Chương 37
Khai Giảng
Trong lúc đợi y tá mang hồ sơ bệnh án xuống, Cung Phi Tùng tranh thủ rút ví, lấy ra hai xấp tiền mệnh giá 500 nghìn đồng rồi đặt vào tay Hà Linh. Đây là 20 triệu hắn đã nhắc lão Đạt chuẩn bị sẵn trước khi ra sân bay đón hắn.
"Anh làm gì vậy? Nhiều tiền thế này em không thể nhận đâu!" Hà Linh lắc đầu từ chối.
"Em cầm lấy đi," Cung Phi Tùng nhẹ giọng nói, "Giờ em đã là người con gái của anh, anh sẽ không để em phải bị thiệt. Em hãy nhớ lo cho mẹ đầy đủ, nếu thiếu thì cứ nói anh."
Hà Linh nghe đến đây thì cũng không từ chối nữa, nhận lấy xấp tiền từ tay Cung Phi Tùng. Nàng hiểu rằng vào lúc này mẹ nàng đang cần những điều kiện tốt nhất để chữa bệnh.
"Cảm ơn anh, Tùng. Em không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn cả."
"Không có gì đâu, em đừng nghĩ nhiều. Chăm sóc mẹ cho tốt nhé." Cung Phi Tùng nở một nụ cười dịu dàng.
Vừa lúc đó, y tá mang bệnh án đến. Cung Phi Tùng nhanh chóng nhận lấy, sau đó quét một bản scan để gửi các tài liệu liên quan đến bệnh tình cho Cao Thanh Lâm. Sau đó, hắn tạm biệt Hà Linh và mẹ nàng rồi ra về.
Một lúc sau, Cung Phi Tùng cuối cùng đã về đến nhà sau một ngày dài mệt mỏi. May cho hắn là lúc này trong nhà không có ai cả, làm cho hắn đỡ phải nghe một tràng mắng mỏ dài lê thê từ mẹ mình.
Hắn mệt mỏi nằm xuống giường, đầu óc trống rỗng, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm vì đã giúp được Hà Linh phần nào.
"Hệ thống, hiện bảng thông tin" . Cung Phi Tùng hô khẽ trong đầu.
...
Cung Phi Tùng
Cấp độ:
4
Tài sản:
Porsche 911 Turbo S, 1% quyền sở hữu Tràng Tiền Plaza,...
Tiền mặt:
7 tỷ 244 triệu đồng
Lợi nhuận treo máy:
10 nghìn đồng / giây 864 triệu đồng / ngày
Kinh nghiệm:
24 tỷ 62 triệu / 100 tỷ
Chỉ số:
Nhan sắc: 82
Sức khỏe: 81
Lực lượng: 75
Trí thức: 77
…
Nhận thấy để thăng cấp còn cần phải tiêu xài thêm hơn 70 tỷ nữa, Cung Phi Tùng ngán ngẩm lắc đầu. Cứ theo tốc độ này thì cũng phải thêm hơn 3 tháng nữa hắn mới có thể thăng cấp.
Nếu để người khác biết được suy nghĩ này chắc chắn Cung Phi Tùng sẽ bị ăn no đòn, nhưng ai bảo hắn chính là kẻ được hệ thống chọn.
Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên kéo Cung Phi Tùng trở về thực tại. Hôm nay là ngày khai giảng vào lớp 10 tại trường Olympic. Dù không muốn nhưng Cung Phi Tùng vẫn phải bò ra khỏi giường. Dù hắn là nam nhân được hệ thống chọn nhưng cũng chưa dám nghỉ học. Tuy rằng bố mẹ hắn khá dễ dàng nhưng nếu hắn dám nói ra suy nghĩ này thì e rằng hậu quả khôn lường.
Hắn nhanh chóng thay đồng phục, chỉnh lại tóc tai rồi bước ra khỏi nhà với một tâm trạng vừa hồi hộp vừa háo hức.
Khi đến trường, Cung Phi Tùng thấy sân trường lúc này đã rộn ràng với tiếng cười nói của các học sinh khác. Trong lúc hắn còn đang ngơ ngác, một giáo viên nam mặc áo sơ mi trắng, đeo thẻ giáo viên, tiến lại gần nhóm học sinh khối 10. Thầy khoảng hơn 40 tuổi, dáng người cao ráo và có nét nghiêm nghị nhưng không kém phần thân thiện. Thầy nở một nụ cười rồi nói lớn:
"Chào các em, thầy là thầy Hải, giáo viên phụ trách khối 10. Giờ thầy sẽ điểm danh từng lớp và hướng dẫn các em vào phòng thể thao để dự lễ khai giảng. Mọi người tập trung đầy đủ chưa?"
Tiếng nói chuyện râm ran dừng lại, các học sinh nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn theo lớp. Thầy Hải lần lượt điểm danh từng lớp, mỗi khi gọi tên học sinh, thầy đều ghi chú và nhắc nhở các bạn giữ trật tự. Đến lượt Cung Phi Tùng, thầy nhìn hắn với vẻ quan tâm đặc biệt:
"Cung Phi Tùng, đúng không? Em mới chuyển vào đây à? Cố gắng nhanh chóng làm quen với môi trường mới nhé."
Cung Phi Tùng gật đầu đáp lại: "Dạ vâng, em sẽ cố gắng ạ."
Sau khi hoàn tất việc điểm danh, thầy Hải dẫn toàn bộ học sinh di chuyển vào phòng thể thao – nơi buổi lễ khai giảng chính thức diễn ra. Hành lang dẫn vào khu vực này được trang trí bằng những tấm poster lớn, màu sắc rực rỡ, ghi lại hình ảnh các sự kiện thể thao và văn nghệ nổi bật của trường qua từng năm. Khi bước vào phòng thể thao, không gian rộng lớn và hiện đại ngay lập tức thu hút sự chú ý của Cung Phi Tùng.
Phòng thể thao được thiết kế theo kiểu khán đài bậc thang, với hàng ghế trải dài lên cao, bao quanh khu vực trung tâm giống như một sân vận động lớn. Những hàng ghế này có tông màu xanh biển và trắng, tạo cảm giác tươi mới và năng động. Ở giữa là một sân khấu lớn, được bố trí với màn hình LED khổng lồ, nơi các tiết mục văn nghệ và bài phát biểu sẽ diễn ra. Hệ thống âm thanh và ánh sáng hiện đại bao phủ toàn bộ không gian, khiến phòng thể thao trông hoành tráng và đầy ấn tượng.
Không khí càng thêm phần náo nhiệt khi các lớp lần lượt ngồi vào chỗ. Những ánh đèn màu lấp lánh chiếu lên trần, phản chiếu xuống sân khấu khiến cả căn phòng tràn ngập màu sắc. Những học sinh lúc này, dù là người mới hay đã quen thuộc với trường, đều không giấu được sự hào hứng khi thấy khung cảnh rực rỡ này.
Sau khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, buổi lễ khai giảng chính thức bắt đầu với màn trống hội rộn ràng. Tiếng trống dồn dập vang lên, khiến bầu không khí thêm phần sôi động và hào hứng. Hiệu trưởng bước lên sân khấu, trong bộ vest trang trọng, phát biểu mở đầu buổi lễ với giọng nói đầy cảm hứng. Ông chào đón các học sinh mới, động viên mọi người hãy vượt qua thử thách và cố gắng hết mình trong năm học sắp tới.
Tiếp theo là các tiết mục văn nghệ, từ những bài hát sôi động đến các màn nhảy hiện đại, tất cả đều được chuẩn bị kỹ lưỡng. Cung Phi Tùng ngồi xem mà lác hết cả mắt. Trước những điều mới lạ đang diễn ra, một người học trường công 9 năm như hắn vừa cảm thấy tò mò mà cũng rất phấn khích.
Sau buổi lễ, thầy Hải lại dẫn cả khối trở về khuôn viên để làm quen với giáo viên chủ nhiệm và các bạn cùng lớp. Trên đường đi Cung Phi Tùng bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện râm ran truyền từ phía xa.
"Ê, các ông thấy đôi giày của thằng mới vào chưa? Gucci bản mới đấy, cũng chất phết."
"Đúng thật, đợt hè tao cũng định mua đôi này nhưng lỡ mua đôi Dior rồi nên ông bà già hơi khó."
Trường Olympic vốn nổi tiếng bởi cộng đồng học sinh khá giả, hầu hết các học sinh ở đây đều là con nhà gia thế. Trong khi đó, Cung Phi Tùng là gương mặt mới mẻ, lần đầu xuất hiện trong tầm mắt của những học sinh cũ nên không khỏi thu hút chút sự chú ý.
Cung Phi Tùng nghe thấy thì chỉ mỉm cười nhạt. Hắn biết ở môi trường này, cái nhìn đầu tiên của nhiều người thường xoay quanh quần áo, phụ kiện và xuất thân gia đình. Điều đó không làm hắn bận tâm quá nhiều. Hắn đứng lên, bước về phía nhóm bạn đó, nở nụ cười thân thiện và nói:
"Chào các anh em, tôi là Cung Phi Tùng, mới vào trường năm nay. Rất vui được làm quen với mọi người."
Nhóm bạn có chút bất ngờ khi thấy hắn chủ động. Cậu bạn tóc nâu ban đầu có vẻ cảnh giác, nhưng rồi cũng lịch sự đáp lại:
"À, chào ông. Tôi là Huy. Ông là học sinh mới vào nhỉ, đã làm quen được với ai chưa?"
"Tôi mới lên, đã kịp làm quen với ai đâu, nhưng hy vọng sẽ sớm hòa nhập được với mọi người. À, nghe bộ thì ông Huy cũng có vẻ khá sành về giày nhỉ." Cung Phi Tùng đáp lại.
Nghe thấy nói về giày, Huy sáng hết cả hai mắt lên, có vẻ Cung Phi Tùng đã nói đúng đến sở trường của hắn ta. Cô nàng đứng cạnh cậu ta thì lại hơi ngượng khi bị phát hiện việc mình bàn tán về người khác.
"Đúng rồi đấy, ông cũng là dân chơi giày à? Nhìn đôi kia là tôi biết ông cũng có gu rồi. Mấy anh em bọn tôi ở đây suốt ngày bàn chuyện giày, từ Yeezy đến Off-White, không thiếu thứ gì hết."
Cung Phi Tùng nghe vậy thì cười thoải mái, hòa nhập nhanh chóng với bầu không khí thân thiện này. Huy cũng càng trở nên cởi mở hơn, cả hai nhanh chóng hòa hợp như đã quen biết từ lâu.
9
2
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
