Chương 14
Đi ngủ
Tô Tiêu Nhân quay lại sau khi rửa tay xong, đang định đưa tay lấy một miếng bánh xốp hoa hồng lên ăn thì phát hiện ra Ôn Sơ Thủy đang nhìn chằm chằm tay nàng, nàng do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn duỗi hai tay ra phía trước, mười đầu ngón tay trắng nõn lộ ra: "Ngươi xem, ta đã rửa tay sạch sẽ rồi."
Ôn Sơ Thủy sững sờ, dời ánh mắt sang chỗ khác một cách thiếu tự nhiên: "Ngươi ăn đi."
Hắn đứng dậy bước đến trước giá treo vũ khí, cầm một cây cung dài khoảng bốn thước lên, ngón tay đặt lên trên, dùng sức vuốt, lúc này cảm giác nhột nhột ở đầu ngón tay mới hoàn toàn biến mất.
Tô Tiêu Nhân vừa ăn vừa nhìn hắn, chỉ thấy hắn không hề lắp tên lên, chậm rã kéo sợi dây cung, cho đến khi gần như tạo thành hình trăng tròn, tay vừa thả lỏng, dây cung lập tức bắn trở về vị trí cũ, tạo ra một trận rung động.
Từ đầu đến cuối, tay của hắn vẫn rất ổn định, không hề bị dao động bởi sức mạnh của dây cung.
Nàng nhai miếng bánh một cách chậm rãi, lúc hắn quay người lại, đôi mắt nàng cong lên, chân thành tán dương: "Ôn Tướng quân, ngươi thật là lợi hại."
Ôn Sơ Thủy đặt cây cung vào vị trí cũ: "Còn có thứ lợi hại hơn nữa, người có muốn xem không?"
Quả nhiên Tô Tiêu Nhân đã bị thu hút, nàng gật đầu.
Hắn bước đến, từ trên cao nhìn xuống, mí mắt hơi cụp xuống: "Tiểu Thiên Tuế đã từng nhìn thấy người chết chưa?"
Tô Tiêu Nhân còn tưởng rằng mình nghe nhầm, ngẩng đầu sững sờ, không chút phòng bị làm lộ ra chiếc cổ nhỏ nhắn trắng nõn, đôi bông tai ngọc trai lắc lư thu hút ánh nhìn của người khác.
Ôn Sơ Thủy hơi híp mắt lại, bàn tay to lớn đi theo tiếng lòng hướng về nơi trắng như tuyết kia, bàn tay chạm làn da trơn nhẵn, mềm mại, yếu ớt không chịu nổi một kích.
"Điều lợi hại nhất của thần, không phải là dựa vào đao kiếm, mà chỉ cần nắm một cái như này, hơi dùng sức một chút... mạng sống chỉ trong tích tắc sẽ không còn."
Khóe miệng hắn cong lên, độ cong cười mà như không cười, nhìn chằm chằm xem phản ứng của Tô Tiêu Nhân.
Nhưng nàng không sợ hãi đến mức phát run, cũng không chút hoảng loạn, dường như rất lâu sau mới phản ứng lại, nàng chớp đôi mắt trong suốt một cái, nhỏ giọng nói một cách căng thẳng: "Ôn Tướng quân, ngươi muốn giết ta sao?"
Ôn Sơ Thủy trầm mặc: "Không sợ sao?"
Nàng sững sờ trong giây lát, cuối cùng cũng thấy uất ức, đôi mắt dần bao phủ bởi một tầng nước mắt: "Ta sợ, ngươi đừng giết ta."
Chậm chạp, trì độn.
Ôn Sơ Thủy khẽ thở dài, yếu ớt, ngoan ngoãn như một con thỏ, nhưng lại không có được sự nhạy bén, cơ trí như thỏ, bảo sao những người ở trong cung cấm kia đều ở bên cạnh bảo vệ nàng, không rời nửa bước.
Hắn vừa thả lỏng tay, Tô Tiêu Nhân liền vội vàng xoa xoa chiếc cổ của mình, lúc này mới thở phào một hơi.
Bàn tay của Ôn Sơ Thủy toàn nốt chai, bị nắm một lúc như thế, chiếc cổ trắng nõn của nàng đã hằn lên mấy vết màu đỏ.
Lúc nãy Hướng Vân cùng Lưu quản sự đi kiểm tra chỗ nhân sâm, đang cùng nhau bước lại, đôi mắt nhanh nhẹn phát hiện ra vết đỏ trên cổ chủ tử, cau mày nhìn đĩa bánh: "Có phải người đã ăn phải hạt phỉ rồi không?"
Tiểu Thiên Tuế dị ứng với hạt phỉ, chỉ cần ăn phải cơ thể nàng sẽ đỏ lên, đầu bếp trong cung tự nhiên sẽ biết mà tránh đi, nhưng những thứ này được mua trên đường thì khó mà đảm bảo được.
Tô Tiêu Nhân há hốc mồm, cho dù nàng không nói, thì lúc nữa tiểu cung nữ bên cạnh cũng sẽ nói cho Hướng Vân biết, nàng đưa mắt nhìn trộm Ôn Sơ Thủy, không lên tiếng.
Lưu quản sự vội nói: "Hóa ra còn có điều này phải kiêng kị, là do nô tài tắc trách, không hỏi rõ từ trước."
Cũng may không xảy ra vấn đề gì lớn, Hướng Vân cũng không tính toán nữa, nàng ta đưa tay đẩy đĩa bánh ra xa, không để Tô Tiêu Nhân đụng vào nữa.
Lưu quản sự lại lên tiếng hỏi: "Tướng quân, nhà bếp phải chuẩn bị bữa trưa, không biết Tiểu Thiên Tuế có ở lại đây dùng bữa không?"
Ôn Sơ Thủy nhìn Tô Tiêu Nhân: "Có, đi chuẩn bị đi."
Lần này Lưu quản sự đã rút ra được bài học, đặc biệt tìm Hướng Vân để hỏi một cách cẩn thận về sở thích của Tô Tiêu Nhân và những điều thứ cần tránh.
Có thể nhìn ra, người trong phủ tướng quân làm việc khá là có phép tắc, không hề tùy ý, ngông cuồng như chủ tử của bọn họ.
Hướng Vân ở bên cạnh sắp xếp món ăn, một chay, một mặn, một canh, cũng không quá thịnh soạn, mùi vị cũng còn lâu mới sánh được với ở điện Vân An.
Dõi mắt nhìn sang, sắc mặt Lưu quản sự và những người khác vẫn như cũ, dường như sớm đã quen với bữa ăn như này.
Ôn Sơ Thủy là người có sức ảnh hưởng rất lớn trong triều, bề ngoài nhìn có vẻ phong quang vô hạn, không ngờ rằng ở trong phủ, phong cách ăn mặc lại giản dị đến mức làm cho người ta phải bất ngờ.
Như vậy xem ra, Ôn Tướng quân là người sống giản dị, không ham muốn vật chất.
Tô Tiêu Nhân ngồi cùng bàn với Ôn Sơ Thủy, dù sao cũng là ở nhà của người khác, chủ tử không sai bảo gì, tiểu cung nữ cũng không dám tùy tiện đi lên gắp thức ăn cho nàng.
Nàng tự mình ăn cũng rất ổn thỏa, nhai kỹ nuốt chậm, gần như không phát ra âm thành nào, chỉ là nàng ăn có hơi chậm.
Nàng ăn được hai miếng rau xanh, đang muốn gắp viên gạo nếp ở phía đối diện, nhưng tay lại có chút ngắn, không với tới.
Thử vài lần vẫn không được, đang định bỏ cuộc, thì Ôn Sơ Thủy đã đổi sang đôi đũa khác, gắp viên gạo nếp trân châu đặt vào bát của nàng.
Tô Tiêu Nhân xấu hổ cười, dùng đũa đâm vào viên gạo nếp đưa cả vào miệng.
Viên gạo nếp trân châu to khoảng viên bánh trôi, gò má nàng hơi phồng lên, cực kỳ đáng yêu.
Nàng tập trung nhai viên gạo nếp, không hề cảm nhận được ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm.
Ôn Sơ Thủy nhìn thấy bát của nàng đã trống rỗng, thần xui quỷ khiến thế nào lại gắp một miếng thịt đặt vào bát của nàng.
Tô Tiêu Nhân vừa cúi đầu, nhìn thấy miếng thịt thì ngẩn người, cũng không thèm suy nghĩ xem miếng thịt từ đâu tới, mà chỉ đưa vào miệng một cách ngoan ngoãn.
Ôn Sơ Thủy cảm thấy thú vị một cách khó hiểu, ngó sen chua ngọt, sườn nướng, cá, cà tím... lần lượt được đặt vào bát của nàng, sau đó lại nhìn nàng ăn từng thứ một mà không hề kén chọn.
Hắn lại múc thêm một bát canh nấm gà, còn muốn tiếp tục cầm đũa lên gắp thêm đồ ăn cho nàng.
Tiểu cung nữ thấy thế vội vàng lên tiếng: "Ôn Tướng quân, Tiểu Thiên Tuế ăn nhiều thế đã đủ no rồi."
Tô Tiêu Nhân uống hết bát canh nấm gà, quả nhiên không nhịn được đưa tay che miệng, khẽ ợ lên một tiếng.
Ôn Sơ Thủy đặt đôi đũa xuống, cảm thấy có chút luyến tiếc: "Ăn có quen miệng không?"
Tô Tiêu Nhân dùng khăn lau miệng, nghĩ một lúc: "Không giống với mùi vị trong cung của ta."
Thực ra nàng cảm thấy đồ ăn trong cung của nàng ngon hơn nhiều, liền nói: "Ôn Tướng quân, lần sau ngươi đến chỗ ta chơi, ta cũng sẽ mời ngươi ăn cơm."
Ôn Sơ Thủy không trả lời, chỉ sai người dọn đồ ăn còn sót lại đi: "Khoảng nửa canh giờ nữa thì đội ngũ của Thái tử Điện hạ sẽ về đến Kinh thành."
Tô Tiêu Nhân kinh ngạc nói: "Sao ngươi biết ta muốn đi đón Hoàng huynh?"
Ôn Sơ Thủy mỉm cười: "Số chuyện thần biết không ít."
Ví dụ như, con người Tô Liên tính tình rất xấu, mặc dù sau khi làm Thái tử đã điềm tĩnh hơn nhiều, nhưng nếu như biết được gần đây người muội muội ngốc này của mình năm lần bảy lượt đến phủ tướng quân, còn muốn định hôn sự với hắn, chỉ sợ sẽ nổi trận lôi đình.
Ngược lại, Ôn Sơ Thủy không hề sợ, thậm chí còn cảm thấy thú vị, hắn còn định châm thêm ít dầu vào đó.
Hắn vẫy tay, sai người đưa bộ bàn cờ lên.
"Còn muốn chơi cờ sao?" Tô Tiêu Nhân do dự trong chốc lát, ngộ nhỡ nàng lại thắng hắn, há chẳng phải sẽ lộ ra là Ôn Tướng quân rất ngốc?
Ôn Sơ Thủy gật đầu, tỏ ý nàng đi trước.
Tô Tiêu Nhân liền lấy lại tinh thần, chỉ có điều lần này, cho dù nàng bố trí cạm bẫy thế nào, cũng đều bị đối phương nhìn ra, khiến cho nàng không có cách nào ra tay được.
Những cạm bẫy mà nàng biết, đại khái cũng chỉ có 2, 3 dạng, đều là do Hoàng huynh dạy cho nàng, hôm nay đều không làm gì được Ôn Sơ Thủy, ngược lại không biết từ khi nào, lại để hắn nắm thế thượng phong.
Tô Tiêu Nhân cau mày, uể oải nói: "Ta thua rồi."
Ôn Sơ Thủy bỏ quân cờ lại: "Có muốn học chiêu thức mới không?"
Tô Tiêu Nhân lại ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: "Chiêu mới?"
Ôn Sơ Thủy vân vê quân cờ: "Cạm bẫy của ta, chỉ sợ là đến Hoàng huynh của người cũng không tránh khỏi."
"Đến lúc đó, nếu như hắn ta hỏi đến..." Hắn cười nhẹ, "Tiểu Thiên Tuế cứ nói là do thần tay nắm tay chỉ cho người."
Tô Tiêu Nhân không hiểu chuyện gì, nhưng cũng thật thà ghi nhớ lại.
Hắn cầm một nắm cờ trắng đen lẫn lộn lên, sau đó đặt từng quân cờ xuống, bày ra trận hình: "Giống như vậy..."
15 phút sau: "Đã nhớ chưa? Thử làm lại ta xem nào."
Tô Tiêu Nhân cầm một quân cờ lên, vẻ mặt hoang mang, dường như đã nhớ, lại dường như đã quên.
Ôn Sơ Thủy trầm mặc một hồi, chỉ đành dạy lại từ đầu cho nàng.
Đột nhiên, "cạch" một tiếng, quân cờ trong tay rơi xuống dưới đất, ngẩng đầu nhìn, vị tiểu cô nương trước mặt đã khép mắt mơ màng ngủ.
Thấy Ôn Sơ Thủy nhìn mình chằm chằm, nàng day day mắt, giọng nói mềm mại: "Ôn Tướng quân, ta buồn ngủ rồi."
Lúc này chính là thời gian Tiểu Thiên Tuế ngủ trưa.
Hướng Vân tiến đến đỡ nàng, để nàng dựa vào người mình, một đại cung nữ trước giờ luôn điềm tĩnh cũng lộ ra vài phần luống cuống.
Có lẽ nàng ăn quá no, lại thêm thời tiết ấm áp, cho nên dễ dàng cảm thấy buồn ngủ.
Tô Tiêu Nhân tìm thấy một nơi có thể dựa vào, cả người mềm nhũn dựa vào Hướng Vân, đôi mắt khép chặt, hàng lông mi cong khẽ lay động.
Ôn Sơ Thủy lấy lại tinh thần, bảo người hầu trong phủ đi thu dọn một căn phòng trống cho nàng.
Mấy người nhận lệnh rời đi, trong phút chốc chỉ còn lại ba người bọn họ ở chỗ cũ.
Hướng Vân khẽ gọi: "Tiểu Thiên Tuế, Tiểu Thiên Tuế, đi vào giường rồi ngủ."
Nếu nàng không tỉnh, vậy thì nàng ta đành phải cõng nàng vào giường.
Tô Tiêu Nhân quả thực đã rất buồn ngủ, nhưng cuối cùng cũng vẫn tỉnh lại, tay chân mềm nhũn muốn đứng lên.
Ôn Sơ Thủy bước đến, ôm ngang người nàng lên.
Hướng Vân kinh hãi, vội vàng ngăn lại: "Ôn Tướng quân, cứ để nô tỳ làm!"
"Cũng không có người ngoài!" Ôn Sơ Thủy lười biếng lên tiếng chặn nàng ta lại, người trong tay quả thật rất nhẹ, làm người ta phải hoài nghi thứ đang ôm trong tay không phải một người trưởng thành, làm hắn không nhịn được cúi đầu xuống nhìn.
Tô Tiêu Nhân nửa tỉnh nửa mê, nàng đưa mắt nhìn hắn một cái, nhận ra là người mình quen, lại nhắm mắt, tựa đầu vào ngực hắn tiếp tục ngủ.
Nhìn thấy tướng quân ôm nàng từ xa bước đến, Lưu quản sự vội vàng bảo những người khác rời đi, mình ông ở lại đợi.
Cũng may trong phủ có một căn phòng cho khách dùng thường xuyên quét dọn, giờ chỉ cần đổi nệm trên giường sang cái mới là được.
Lưu quản sự biết rõ chủ tử trong cung đều rất cao quý, sợ Hướng Vân để ý nên đặc biệt giải thích: "Bình thường căn phòng này cũng chỉ có nữ nhân ở, có lẽ không vấn đề gì."
Ôn Sơ Thủy bước vào phòng, đưa mắt nhìn bốn phía liền biết đây là phòng của ai, hắn không nói gì, chỉ đặt nàng lên giường.
Dáng ngủ của Tô Tiêu Nhân trước giờ đều rất ngoan ngoãn, cổ tay nhỏ nhắn của nàng lộ ra khỏi ống tay áo rộng rãi, đặt ngay ngắn trên lồng ngực đang phập phồng, đôi môi đỏ hơi hé.
Hướng Vân tiến lên đắp chăn cho nàng, tiện tay thả hai tấm màn che ở hai bên cạnh giường xuống, che đi người đang nằm ngủ bên trong, ngăn cách tầm nhìn của nam nhân, lạnh lùng nói: "Xin mời tướng quân trở về."
Ôn Sơ Thủy thu hồi ánh mắt, quay người bước ra ngoài, liếc mắt nhìn về phía bàn trang điểm tinh xảo trước cửa sổ.
Chiếc gương đồng được lau chùi sạch sẽ, bên trên mặt bàn còn đặt mấy chiếc hộp, tất cả đều đang mở làm lộ ra đồ trang sức bằng vàng, bạc chất đống bên trong.
Hắn ngây người: 'Đây là đồ của Như Ca?"
Lưu quản sự trả lời: "Vâng, lần trước Như Ca cô nương đến đây, đồ đều để lại, vốn dĩ nô tài định sai người mang trả, nhưng cô ấy nói hai ngày này sẽ tự mình đến lấy."
Lúc này, Ôn Sơ Thủy mới nhớ ra điều gì đó: "Có chuyện như vậy sao, nếu như nàng ấy đến đây mà hỏi ngươi chìa khóa nhà kho, thì ngươi cứ đưa cho nàng, nàng ấy lấy gì cũng không cần báo cáo với ta, ngươi cứ ghi chép lại là được."
Lưu quản sự biết rõ chủ tử không phải là người để ý đến tiền tài vật chất, vàng bạc châu báu chất đống trong kho đều đã bám bụi, nếu không có Như Ca cô nương thì không biết lúc nào chúng mới nhìn thấy ánh mặt trời.
Phía sau màn cửa, Hướng Vân nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người ở gian ngoài, không nhịn được đưa mắt nhìn kỹ lưỡng căn phòng.
Như Ca?
Là muội muội của Tống Lâm, vị chiến hữu đã chết trên chiến trường của Ôn Tướng quân, Tống Như Ca?
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
