Chương 2
Thời Gian Chậm Lại
Khi mọi thứ trước mắt hắn tối dần đi hắn không còn cảm giác được thân thể của mình nữa hắn mỏi mệt thả lỏng mọi thứ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu hắn từ từ mở mắt ra ánh sáng chợt loé lên rồi lại biến mất, một tia sáng thôi mà làm cho hắn cảm thấy mắt của mình như là bị người ta móc ra vậy những thứ hắn cảm thấy bây giờ là lạ. Mọi thứ trước mắt của hắn bây giờ đang bất động.
Ánh mặt trời. Chiếu xuống nhân gian. Từng tia sáng quang mang. Mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Bây giờ đang ở trước mắt của hắn, từ từ rơi xuống đất làm hắn ngạc nhiên không thôi hắn nhìn xung quanh cảnh vật vẫn như vậy không thay đổi gì so với lúc hắn ra đi. Từng lùm cây ngọn cỏ vẫn như thế, nhìn vào trong nhà thấy cha đang ngồi uống trà còn mẹ thì đang nấu ăn, nhưng vấn đề là ở chỗ mọi thứ hắn nhìn thấy dường như rất chậm chạp. Hắn tò mò đoán xem một cái hành động của mẹ tốn thời gian bao nhiêu lâu
1
2
3
4
5
Rồi tới 760.000 nhịp đếm thì mẹ của hắn mới đẩy cái đũa xào rau đi được 1cm trên chảo "không phải ta đang mơ đó chứ làm sao mà có thể như vậy được, ta đã chết rồi cơ mà" sau một hồi đấu tranh và gào thét hắn cũng bình tĩnh lại được rồi hắn thử chạm vào vật xung quanh. Hắn chạm xuyên qua mọi thứ kể cả người sống.
- Hắn không để ý tới gia đình hay cả cái nhục thể mà hắn vừa rời khỏi vì hắn đã tìm đủ mọi cách để thử. Nhưng tất cả đều là vô nghĩa.
Hắn đi lang thang trên đường phố, hắn chán nản tới mức chẳng thèm mở mắt, chẳng quan tâm trước mặt là gì vì bây giờ hắn đi xuyên qua tất cả mọi thứ. Ngày ngày, tháng tháng qua đi, hẳn cũng gặp được những người giống như hắn lang thang bất đinh nhìn cuộc sống nhân sinh chậm chạp và chờ linh hồn tiêu tán hắn gặp được vài người thế, thế nhưng họ chẳng nói chẳng rằng với hắn dù hắn có làm điều gì đi nữa.
Với cái tính cố chấp này của hắn, hắn chờ đợi người kia mở miệng nhưng thứ mà hắn chờ được chỉ là một vệt sáng từ trên cao xuống và người kia biến mất, hắn không biết thứ ánh sáng đó là cái gì.
- Nhưng hắn tin rồi cũng sẽ đến lượt của mình hắn lại đi trên con đường vô định của mình. Cứ thế ngày ngày, hắn chờ tới thời khắc đó của mình nhưng không thấy gì hết hắn chán nản vì ở thể linh hồn. Không cảm thấy đói, không vui, không buồn nhưng linh hồn thì mệt mỏi rã rượi.
- Không thể ngủ được vì hắn không làm được điều đó hắn liền nghĩ trong đầu sao không làm vài thứ giết thời gian nhỉ.
Thế là hắn đi khắp mọi nơi quậy đủ thứ và hắn nhận ra một điều không phải tất cả mọi thứ đều không chạm vào được. Hắn chỉ không chạm được những thứ được làm tự động hoá, còn những thứ mà được làm thủ công bằng tay thì hắn có thể chạm vào được.
- Thậm chí là nhìn thấy được nó chế tác như thế nào. Và cảm xúc và ý nghĩ lúc đó của người làm ra nó.
Khi hắn nhận ra điều đó hắn khoái trá không thôi. Hắn lần đầu tiên thấy vui vẻ từ lúc chết chuyển sang thể linh hồn, linh hồn không vui, không buồn. Chỉ như đám khói. Gió thổi thì tan. Giờ hắn cười. Chân chính cười sảng khoái. Không biết từ bao giờ. Hắn cười lớn.
- Ha ha ha!
- Lão tử chết rồi mà vẫn không tiêu tán cho dù tiêu tán ta cũng phải hưởng hết nhân sinh đọc hết mọi thứ của thế giới này, tìm hiếu những thứ mà khi ta sống không có thời gian và kiến thức để học. Vậy bây giờ ta sẽ học lại. Những gì ta chưa biết sẽ phải làm cho biết. Ta là linh hồn. Không ai thấy được ta. Không cảm nhận được ta nhưng ta sẽ hưởng thụ thế giới này theo cách riêng của ta hahahaha...
- Chẳng bao nhiêu lâu!
Hắn đã đọc tất cả sách. Chạm vào tất cả mọi thứ hắn thấy kể cả người trên đường chỉ để tìm được những thứ gọi là cảm xúc. Và ký ức của người làm ra nó cách nó hoạt động.
Cứ như vậy. Ngày ngày qua đi. Hắn y như con nghiện bị phê thuốc. Càng ăn càng thèm càng hít càng mê. Hắn rơi vào trạng thái khao khát kiến thức. Sách đọc hết rồi lại tới đồ vật. Từng cái bàn cờ tới cái bàn, cái ghế rồi từng khẩu súng, từng viên đạn, từng chiếc xe.
- Rồi tới những nơi được cho là bí mật. Nhất trên thế giới. Chỉ để tìm được kiến thức. Thứ mà hắn khao khát. Rồi một ngày hắn nhìn thấy tận mắt tại một trung tâm nghiên cứu dưới lòng đất tuy không biết sao lại bị bỏ hoang.
Hắn phát hiện ra một món đồ cổ được ẩn dấu trong một tảng đá, hắn liền xem coi bên trong là cái gì một điều bất ngờ rằng trên đó ghi lại cách đây vài chục vạn năm.
Nó ghi lại về một đế chế được chôn sâu dưới tâm trái đất còn miếng bản đồ này là một mảnh của thành phố ngầm ở dưới đó. Do một vụ phun trào núi lửa. Khiến cho cục đá (bản đồ) này trào lên mắt đất.
- Còn vì sao viện nghiên cứu này bỏ hoang thì lại không biết. Hắn nhìn thấy những ký ức của vật hắn chạm vào nhưng không phải tất cả thế là khi hắn nhìn thấy đường đi tới cái thành phố dưới lòng đất hắn liền cao hứng không thôi. Vậy thì bây giờ bắt đầu một cuộc phưu lưu mới....khi hắn mở mắt ra ,cũng chính là lúc ký ức của hắn được phục hồi
- hết chương 2
3,841
71
3 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
