Chương 6
Là người hay là ma?
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, tôi tuyệt đối không thể nào nhìn nhầm!"
Tôi không ngừng nói cho bản thân, đây tuyệt đối không thể nào, cái người tối hôm qua tới mua dao chính là nhân viên giao đồ ăn, làm sao lại có chuyện tối hai hôm trước đã chết rồi, nếu như vậy, tối hôm qua tôi nhìn thấy thì là cái gì?
Có lẽ nhìn thấy mặt tôi mịt mù nghi hoặc, trong đầu của tên cảnh sát lão luyện kia cũng mờ mịt theo.
"Thưa thầy, cái thằng nhóc con này diễn cũng rất giỏi, nếu không phải người chết đúng lại là người cùng một học viện với hắn thì nói không chừng thật cũng không bắt được hắn."
Âm thanh của tên cảnh sát trẻ bên cạnh tuy không to, nhưng lại bị tôi nghe thấy.
"Tôi bị oan, tôi tuyệt đối bị oan"
Nghe vậy, tôi chỉ có thể hét lên bị oan, bởi vì cái chuyện này thực sự không phải là tôi làm, nếu như tôi không kêu lên để đòi đạo lý, chỉ sợ tôi sẽ gặp phải cái họa lao tù.
Ngay tại lúc này, một tên cảnh sát viên tiến vào, sau đó tiến sát tới tai của cảnh sát lão luyện Dương Phong nói vài câu, sau khi nghe xong, sắc mặt của Dương Phong cũng đã bắt đầu biến đổi.
"Xác thực không sai?" Dương Phong hỏi.
Nghe vậy, vị cảnh đó gật gật đầu
"Có phải La Phi cũng đã nói cho mọi người rồi? Tối hôm qua tôi thực sự đang làm ca đêm, sáng nay 6 giờ ông ấy tới tiếp ca."
Tôi nhìn hướng Dương Phong, phát hiện ánh mắt của Dương Phong thay đổi, lẽ nào?
Bây giờ trong phòng thẩm vấn cũng chỉ còn thừa lại 3 người chúng tôi.
"Tiêu Ngũ, bây giờ tôi nhắc lại một lần nữa, nếu như cậu thành thực trả lời, chúng tôi sẽ xem xét giải quyết, nếu như cậu còn hồ đồ không khôn ngoan nói năng liên thiên thì kể cả con ông giời đến cũng không cứu nổi cậu, giết người đền mạng, cậu thân là sinh viên đại học cũng không phải không biết."
Đây, đây là đã nhận định tôi giết người rồi? Động cơ là gì?
"Tôi không có giết người, La Phi có thể bảo lãnh cho tôi."
Giọng của tôi vừa hạ, Dương Phong đã đập mạnh xuống bàn một cái.
"Vừa rồi người của chúng tôi cũng đã đi qua địa chỉ mà cậu nói cho chúng tôi, căn bản là không có cái cửa hàng tạp hóa phố mà cậu nói, cũng không có một người nào gọi là La Phi, đó là khu ngoại ô, cũng chẳng có bao nhiêu hộ dân, một cái tiệm tạp hóa phố có cần phải mở cửa làm ăn buổi tối không?"
Nghe thấy Dương Phong nghiêm giọng chất vấn, tôi tức khắc không lời nào để nói.
"Có thể đưa cho tôi điện thoại không? Để tôi gọi cho La Phi."
Ngay lúc tôi nói xong, Dương Phong đang muốn nói cái gì, ngay lúc này thì cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một tên cảnh sát viên bước vào, sau đó để cho Dương Phong ra ngoài một chút.
Rất nhanh, không tới 5 phút, Dương Phong quay trở lại, sau đó liền trực tiếp mở khóa còng số tám cho tôi.
"Thật xin lỗi, thực sự là lỗi của tôi, vừa rồi người của chúng tôi tìm sai địa điểm, bây giờ đã có người bảo lãnh cho cậu rồi, cậu có thể đi, vừa rồi thật là xin lỗi."
Nghe vậy tôi liền sững người, thái độ có cần phải chuyển biến nhanh như vậy không?
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi gọi điện cho La Phi, ông ấy chỉ đơn giản nói một câu không sao rồi, sau đó tôi liền đi về kí túc xá.
Tôi gọi điện thoại cho Dương Tuệ để cô ấy đi ra ngoài một chuyến.
Nhưng làm tôi không ngờ tới người bắt máy là một người đàn ông, mà lại còn nghe thấy tiếng nước chảy, nghe tới đây thì không cần phải đoán cũng biết bọn họ đang ở đâu.
Đã muốn chia tay vậy thì chia tay.
Về tới kí túc xá tôi mới nhớ ra tôi đã quên cầm chuông gió của Triệu Bác về rồi.
"Tiêu Ngũ, nghe nói cậu có liên quan tới một vụ mệnh án, rút cục là có chuyện gì?"
Nhìn thấy mấy người cùng phòng vây quanh tôi, tôi chỉ có thể giải thích đơn giản vài câu, cũng không có dừng lại ở vấn đề này, sau khi nghe tôi nói có người chứng minh tôi không phải là hung thủ thì bọn họ cũng không nói gì thêm.
"Đúng rồi, ngày mai trong khoa tổ chức hội hữu nghị, đều là các cùng trường, với lại có rất nhiều em gái, tất cả đều không được tới muộn đâu đấy."
Nghe thấy Vương Minh nói như vậy, tôi chỉ có thể cười khổ lên một tiếng, nhưng mà lúc này Lưu Thừa Vân đang ngồi ngay bên cạnh tôi.
"Chuyện của cậu chúng tôi đều đã biết rồi, thật thà là thiệt thòi, mấy anh trai công tử hào hoa trong trường để mắt tới Dương Tuệ cũng chỉ là nhìn trúng nhan sắc của cô ta, cậu cũng không cần quá tự trách và lưu luyến."
Lưu Thừa Vân nói xong, tôi cũng không nói thêm gì, thực ra chuyện giữa tôi và Dương Tuệ là chuyện nhỏ, bây giờ tôi nghĩ không ra là cái chuyện về anh giao đồ ăn kia.
Dương Phong nói tối mấy ngày trước anh ấy đã chết rồi, tuy là hôm nay Dương Phong nói tôi có liên quan tới mệnh án là không đúng, nhưng mà tôi có thể khẳng định Dương Phong nói anh chàng giao đồ ăn kia đã chết không phải là giả.
Nếu đã như vậy, vậy thì tối hôm qua tôi gặp được cái anh chàng giao đồ ăn kia rút cục là người hay là ma?như vậy, tối hôm qua tôi nhìn thấy thì là cái gì?
Có lẽ nhTôìn thấy mặt tôi mịt mù nghi hoặc, trong đầu của tên cảnh sát lão luyện kia cũng mờ mịt theo.
"Thưa thầy, cái thằng nhóc con này diễn cũng rất giỏi, nếu không phải người chết đúng lại là người cùng một học viện với hắn thì nói không chừng thật cũng không bắt được hắn."
Âm thanh của tên cảnh sát trẻ bên cạnh tuy không to, nhưng lại bị tôi nghe thấy.
"Tôi bị oan, tôi tuyệt đối bị oan"
Nghe vậy, tôi chỉ có thể hét lên bị oan, bởi vì cái chuyện này thực sự không phải là tôi làm, nếu như tôi không kêu lên để đòi đạo lý, chỉ sợ tôi sẽ gặp phải cái họa lao tù.
Ngay tại lúc này, một tên cảnh sát viên tiến vào, sau đó tiến sát tới tai của cảnh sát lão luyện Dương Phong nói vài câu, sau khi nghe xong, sắc mặt của Dương Phong cũng đã bắt đầu biến đổi.
"Xác thực không sai?" Dương Phong hỏi.
Nghe vậy, vị cảnh đó gật gật đầu
"Có phải La Phi cũng đã nói cho mọi người rồi? Tối hôm qua tôi thực sự đang làm ca đêm, sáng nay 6 giờ ông ấy tới tiếp ca."
Tôi nhìn hướng Dương Phong, phát hiện ánh mắt của Dương Phong thay đổi, lẽ nào?
Bây giờ trong phòng thẩm vấn cũng chỉ còn thừa lại 3 người chúng tôi.
"Tiêu Ngũ, bây giờ tôi nhắc lại một lần nữa, nếu như cậu thành thực trả lời, chúng tôi sẽ xem xét giải quyết, nếu như cậu còn hồ đồ không khôn ngoan nói năng liên thiên thì kể cả con ông giời đến cũng không cứu nổi cậu, giết người đền mạng, cậu thân là sinh viên đại học cũng không phải không biết."
Đây, đây là đã nhận định tôi giết người rồi? Động cơ là gì?
"Tôi không có giết người, La Phi có thể bảo lãnh cho tôi."
Giọng của tôi vừa hạ, Dương Phong đã đập mạnh xuống bàn một cái.
"Vừa rồi người của chúng tôi cũng đã đi qua địa chỉ mà cậu nói cho chúng tôi, căn bản là không có cái cửa hàng tạp hóa phố mà cậu nói, cũng không có một người nào gọi là La Phi, đó là khu ngoại ô, cũng chẳng có bao nhiêu hộ dân, một cái tiệm tạp hóa phố có cần phải mở cửa làm ăn buổi tối không?"
Nghe thấy Dương Phong nghiêm giọng chất vấn, tôi tức khắc không lời nào để nói.
"Có thể đưa cho tôi điện thoại không? Để tôi gọi cho La Phi."
Ngay lúc tôi nói xong, Dương Phong đang muốn nói cái gì, ngay lúc này thì cửa phòng thẩm vấn bị mở ra, một tên cảnh sát viên bước vào, sau đó để cho Dương Phong ra ngoài một chút.
Rất nhanh, không tới 5 phút, Dương Phong quay trở lại, sau đó liền trực tiếp mở khóa còng số tám cho tôi.
"Thật xin lỗi, thực sự là lỗi của tôi, vừa rồi người của chúng tôi tìm sai địa điểm, bây giờ đã có người bảo lãnh cho cậu rồi, cậu có thể đi, vừa rồi thật là xin lỗi."
Nghe vậy tôi liền sững người, thái độ có cần phải chuyển biến nhanh như vậy không?
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi gọi điện cho La Phi, ông ấy chỉ đơn giản nói một câu không sao rồi, sau đó tôi liền đi về kí túc xá.
Tôi gọi điện thoại cho Dương Tuệ để cô ấy đi ra ngoài một chuyến.
Nhưng làm tôi không ngờ tới người bắt máy là một người đàn ông, mà lại còn nghe thấy tiếng nước chảy, nghe tới đây thì không cần phải đoán cũng biết bọn họ đang ở đâu.
Đã muốn chia tay vậy thì chia tay.
Về tới kí túc xá tôi mới nhớ ra tôi đã quên cầm chuông gió của Triệu Bác về rồi.
"Tiêu Ngũ, nghe nói cậu có liên quan tới một vụ mệnh án, rút cục là có chuyện gì?"
Nhìn thấy mấy người cùng phòng vây quanh tôi, tôi chỉ có thể giải thích đơn giản vài câu, cũng không có dừng lại ở vấn đề này, sau khi nghe tôi nói có người chứng minh tôi không phải là hung thủ thì bọn họ cũng không nói gì thêm.
"Đúng rồi, ngày mai trong khoa tổ chức hội hữu nghị, đều là các cùng trường, với lại có rất nhiều em gái, tất cả đều không được tới muộn đâu đấy."
Nghe thấy Vương Minh nói như vậy, tôi chỉ có thể cười khổ lên một tiếng, nhưng mà lúc này Lưu Thừa Vân đang ngồi ngay bên cạnh tôi.
"Chuyện của cậu chúng tôi đều đã biết rồi, thật thà là thiệt thòi, mấy anh trai công tử hào hoa trong trường để mắt tới Dương Tuệ cũng chỉ là nhìn trúng nhan sắc của cô ta, cậu cũng không cần quá tự trách và lưu luyến."
Lưu Thừa Vân nói xong, tôi cũng không nói thêm gì, thực ra chuyện giữa tôi và Dương Tuệ là chuyện nhỏ, bây giờ tôi nghĩ không ra là cái chuyện về anh giao đồ ăn kia.
Dương Phong nói tối mấy ngày trước anh ấy đã chết rồi, tuy là hôm nay Dương Phong nói tôi có liên quan tới mệnh án là không đúng, nhưng mà tôi có thể khẳng định Dương Phong nói anh chàng giao đồ ăn kia đã chết không phải là giả.
Nếu đã như vậy, vậy thì tối hôm qua tôi gặp được cái anh chàng giao đồ ăn kia rút cục là người hay là ma?
31
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
