ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Ban lan đại xà.

Trần Minh tạm thời cũng không có biện pháp nào, hắn cũng chỉ có thể vừa chạy vừa suy nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh bây giờ.

Chỉ là đang chạy, chợt Trần Minh cảm giác thấy có điều gì khác thường, nên hắn ngoảnh đầu lại đằng sau nhìn, rồi chợt hắn khựng người lại.

Trần Minh sững sờ nhìn đám Hắc lân xà đã dừng lại không tiếp tục đuổi theo hắn nữa, mà sắp xếp thành một hàng đứng ở phía xa, như là có một ranh giới vô hình khiến chúng không thể tiến thêm một bước.

Trần Minh bỗng da đầu run lên, hắn cảm thấy có lẽ mình đã chạy nhầm vào địa phương nào đó, mà ngay cả đàn Hắc lân xà cũng không dám bước vào nửa bước.

Điều này khiến hắn rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, đằng trước có nguy hiểm chưa biết, đằng sau có Hắc lân xà chặn đường.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Trần Minh vẫn quyết định, tiếp tục tiến lên phía trước. Dù sao cũng là nguy hiểm chưa biết, có lẽ chỉ cần cẩn thận một chút, không làm ra động tĩnh gì thì cũng sẽ không có nguy hiểm nào xảy ra.

Xung quanh khu vực này khá là thông thoáng, chỉ có cách đó không xa là một ngọn núi nhỏ.

Trần Minh cảm thấy, khả năng cao là nguy hiểm sẽ đến từ cái ngọn núi đó. Thế nên Trần Minh dự định sẽ di chuyển vòng qua chân ngọn núi đó, rồi từ hướng bên kia rời đi.

Mặc dù như thế, nhưng Trần Minh cũng không dám chạy nhanh qua, mà chỉ nhẹ nhàng di chuyển. Vừa đi, hắn còn phải hết sức cẩn trọng thăm dò xung quanh, đề phòng lỡ như nguy hiểm ập tới, hắn còn có thể kịp thời phản ứng.

Đột nhiên, Trần Minh nhìn thấy ở chân núi phía trước có một cửa hang lớn. Cho dù không cần ai nói, thì hắn cũng đoán được nguy hiểm ở nơi này, chắc chắn là đến từ trong cái cửa hang đó không thể nghi ngờ.

Theo lý thì Trần Minh sẽ phải né tránh cửa hang đó càng xa càng tốt. Nhưng Trần Minh không chỉ có phát hiện ra cái cửa hang đó, mà hắn còn thấy được bên cạnh cửa hang, mọc ra ba cây cỏ nhỏ xanh tươi ướt át.

Trần Minh cảm thấy ba gốc cỏ nhỏ ấy rất có thể là ba gốc Thiên linh thảo. Bởi vì, chúng nhìn rất giống với hình ảnh miêu tả Thiên linh thảo ở trong cuốn sổ tay.

Lấy cuốn sổ tay ra xem lại một lần, Trần Minh khẳng định thực sự chính là Thiên linh thảo, không thể sai được.

Trong cuốn sổ tay này còn nói, Thiên linh thảo thường sinh trưởng ở nơi có năng lượng nồng đậm, nhưng cũng không nhất thiết phải là linh khí, khí độc cũng có thể. Nơi chúng sinh trưởng thường bị yêu thú chiếm giữ.

Thiên linh thảo bên trong chứa đựng tinh thuần linh khí, chính là vật liệu luyện chế nhiều loại đan dược, không chỉ thế, nó cũng có thể dùng để trực tiếp luyện hóa, giúp tăng cao tu vi, bởi vậy trên thị trường, nhu cầu đối với Thiên linh thảo rất cao.

Trần Minh đối với ba gốc cỏ nhỏ phía trước rất là động tâm, nhưng là cái hang bên cạnh chúng lại khiến Trần Minh do dự.

Chỉ là cuối cùng Trần Minh gạt đi tất cả do dự, hắn thầm nhủ: " Cầu phú quý bên trong nguy hiểm, nếu như sợ hãi, cũng không cần bước lên con đường tu tiên này."

Mặc dù như thế, nhưng Trần Minh vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, nếu như có thể không đánh động tới con yêu thú trong hang, mà vẫn lấy được đi mấy cây Thiên linh thảo kia, thì không phải là càng tốt sao?

Trần Minh rón ra rón rén lại gần bên cạnh cửa hang. Hắn núp ở một bên cửa hang, nhẹ nhàng thò tay ra muốn hái đi mấy gốc Thiên linh thảo.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng rít chói tai từ trong hang phát ra, Trần Minh biết, mình đã bị phát hiện.

Thế là Trần Minh quyết định nhanh chóng thu thập ba gốc thiên linh thảo, sau đó tức tốc bỏ chạy.

Trần Minh vừa chạy, vừa ngoảnh đầu nhìn lại, hắn thấy được một cái đầu to lớn thò ra khỏi cửa hang.

Cuối cùng Trần Minh cũng biết được nguyên nhân khiến đàn hắc lân xà sợ hãi không dám đi vào khu vực này.

Cái đầu to lớn phủ đầy vảy nhiều màu sắc vừa xuất hiện, chính là đầu của loài yêu thú có tên là Ban lan đại xà.

Ban lan đại xà là một loài xà yêu với thân hình to lớn, chúng không có độc nhưng lại rất ưa thích ăn rắn độc, chúng chính là khắc tinh của những loại rắn độc như là Hắc lân xà. Bảo sao Hắc lân xà đối với nơi này lại e ngại như vậy.

Nói như vậy không có nghĩa là chỉ đám rắn độc như Hắc lân xà mới e ngại loại đại xà này. Trần Minh ngước nhìn thân hình to lớn với hàm răng tua tủa răng nhọn của Ban lan đại xà, hắn cảm thấy mình cũng rất e ngại con xà yêu này.

Còn về phần đầu Ban lan đại xà thì bây giờ trong mắt đều là vẻ hung tợn, nhìn chăm chú vào Trần Minh. Nó rất tức giận vì có đầu giun dế không chỉ dám xâm nhập nơi ở của nó, mà còn dám trộm đi linh dược nó canh giữ. Nó đang chờ một thời gian nữa, tu luyện đến bình cảnh, thì trực tiếp nuốt vào ba gốc linh dược này để đột phá đâu.

Chợt Ban lan đại xà phóng ra, nhanh chóng đuổi theo kẻ đã trộm đồ của nó.

Mặc dù loại yêu thú Ban lan đại xà này thân hình có vẻ to lớn, nhưng tốc độ của nó cũng không hề chậm chạp. Chưa kể Trần Minh cảm giác khí tức của đầu Ban lan đại xà phía sau rất mạnh, chắc chắn nó là một đầu yêu thú nhất giai hậu kỳ.

Trần Minh cảm thấy mình lại chọc phải một kẻ địch khó chơi. Đầu yêu thú này còn khó đối phó hơn cả bầy Hắc lân xà, và chỉ sợ hắn cũng rất khó để nó bỏ qua cho mình.

Vậy nên, Trần Minh cũng chỉ có thể cắm đầu theo đường cũ chạy quay lại.

Vì sao không chuyển sang hướng khác chạy?

Đơn giản là vì đám Hắc lân xà kia đuổi hắn chạy tới đây, nên mới khiến hắn trêu chọc phải con yêu thú này. Ha ha, vậy nên bọn chúng cũng phải chịu tội cùng với hắn.

Biết đâu được đầu Ban lan đại xà thấy có nhiều đồ ăn yêu thích như vậy, lại quay ra truy đuổi bầy Hắc lân xà, mà bỏ qua cho hắn đây.

Chỉ là, khi Trần Minh chạy lại vị trí cũ, thì thấy được đàn Hắc lân xà đã sớm bắt đầu bỏ chạy, có lẽ là chúng cũng phát hiện khí tức của đầu Ban lan đại xà đang tới gần.

Thế là, trước đó còn truy đuổi nhau bán sống bán chết, bây giờ lại phải cùng nhau bỏ chạy.

Trần Minh nhanh chóng đuổi kịp đàn Hắc lân xà, trong khi đầu Ban lan đại xà vẫn gắt gao đuổi ở phía sau.

Đàn Hắc lân xà cũng không thèm để ý tên nhân loại trước đó bị bọn nó truy đuổi, bây giờ lại đang chạy ngay bên cạnh mình. Chúng cũng không có tâm trạng làm gì Trần Minh, bởi chỉ cần chậm lại một chút, rất có thể thì sẽ bị đầu đại xà phía sau nuốt.

Nhưng không giống lũ rắn, Trần Minh còn có một đôi tay để sử dụng, và cho dù có dùng tay hoạt động, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến tốc độ của hắn.

Trần Minh suy nghĩ, không phải Ban lan đại xà rất ưa thích ăn độc xà hay sao? Nếu như mình vứt cho nó đồ ăn ngon, liệu nó có bỏ thời gian ra để đớp lấy con mồi hay không? Và nếu như nó ăn no rồi, không biết nó liệu có vì vậy mà buông tha cho hắn hay không?

Có lẽ cho dù không buông tha cho hắn thì ăn no cũng sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ của nó chứ. Chỉ sợ lúc đó nó cũng không còn đuổi kịp được hắn.

Thế là Trần Minh quay sang đám Hắc lân xà bò bên cạnh mình nói.

" Thật là xin lỗi anh em, chúng ta cứ chạy như vậy, thì sớm muộn gì cũng sẽ đều bị con đại xà đằng sau nuốt. Vẫn là các ngươi chịu thiệt thòi một chút, làm ra một ít hi sinh, để cho mọi người có thể an toàn chạy thoát!!!!!"

Trần Minh cũng không thấy những yêu xà này có chút gì phản ứng thì lại tiếp tục nói.

"Không nói gì tức là đồng ý, chờ sau đó có thành ma cũng không thể trách ta được. Nhân quả này cùng lắm là chúng ta đồng cam cộng khổ, sau đó tìm đến nhờ vả thì được, không thể tìm thù tìm oán đâu đấy."

Nói xong, Trần Minh lập tức túm một đầu Hắc lân xà bò bên cạnh mình, ném về phía đầu Ban lan đại xà đuổi ở phía sau.

Ban lan đại xà thấy có một đầu Hắc lân xà bay thẳng tới phía mình, thì lập tức theo bản năng há miệng đớp lấy.

Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng dù sao vẫn bị hãm lại một xíu. Đối với tốc độ của bọn hắn bây giờ, chỉ một xíu chậm trễ như vậy cũng đã là rất tốt.

Thấy có hiệu quả, Trần Minh đương nhiên sẽ không dừng lại, hắn lại tiếp tục túm một đầu Hắc lân xà khác rồi ném đi.

Ban lan đại xà cũng rất phối hợp, thức ăn đưa đến tận miệng, nó làm sao có thể từ chối.

Đám Hắc lân xà không hề nhận ra, việc bọn chúng mặc kệ cho tên nhân loại chạy bên cạnh mình, đã khiến số lượng của bọn chúng không ngừng giảm bớt.

Mà Trần Minh thấy đầu Ban lan đại xà đớp ăn ngày càng nhiệt tình, thế là hắn nếm thử ném lệch ra một chút, để thử xem đầu đại xà này sẽ làm thế nào.

Kết quả đúng như mong đợi của Trần Minh, cho dù hắn có ném lệch ra như vậy, con đại xà cũng theo thói quen mà không chịu buông tha cho miếng mồi, điều đó khiến cho con đại xà tự nhiên bị trì hoãn càng nhiều thời gian.

Thế là, chỉ sau vài lần ném lệch ra như vậy, khoảng cách giữa Ban lan đại xà và Trần Minh bị kéo ra tương đối xa.

Trần Minh cảm thấy đây là cơ hội tốt, lập tức tăng tốc vọt lên. Với ưu thế tốc độ, Trần Minh rất nhanh có thể vượt lên trên bầy Hắc lân xà.

Chỉ là, đầu Ban lan xà không còn được Trần Minh ném ăn thì tốc độ bắt đầu nhanh hơn, có lẽ không bao lâu thì nó liền có thể đuổi kịp đàn Hắc lân xà.

Trần Minh nhìn thấy thế thì cảm giác không ổn, dù sao hắn và đàn Hắc lân xà trước đó đã đuổi nhau không ít thời gian, đã thế tu vi lại thua kém đầu này Ban lan đại xà. Hắn chỉ sợ mình không kiên trì nổi với nó, dù sao còn chưa có thấy đường ra ở nơi nào.

Thế là Trần Minh lại chủ động chạy chậm lại, để có thể xát cánh cùng với đám huynh đệ nãy giờ vẫn đồng cam cộng khổ với mình.

Đám huynh đệ cũng không hề chê bai mà đuổi hắn đi, dù sao bọn chúng còn đang bị bản năng sợ hãi chi phối, chỉ biết một đường chạy chối chết.

Và thế là, đương nhiên lại có một số người anh em phải làm ra một ít hy sinh. Đây cũng là sự hy sinh cần thiết để càng nhiều những anh em khác được sống sót.

Đầu Ban lan đại xà thấy lại có đồ ăn bay tới thì lại tiếp tục đớp lấy, dù sao con mồi vẫn ở trước mắt, cũng chưa có chạy thoát mà.

Một đường bỏ chạy, Trần Minh cũng không rõ có bao nhiêu người anh em Hắc lân xà đã hy sinh vì nghĩa, có lẽ là vài trăm, nhưng cũng có thể là đã hơn nghìn. Dù sao thì hắn chỉ biết được, đầu Ban lan đại xà phía sau cái bụng cũng đã phình căng ra.

Mặc dù như vậy, nhưng số lượng Hắc lân xà cũng không giảm bớt bao nhiêu, vẫn như là một dòng lũ vậy. Nói thật nếu hắn là đám Hắc lân xà này, hoặc là hắn có thể điều khiển bọn chúng, thì hắn nhất định sẽ quay lại chiến đấu với con đại xà phía sau. Cho ăn cũng cho ăn bể bụng được, chẳng lẽ lại còn không thể quần chết nó.

Chỉ tiếc đó cũng chỉ là nếu như, đã không thể nếu như, vậy thì cũng chỉ có thể tiếp tục chạy. Được cái đúng là đầu đại xà ăn no, thì cũng đã làm ảnh hưởng tới tốc độ chạy của nó. Trần Minh cảm thấy tốc độ của nó ngày càng chậm... ừm... tốc độ của hắn và bầy Hắc lân xà cũng vậy.

Chỉ là, Trần Minh cảm thấy hứng thú của nó đối với thức ăn cũng dần giảm bớt. Vốn dĩ hắn còn cố tình ném Hắc lân xà lệch ra một chút, nhưng bây giờ hắn còn phải nhắm chuẩn vào trước mặt nó để ném, như vậy nó mới mở miệng ra đớp.

May mắn đầu đại xà này còn rất tham ăn, bằng không hắn cũng chỉ có đường tăng tốc bỏ chạy mà thôi.

Cứ như thế, đầu Ban lan đại xà này ăn càng ngày càng no, đây có lẽ là lần ăn uống thoải mái nhất từ khi nó sinh ra tới giờ.

Cơn tức giận của nó cũng đã sớm biến mất từ bao giờ, thậm chí bây giờ nó còn chẳng nhớ được là vì sao mình lại đuổi theo đám này nữa, chắc có lẽ là vì đuổi theo thức ăn đi.

Nó đang phân vân, không biết là có nên tiếp tục đuổi theo nữa hay không, dù sao cũng đã ăn rất no rồi. Chỉ là đồ ăn cứ bay tới trước mặt khiến nó không nỡ từ bỏ.

Chờ tới khi trở lại tuyến đường ban đầu, Trần Minh phân vân không biết nên đi đường nào, bởi vì Hắc lân xà muốn theo đường cũ chạy về phía Hắc lân hạp cốc. Hắn nên tiếp tục chạy theo chúng, còn là chạy ra khỏi khu vực Hắc vụ đầm lầy này.

Cuối cùng Trần Minh vẫn là quyết định, chia tay đám anh em đồng cam cộng khổ này, nếu cứ tiếp tục chạy theo các anh em, không biết sau khi chạy thoát thì những người anh em này sẽ chiêu đãi hắn thứ gì nữa.

Thế là Trần Minh tăng tốc vượt lên, sau đó rẽ về hướng ra khỏi Hắc vụ đầm lầy.

Ban lan đại xà theo quán tính vẫn tiếp tục đuổi theo bầy Hắc lân xà. Nhưng do thấy được có một con mồi chạy lệch ra, nó như chợt nhớ ra điều gì.

Tên không biết sống chết kia, không phải là kẻ đã lấy trộm linh dược của nó sao?

Thế là nó lập tức chuyển hướng, đuổi theo phương hướng Trần Minh bỏ chạy.

Đám Hắc lân xà thấy Ban lan đại xà bỏ đi, thì một mạch chạy thẳng về hang ổ, cũng không dám dừng lại giữa đường.

Về phần Trần Minh, sau khi tách ra lại không thấy Ban lan đại xà đuổi theo mình, thì rất là vui mừng. Hắn lập tức ngừng lại để thở dốc, dù sao không ngừng chạy lâu như vậy.

Trần Minh suy nghĩ, chẳng lẽ đầu đại xà đó không phát hiện ta đã rời đi, hay vẫn là nó thích đuổi theo đám Hắc lân xà hơn. Thế nào cũng đều được hết, miễn là không còn đuổi theo ta là vui rồi.

Trần Minh đang định vui vẻ cười to một cái. Chỉ là hắn còn chưa kịp cười, liền thấy đầu Ban lan đại xà đang hướng bên này đuổi tới.

Thế là Trần Minh cũng chỉ có thể tiếp tục chạy, may mắn Tiêu dao bộ còn rất cho lực, bằng không hắn cũng sớm không còn sức để chạy tiếp.

Vừa rồi, được nghỉ lấy hơi một chút, khiến cho bây giờ tốc độ của Trần Minh bây giờ nhanh hơn. Trong khi đó, Ban lan đại xà đang rất no, nên tốc độ ngày một giảm.

Chỉ một thoáng, đầu Ban lan đại xà lại không còn thấy được hình bóng của Trần Minh đâu nữa.

Vốn dĩ, vì ăn no mà con đại xà này đã không còn mấy thiết tha với việc truy đuổi này, bây giờ lại phát hiện Trần Minh chạy quá nhanh khiến nó càng chán nản.

Đuổi theo một hồi vẫn không thấy được bóng dáng của Trần Minh, cuối cùng đầu Ban lan đại xà này quyết định từ bỏ. Sau khi dừng lại, nó từ từ bò quay trở lại chỗ ở của mình, nãy giờ đã ăn rất no mà vẫn phải truy đuổi khiến nó cảm giác thấy khó chịu. Thực ra bò như vậy nó cũng không thấy bao nhiêu dễ chịu, nếu như không phải còn có cố kỵ, có lẽ nó đã tìm một chỗ trực tiếp ở nơi này nghỉ ngơi rồi.

Về phần Trần Minh, hắn vẫn hết tốc lực bỏ chạy. Rút kinh nghiệm vừa rồi, cho dù đã không còn nhìn thấy đầu Ban lan đại xà đuổi phía sau, hắn cũng không hề dừng lại.

Trần Minh cứ như vậy chạy thẳng một mạch ra khỏi Hắc vụ đầm lầy. Không giống với trước đó bị Hắc lân xà đuổi theo, Trần Minh còn gặp được tu sĩ dọc đường. Có lẽ là vì lúc đó những tu sĩ ở vòng ngoài này đã sợ chạy hết rồi, nên bây giờ hắn chạy tới tận bên ngoài này cũng không gặp được một ai.

Trần Minh cảm thấy đầu Ban lan đại xà kia có lẽ đã từ bỏ rồi, dù sao cũng đã ra tới bên ngoài Hắc vụ đầm lầy, hắn không tin nó còn đuổi theo ra tới tận đây.

Nhưng rồi Trần Minh quyết định tiếp tục chạy đi, vì cho dù con đại xà có không tiếp tục đuổi theo đi chăng nữa, thì đây cũng không phải là nơi thích hợp để nghỉ ngơi.

Nơi này thường xuyên có người qua lại, nếu nghỉ ngơi ở đây, gặp được người khác rất có thể hắn sẽ lại gặp phiền toái.

Thế là Trần Minh nhanh chóng rời khỏi khu vực này, hắn cũng không dọc theo tuyến đường trở về Thanh Vân phường thị di chuyển. Để an toàn, Trần Minh lựa chọn di chuyển ra xa khỏi tuyến đường đó.

Chờ đã cảm giác đủ xa, Trần Minh nhanh chóng kiếm một nơi hắn cảm thấy an toàn một chút, rồi lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ngày hôm nay, hắn đã quá mệt mỏi rồi, đầu tiên là bị Hắc lân xà truy đuổi, sau đó lại đến Ban lan đại xà.

Trần Minh cảm thấy, chuyến đi này có lẽ như thế là đã quá đủ, dù sao hắn đã có thu hoạch tương đối khá. Hắn định nghỉ ngơi xong thì lên đường trở về Thanh Vân phường thị. Chờ tiêu hóa hết thu hoạch lần này, thì lại quay lại mạo hiểm cũng không muộn.

...

Cách chương.

0

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.