ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Gián Thiên 1

Sau khi đã hoàn thành liên hoàn kế, kế tiếp chính là khả năng sử dụng nội gián của Đào Lâm.

Từ năm năm trước đã cắm nội gián vào các nước,khi biết tin Lục Quốc từ sớm nhờ nội gián gửi cho,Đàođã tự chuẩn bị và suy đoán nơi bọn chúng sẽ tấn công.Lí do Đào Lâm chọn tin tưởng vì bọn chúng đều là người trung thành với Trần Quốc, phụ mẫu lại càng ở trong cung Nước Trần mà bọn chúng vô cùng yêu thương cha mẹ ắt không thể phản bội.

Đến khi người gửi thư tới, thì hai nội gián mới hành động,giả vờ hỏi han lén nhận các tập thư.Đầu tiên là làm theo hành động Đào Lâm giao,tất cả hành động cho từng tình huống đều được Đào Lâm ghi cả tất cả đều được xử lý toàn diện và thay đổi linh hoạt cho từng tình huống như khi các nước đều tin tưởng thì cần như thế nào, nước tin nước không phải làm sao... Tất cả đều được Đào Lâm soạn,mà lần này hành động thứ hai mà họ nhận được là kích lên mâu thuẫn cùng nội chiến giữa các nước.

...

4 năm trước.

Tại thành Phổ Giang kinh thành nước Lê, một người đang quỳ ở trong đại điện,xung quanh là các đại thần,hoàng đế nước Lê ngồi trên ngai nói:

"Trông ngươi rất quen, nếu ta không nhầm thì ngươi là Cố Lương,danh tướng nước Trần."

"Vâng thưa bệ hạ,thần chính là Cố Lương."

"Ồ sao ngươi lại tới đây?"

"Thần tới đây vì mong bệ hạ có thể thu nhận thần, diệt quân Trần!"

"Hử?"

"Bệ hạ có lẽ không biết chuyện, hãy để thần kể lại.

Một tuần trước,thần vừa mới quay về nhà thì thấy nhà đang bị quân lính bắt giữ áp giải vào ngục,thần thấy điềm xấu liền cải trang một chút đi hỏi mọi người xung quanh thì biết được lí do cả nhà thần bị bắt.

Chết tiệt!"

Nói tới đây,Cố Lương liền bật khóc,mặt tràn đầy phẫn uất.

"Nhà thần bị bắt chỉ vì thần đã chửi một tên công tử khi hắn ức hiếp bá tánh,hắn là con của một đại thần trong triều mà thần cũng chỉ là viên tướng, lực bất tòng tâm,không thể làm gì.Ngày hôm sau cả nhà thần bị xử trảm từ trên xuống dưới không chừa một ai, không có cơ hội cứu, thần đành chạy chốn,may mắn gặp được người quân Lê trà trộn được cứu giúp từ đó tới được đây.Vốn muốn trả thù nước Trần mà nghe được Bệ hạ người trọng hiền sĩ, ưu ái tiếp đón người đi theo liền muốn đi theo ngài để trả thù bọn chúng!"

"Để ta suy nghĩ,tạm ngươi đi theo Viên tướng quân ở nhờ đi."

"Tạ bệ hạ."

Khi Cố Lương rời đi,Vua nước Lê liền gọi nội gián ở nước Trần tới,hỏi:

"Tình hình ở bên đó như thế nào?"

"Thưa bệ hạ,quả thực giống như lời hắn nói,cả nhà hắn thậm chí bị chém đầu thị chúng."

"Được rồi mau lui."

Tên nội gián hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

Vua Lê nói tiếp:

"Các khanh suy nghĩ như thế nào?"

"Theo thần,ta nên lợi dụng hắn để tấn công quân Trần,lòng hắn khi này đã hết với quân Trần,ta có thể lợi dụng.Cho hắn làm tướng đánh những trận nhỏ, tiêu diệt quân bọn chúng,khi chắc chắn không còn gì bất thường thì mới cho lên chức cao hơn.Nếu thắng thì tốt mà thua cũng chẳng bị hao tổn gì nhiều, hơn nữa còn có thể thu phục thêm nhân tâm."Hoạ Ý nói

"Được, theo ý của khanh."

Sau đó,Cố Lương được trở thành tướng nước Lê dẫn theo ba ngàn quân đánh thành Hợi Yên nước Trần,thành trì nhỏ tiếp giáp với nước Lê không mấy quan trọng.Vua nước Lê thỉnh Triệu Phong thì được trả lời rằng.

"Giao cho Cố Lương đánh trận này thứ nhất là để Cố Lương xả chút mối hận nhằm tận tâm với mình, thứ hai là thành nhỏ không mấy quan trọng nên khi phái sứ giả sang nước Trần cũng dễ bề ăn nói,lấy lí do trả thù cho Cố Lương mà xuất trận tấn công một thành trì nhỏ mang vài ngàn lượng bạc để xin quân Trần tha thứ là mọi chuyện ổn thoả, thứ ba là để thử xem Cố Lương có thực không phải nội gián hay không, thành Hợi Yên cũng là một thành trì dễ thủ khó công , lại theo tình báo là trong thành ít nhất năm nghìn quân,với ba nghìn binh mã xem tài năng Cố Lương như thế nào. Mà sâu xa hơn chính là bước đệm sau này khi cùng các nước đánh nước Trần,đây là bước chân hoàn hảo để tấn công theo hướng Nam,đánh thành Giang U sâu hơn là thành Quy Bội nhằm khiến quân Trần phải điều động binh mã đi dẹp, tùy quân Trần điều động binh từ đâu thì khi ấy sẽ có đối sách tương tự, như quân Trần nếu đem quân ở các khu Đông Bắc-Bắc chi viện thì khi ấy quân nơi đó sẽ mỏng ,quân Lục Quốc sẽ cho quân đánh hướng Đông nhằm nghi binh thu hút quân Trần rồi khi quân Trần tin sẽ cho quân lén hạ các thành khu vực ở đó, nếu quân Trần không tin thì sẽ đánh thực tại các vị trí ấy,vây quân Trần trong thành tiêu tốn lương thực,quân Trần ắt sẽ tin mà bảo vệ thành khi ấy quân ở cánh Bắc sẽ yếu đi quân Lục Quốc ta sẽ dồn lực lượng tinh nhuệ đánh thẳng vào bọn chúng,khi ấy chúng ắt sẽ mất thành.

Nếu như cho quân chi viện ở cùng cánh phía Nam thì ta sẽ đồng thời mở rộng chiến trường trên toàn cánh phía Nam sau đó tùy cơ ứng biến.Từng kế hoạch đều được thần chuẩn bị chu đáo, thần chỉ lo rằng quân năm nước còn lại sẽ không chung lòng với ta."

"Khanh không cần lo,chung một lợi ích bọn chúng tạm chưa xong Trần sẽ chưa phản đâu."

Triệu Phong vẻ mặt bình thản,không nói gì thêm.

Đến ngày,Cố Lương cùng ba ngàn binh mã lên đường.Cố Lương nhận được tình báo, tướng giữ thành là Minh Khang,rất dũng mãnh và háu chiến, nhưng cũng không phải ngốc nghếch hay hữu dũng vô mưu.

Khi hành quân tới khu rừng ,Cố Lương chia gần hai ngàn quân ra ẩn nấp ở các phía cùng hai bên đường thật kĩ ở cạnh đường cách thành bọn chúng một khoảng tám dặm, cách đầu rừng khoảng gần hai dặm,chỉ giữ lại gần năm trăm người đến trước thành Hợi Yên, dựng trại tại trước thành.

Vũ khí quân Lê thì đều đầy đủ giáp kiếm, còn quân trần trong thành cũng vậy nhưng khá thiếu cung tên.

Trong thành,quân Minh Khang đang rất muốn đánh.

"Đại ca à,quân chúng thua quân ta gấp mười lần quân chúng ta thì sợ gì mà không đánh?"Kịch Khả nói.

"Cứ từ từ đã tạm chưa đánh quan sát bọn chúng,dám đưa quân như thế quá lạ thường,ắt có mai phục.Theo chủ trương ta cứ thủ thành như thường."

Giờ là canh mười,quân trong thành không ngừng bắn tên tuy nhiên quân Lê chỉ đơn giản không ngừng phòng thủ trước các đợt, thành trì này là một tiểu thành trì không có nguồn lực dồi dào nhanh chóng hết sạch tên,Minh Khang lập tức ra lệnh cố thủ.

Quân Lê bên dưới không ngừng tấn công nhỏ nhưng đều bị cản trở,đến canh thứ nhất,quân Lê mới dừng đợt tấn công lại

Tổn thất quân Lê không lớn chỉ chết hơn mười người,hai chục người bị thương nhẹ.

Minh Khang khi này biết trong thành đang thiếu cung tên, liền nghĩ ra một kế hoạch táo bạo.

Nửa đêm canh tư,quân gác trại đang canh gác thì phát hiện trên thành đang có người được thả dây xuống,trên đó buộc thêm rất nhiều người.

"Có địch tập kích,mau bắn chết bọn chúng!"

Nhanh chóng tên lính báo cho mọi người,đồng thời binh lính không ngừng bắn ra một loạt mũi tên về phía những người được thả xuống để tự vệ nhưng nhanh chóng phát hiện ra mình bị lừa.

"Đó không phải là binh sĩ!"

"Chúng không ngừng được kéo lên thả xuống như thế kia."

"Hử,đó hình như là các hình nộm!"

Một người trong đó tinh mắt nhận ra, nói.

"Chết tiệt!"

Quân lính trong thành phát hiện liền kéo những hình nộm lượt cuối được làm bằng rơm và rạ dính đầy cung tên lên.

Đến sáng hôm sau, nhờ những mũi tên mới mượn được mà tiếp tục thủ thành.

Các tướng lĩnh bên trong nói:

"Nhìn như này đại ca còn không mau cho quân xuất?"

"Hahaha,vội gì chứ cứ tạm vậy đã, kéo dài trận này thêm đã,quân ta ắt thắng."

Liên tục hai ngày, quân Trần chỉ cố thủ mà quân Lê cũng chẳng làm được gì.

Đêm thứ ba,quân Lê phát hiện quân Trần đang thả từng đợt xuống.Hai ngày này,quân Trần đều sử dụng rất nhiều mũi tên lại thêm phát hiện trước đó cũng làm tương tự để mượn tên khiến người phát hiện không nghĩ nhiều.Tuy nhiên vẫn mang theo cảnh giác,dùng loạt tên bắn vào những người được thả xuống.

Ngay lập tức phát hiện chỉ là hình nộm liền ngừng lại ngay.

Đêm hôm thứ năm,quân Lê đang canh thì phát hiện trên thành đang tiếp tục thả từng đợt người được buộc dây xuống.

Lần này quân Lê không mấy để tâm.

"Haha,đúng là một lũ ngốc, đòi dùng một chiêu nhiều lần với bọn ta à?" Người gác quân Lê không mấy để tâm.

Tuy nhiên trong đêm tối, từng đợt thả xuống lại là những tinh binh được huấn luyện kĩ càng,tổng cộng hơn một trăm người.

Do quân Lê chủ quan, mất cảnh giác khiến quân Trần trên thành xuống không chút trở ngại, dễ dàng xâm nhập vào trại quân Lê.Lập tức quân Trần liền bắt đầu tàn sát quân Lê, người quân Lê cũng nhanh chóng phản ứng lại.

"Keng keng,phập!"

Hai bên chém giết điên cuồng, máu không ngừng bắn ra, mà quân Trần khi này trong thành cũng liền mở thành ra xuất kích,mang theo tất cả binh sĩ để vài trăm người giữ thành.

Cố Lương liền cùng các tướng lĩnh leo lên ngựa bỏ chạy,quân lính cũng nhanh chóng bỏ chạy theo.

Để chạy nhanh hơn mà binh sĩ liền vứt bỏ áo giáp,vũ khí.Quân Trần thừa thắng liên tục truy kích quân Lê, giết được rất nhiều người mà phục binh gần hai trăm người ở đầu rừng liền lao ra tử thủ tuy nhiên ngay lập tức bị quân Trần đang trong thế hung hãn liền nhanh chóng bị giết sạch không chừa một ai.

Tuy nhiên đã cầm cự Cố Lương cùng tàn quân chạy được thêm một khoảng nửa,Minh Khang nhanh chóng đuổi theo nói:

"Mau theo ta đi bắt tên tướng của bọn chúng!"

Minh Khang đang rất muốn bắt quân địch liền thúc ngựa thật nhanh mà quân của y chỉ có kỵ binh cùng vài tướng đuổi,binh sĩ thì chậm hơn.

Tới giữa rừng,Minh Khang liền rút cung ra,căn chuẩn bắn thẳng vào người Cố Lương.

"Phập.Huỵch!"

Cố Lương trúng tên vào lưng liền ngã xuống khỏi ngựa.

Minh Khang và tướng sĩ cùng kỵ binh ngay lập tức đuổi tới.

Khi đang tới gần Cố Lương thì đột nhiên một tiếng hét lớn vang xuyên khu rừng nói:

"BẮN!"

Quân Minh Khang đang không hiểu chuyện gì liền bắt đầu hoang mang.

Quân Lê từ hai bên lao ra tấn công ép chặt tứ phía không cho quân Minh Khang lối thoát nào,mưa tên cuồn cuộn như thác lũ,lúc này muốn quay đầu thì cũng đã muộn.

Minh Khang cười khổ, cười vì tính cách của bản thân mình, cười vì mình đã hại chết những huynh đệ, cuời vì bản thân vô năng và cuời một lần cuối trước khi làn mưa tên bắn tới.

"Hahahahahaha..."

"Phập, phập, phập..."

Hàng trăm,hàng ngàn mũi tên trúng bọn chúng, kết liễu đi sinh mạng.

Mà quân Trần phía sau tới kịp đã muộn, phát hiện chủ soái đã chết liền hỗn loạn thế trận tan nát,bỏ chạy.Hơn hai nghìn người quay lại thành,quân của Cố Lương cũng chỉ đơn giản là đuổi theo.

Ở bên kia,bình sĩ trên thành vì nghĩ ắt thắng lợi liền nằm nghỉ canh phòng vô cùng lỏng lẻo mà năm trăm binh sĩ quân Lê nhanh chóng leo lên thành, tiêu diệt toàn bộ quân Trần còn lại tròn thành đồng thời cắm lên cờ Lê.

Khi quân Trần quay lại thành phát hiện thành đã mất liền bủn rủn tay chân.

"Thành mất,tướng tử còn gì nữa đâu!"

Các binh sĩ lần lượt từ bỏ ý chí chiến đấu cùng vũ khí xuống,đầu hàng quân Lê.

5

1

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.