Chương 5
Kỉ niệm bên đài phun nước
Hôm nay là chủ nhật, Ran dậy muộn hơn một chút. Chợt cô nhìn vào đồng hồ 7:32 , rồi quay sang nhìn tờ lịch. Thấy ngày hôm nay bị khoanh tròn, Ran tiến lại gần và đọc dòng chữ nhỏ: Đi chơi ở nhà Shinichi! Cô giật mình, vội thay quần áo rồi đến nhà Shinichi. Hôm nay cô mặc chiếc áo cộc màu vàng, chiếc váy màu hồng. Cô để cho mái tóc đen dài tung tăng vui đùa với gió. Ra khỏi nhà lúc 7:50 và hơn 8 giờ thì đến nơi. Biệt thự nhà Kudo Mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ ở phòng khách thì nghe thấy tiếng bấm chuông:"Kính coong...Kính coong...Kính coong." Biết là Ran đến, Shinichi ra mở cửa rồi đưa Ran vào phòng khách. Cô cứ luôn miệng xin lỗi vì sự chậm chễ của mình và mọi người đã nhanh chóng bỏ qua. Ngồi chơi được một lúc thì tất cả quyết định đi Tropical Land chơi. Trước khi đi, họ phân thành năm cặp để không ai phá vỡ không khí của ai. Kết quả là tám người kia chọn thành bốn cặp của nhau sẵn, chỉ còn Shinichi và Ran là thừa ra thôi. Thế là họ quyết định ghép cặp cho hai nhân vật chính của chúng ta. Xong, mọi người nhanh chóng rời khỏi nhà và đến Công viên, đương nhiên là bắt đầu thì là đi cùng nhau rồi. Công viên Nhiệt đới Tropical Land Đến cổng thì tách cặp ra, mỗi cặp một nơi khác nhau nhưng gặp lại ở chỗ đài phun nước (cứ như hẹn hò tập thể ý nhỉ). Hattori và Kazuha đi tàu lượn,coi bộ hai người phải xếp hàng cả nửa tiếng đấy chứ. Biết trước điều đó, Hattori mua hai que kem cho cả hai. Thấy hai đứa trẻ xếp hàng sau mình cũng muốn ăn, bố của chúng định đi mua thì hai người cùng đến và cho hai đứa trẻ. Chúng vô cùng thích thú và ăn một cách ngon lành. Hai người cũng vui theo và quay trở lại xếp hàng. Một lát sau thì họ cũng lên tàu và chơi rất vui vẻ.
Makoto và Sonoko đến Núi Băng, Sonoko cứ xoay ống kính đi quan sát khắp nơi. Sau đó thì cả hai xếp hàng đi trượt băng. Makoto cứ hí hoáy mãi mà không trượt được (mất mặt bậc thầy Karate quá) Cuối cùng khi thấy đồng hồ điểm gần 9 giờ, Makoto mới đưa Sonoko ra đó để cho cô nàng một sự bất ngờ. Nhưng ai ngờ đâu tất cả lại gặp nhau ở đó.
Kaito và Aoko đến Đảo Giấc Mơ Thần Tiên, một nơi có rất nhiều trò chơi và chủ yếu những em nhỏ cũng chơi ở đây. Thấy Aoko chơi một cách vui vẻ, Kaito cũng vui theo. Cậu làm ảo thuật cho tất cả mọi người ở đấy xem, sau cùng cậu biến ra một bông hoa hồng cài lên cài lên mái tóc cô. Bọn trẻ ở cười khiến mặt Aoko đỏ dần.
Còn lại là Shinichi và Ran đến Đài quan sát Thiên Văn. Đồng hồ chỉ 8:56, Ran đang dùng ống kính ở đài thiên văn quan sát mọi nơi, thấy một thứ thú vị, cô đang định bảo cậu mà không thấy cậu đâu. Shinichi quay lại với hai lon cola trên hai tay, một tay cầm lon của mình và lon còn lại áp lên mặt Ran khiến cô giật mình, sau đó cô nhận lấy lon cola và cảm ơn. Bỗng cậu nhìn đồng hồ và nói:
- Thôi chết, chỉ còn ba phút nữa! Theo mình, mình muốn cho cậu xem cái này, nhanh lên! - Nói rồi cậu nắm lấy tay cô và chạy vội xuống sân rồi tiến vào giữa vòng tròn và đếm. Cảm giác như thế giới xung quanh đều là của riêng hai người, vì vậy chẳng ai để ý đến sự trùng hợp là bốn cặp còn lại cũng chạy đến từ bốn hướng khác nhau, cả nhóm con trai đều biết và đưa những cô bạn gái của mình xuống. Nhưng họ xuống đúng lúc nước phun lên nên chẳng ai kịp nhìn thấy Shinichi và Ran ở giữa cả. Ở bên trong, Shinichi nói, mặt cậu đỏ dần:
- Nước sẽ phun trong vòng 1 phút. Vì vậy, cậu có thể trả lời mình một câu không? Phải nói thật nhé, Ran! Cậu có thích mình không?
Câu hỏi bất ngờ của Shinichi đã khiến Ran không kịp phản ứng, cô đứng lặng trong 5 giây, trong lòng cô đang rối như tơ vò, không biết phải nói sao. Nói không thì là cô dối lòng mình, nói có thì cô thích cậu thật, nhưng... . Thấy Ran không trả lời, mặt cậu có pha chút nét buồn, rồi cậu cũng nói:
- Vậy là cậu không thích mình sao? -Cậu cười một nụ cười ngượng ngạo- Nói thật, mình rất.....
- MÌNH THÍCH CẬU, SHINICHI! - Cô bất chấp tất cả hét lên, bây giờ khuôn mặt cô đỏ hơn cà chua. Câu nói của cô khiến cậu ngỡ ngàng,(tám người bên ngoài cũng nghe thấy, họ đoán già đoán non về tiếng nói của hai người bên trong là Shinichi và Ran. Nhưng lúc này vẫn chưa có cặp nào gặp nhau đâu nhé, phải sau khi nước ngừng phun cơ). Trên khoé miệng cậu đã nở một nụ cười hạnh phúc nhưng vẫn chưa tin lắm, cậu chưa kịp hỏi lại thì Ran nói:
- Mình đã trả lời câu hỏi của cậu rồi, giờ đến lượt mình. Cậu có thể nói cho mình biết 'cậu rất' thế nào được không? - Câu nói của cô khiến mặt cậu cũng đỏ theo, rồi cậu lấy hết sự can đảm để nói:
- Mình rất thích cậu, Ran à! - Giờ đến lượt cô ngỡ ngàng, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Thời gian như trôi qua thật chậm, cả hai đều rất hạnh phúc vì cuối cùng cũng biết được tình cảm đối phương dành cho mình. Để chấm dứt sự im lặng, Shinichi nói:
- Mình rất vui vì được nghe câu nói đó từ cậu. Nào, để chúc mừng tình cảm của chúng ta! - Cậu giơ cao lon cola lên, cô cũng làm theo, mặt cả hai biểu lộ sự hạnh phúc. Bên trên cầu vồng đã hiện ra, bên dưới có hai người mở lon cola, do bị sóc nên ga đã phụt hết vào mặt cả cô và cậu. Ran nhìn vào mặt Shinichi, cô cười, nói:
- Nhìn mặt của cậu kìa! - Cậu giơ tay, vẻ gãi đầu và cũng cười theo. Nước cũng trút xuống dần. Bây giờ được coi là trùng hợp, à hội ngộ bất ngờ mới đúng chứ, năm cặp đôi gặp nhau. Tám người từ bốn hướng đi vào, thấy ở giữa đúng là Shinichi và Ran, ai ai cũng vui vẻ chúc mừng cho họ.
- Màn tỏ tình bên đài phun nước của hai cậu mình phục rồi nha!! -Hattori nói làm hai người không khỏi bất ngờ, cậu nói:
- Chẳng lẽ... cậu đã nghe thấy...? - Mặt cậu lại xuất hiện vệt hồng - "Nếu thật thì... ôi chết tôi rồi. Sao họ lại nghe trộm cơ chứ!" - Cậu thầm nghĩ - Không chỉ mình, mình nghĩ tất cả đều nghe thấy, đúng không mọi người?
- Ừ, đúng vậy! - Bảy người còn lại đồng thanh, khiến mặt hai người có màu cà chua lần nữa. Để tránh bị bàn tán, cậu đổi chủ đề một cách nhanh chóng:
- Nè các cậu, nước ngừng phun rồi, chúng ta đi chơi đi.
- Kudo, cậu đổi chủ đề ngay sao? Được, với một điều kiện. Cậu phải mua kem cho tụi này thì tụi này mới không nói nữa, được không? - Mọi người đều đồng ý khiến mặt cậu dài ra nhưng vẫn phải mua nếu không muốn bị làm tiêu đề của sự bàn tán, nhất là Hattori và bà tám Sonoko. Tất cả lại tiếp tục chơi vui vẻ cho đến tận xế chiều mới chịu về nhà. E hèm.., tiếp tục nào!
Đường về của đôi bạn trẻ hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày, tại tâm trạng tốt hơn, với lại cũng đã biết được tình cảm của đối phương rồi, chẳng ai nói gì cả, nhưng nhật kí của họ sẽ ghi hết mà. Vậy là suốt đường về, cô cậu chẳng ai nói gì cả. Cuối cùng thì đến trước cửa nhà Ran, Shinichi chợt dừng lại, bằng một giọng ngại ngùng, cậu nói:
- Này Ran, ngày mai cậu đến rủ mình đi học nhé! Mình về đây, tạm biệt. - Nói rồi cậu chạy đi để che vệt hồng, nhưng cô đã kịp nhìn thấy và nói:
- Ừ, mình sẽ đến. Mai gặp lại! - Rồi cô vào nhà và tiếp tục chuỗi công việc như mọi ngày. Từ ngày gặp nhau đến giờ, đêm nào mà không có hai người thức đêm để làm gì đó, làm gì thì chắc hẳn ai cũng biết rồi. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt nhất từ đó đến giờ: cậu nhắn tin cho cô. Thế là đã biết số người ta rồi đấy, à quên, làm sao biết được nhỉ??
Điện thoại cô reo lên, tin nhắn từ số lạ (lạ số chứ người không lạ đâu chị Ran ơi). Mở tin nhắn ra xem, có dòng chữ :" Cậu đang làm gì đấy Ran?" Ran không biết mới nhắn lại xem ai vừa gửi tin nhắn đó. Là Shinichi! Cô hỏi tại sao cậu biết thì cậu trả lời là :" Mình là thám tử, không điều tra thì làm gì." Gửi xong tin nhắn này cậu cười, đinh ninh là Ran sẽ giận mình. Y như vậy thật, mãi cậu mới làm hoà được và cả hai nói chuyện đến khuya. Hôm sau, đúng như lời hẹn, cả hai cùng sánh bước tới trường. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường và êm đềm, cho đến khi thời gian cứ dần trôi đi...
8
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
