Chương 8
Truy Vết (02)
Sau hơn nửa ngày mò mẫm với đống video khiêu dâm, cuối cùng cậu cũng tìm ra vài manh mối quan trọng.
Cụ thể là trong một video được đăng tải gần đây, có một cảnh quay cận chụp thẳng vào vùng kín của hai “diễn viên” khi họ đang chuẩn bị đến đoạn cao trào.
- Góc này không thể nào là tự quay được.
Quốc Vinh khẳng định chắc nịch.
Dù cho công nghệ chống rung khi quay ở điện thoại đời mới có tân tiến tới đâu thì cũng khó lòng chống được sự giằng xóc của việc quan hệ. Điều này củng cố cho giả thuyết có kẻ thứ hai mà cậu đã đặt ra trước đó.
Kỳ thực gọi cái đống này bằng “phim khiêu dâm” cũng không hẳn đã đúng. Vì dù xét trên phương diện nào thì chúng cũng hơn hẳn cái đống “ấn phẩm giải trí 18+” đang bán nhan nhản ngoài thị trường, nhất là ở độ chân thật: Từng tiếng hét thất thanh trong tuyệt vọng, từng biểu cảm đau đớn trên gương mặt, từng vết thương bị gây ra bởi đòn roi hay những vết rạch bởi dao và mã tấu, từng sợi dây trói, từng vết bầm tím… Tất cả đều đạt chuẩn phim Hollywood chứ chẳng đùa.
Tại sao một nhà sản xuất tài ba như thế lại phải đăng thành quả của mình lên một trang deep web để tránh sự chú ý ư. Đơn giản thôi, vì những thứ họ đang làm rõ ràng không phải phim điện ảnh.
Chúng là “phim tài liệu” theo đúng nghĩa của từ "tài liệu".
Tức là người thật, việc thật, lời thật, cảm xúc thật, hành động thật,… Chẳng có cái quái gì là diễn ở đây hết.
Tệ hơn nữa hẳn phải là tiêu đề bằng tiếng Việt của các video:
“Em hàng xóm dễ thương.”
“Cô vợ hiền dâu thảo.”
“Chơi em có bầu tám tháng.”
“Em gái cấp một đáng yêu.”
“Làm sao để huấn luyện thú nuôi của bạn.”
…
Nội dung của chúng thì càng lúc càng táo bạo. Ban đầu chỉ là những đoạn phim ngắn về cảnh hãm hiếp những cô gái đang say ngủ, tiến tới việc hiếp dâm trực tiếp trước máy quay. Về sau, có vẻ như đã chán chê với việc chỉ làm tình đơn thuần, nam diễn viên bắt đầu thử nghiệm các thể loại khác với độ bệnh hoạn tăng dần đều.
Điều dễ nhận ra ở các video này là có một “nam diễn viên” xuất hiện xuyên suốt. Ban đầu Quốc Vinh cứ nghĩ rằng tên này tự mình làm tất cả. Thế nhưng bằng chứng cậu vừa tìm được đã phủ định hoàn toàn giả thuyết ấy.
Điều quan trọng nhất bây giờ là lùng cho ra đồng loã của tên khốn đó, trước khi hắn bắt đầu tìm tới con mồi tiếp theo.
Người thiếu niên tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính, cố hết sức xâu chuỗi các thông tin mình tìm được suốt mấy ngày qua.
Đầu tiên, tất cả các video đều được quay ở một địa điểm duy nhất. Đó là một căn phòng với thiết kế nội thất không khác gì khách sạn năm sao. Đương nhiên chỉ là cảnh giả để đánh lạc hướng điều tra thôi.
Thứ hai, nạn nhân nữ có độ tuổi dao động từ 10 đến 30, đặc điểm chung là vô cùng xinh đẹp. Nam diễn viên mỗi khi xuất hiện đều mang một chiếc mặt nạ trùm kín đầu.
Thứ ba, âm thanh trong video đã bị thay đổi để không thể nhận diện được ai với ai qua giọng nói.
Thứ tư, toàn bộ video trước khi “xuất xưởng” đều đã trải qua quá trình cắt tỉa, hiệu chỉnh sao cho không làm lộ bất kỳ thông tin nào của bên sản xuất.
…
Lũ khốn này cũng thông minh phết.
Quốc Vinh đã theo vụ này cả tháng nay rồi, thế mà chỉ mới xử lí được có một tên. Nếu lúc đó biết hắn có đồng bọn thì cậu đã không ra tay vội vàng.
Suy cho cùng thì dù cậu có bảo dừng thì chắc gì TL đã chịu chứ.
- Mình còn có thể vô dụng đến mức nào nữa hả trời?
Gục đầu xuống bàn, cũng đã lâu lắm rồi cậu mới thấy bất lực như lúc này đây. Nhưng Quốc Vinh chưa thể bỏ cuộc được, linh cảm mách bảo cậu rằng mình đã bỏ sót cái gì đó rất quan trọng.
Tiếp tục theo dõi đoạn video đang phát trên màn hình, ở đúng cái đoạn cậu tìm ra manh mối.
- Cắt cảnh?!
Đúng rồi, đây là video duy nhất trong số những cái cậu đã xem có cắt cảnh.
Một bộ phim tiêu chuẩn sẽ được thực hiện với nhiều phân cảnh, sản xuất phim cũng như chơi trò xếp hình với vô số các mảnh ghép mang tên phân cảnh. Khác với tưởng tượng của nhiều người, khi bắt tay vào sản xuất phim họ không nhất thiết phải tạo ra các phân cảnh theo đúng trình tự kịch bản. Tức là bạn hoàn toàn có thể quay cảnh cuối cùng trước rồi mới quay cảnh đầu tiên. Cũng vì như thế nên ta mới làm quen với khái niệm “cắt cảnh”. Một bộ phim chẳng qua cũng chỉ là tập hợp của các phân cảnh được nối với nhau bằng cắt cảnh. Thông thường chúng sẽ được nối tiếp một cách liền mạch và tinh tế đến độ người xem thậm chí còn chẳng kịp nhận ra nữa cơ.
Nhưng đối với những đoạn phim tự quay bằng điện thoại bởi dân nghiệp dư thì cách tốt nhất vẫn là làm luôn một xuộc từ đầu đến cuối. Tức chỉ có một phân cảnh, quay bằng một máy, từ đầu tới cuối. Việc vô cớ xuất hiện cắt cảnh trong video này có cái gì đó hết sức bất thường.
Trường hợp khả dĩ nhất Quốc Vinh có thể nghĩ đến nằm gọn trong hai giả thuyết.
Một là do lỗi kỹ thuật như điện thoại hết pin hay vô tình làm rơi máy.
- Hai là trong đoạn phim bị cắt có cái gì đó chúng không thể cho người khác xem.
Tại sao cậu không nhận ra điều này sớm hơn chứ, nó đơn giản đến vậy cơ mà.
- Bình tĩnh nào đây không phải là lúc để tự trách.
Quốc Vinh bắt đầu đắm mình vào các suy luận. Phần có vấn đề chắc chắn phải là hình ảnh bởi nếu nó là âm thanh thì chúng chỉ cần chèn thêm tiếng “bíp” vào thôi.
Cậu tua đoạn phim lại từ đầu, tập trung vào các phần trước và sau cắt cảnh, tìm kiếm một sự thay đổi dù là nhỏ nhất.
- Đây rồi.
Có thể trông thấy nó rõ nhất ở đoạn đầu của video. Một chiếc hộp nhỏ có bọc da màu đen đặt cạnh chiếc đèn ngủ đã “vô tình” biến mất sau cắt cảnh. Nếu đây là vật sở hữu của nạn nhân thì việc cố tình giấu nó đi thật quá thừa thãi.
Vậy nên đáp án chỉ có một thôi: Thứ này có thể tố cáo chúng.
Phóng to lên hết cỡ, Quốc Vinh nhận ra biểu tượng mạ vàng in trên nó. Đây là hộp đựng đồng hồ Nhãn Vàng phiên bản giới hạn của hãng Vole Clock. Tuy xét về mặt kinh tế thì chúng chỉ là loại hàng tầm trung không quá đắt đỏ, nhưng nếu xét trên giá trị tinh thần thì thứ này quả thực vô giá.
Những trường cấp ba ở Vole Hai có truyền thống tặng đồng hồ Nhãn Vàng cho những học sinh có thành tích xuất sắc nhất ở từng khối. Hơn thế nữa mỗi năm việc trao tặng này chỉ diễn ra một lần và chỉ dành cho ba người thôi. Cũng bởi sự đặc biệt này nên màu sắc cùng thiết kế của hộp đựng sẽ được thay đổi qua các năm.
Quốc Vinh bắt đầu truy cập vào trang chủ của tất cả các trường cấp ba trong khu vực, kết quả thu được thật bất ngờ. Do làn sóng phản đối từ hiệp hội phụ huynh rằng việc tặng thưởng những thứ “xa xỉ phẩm” này cho học sinh chẳng khác nào dạy hư các em. Nên bắt đầu từ năm ngoái trở đi, hầu hết các trường đều đã bỏ cái lệ ấy.
Ba nơi duy nhất còn tặng món quà trên bao gồm: Trường Nữ Sinh Tư Thục Vole - Quận 2; Trường Phổ Thông Quân Đội Vole - Quận 1; Trường Trung Học Phổ Thông Vole - Quận 3.
Có thể tạm loại cái tên đầu tiên ra vì xác suất tên đồng loã kia là nữ rất thấp. Còn trường quân đội thì thuộc vào dạng nội trú với kỷ luật hà khắc, việc một tên cầm thú xuất thân từ đây gần như không thể.
- Vậy khả năng cao tên khốn đó học cùng trường với mình.
Biết vậy thì cậu đã chẳng trốn học nhiều đến thế. Long nhong khắp các nẻo đường hàng đêm để tìm kiếm trong khi kẻ thù đã ở ngay trước mặt. Trời đúng rất thích trêu người mà, Quốc Vinh chán nản nghĩ.
Những việc còn lại kể ra khá đơn giản. Nếu hắn đã từng được trao thưởng hẳn sẽ có lưu lại hình ảnh trên trang chủ của trường.
Tra ra mấy cái này, không có gì khó cả.
Sau một hồi lần mò, Quốc Vinh phì cười vì chưa bao giờ công cuộc điều tra của cậu diễn ra suôn sẻ đến vậy. Tấm ảnh tên khốn đó đang nhận bằng khen cùng chiếc hộp đen đã lù lù ra đó. Hình dáng, kích thước, màu sắc thậm chí đến cả độ lệch của cái Nhãn Vàng đều hoàn toàn trùng khớp.
- Bắt được rồi.
Người thiếu niên ngả người ra ghế, thở phào một tiếng, vẻ đầy mệt mỏi. Việc cậu cần làm tiếp theo đơn giản là lập kế hoạch giải quyết gọn gàng tên khốn đó, càng nhanh thì càng tốt.
...
Âm thanh của bao tử trống rỗng khiến cậu lưu ý.
Phải đến tận lúc này thì người thiếu niên mới biết rằng mình đang đói. Cũng phải cả thôi, từ sáng đến giờ cậu có cho gì vào bụng ngoài đống cà phê đâu. Như ông bà ta đã nói, có thực với vực được đạo, cậu với lấy ly mì trên giá sách. Tự nhủ sau bữa ăn nhẹ này phải tiếp tục vào việc.
Mình buồn ngủ quá.
Liệu có nên kéo mọi chuyện đến mai không nhỉ, đằng nào tên khốn đó cũng đâu có mọc cánh bay mất đâu mà lo.
...
Dòng suy nghĩ ấy bị đánh bay ngay lập tức sau khi Quốc Vinh nhận được thông báo từ trang deep web.
“19 giờ tối nay phát trực tiếp nhé cả nhà.”
Kèm theo đó là tấm ảnh một cô gái đang bất tỉnh.
Chậc.
Biết thế khỏi mất công điều tra.
Cậu xem kiểm tra lại giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay: “17 giờ 37 phút”, đồng nghĩa với việc Quốc Vinh không có đủ thời gian để ăn nốt bữa nhẹ này rồi, kể cũng tiếc thật đấy.
Người thiếu niên nhanh chóng quay lại với "công việc thường nhật", mất khoảng mười lăm phút để cậu bẻ khoá thành công trang chủ của trường, thứ Quốc Vinh cần là dữ liệu về địa chỉ nhà của từng học sinh. Sau một hồi nghiên cứu địa thế của "bãi săn" lần này, cậu soạn gấp một một bức thư điện tử kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cùng với lời yêu cầu trợ giúp đến một tài khoản có tên “Phượng Hoàng”.
Xong xuôi mọi thứ, Quốc Vinh đứng bật dậy khỏi ghế mắt nhìn đăm chiêu vào chiếc hộp Thuý Vy mang đến ban sáng. Bên trong nó có sáu lon bia, tất cả đều là hiệu Vole với nhãn dán cảnh báo về nồng độ cồn.
Việc kiểm soát rượu bia với trẻ vị thành niên ở cái thành phố này vô cùng gắt gao, tính ra nếu không có con bé thì cậu hẳn đã phải rất khổ sở mỗi lần hành động.
Lấy ra một lon bia rồi bật nắp, Quốc Vinh hít sâu một hơi.
- TL cho tôi mượn sức mạnh của cậu!
Lời nói vừa dứt, một hơi nốc cạn. Dù chẳng biết tại sao nhưng đây là cách duy nhất Quốc Vinh biết để gọi ra bản thể vẫn đang ngủ yên trong cậu. Nhân cách của tên giết người máu lạnh, kẻ được biết đến với danh Sát Nhân Thảm Đỏ - TL.
Lần nào cũng thế, cứ mỗi khi chuyển đổi xảy ra thì lồng ngực cậu lại nhói đau. Cũng may là nó không kéo dài quá lâu.
Toàn thân người thiếu niên co giật liên hồi nhưng không phải vì đau đớn.
Ha ha ha ha ha ha
Một nụ cười vui sướng khiến cơ thể hắn run rẩy theo bản năng, cảm giác khoan khoái của loài dã thú khi đánh hơi thấy con mồi.
- Rất sẵn lòng.
Hắn đẩy chiếc ghế tựa qua một bên, đang toan cất bước thì chợt khựng lại.
- À! Rồi. Rồi. Rồi. Tao không quên nữa đâu, khỏi lo đi.
Cúi người mở khoá một hộc tủ gần đó, bên trong chứa đến hàng trăm cây thước kẻ loại ba mươi centimet. Đương nhiên thứ hắn đang tìm vốn không phải chúng. Bên trong túi quần hắn lúc nào mà không thủ sẵn ít nhất hai thanh chứ.
- Đây rồi, đồ bé con thích trốn.
Đó là một chiếc mặt nạ đen được thiết kế tinh xảo đến từng chi tiết.
Hắn toan định đeo nó lên.
- Hả… Đeo cái này ra đường sẽ gây chú ý á? Thế mày muốn sao?… Ờ há! Sao tao không nghĩ ra nhỉ.
Tên sát nhân với lấy chiếc cặp táp đã sờn cũ, quẳng cái mặt nạ vào rồi cắp nó lên vai, trên môi vẫn một nụ cười ngạo nghễ.
- Đến giờ đi săn rồi.
4
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
