Chương 5
Chương 5 : Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Và Lời Kêu Cứu Trong Bóng Tối
Một năm ở Veyaris đã trôi qua trong trạng thái yên bình và êm ả. Trong khoảng thời gian này, tôi đã dành nhiều thời gian để tìm hiểu và khám phá về thế giới kỳ diệu này, một nơi theo lời Tracly nói là nó có vẻ đẹp rực rỡ và hệ thống thiên nhiên cân bằng hoàn hảo. Mọi thứ ở đây dường như hòa hợp với nhau, tạo nên một bức tranh sống động, nơi mà con người và thiên nhiên cùng tồn tại trong sự hòa quyện tuyệt vời. Mọi thứ đều mới mẻ và đầy sức sống, hoàn toàn khác xa với những gì từng biết trong các phòng thí nghiệm của tổ chức XS.
Theo một con đường nhỏ ven rừng dẫn vào khu rừng gần đó, tôi bắt đầu bước đi với sự hứng khởi. Càng đi vào sâu trong lòng rừng, những âm thanh của tự nhiên xung quanh tôi trở nên rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết. Chim chóc hót líu lo, tiếng chim gọi bạn đồng hành và tiếng nước chảy róc rách như một bản nhạc nhẹ nhàng, tạo nên một không khí yên bình đến lạ kỳ. Tiếng lá cây xào xạc dưới chân tôi giống như một bản giao hưởng phát ra từ một dàn nhạc thiên nhiên.
Thoáng chốc, giữa không gian tĩnh lặng và thư giãn, tôi bất chợt nghe thấy một tiếng thét vang vọng trong không khí, phá tan sự yên tĩnh xung quanh. Dừng lại, tôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, đầy lo lắng và hồi hộp, như thể có điều gì đó bất thường đang xảy ra trong khu rừng này.
Quyết định đi theo âm thanh đó, tôi nhanh chóng nhận ra một cảnh tượng gây sốc mà tôi không thể ngờ tới. Một cô gái với hình dáng kỳ lạ đang hiện ra trước mắt tôi, có mái tóc nâu sẫm được buông lơi nhưng lại rối nhẹ, với một lọn tóc trắng nổi bật chạy dọc từ đỉnh đầu xuống, tạo nên một điểm nhấn bí ẩn khiến người khác phải chú ý. Đôi mắt của cô to và sáng, nhưng một bên lại có màu trắng, mang đến vẻ lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa một câu chuyện sâu sắc bên trong, như thể cô đang giấu kín những điều mà chỉ bản thân cô biết. Cô mặc một chiếc áo len nâu cổ cao, kết hợp với một chiếc váy và quần, cùng đôi giày cùng tông màu, tạo nên một vẻ ngoài vừa giản dị vừa thực tế.
Tuy nhiên, cô đang bị bao vây bởi những kẻ lạ mặt với trang phục giống như lính của tổ chức XS, điều này càng làm cho tình huống thêm phần nghiêm trọng. Cô ấy cố gắng hết sức để chống cự, nhưng xem ra, mọi nỗ lực của cô đều không mang lại kết quả, như thể sức mạnh của những kẻ xung quanh quá lớn so với cô.
- Thả cô ấy ra ngay lập tức! Tôi hét lên với tất cả sức lực, cảm giác bất công và tức giận dâng trào trong lòng, khiến tôi không thể ngồi yên thêm được nữa.
Tôi không hề biết mình đã làm gì, nhưng khi bước tới, một sức mạnh tiềm ẩn bên trong tôi bỗng nhiên bùng nổ mạnh mẽ. Chỉ trong chớp mắt, mặt đất dưới chân tôi rung chuyển dữ dội, như thể nó đang phản ứng lại sự hiện diện của tôi. Ngay lập tức, một dòng nước trong vắt đã phun ra từ sâu trong lòng đất, dâng trào lên cao và tạo thành một màn sương mờ ảo. Cảnh tượng đó khiến cho những kẻ tấn công xung quanh tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn .
Những kẻ lạ mặt đã quay lại với sự tức giận , nhưng trước khi chúng kịp có phản ứng hay hành động nào, tôi đã lao tới một cách nhanh chóng và dũng cảm, kéo cô gái ra khỏi vòng vây chặt chẽ của chúng. Chúng tôi ngay lập tức bắt đầu chạy thật nhanh vào sâu trong khu rừng rậm rạp, cố gắng hết sức để trốn khỏi sự truy đuổi của tổ chức đang săn lùng chúng tôi. Tiếp tục di chuyển, không ngừng lại cho đến khi cảm thấy an toàn.
- Cô là ai? Và tại sao lại cứu tôi? Cô ấy lên tiếng, giọng nói khàn nhẹ, mang theo chút mệt mỏi và cứng rắn.
- Mình là Linda . Tôi đáp lại, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.- Mình đang tìm thứ có thể giúp chống lại tổ chức XS.
Vừa nghe đến cái tên ấy, ánh mắt của cô gái thay đổi, từ lạnh lùng chuyển thành một nỗi đau đớn quen thuộc.
XS... . Cô thì thầm, giọng nhỏ đến mức như chỉ nói cho chính mình nghe. - Tôi cũng từng là một nạn nhân của chúng.
Cậu là... một thí nghiệm? - Tôi hỏi, nhận ra sự đồng điệu trong ánh mắt cô. Cô ấy gật đầu chậm rãi.
Tôi là Xavier, thí nghiệm bùn với mã số 153 . Cô nói. - Chúng tạo ra tôi và biến tôi thành một công cụ, một thứ không hơn gì cỗ máy sống. Nhưng tôi đã trốn thoát.
- Mình cũng đã trốn thoát khỏi tổ chức XS . Xavier nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng. - Họ đã biến mình thành một thí nghiệm, nhưng mình không chấp nhận điều đó. Mình đã sống trong sợ hãi quá lâu.
Cả hai cùng ngồi lại với nhau, thư giãn trong không gian yên tĩnh dưới tán cây rộng lớn, nơi mà ánh sáng mặt trời từ trên cao len lỏi qua những tán lá xanh mướt. Những tia sáng ấm áp ấy tạo ra những vệt sáng lung linh, hòa quyện vào nhau và chiếu rọi lên mặt đất, tạo nên một khung cảnh đẹp tuyệt vời, làm cho tâm hồn của chúng tôi trở nên thư thái hơn bao giờ hết. Chia sẻ về quá khứ của mình, về tổ chức XS và những nỗi đau mà tôi đã trải qua. Xavier lắng nghe, thấu hiểu và chia sẻ những khó khăn của riêng mình .
Không biết điều gì đã thôi thúc tôi,, nhưng trong giây phút ấy, tôi đã bước từng bước chắc chắn về phía cô ấy, ánh mắt kiên định và dõi thẳng vào đôi mắt của người đối diện. "Chúng ta đang đeo đuổi cùng một mục tiêu . Vậy nên, cậu sẽ cùng mình đồng hành trên con đường này chứ? Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau tiêu diệt XS và cuối cùng giành lại tự do trọn vẹn cho chính mình."
Xavier nhìn tôi chằm chằm, với một ánh mắt sâu thẳm và đầy suy nghĩ, như đang cẩn thận cân nhắc từng chi tiết của lời đề nghị mà tôi vừa nêu ra. Không khí giữa chúng tôi trở nên nặng trĩu, căng thẳng. Rồi, một nụ cười mỏng manh, gần như khó nhận ra, từ từ hiện lên trên đôi môi của cô, một nụ cười mỏng manh nhưng toát lên một sự kiên định và quyết tâm rất riêng. "Được thôi, Linda. Nhưng hãy nhớ, con đường này sẽ đầy thử thách và không hề dễ dàng .
Dring ..... dring, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa chúng tôi. Cả hai đều dừng lại, khiến không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra, và thấy trên màn hình hiển thị tên gọi là Tracly. Tôi tự hỏi cô ấy gọi cho mình có việc gì hay không. Tôi bắt máy .....
- Linda, cứu ....... cứu tớ với ......... Giọng cầu cứu của Tracly vang vọng bên tai, rên rỉ một cách yếu ớt và đầy tuyệt vọng. - Họ .....đang tấn công hệ thống.............
- Tracly, tớ không hiểu, ai đang tấn công? - Tôi vội vàng hỏi, lòng thắt lại vì lo lắng. - Họ xâm nhập vào dữ liệu, và tớ không thể ngăn cản được. Họ đã vào hệ thống rồi, Linda!
Giọng cô ấy càng lúc càng nhỏ dần, gần như lẩn khuất trong không gian im lặng, và tiếng gõ phím lập cập của cô vang lên nghe như mỗi chữ đều mang nặng sự tuyệt vọng sâu sắc. Tôi chưa bao giờ thấy Tracly hoảng loạn đến vậy, cảm giác như tất cả sự tự tin và kiên định của cô đã bốc hơi trong chớp mắt. Cô ấy luôn là một chuyên gia khoa học, đáng tin cậy và bình tĩnh trước mọi tình huống, nhưng giờ phút này, tiếng thở hổn hển của cô lại vang lên như một âm thanh cảnh báo, gợi lên sự lo lắng cho tất cả những ai xung quanh. Nghe từng nhịp thở gấp gáp của cô, tôi cảm nhận được áp lực đè nặng lên vai cô, như thể những vấn đề mà cô phải đối mặt đã trở thành một gánh nặng quá lớn để có thể chịu đựng.
- Hãy bình tĩnh, Tracly! Tớ sẽ giúp cậu. Cậu có thông tin gì về họ không? – Tôi cố gắng giữ giọng điềm tĩnh để trấn an cô.
- Không, họ .......... Aaa...........
Tiếng la thất thanh của cô ấy vang lên, vang vọng trong không gian yên tĩnh và tĩnh mịch, tạo nên một âm thanh réo rắc như những giọt nước rơi xuống mặt hồ. Ngay sau khoảnh khắc đó, tôi không còn khả năng liên lạc với cô ấy nữa. Cảm giác lo âu dâng trào, tôi lập tức chạy thật nhanh về phía trung tâm hệ thống, bàn chân tôi gần như không chạm đất, trong khi trong lòng tôi tràn ngập hồi hộp và sự bất an không thể nào xua đi. Xavier theo sau tôi, gương mặt cô ấy lộ rõ vẻ hối hả và lo lắng, chân cô đập xuống mặt đất với những bước đi mạnh mẽ, như thể chúng tôi cùng nhau chạy đua với thời gian.
Trong tâm trí tôi, hàng triệu câu hỏi không ngừng xuất hiện, xoay vòng không ngừng. Liệu chuyện gì đang thực sự diễn ra tại trung tâm hệ thống? Ai đã tấn công nơi đó và với mục đích gì? Liệu Tracly có đang bị tổn thương hay gặp phải nguy hiểm gì chăng? Những hình ảnh rõ nét của Tracly vẫn không rời khỏi tâm trí tôi, gương mặt cô trông căng thẳng với đôi mắt đầy sợ hãi. Giọng nói tuyệt vọng kêu cứu của cô ấy âm vang trong tâm trí tôi, khiến tôi không thể nào bình tĩnh lại được một giây nào.
Trái tim tôi đập mạnh như tiếng trống vang dội trong sự im lặng, mỗi nhịp đập như một tiếng gọi thúc giục tôi phải nhanh chóng hành động hơn nữa, không thể chậm trễ thêm. Tôi cảm thấy như thế giới xung quanh mình đang thu hẹp lại, và tất cả những gì tôi cần lúc này là tìm ra sự thật, bất chấp mọi giá và mọi phương thức có thể, để hiểu rõ điều gì thật sự đang xảy ra.
6
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
