ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 59
Đột phá

Cơ Thiên Vân nghe thế, hắn mừng rỡ, mặt cười ha hả, chắp tay: “Đa tạ sư tôn.” Sau đó hắn lập tức ngồi xuống, điều chỉnh lại tinh, khí, thần để chuẩn bị đột phá.

Còn sư tôn hắn - Trường Minh, thì hắn lười nhác đứng phía sau Cơ Thiên Vân, đôi mắt khép hờ.

Cơ Thiên Vân đã đạt đủ điều kiện từ trước, hơn nữa đây chỉ là đột phá cảnh giới nhỏ, bởi vậy quá trình này cũng không kéo dài lâu.

Từng tia bản nguyên mà hắn đã chuyển hóa từ Không Gian Linh Thạch ào ra, trải rộng bốn phía. Không gian giới hạn ban đầu bắt đầu mở rộng ra.

Linh khí trong Minh Giới cũng vì đó mà bị loãng theo, nhưng không vì đó mà nó trở nên cằn cỗi, mà dường như cả thiên địa đang hân hoan vì điều này.

7 mét!

Bán kính Minh Giới lúc này đạt tới 7 mét!

Bán kính chỉ tăng 2 mét, đừng tưởng rằng không nhiều, nếu so về diện tích, Minh Giới bây giờ đã lớn gần gấp đôi so với trước!

Cơ Thiên Vân đã chạm tới Luyện Khí tầng 2.

Khí tức hắn tăng lên một đoạn, trong lúc này, hắn cảm giác lực lượng hắn đang nắm giữ đã vượt xa toàn bộ người Lam Tinh.

Cơ Thiên Vân nắm 2 tay lại, một lần nữa cảm thụ trạng thái tuyệt diệu này, hắn âm thầm xác nhận lại một lần nữa, quả thế: Tốc độ, lực lượng hay bất cứ thứ gì, chỉ sợ hắn đã vượt qua cái giới hạn của nhân loại ở thế giới cũ, dù là bất kỳ trạng thái nào.

Không chỉ dừng lại xem xét biến hóa thân thể, hắn không quên nhìn lại các biến hóa khác.

Minh Dương thì vẫn thế, tạm thời hắn cũng nhìn không ra, nên là hắn nhìn vào Minh Giới - nhân vật chính của biến hóa lần này.

Sau khi trải qua hơn 13 ngàn năm cộng với việc vừa đột phá, Minh Giới đã bắt đầu xuất hiện địa hình ban đầu, nhưng cũng chưa rõ ràng.

Cơ Thiên Vân lắc đầu, theo hắn dự đoán, chỉ sợ phải tốn hơn chục vạn năm nữa, Minh Giới mới bắt đầu các địa hình như đồi núi, biển cả, hay vực sâu.

Có lẽ, hắn phải tìm thời điểm nào đó hỏi thăm Tư Mộ tiên sinh, hoặc là dùng thủ đoạn đặc biệt trực tiếp dời từ bên ngoài vào.

Ngoài ra, Minh Giới lúc này linh khí cũng hơi cằn cỗi, vì hắn vừa vận chuyển lượng lớn linh khí ra ngoài cùng với lượng lớn không gian vừa sinh ra. Nhưng điều này không là vấn đề, chỉ cần hắn liên tục hấp thu linh khí thì vấn đề này chẳng mấy chốc sẽ được giải quyết, thậm chí là tốt hơn lúc trước!

Không xem Minh Giới nữa, hắn nhìn sang đồng bạn của mình đang nằm ngủ một góc, ánh mắt có chút nghi hoặc, lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ động tĩnh ban nãy chỉ là do ta tưởng tượng sao?”

“Đây là phương thức tấn cấp đặc biệt của linh thú, chúng chủ tu huyết mạch, khác hoàn toàn với nhân loại chúng ta.” Trường Minh nhìn ra nghi hoặc của hắn, một bên giải thích.

“Nếu đánh nhau mà đột phá thì như vậy chẳng phải là nộp mạng sao?”

Trường Minh lắc đầu, lần nữa giải thích: “Nếu linh thú cảm nhận được nguy hiểm thì có thể tạm dừng lại quá trình thuế biến này.”

“Nhưng nếu quá trình này đang thuế biến mà bị cắt ngang, nhẹ thì bị phản phệ dẫn tới trọng thương, nặng thì đánh mất tiên đồ.” Trường Minh nói tiếp.

Cơ Thiên Vân nghe vậy có chút an tâm gật đầu, nếu là kẻ địch mà gặp trường hợp như vậy thì quá tốt rồi, còn nếu là đồng đội… thì đây rõ ràng là hố ah.

Biết rõ điều này, hắn cũng không quấy rầy Vô Minh nữa, Trường Minh thì tất nhiên là lão sẽ rời đi, để lại không gian cho Cơ Thiên Vân nghỉ ngơi. Nhưng trước khi đi, lão nói:

“Từ giờ ngươi có thể học tập dần tri thức của Linh Thực Sư, nhưng cũng đừng bỏ bê tu luyện, xem việc học tập là phụ được rồi, tài liệu tương quan ngươi cứ đến Tàng Thư Các quan sát, không hiểu thì tìm ta.”

Nói rồi, Trường Minh vứt cho Cơ Thiên Vân một cái ngọc giản, rồi bước đi.

Cơ Thiên Vân chụp lấy ngọc giản, dùng thần thức thăm dò, ngọc giản này là: Linh Vũ Thuật.

Hắn cực kỳ phấn khích muốn học ngay, nhưng cũng mệt rồi, luyện khí kỳ tầng 2 chỉ cho hắn bấy nhiêu tinh lực, hắn cũng không muốn là kẻ tu tiên đầu tiên chết vì đột quỵ.

Cơ Thiên Vân nằm lên giường, cơn mệt mỏi ập đến, hơi thở của hắn dần chậm lại, hòa cùng đêm tối tỉnh lặng.

Chẳng mấy chốc đã nghe được thanh âm khò khè của hắn.

…...

Sáng hôm sau.

Mặt trời đã đứng trên đỉnh, nhiệt độ cùng ánh sáng đánh thức Cơ Thiên Vân. Hắn tỉnh dậy, vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, đầu óc chưa minh mẫn thì đã nghe tiếng lục đục vang lên, kèm theo đó là một tiếng sủa.

“Gâu!”

Cơ Thiên Vân nghe tiếng kêu quen thuộc, lập tức tỉnh táo 100%, hắn nhìn về phía âm thanh vừa vọng tới.

Vừa nhìn, hắn lập tức giật mình, Vô Minh lúc này vẻ ngoài không có gì thay đổi, hầu như cũng không có cái gì khác với giống chó cỏ ở quê hương hắn - trừ cặp mắt của nó.

Cơ Thiên Vân nhìn chằm chằm vào cặp mắt nó, nhưng cũng không lấy được bất cứ thông tin gì, còn Vô Minh thì không quan tâm, thấy hắn đã tỉnh, nó lắc lắc cái đuôi, đi về phía hắn với ánh mắt chờ mong.

“Gâu, gâu!”

Dù sao nó cũng không biết, nên mặc kệ, ăn trước tính sau.

Cơ Thiên Vân cùng Vô Minh có bản mệnh khế ước, nên hắn lập tức hiểu vấn đề, hắn ngồi dậy, tay sờ túi trữ vật, lấy 2 viên Tích Cốc Đan ném nhẹ vào Vô Minh.

Vô Minh há mồm, lập tức nuốt 2 viên đan dược cực kỳ nhẹ nhàng. Nhưng vẫn chưa thỏa mãn, nó lè lưỡi, tiếp tục nhìn chằm chằm Cơ Thiên Vân.

Ánh nhìn của nó làm hắn nổi da gà, lấy lọ đan dược ra, cẩn thận cầm từng viên cho nó ăn.

1 viên…2 viên… 3 viên… 5 viên!

Hốc thêm 5 viên nữa mới thỏa mãn nó được một chút, sau khi ăn xong nó an tĩnh nằm xuống đất.

Cơ Thiên Vân khá kinh ngạc dưới sức ăn của nó, đây là lượng thức ăn cho 7 ngày, mặc dù linh khí trong đó không nhiều nhưng không phải ai - luyện khí kỳ - cũng tiêu hóa được.

Nhưng cũng không để ý nhiều, bởi vì chỉ là Tích Cốc Đan thôi, hắn nuôi được. Thậm chí, hắn còn mong nó ăn nhiều một chút, sớm ngày thể hiện được tiềm năng - dù hắn biết là dục tốc bất đạt.

Không quan tâm tới nó nữa, hắn bước ra ngoài sân, ngồi dưới gốc cây, tay cầm ngọc giản mà sư tôn hắn vừa mới đưa.

Hơn nữa tiếng sau, hắn đứng dậy, miệng lầm bầm: “Linh Vũ Thuật.”

Chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện một áng mây đứng trên đầu hắn một xíu, nó bắt đầu nhỏ nước xuống, nhưng không đều, hạt to hạt nhỏ, nhưng cũng chỉ kéo dài không tới 5 giây.

Nghĩa là, hắn thất bại rồi.

Cơ Thiên Vân nhíu mày, hắn vẫn chưa nghĩ tới tại sao mình thất bại. Nhưng hắn tạm thời cũng không quan tâm, vì hôm nay hắn đã tốn đủ thời gian rồi - hắn nghĩ thế.

Dù sao hắn mới chân ướt chân ráo bước vào tu tiên, còn nhiều điều phải học, không gấp được. Bất cứ thứ gì mới đều cần kiên trì, người ta nói thế. Nhưng mà hắn cũng tin như vậy, chỉ cần mỗi ngày một chút là hắn sẽ thành thạo được.

Hơn nữa, mới lần đầu mà hắn đã thi triển được, dù là chỉ mới có “hình”, mặc dù hình vẫn chưa hoàn chỉnh lắm, nhưng đó vẫn là thành công nhỏ rồi. Ngoài mặt vậy thôi chứ trong lòng Cơ Thiên Vân đang lâng lâng tự hào đây.

Nhưng như vậy cho ngày hôm nay là đủ rồi, hắn vẫn còn nhớ lời Trường Minh dặn: bất cứ thứ gì vẫn phải lấy tu vi làm căn cơ.

Nếu làm ngược lại thì không khác gì lấy ngọn bỏ gốc. Thế nên hắn mới dừng lại, tránh cho chậm trễ tu luyện.

Thế là Cơ Thiên Vân lại bước vào chuỗi ngày dài đằng đẵng.

Hắn cứ một tay cầm viên linh thạch, tay còn lại cầm 1 viên Cấp Linh Đan bỏ vào mồm, hấp thu rồi luyện hóa…

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.