Chương 22
Lê Quỳnh Chi
"Chúng cháu sai rồi." Thiếu nữ vội vàng chạy đến, nắm lấy tay lão Đạt, ánh mắt đẫm lệ:
"Xin bác đừng đánh em cháu nữa, chúng cháu xin lỗi, chúng cháu biết lỗi rồi."
Thanh niên kia lúc này nằm ôm bụng ở một góc, không nói nên lời.
Thiếu nữ kia dập đầu liên tục, miệng không ngừng xin lỗi, giọng nói run run:
"Chúng cháu thực sự rất khó khăn. Mấy ngày qua, chúng cháu chẳng có miếng ăn nào cả. Nếu không, chúng cháu sẽ không dám làm việc ngu ngốc như vậy."
Cung Phi Tùng lúc này nhìn vào thiếu nữ kia. Nàng rất đẹp, những vết bẩn trên mặt cũng không thể che đậy vẻ thanh tú của nàng. Nhìn qua vẻ bề ngoài có thể đoán được hai chị em này không phải người bản địa sống ở đây mà đến từ nông thôn.
Nhìn thiếu nữ khóc lóc thảm thiết, Cung Phi Tùng nhìn lão Đạt, lắc đầu và nói:
"Thôi không chấp nhặt với họ, chúng ta đi thôi."
Lão Đạt nhìn thanh niên kia với ánh mắt khinh bỉ, quay đầu nói:
"Đừng để tao gặp lại mày trên đường, chả hiều thứ mất dạy ở đâu ra nữa."
Nhìn thấy hai người Cung Phi Tùng đã lên xe, thiếu nữ lúc này mới hoảng hốt kiểm tra tình trạng của em trai mình.
"Dũng!" Thiếu nữ gọi, tay run rẩy chạm vào trán em mình. "Dũng, em thế nào rồi?"
Thanh niên tên Dũng đưa tay chạm nhẹ lên tay chị, mắt vẫn nham nhở:
"Chị... Dũng thấy đau quá... đói quá chị ..."
Nghe vậy, thiếu nữ càng khóc dữ dội hơn.
Một tuần trước, do nàng không chịu để cho tên quản lý nơi nàng làm việc quy tắc ngầm nên cả hai chị em đã bị đuổi ra ngoài đường. Sau vài ngày lang thang không có gì ăn, họ đành phải diễn trò ăn vạ nhằm mong có miếng cơm lót ruột thì ai ngờ lại gặp phải kẻ khó chơi như Cung Phi Tùng.
Lúc này trên đường rất vắng vẻ, không có một bóng người đến giúp đỡ hai người họ. Hai chị em lúc này chỉ còn biết ôm nhau khóc.
Cung Phi Tùng ngồi trên xe thấy cảnh này, không đành lòng liền ra hiệu cho lão Đạt quay xe trở lại.
Thiếu nữ nhìn thấy Cung Phi Tùng quay lại thì lo sợ hắn đã đổi ý, ôm chặt em trai mình nhìn hắn đầy cảnh giác.
Cung Phi Tùng thấy vậy liền thở dài, nói:
"Đưa em trai của cô lên xe đi, tôi đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra."
Thiếu nữ nghe vậy liền sững sờ, liên tục cảm tạ:
"Em cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm."
Cung Phi Tùng thấy cô gái này nhìn lớn hơn hắn nhưng lại gọi hắn bằng anh thì cũng mặc kệ, dù sao cũng phù hợp với nguyên tắc 'Phụ nữ đều là em' của hắn.
Nhìn thấy hàng ghế phụ sạch sẽ phía sau xe, thiếu nữ lúc này có chút do dự. Nàng cảm giác mình và em trai mình sẽ làm bẩn xe của Cung Phi Tùng.
"Mau lên xe đi nhanh lên." Cung Phi Tùng trực tiếp đẩy hai chị em nàng lên xe, sau đó đóng cửa rồi nhảy lên ghế phụ bảo lão Đạt đi tới bệnh viện Hồng Ngọc.
Đến bệnh viện, Cung Phi Tùng dẫn thanh niên đi kiểm tra và băng bó.
Lão Đạt lúc hạ thủ cũng có chừng mực nên thanh niên căn bản chỉ bị thương ngoài da. Dáng vẻ dở sống dở chết chủ yếu là do đã mấy ngày hắn không được ăn gì.
Cung Phi Tùng lúc này cũng đã hiểu rõ về hoàn cảnh của hai chị em kia.
Thiếu nữ này tên là Lê Quỳnh Chi, còn người em trai tên là Lê Minh Dũng. Nàng và em trai xuất thân từ một gia đình nông thôn khó khăn. Sau khi nàng học hết cấp 3 thì cả cha và mẹ đều mất. Không còn cách nào khác, nàng đành phải dẫn theo em trai mình lên thủ đô để kiếm sống.
Để cho chắc chắn, Cung Phi Tùng vẫn nhắn một tin cho Cao Thanh Lâm nhờ hắn nghe ngóng xem hai người họ đã từng có tiền án gì trước đây không.
Một lúc sau nhận được tin nhắn trả lời của Cao Thanh Lâm, Cung Phi Tùng mới thở dài nhẹ nhõm.
Quyết định giúp đỡ hai chị em họ là một quyết định nhanh chóng của hắn, nhưng hắn không muốn mình giúp sai người.
Dũng sau khi được truyền nước và băng bó cũng tỉnh lại. Nhìn thấy mình đang ở bệnh viện, hắn hoang mang hỏi:
"Chị, sao em lại đang ở bệnh viện. Chúng ta làm gì có tiền vào bệnh viện?"
"Tôi đã thanh toán viện phí rồi." Cung Phi Tùng mang theo một chiếc túi bước vào từ ngoài cửa nói.
Trong túi có hai cặp lồng cháo và hai chai nước suối.
"Hai người đã nhiều ngày không ăn gì, không thích hợp ăn đồ rắn nên tôi mua chút cháo."
Lê Quỳnh Chi bất ngờ, cảm xúc trong lòng như sóng đại dương, cô khóc:
"Em... em không biết nói gì cả. Anh thật sự là một người tốt."
Thanh niên tên Dũng đang nằm trên giường thấy vậy mắt cũng đỏ hoe, muốn tiến tới cảm tạ Cung Phi Tùng.
"Được rồi, cậu mới tỉnh lại, mau ăn trước đi." Cung Phi Tùng xua tay nói.
Nhìn hai chị em ăn như hổ đói, Cung Phi Tùng quay sang nhìn Dũng hỏi:
"Lão Đạt ra tay hơi nặng, cậu còn đau lắm không?"
Không đau nữa... chắc chỉ là hơi đau một chút thôi." Dũng gắng gượng nói, dù rõ ràng hắn vẫn còn cảm thấy khá đau đớn.
"Lần sau nhớ rút kinh nghiệm." Cung Phi Tùng nhấn mạnh, "Chỉ cần biết lỗi và không tái phạm là được."
Lê Quỳnh Chi từ từ ngậm miếng cháo, cô đưa mắt nhìn Cung Phi Tùng, khẽ nói:
"Anh có thể xem chúng em như những kẻ xấu, nhưng em thực sự chỉ muốn tìm một cơ hội để chăm sóc em trai và sống sót. Em biết mình đã làm sai, nhưng..."
Cung Phi Tùng giơ tay cắt lời:
"Không cần giải thích. Tôi đã quyết định giúp, và không cần lý do nào để thay đổi quyết định đó."
Lê Quỳnh Chi không giữ được nước mắt, nàng gật đầu, "Em hiểu."
Dũng cũng nhìn Cung Phi Tùng, "Anh, em xin lỗi. Em sẽ không tái phạm nữa."
69
3
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
