ phỉ, khi này quân thổ phỉ đã bị vây chặt mà quân kỵ binh không ngừng chém giết người.
Tâm lí vừa mới ổn định liền sụp đổ,trận hình nhanh chóng vỡ trận.
Toàn quân thổ phỉ tại đây bị tiêu diệt hoàn toàn.
Phong Vô bên trong vô cùng sốt ruột.
“Có vẻ đại lượng quân bọn chúng tại đây nên phía của Hà Man có vẻ sẽ rất an toàn còn kho lương của ta sắp bị chiếm rồi,quân tinh nhuệ hầu hết đang ở bên bọn chúng.Hừ đành vậy,cứu bản thân trước đã.Người đâu,nhanh chóng cho quân đang ở tại bên Hà Man canh phòng lui về đây.”
Quân thổ phỉ đang canh phòng bên chỗ Hà Man biết được tin nhanh chóng rời vị trí về cứu viện cho kho lương bản thân.
Mà tất cả đều trong tầm mắt của Ngọc Hiếu, Ngọc Hiếu lập tức ra lệnh:
“Tất cả nhanh chóng xuất kích!”
Quân được đích thân Ngọc Hiếu chỉ huy tiến công thẳng theo hướng Đông Nam tiến đánh thẳng vào vị trí mà quân thổ phỉ nhóm hai vừa rời đi,đại đội quân của Ngọc Hiếu nhanh chóng tiến công thẳng vào đại bản doanh.
Trước khi tiến công, khoảng mười người được Ngọc Hiếu phân bố liền theo kho lương lên núi phục kích kho lương.Thổ phỉ bên dưới núi nhanh chóng biết được điều này.
“Chúng ta nên giữ vị trí hay lên tăng viện trên đó?” Hà Man nói.
“Theo đệ, chúng ta hãy cứ giữ quân tại đây tránh bị bọn chúng tiến công bất ngờ vẫn có thể viện trợ cho nhau.” Nhàn Hoả nói.
“Nhàn đệ nói thế là sai rồi, với hơn năm trăm quân của bọn chúng thì có thể làm được gì ta? Hơn nữa vùng yếu nhất của ta đã được quân đám phản bội bảo vệ rồi còn lo lắng gì nữa?” Hà Liêu nói.
“Ừ, ta thấy Hà Liêu nói đúng đó, chúng ta cứ nghe theo vậy đi,đem quân tăng viện trên núi, hơn một ngàn người đi.” Hà Man nói.
“ Nhưng mà”
“Không có nhưng nhị gì hết,ý ta đã quyết.”
Sau khi thấy đại lượng quân bọn chúng lên núi cùng quân nhóm thổ phỉ thứ hai rời đi mới tiến công toàn kích.Tuy vậy nếu bọn chúng không rút đi sẽ chẳng sao, vì nó cũng chẳng mấy tác dụng với Ngọc Hiếu vì cũng chỉ kéo dài hơi tàn bọn chúng thêm một chút mà thôi.
Quân của Ngọc Hiếu ồ ạt tấn công,thổ phỉ vô cùng bất ngờ nhưng nhanh chóng định thần,Nhàn Hoả ra lệnh:
“Đại đội bộ binh tại cánh phải và trung tâm,còn lại cánh trái là kỵ binh cùng chút bộ binh đi kèm.”
Thổ phỉ nhanh chóng bày trận thành hình chữ nhất,Ngọc Hiếu một bên nhìn như thế liền nghĩ ra đối sách.
Quân Ngọc Hiếu nhanh chóng bày binh,quân thổ phỉ muốn lao lên tiến công tuy nhiên hoàn toàn không thể tới bởi cung thủ yểm trợ từ xa của quân Ngọc Hiếu.
Bày binh nhanh chóng hoàn tất mà không tốn quá nhiều thời gian.
Ở hai bên cánh là kỵ binh cùng bộ binh,bộ binh phía trước còn kỵ binh phía sau.Ở trung tâm là trận theo hình lưỡi liềm với bộ binh cùng tinh binh phía trước.
“Giết!”
Nhanh chóng hai bên lao lên tiến công.
Đội quân của Ngọc Hiếu tại cánh trái nhanh chóng giao chiến ác liệt,kỵ binh hai bên không ngừng oanh tạc lẫn nhau, tại trung tâm cùng cánh phải,quân của Ngọc Hiếu lại ưu thế hoàn toàn.
Ngọc Hiếu bên trong đang liên tục chém giết nhanh chóng nhận ra kẽ hở, nói lớn:
“Kỵ binh nhanh chóng đảo sang trung tâm cắt đôi đội hình bọn chúng.”
Ngay lập tức, kỵ binh của Ngọc Hiếu đang giao chiến tại cánh phải cùng cánh trái liền đi chuyển sang trung tâm,theo Ngọc Hiếu chỉ thị liền chia thành hai mũi tiến công chọc thẳng vào trung tâm bọn chúng,Nhàn Hoả trên cao cũng nói.
“Đánh thẳng vào hai bên mạn sườn của bọn chúng.”
Ngay lập tức thổ phỉ tại hai phía liền chia tấn công theo hai hướng mạn sườn.Tuy nhiên Ngọc Hiếu nhanh chóng điều binh.
“Đổi thế trận!”
Ngay lập tức,toàn quân liền thay đổi đội hình thành hình bán nguyệt, giáp công nhiều phía.Quân thổ phỉ giao tranh ác liệt tại hai bên mạn sườn, còn kỵ binh Ngọc Hiếu đang không ngừng đột kích thì đột nhiên chuyển hướng,mũi tấn công lập tức thay đổi.
Hai phần trái phải của mũi tấn công kỵ binh nhanh chóng tách ra, một mũi tiến công cắt ngang đội hình kẻ địch tại mạn sườn cánh phải, một bên tại cánh trái.Còn kỵ binh tại trung tâm đánh thẳng về phía trước.
Đột nhiên từ xa, một phần quân của Ngọc Hiếu tại Tam Oan tiếp ứng đã tới nơi,họ đã tới đúng thời điểm mà Ngọc Hiếu yêu cầu.
Ngay lập tức nhánh quân mới theo chỉ thị Ngọc Hiếu liền đánh thẳng vào cánh trái cắt ra trung tâm hợp lực cùng kỵ binh tiến công thẳng chia đội hình đối phương làm đôi,Nhàn Hoả thấy thế liền nói:
“Tất cả rút quân lên trên núi cố thủ.”
Một phần quân ở bên ngoài ngay lập tức rút chạy còn quân thổ phỉ đang bị vây hoàn toàn bên trong hoàn toàn không thể làm được gì chỉ có thể bị vây khốn bên trong, Ngọc Hiếu tiếp tục ra lệnh:
“Chia đôi quân bọn chúng bên trong!”
Lập tức nhóm bộ binh khác liền cắt đôi bọn chúng ra,nhanh chóng xử gọn bọn chúng.
Quân thổ phỉ lúc này đã rút lên trên núi.Hà Màn muốn đem quân xuống quyết tử nhưng bị Nhàn Hoả ngăn cản.
“Giờ xuống chỉ có tìm đường chết, hiện tại trên núi mới có thể sống.Tuy rừng cây rất nhiều nhưng bọn họ sẽ không dám dùng hoả công đâu,nếu dùng hoả công sẽ tạo thành một vụ cháy vô cùng khủng khiếp,tới mức các làng xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
….
“Haiz, hiện tại bọn chúng trên núi,ta cũng không có cách gì để tiến công được.” Ngọc Hiếu thở dài nói.
Lão Hổ một bên thấy cảnh này liền nói:
“Tướng quân, hãy dùng hoả công đi!”
“Không được, nếu vậy bá tánh xung quanh sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nặng nề. Chỉ có thể đem quân cố đánh mà thôi.”
“Phập.” Lão Hổ liền đánh ngất Ngọc Hiếu.
“Xin lỗi.”
“Lão Hổ, ngươi định làm gì?”
Lão Hổ lấy ra lệnh bài của Ngọc Hiếu nói:
“Tất cả nghe lệnh ta,mau lấy rơm rạ chất lên rồi đốt cho ta, rưới dầu lên khắp núi dùng hoả công đốt sạch bọn chúng!”
“Chuyện là như vậy.”
“Được rồi,ta đoán bọn chúng ắt hẳn đã liên thủ chống quân ta.Địa thế nơi này như thế nào?”
“Bẩm tướng quân,doanh trại của nhóm thổ phỉ đầu tiên tại Đông Nam của Đông Quan.Nhóm thứ hai tại Phía Tây Đông Quan. Đây là lược đồ mà thần mới vẽ ra khi khảo sát nơi này.” Vừa nói người lính vừa đưa cho Ngọc Hiếu tấm lược đồ, Ngọc Hiếu mở ra bàn cho tướng lĩnh cùng xem.
“Đây là bản doanh nhóm thứ nhất.Xung quanh bọn chúng là vùng đồng bằng mà bản doanh bọn chúng lại vô cùng kiên cố.Nếu đánh thẳng e là sẽ không được.Đã vậy khu vực trên núi này khá trọng yếu,chứa kho lương của bọn chúng cũng vô cùng nghiêm ngặt.Ta chỉ thấy lạ là bọn chúng lại để lương thảo trên núi tại ngay địa bàn của mình.Nếu xét theo xung quanh bọn chúng thì cũng chỉ có đám thổ phỉ khác mà lại không để lương ở đó nên cũng vài phần đoán được quan hệ bọn chúng không được tốt.Các ngươi biết ta sẽ làm gì không?”
“Ngài muốn dùng kế li gián?”
“Phải.Tuy nhiên vẫn cần suy xét rằng kho lương bọn chúng mới là thứ ta cần hủy. Bọn chúng để kho lương trên núi ắt đã chuẩn bị từ trước về phòng bị lẫn kế hoạch tác chiến tại đó.Theo ta thấy thì trên núi rừng rất nhiều,ta nghĩ rằng chúng ta có thể dễ dàng dùng hoả công để đốt sạch bọn chúng nhưng làm như thế thì sẽ gây ra một vụ cháy vô cùng khủng khiếp, người dân xung quanh ắt sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng nên ta tạm không nhắc tới chuyện này.
Kế hoạch tác chiến chính thức đợi sau khi ta đi khảo sát bọn chúng đã.
Vấn đề bình lực,quân trang bọn chúng thì sao?”
“Bẩm tướng quân,theo như thần thu được từ người dân cùng moi tin tức từ vài tên thổ phỉ giữ trông coi thì nhóm thứ nhất hơn hai ngàn tên, nhóm thứ hai tận năm ngàn tên.
Vũ khí của bọn chúng đều khá tương đồng là kiếm cùng đại đao vô cùng nhiều,áo giáp thì khá ít, chỉ có những tên chỉ huy mới được mặc,cung tên cũng vô cùng nhiều,kỵ binh cũng rất nhiều,thuẫn cũng tới ngàn chiếc. Nhưng nhóm thứ hai lại có ít hơn thuẫn chỉ có vài trăm và kỵ binh chưa tới năm trăm người.”
“Hử,với binh lực như thế thì triều đình phải sớm diệt mối hậu họa này rồi sao có thể để thành như thế này.
Được rồi,chúng ta nay tạm dừng, luôn phải chú ý phòng thủ.”
“Đã rõ!”
…
Sáng hôm sau,tại bên cạnh phía Đông đại bản doanh của Hà Man là làng Trúc Cửu. Người ăn mày vừa đi vừa xin từng đồng cấc một của người khách qua đường.
Đi qua vùng của Hà Man, người ăn xin đi hết ba phía đại bản doanh của Hà Man,đến phía cuối cùng thì người ăn xin bị hai tên thổ phỉ chặn lại.
“Đường này do ta mở,cây này do ta trồng,đi qua thì thu phí.Ngươi mau đưa hết tiền của ngươi cho ta.”
“Thưa đại nhân, không được.”
“Con mẹ mày,đã rẻ rách thì mày đéo có quyền lên tiếng hay phản đối tao đâu con chó.”
Tên thổ phỉ vừa đạp người ăn xin vừa giật lấy bát của người ăn xin.
“Khôn hồn thì mày cút khỏi tầm mắt của tao, không thì liệu hồn.”
Bọn thổ phỉ nói xong liền lấy đao ra doạ đâm.
“Bọn mày có thôi đi không? Bọn tao không ngại xử tên khốn bọn mày đâu.”
Một nhóm thổ phỉ khác liền đi ra nói.
“Hừ,lũ phản bội tụi mày thì có gì mà ra lên mặt với bọn tao.Lo mà trấn thủ cho cẩn thận, không là cũng chết với bọn tao.”
Người ăn xin nhân cơ hội liền nhanh chóng chạy đi.
…
Đến đầu giờ Ngọ, người ăn xin đang ở trong trại chính,xung quanh là các tướng sĩ khác cùng nhau bàn kế hoạch.
“Theo như toàn bộ tình báo mà sáng nay ta thu được.Ba phía đại bản doanh quân Hà Man được canh phòng vô cùng chắc chắn hầu hết binh lực đều được bố trí tại đó.
Dựa theo địa thế thì bọn chúng bài binh như vậy là để nhanh chóng tiếp tế khi có quân tập kích kho lương hoặc rút lên trên núi chiến đấu nhằm tận dụng địa thế để phục kích.
Mà phía Tây bọn chúng tuy binh mỏng nhất nhưng lại có rất nhiều binh lực từ nhóm thổ phỉ thứ hai bảo vệ. Nhưng ta cũng thu thập được một điều vô cùng quan trọng là bọn chúng bản thân có mâu thuẫn khá lớn với nhau khi ta giả làm ăn mày tại đó.Dựa vào biểu cảm cùng lời nói bọn chúng,ta ắt rằng đó là sự thực.
Ta cũng quan sát thêm phía nhóm thổ phỉ thứ hai.Kho lương bọn chúng được giữ tại nơi Tây Bắc so với bản doanh nhóm bọn chúng,cách một khoảng khá xa so với phía Nam Đông Nam tức phía Tây của nhóm thổ phỉ thứ nhất.
Ta đã có kế hoạch tiến công,tuy nhiên chúng ta hãy tạm ám binh trước, kế hoạch sẽ được thực thi sau hai mươi hai ngày nữa.
…
Toàn bộ kế hoạch các ngươi đã nhớ rõ chưa?”
“Đã nhớ rõ.”
“Được rồi tất cả lui xuống đi.”
…
“Báo đại vương,theo như thần điều tra được thì quân triều đình cũng chỉ có khoảng năm trăm quân.”
“Tin tức có chính xác không?”
“Vô cùng chắc chắn thưa đại vương.”
“Hừ chỉ có hơn năm trăm quân chúng ta đem toàn quân đi đánh là bọn chúng sẽ đi tong ngay.”
“Huynh à,ta có ý này. Hiện tại chúng ta vẫn chưa biết được liệu bọn chúng có trình độ như thế nào, có quân mai phục hay không.Không nên đánh mà theo đệ, hãy cho khoảng năm mươi người đi dụ đánh trận nhỏ nhằm xem thử trình độ của bọn chúng cùng xem thử tin tức chính xác trong doanh trại đó hay không,mà điều ta mong muốn hơn là làm tăng sĩ khí bọn chúng nhằm có thể dễ dàng kiểm soát được lòng quân bọn chúng, từ đó sẽ có lợi cho các cái bẫy của chúng ta.”
“Được.”
…
Đến giờ Thân, hơn năm mươi tên thổ phỉ đến trước doanh trại quân Ngọc Hiếu, miệng hét lớn.
Ngay lập tức Ngọc Hiếu cùng tướng lĩnh đã ra bên ngoài.
Nhìn vào quân số bọn chúng, Ngọc Hiếu cuời nói:
“Thăm dò ư? Hahaha tiện thể cho ta luyện binh một chút xem những ngày trước đó như thế nào trong thực chiến.”
Bên ngoài bọn chúng liên tục hét lớn: “Lũ tên triều đình rẻ rách, gia gia đến chơi với các ngươi đây.”
Ngọc Hiếu thấy bọn chúng chỉ toàn binh đánh trực diện liền cho hai mươi binh sĩ đi ra.
Quân thổ phỉ thấy thế liền cười nhạo.
“Hahaha,xem ra tin tức là chính xác chỉ dám lấy bằng này quân để đấu với chúng ta,quả thực là như lấy trứng trọi với đá.”
Ngọc Hiếu nhìn bọn chúng cười nhạo mặt không biểu lộ, nói lớn:
“Xuất kích.”
Nhóm hai mươi người liền tạo thế thành thế mũi tên.
Chín người tại lớp đầu được bày theo dạng mũi tên với bốn người được sắp xếp theo đường thẳng tăng lên mỗi bên mà nơi chạm hai đường thẳng chính là người thứ năm giống như hình mũi tên.Bên trong là lớp thứ hai với bốn người mỗi bên nhằm phối hợp cùng với lớp thứ nhất.Bên trong cùng là ba người theo đường thẳng.
Trận hình nhỏ này là do Ngọc Hiếu tự thân sáng tạo ra,cân bằng tốt giữa việc phối hợp tấn công cùng phòng thủ kết hợp tấn công linh hoạt. Lớp đầu tiên sẽ là mũi nhọn cho cuộc tấn công nhưng chỉ là thủ là chính,lớp hai sẽ tấn công để kết thúc, những người tại lớp hai đều mang sức chiến đấu cao hơn với sức lực lớn mà lớp cuối là bổ trợ,lớp đầu như lớp một phòng thủ thì sẽ để lộ khoảng trống nhỏ cho lớp hai tung kiếm tiêu diệt hoặc lớp ba bắn tên, lớp thứ hai cùng lớp thứ nhất có thể thay đổi cho nhau để tấn công hoặc phòng thủ như lớp một lui cho lớp hai lên mở tấn công chính hoặc lớp một lui vào trong một lát để chuẩn bị lại rồi chiến tiếp, mà lớp hai khi sâu vào trận địch sẽ bảo hộ ra phía sau tạo thành một hình khép kín bảo hộ cho cung thủ.
Vũ khí tại lớp đầu là kiếm cùng khiên lớn, lớp thứ hai là các thanh kiếm cùng chiếc khiên nhỏ hơn một chút mà lớp trong cùng chính là các cây cung cùng cây dao nhỏ bên hông để họ tự vệ tại cận chiến.
Quân thổ phỉ thấy cảnh này cũng ngơ ngác và cảm thấy lạ.
“Đây là trận pháp gì vậy?”
“ Dí bà quan tâm,lên.”
Đám thổ phỉ nhanh chóng lao lên,hai mươi người cũng theo trận pháp mà tiến công.
Hai mươi tên thổ phỉ đầu lao lên trước theo hướng trực diện,vung kiếm tấn công liền bị lớp đầu dùng khiên lớn chặn lại, lớp hai lợi dụng khoảng trống nhỏ mà liền tiêu diệt những tên áp sát tấn công, những tên không trong tầm đáng lớp hai thì lớp một dùng cung tên bắn hạ.
Bọn chúng muốn lợi dụng kẽ hở để tấn công nhưng lớp hai dễ dàng dùng khiên chặn lại mà phản công dễ dàng tiêu diệt.
Chỉ trong chốc lát,hai mươi tên lao tới bị tiêu diệt hoàn toàn.
“Hừ ,điểm yếu ở phía sau.Lên!”
Ba mươi tên còn lại theo lệnh liền lao lên tấn công theo hai cánh trái phải vào trận hình cùng một phần quân đánh ra phía sau trận hình.
Lớp thứ hai nhanh chóng quay ra phía sau chặn lại. Các tên lính tiến tới hầu như đều bị chặn, cuối cùng bị tiêu diệt bởi cung thủ bên trong.
Mỗi đợt tấn công đều bị chặn lại bởi khiên,sau đó sẽ bị cung thủ tiêu diệt hoặc bị phản kích tiêu diệt.
Khi chỉ còn gần mười lăm người,bọn chúng muốn tháo chạy nhưng trận hình ngay lập tức mở ra,binh tại lớp một lập tức phá trận dàn thành hàng, lớp thứ hai cũng phá trận ra.
Cung thủ khi này càng tự do di chuyển, lập tức bắn hạ thêm vài tên, cuối cùng chỉ còn khoảng năm tên cùng tên cầm đầu chạy được.
Ngọc Hiếu liền hét lớn.
“Thu binh.”
Lập tức,hai mươi người liền nhanh chóng rút lui về doanh trại.
Bên trong trại các tướng lĩnh không ngớt lời khen về trận của Ngọc Hiếu.
“Quả nhiên trận pháp này bất phàm, vừa đánh vừa thủ vô cùng linh hoạt.”
“Trận pháp thực chiến vô cùng hiệu quả.”
“Haha,mọi người quá khen.Ta cho sử dụng trận pháp này vì bên bọn chúng chỉ có bình sĩ cận chiến chứ không hề có cung thủ cùng binh lính quá vượt trội, vì vậy mới có thể dùng được như thế này. Trận pháp tùy tình huống mà sử dụng thôi.”
“Vậy tiếp theo chúng ta cần làm gì?”
“Tiếp tục do thám cùng huấn luyện binh sĩ, tập luyện theo các cách của ta, đợi đến ngày để tiêu diệt bọn chúng.”
…
“Cái gì?Quân ta thua to như vậy ư?” Hà Man tức tối.
“Không có gì cả, chúng ta coi như là được một phần ý đồ,ta hiện giờ sẽ chờ đợi bọn chúng tấn công để rơi vào bẫy quân ta nữa mà thôi hahaha.” Nhàn Hoả nói.
“Tại sao chúng ta không tấn công ngay khi đã biết chênh lệch quân số?” Một tên chỉ huy thổ phỉ thắc mắc.
“Là vì nhuệ khí ta mới cho chúng không cho ta làm vậy, hơn nữa nếu cố gắng cũng sẽ tổn thương nặng nề mà khó khăn mới bắt được.Thứ ta đang cần là bắt lại đa số phe địch nhằm đi nước cờ chính trị thương lượng nếu không quân ta giết được một người sẽ khiến cho họ tức giận càng đem đại quân san bằng tất cả, lúc ấy sẽ mất hết tất cả.Hiện tại hãy luyện binh đi, ít nhất phải cho quân tinh nhuệ để sẵn sàng nếu phải đánh trực diện.”
…
Trong những ngày sau,quân của hai bên đều tích cực thao luyện.
Ngày quyết chiến nhanh chóng tới, Ngọc Hiếu cũng chuẩn bị binh mã cho cuộc tiến công.
“Đại nhân,quân tại Tam Oan đã sẵn sàng,sẽ hành quân khi tới đúng giờ.”
“Tốt. Giờ hãy triệu tập binh mã, chuẩn bị tiến công.”
“Rõ.”
Nhanh chóng,tất cả binh sĩ đã được triệu tập tại đây, Ngọc Hiếu đứng trên bục nói.
“Hỡi ba quân tướng sĩ,nay trận quyết chiến đang tới gần, trước những tội lỗi mà đám thổ phỉ này làm ra, không thể tha thứ được cho bọn chúng.
Nay giờ lành đã tới,toàn quân xuất binh!”
“Đã rõ!”
Quân của Ngọc Hiếu được đích thân Ngọc Hiếu chỉ huy tiến công theo hướng Nam.
Một phần lớn kỵ binh cùng bộ binh tại Tam Oan xuất kích đầu tiên,tiến công ồ ạt tiến công vào kho lương nhóm thổ phỉ thứ hai.
Dưới sự hỗ trợ tiến công của kỵ binh,bộ binh nhanh chóng áp sát lại gần.Thổ phỉ nhanh chóng được điều động nhằm kháng cự với đội quân tinh nhuệ này.
Quân thổ phỉ lấy số lượng liền ồ ạt tiến công,bộ binh liền dàn thế theo trận pháp mà Ngọc Hiếu đã bày ra,đại lượng chủ lực bộ binh được bày tại cánh trái còn trung tâm cùng cánh phải mang theo ít binh sĩ chỉ để cầm chân bọn chúng,kỵ binh ở tại phía sau đợi thời cơ rồi sẽ nhân cơ hội tiến công theo cánh trái nhằm tập trung quân tiêu diệt phần cánh trái từ đó chi viện cho cánh phải và trung tâm tạo thế gọng kìm ép chết bọn chúng.
Hai bên nhanh chóng lao lên,đại lượng quân tại cánh trái nhanh chóng áp đảo,tuy nhiên đại quân tại cánh phải cũng đang rơi vào thế bất lợi khi quân thổ phỉ quá đông đảo,nhanh chóng đẩy quân cánh phải rơi vào thế nguy cấp.
Khi này kỵ binh trở thành con bài tẩy trong trận chiến này.Quân kỵ binh nhanh chóng xuất kích theo cánh trái,quân tại cánh trái được tiếp sức nhanh chóng đánh lui quân cánh trái của bọn chúng ra khỏi chiến trường, tiếp tục cùng quân tấn công theo cánh trái trận hình chữ nhật quân địch.
Đội quân thổ phỉ mất đi cánh trái dễ dàng bị quân của Ngọc Hiếu tiến công thẳng vào phía trong trận hình,đem quân bắt đầu tàn sát bọn chúng, quân tại trung tâm trận pháp thổ phỉ nhanh chóng bị thương vong nặng nề rút ra phía sau,quân Ngọc Hiếu chia ra một phần kỵ binh tiếp tục tiến công theo hình mũi tên truy sát bọn chúng.Tới gần bọn chúng liền tách ra theo ba hướng, một phần di chuyển theo hình vòng cung cánh phải chặn đánh, một phần theo vòng cung cánh phải chặn đánh cùng chặn đường rút,quân tại trung tâm tiến công theo hướng trực diện nhanh chóng tiêu diệt hoàn toàn quân bị ghim tại bên trong.
Phía bên kia,đại lượng quân thổ phỉ thấy các cánh quân khác bị tiêu diệt liền e sợ muốn bỏ chạy.
Một chỉ huy đám thổ phỉ nói:
“Nếu các ngươi bỏ hàng chỉ có một con đường chết thôi, cùng ta tiến công phá cánh phải bọn chúng!”
Quân thổ phỉ nhanh chóng lấy lại tinh thần,ra tăng tiến công tại cánh phải,chia quân thành hai mũi tấn công, một cánh di chuyển, đánh thẳng vào mạn sườn của quân Ngọc Hiếu,tuy nhiên kỵ binh cùng bộ binh cánh phải nhanh chóng tăng viện ép chặt bọn chúng tại trung tâm,bộ binh trung tâm nhanh chóng bọc ra phía sau cánh phải bổ trợ thêm tạo thành lá chắn nhốt kín thổ phỉ, khi này quân thổ phỉ đã bị vây chặt mà quân kỵ binh không ngừng chém giết người.
Tâm lí vừa mới ổn định liền sụp đổ,trận hình nhanh chóng vỡ trận.
Toàn quân thổ phỉ tại đây bị tiêu diệt hoàn toàn.
Phong Vô bên trong vô cùng sốt ruột.
“Có vẻ đại lượng quân bọn chúng tại đây nên phía của Hà Man có vẻ sẽ rất an toàn còn kho lương của ta sắp bị chiếm rồi,quân tinh nhuệ hầu hết đang ở bên bọn chúng.Hừ đành vậy,cứu bản thân trước đã.Người đâu,nhanh chóng cho quân đang ở tại bên Hà Man canh phòng lui về đây.”
Quân thổ phỉ đang canh phòng bên chỗ Hà Man biết được tin nhanh chóng rời vị trí về cứu viện cho kho lương bản thân.
Mà tất cả đều trong tầm mắt của Ngọc Hiếu, Ngọc Hiếu lập tức ra lệnh:
“Tất cả nhanh chóng xuất kích!”
Quân được đích thân Ngọc Hiếu chỉ huy tiến công thẳng theo hướng Đông Nam tiến đánh thẳng vào vị trí mà quân thổ phỉ nhóm hai vừa rời đi,đại đội quân của Ngọc Hiếu nhanh chóng tiến công thẳng vào đại bản doanh.
Trước khi tiến công, khoảng mười người được Ngọc Hiếu phân bố liền theo kho lương lên núi phục kích kho lương.Thổ phỉ bên dưới núi nhanh chóng biết được điều này.
“Chúng ta nên giữ vị trí hay lên tăng viện trên đó?” Hà Man nói.
“Theo đệ, chúng ta hãy cứ giữ quân tại đây tránh bị bọn chúng tiến công bất ngờ vẫn có thể viện trợ cho nhau.” Nhàn Hoả nói.
“Nhàn đệ nói thế là sai rồi, với hơn năm trăm quân của bọn chúng thì có thể làm được gì ta? Hơn nữa vùng yếu nhất của ta đã được quân đám phản bội bảo vệ rồi còn lo lắng gì nữa?” Hà Liêu nói.
“Ừ, ta thấy Hà Liêu nói đúng đó, chúng ta cứ nghe theo vậy đi,đem quân tăng viện trên núi, hơn một ngàn người đi.” Hà Man nói.
“ Nhưng mà”
“Không có nhưng nhị gì hết,ý ta đã quyết.”
Sau khi thấy đại lượng quân bọn chúng lên núi cùng quân nhóm thổ phỉ thứ hai rời đi mới tiến công toàn kích.Tuy vậy nếu bọn chúng không rút đi sẽ chẳng sao, vì nó cũng chẳng mấy tác dụng với Ngọc Hiếu vì cũng chỉ kéo dài hơi tàn bọn chúng thêm một chút mà thôi.
Quân của Ngọc Hiếu ồ ạt tấn công,thổ phỉ vô cùng bất ngờ nhưng nhanh chóng định thần,Nhàn Hoả ra lệnh:
“Đại đội bộ binh tại cánh phải và trung tâm,còn lại cánh trái là kỵ binh cùng chút bộ binh đi kèm.”
Thổ phỉ nhanh chóng bày trận thành hình chữ nhất,Ngọc Hiếu một bên nhìn như thế liền nghĩ ra đối sách.
Quân Ngọc Hiếu nhanh chóng bày binh,quân thổ phỉ muốn lao lên tiến công tuy nhiên hoàn toàn không thể tới bởi cung thủ yểm trợ từ xa của quân Ngọc Hiếu.
Bày binh nhanh chóng hoàn tất mà không tốn quá nhiều thời gian.
Ở hai bên cánh là kỵ binh cùng bộ binh,bộ binh phía trước còn kỵ binh phía sau.Ở trung tâm là trận theo hình lưỡi liềm với bộ binh cùng tinh binh phía trước.
“Giết!”
Nhanh chóng hai bên lao lên tiến công.
Đội quân của Ngọc Hiếu tại cánh trái nhanh chóng giao chiến ác liệt,kỵ binh hai bên không ngừng oanh tạc lẫn nhau, tại trung tâm cùng cánh phải,quân của Ngọc Hiếu lại ưu thế hoàn toàn.
Ngọc Hiếu bên trong đang liên tục chém giết nhanh chóng nhận ra kẽ hở, nói lớn:
“Kỵ binh nhanh chóng đảo sang trung tâm cắt đôi đội hình bọn chúng.”
Ngay lập tức, kỵ binh của Ngọc Hiếu đang giao chiến tại cánh phải cùng cánh trái liền đi chuyển sang trung tâm,theo Ngọc Hiếu chỉ thị liền chia thành hai mũi tiến công chọc thẳng vào trung tâm bọn chúng,Nhàn Hoả trên cao cũng nói.
“Đánh thẳng vào hai bên mạn sườn của bọn chúng.”
Ngay lập tức thổ phỉ tại hai phía liền chia tấn công theo hai hướng mạn sườn.Tuy nhiên Ngọc Hiếu nhanh chóng điều binh.
“Đổi thế trận!”
Ngay lập tức,toàn quân liền thay đổi đội hình thành hình bán nguyệt, giáp công nhiều phía.Quân thổ phỉ giao tranh ác liệt tại hai bên mạn sườn, còn kỵ binh Ngọc Hiếu đang không ngừng đột kích thì đột nhiên chuyển hướng,mũi tấn công lập tức thay đổi.
Hai phần trái phải của mũi tấn công kỵ binh nhanh chóng tách ra, một mũi tiến công cắt ngang đội hình kẻ địch tại mạn sườn cánh phải, một bên tại cánh trái.Còn kỵ binh tại trung tâm đánh thẳng về phía trước.
Đột nhiên từ xa, một phần quân của Ngọc Hiếu tại Tam Oan tiếp ứng đã tới nơi,họ đã tới đúng thời điểm mà Ngọc Hiếu yêu cầu.
Ngay lập tức nhánh quân mới theo chỉ thị Ngọc Hiếu liền đánh thẳng vào cánh trái cắt ra trung tâm hợp lực cùng kỵ binh tiến công thẳng chia đội hình đối phương làm đôi,Nhàn Hoả thấy thế liền nói:
“Tất cả rút quân lên trên núi cố thủ.”
Một phần quân ở bên ngoài ngay lập tức rút chạy còn quân thổ phỉ đang bị vây hoàn toàn bên trong hoàn toàn không thể làm được gì chỉ có thể bị vây khốn bên trong, Ngọc Hiếu tiếp tục ra lệnh:
“Chia đôi quân bọn chúng bên trong!”
Lập tức nhóm bộ binh khác liền cắt đôi bọn chúng ra,nhanh chóng xử gọn bọn chúng.
Quân thổ phỉ lúc này đã rút lên trên núi.Hà Màn muốn đem quân xuống quyết tử nhưng bị Nhàn Hoả ngăn cản.
“Giờ xuống chỉ có tìm đường chết, hiện tại trên núi mới có thể sống.Tuy rừng cây rất nhiều nhưng bọn họ sẽ không dám dùng hoả công đâu,nếu dùng hoả công sẽ tạo thành một vụ cháy vô cùng khủng khiếp,tới mức các làng xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
….
“Haiz, hiện tại bọn chúng trên núi,ta cũng không có cách gì để tiến công được.” Ngọc Hiếu thở dài nói.
Lão Hổ một bên thấy cảnh này liền nói:
“Tướng quân, hãy dùng hoả công đi!”
“Không được, nếu vậy bá tánh xung quanh sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nặng nề. Chỉ có thể đem quân cố đánh mà thôi.”
“Phập.” Lão Hổ liền đánh ngất Ngọc Hiếu.
“Xin lỗi.”
“Lão Hổ, ngươi định làm gì?”
Lão Hổ lấy ra lệnh bài của Ngọc Hiếu nói:
“Tất cả nghe lệnh ta,mau lấy rơm rạ chất lên rồi đốt cho ta, rưới dầu lên khắp núi dùng hoả công đốt sạch bọn chúng!”
P/s: thực ra không phải vì trận này mà tốn thời gian vậy đâu, chỉ là ta đã bỏ thời gian để tạo thêm vài trận cờ mà thôi
1
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
