ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Nức Nở

Suốt cả ngày hôm đó, Trà My không rời khỏi nhà dù chỉ một bước, tìm kiếm cơ hội để giãi bày tâm tư. Cô đã nghĩ kỹ rồi, cứ nên thành thật với mọi người trong nhà về chuyện đó thôi. Cha mẹ cô tuổi cũng đã cao, thật khó mà tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra khi con gái họ lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử. Đau buồn thì vẫn sẽ có thôi, nhưng chí ít tất cả vẫn có thể trân trọng từng giây phút bên nhau.

Đáng tiếc rằng mọi thứ chỉ mới dừng lại ở mức dự tính.

Thằng Hải ăn xong bữa sáng thì vội vã đến trường cho kịp tiết một, nghe đâu tan học còn tranh thủ đi làm thêm đến tận khuya. Cha cô thì bận lên ngân hàng giải quyết vài thủ tục, hình như chính sách nhà nước về tín dụng có chút thay đổi có lợi cho gia đình cô nên không thể chậm trễ được.

Kết cục thì ở nhà chỉ còn hai mẹ con.

Chiếc đồng hồ cũ kỹ điểm 2 giờ 35 phút chiều.

Trà My chán nản nhìn thời gian cứ trôi dần đi trong khi bản thân vẫn chưa thể nói ra được bất cứ điều gì. Chẳng lẽ phải phí thêm một ngày nữa chỉ để thành viên trong nhà tập hợp đầy đủ sao, cô có nên nói riêng chuyện này với mẹ mình chăng. Trời ạ, biết thế thì nói thẳng mọi thứ ngay trong đêm qua có phải tốt hơn không.

- My! Sao vậy con? Thấy không khoẻ chỗ nào thì nói mẹ.

Quả nhiên không gì có thể qua mặt được linh cảm của đấng sinh thành.

Vài năm trước khi phát bệnh, mẹ của Trà My từng là người phụ nữ nổi tiếng nhất xóm vì vẻ đẹp bất chấp tuổi tác của mình. Có ai ngờ đâu, những đợt hoá trị cùng xạ trị liên tiếp tuy giữ lại được mạng sống nhưng đồng thời cũng giết đến bảy phần sức khoẻ của bà. Mái đầu để trọc lú nhú có vài cọng tóc, tứ chi mảnh khảnh tưởng chừng chỉ còn là da bọc xương. Chiếc áo bà ba vừa vặn của ngày nào giờ lại thành ra rộng thùng thình. Thân thể gầy gò, héo hon như nhành cây khát nước, gương mặt hiền dịu cùng ánh mắt sáng trong như biết nói chẳng thể bù đắp cho vẻ ngoài khắc khổ. Một tổ hợp nhỏ bé tưởng chừng chỉ cần một cơn gió mạnh là đổ bể hết cả.

Càng ngồi lâu bên cạnh bà, Trà My càng khó có thể soát được cảm xúc. Từ năm hai mươi tuổi trở đi, rất hiếm có dịp hai mẹ con có thể gần nhau đến mức này. Bà đã già đi trông thấy, chắc chỉ tốt hơn lúc còn ở bệnh viện ung bướu một chút. Thế nhưng đây vẫn là người đã dậy sớm nấu cho gia đình này bữa sáng ngon miệng, vẫn là người chính tay lau dọn, quán xuyến hết tất thảy mọi chuyện trong nhà ư. Chỉ mới nghĩ tới đây thôi thì khoé mi cô đã ngấn nước, cứ rưng rưng mãi thì hỏi sao bà không để ý.

Chia sẻ với nhau chỗ ngồi trên chiếc ghế dài đặt trong phòng khách. Trà My viện cớ là cô rất thích bộ phim truyền hình đang chiếu trên tivi để ngồi lì ở đây cả buổi sáng. Mẹ cô hẳn đã sớm nhận ra sự khác thường ấy. Đương nhiên là phải nhận ra chứ, từ bé đến lớn cô có bao giờ ngồi lại với bà được quá mười phút đâu.

Cảm xúc bên trong Trà My dần chuyển thành sự hổ thẹn.

- Dạ… dạ… không có gì đâu.

Câu nói đãi bôi ấy hoàn toàn vô tác dụng.

- Từ tối hôm qua đến giờ, mẹ đã thấy nghi rồi. Con có chuyện giấu mẹ đúng không?

Cô lắc đầu quầy quậy như cố để xua đi cảm giác tội lỗi. Trà My không muốn lừa dối mẹ nữa, nhưng cô vừa chợt nhận ra một điều. Rằng mình phải giải thích thế nào đây khi chuyện việc cô chắc chắn sẽ chết trong ba ngày tới thật sự quá khó tin. Người con gái đáng thương bối rối tột độ.

Mẹ cô với tay tới chiếc điều khiển gần đó và tắt tivi, hướng ánh nhìn xa xăm của mình về nơi nào đó vô định.

- Thật ra… - Bà khẽ bặm môi -… có một chuyện mẹ giấu con cũng lâu rồi.

Bà đang muốn nói gì, Trà My không khỏi thắc mắc. Cô đang phải rất tập trung để không phải oà lên nức nở. Mẹ cô thấy vậy chỉ cười mà rằng.

- Con còn nhớ chị Thảo con chú Tư chứ? Đứa con gái lớn hơn con năm tuổi đó. Hồi xưa nó cũng giống con cũng vào trường sư phạm. Nó học giỏi lắm, tới mức được nhà trường trao bằng khen luôn. – Bà dừng lại một chốc. – Nhưng rồi sao? Ra trường cũng thất nghiệp như ai, cuối cùng về quê phụ nhà bán quán.

Trà My thất thần.

- Vậy ra…

Dáng hình già nua khẽ gật đầu.

- Phải. Giờ chắc con đã hiểu tại sao ba mẹ lại cấm con theo học ngành đó rồi chứ? Gia đình chúng ta cũng chẳng khấm khá gì. Nuôi con ăn học ngần ấy năm mà không tìm được việc thì biết làm sao? Người ta thì có của ăn của để, người ta lo cho con cái của người ta hết đời được, nhưng ba với mẹ thì… - Nước mắt bà của bà lăn dài trên má -… Mẹ sợ lắm My à. Con là con mẹ, khả năng của con đến đâu, mẹ không hiểu hay sao. Lại còn cái gì nữa, dạy sử á? Bạn học cũ của mẹ đến tận tuổi này vẫn còn phải ở nhà mướn vì làm cái nghề đó. Thêm mấy cái phóng sự trên truyền hình nữa… Mẹ không muốn! Thật sự không muốn con đi theo cái vết xe đổ ấy.

Cô gái đáng thương chỉ biết cúi gầm mặt, thẫn thờ lặng nghe từng từ lọt vào màng nhĩ.

- Mẹ biết chứ! Con gái nhà người ta thích diễn viên Hàn Quốc, thích quần áo đẹp, thích đi chơi đây đó. Con gái của mẹ từ nhỏ tới lớn chỉ biết cắm đầu vô đọc sách mà thôi. Mẹ biết con yêu chúng nhưng tương lai của con mới là thứ quan trọng. Mẹ đã nghĩ như thế nên mẹ cấm. Cấm không cho con theo đuổi nó. Tất cả đều là lỗi của mẹ. Ép con phải dọn ra ngoài sống tự lập, cũng là lỗi của mẹ! Của mẹ hết!

Lỗi ư?! Mẹ có lỗi gì chứ?

Trà My định nói nhưng cổ họng đã nghẹn ứ, nước mắt cô giàn giụa. Đã chẳng thể nào kìm nén được chúng nữa rồi. Cô lại lắc đầu, cố gắng gửi đi thông điệp của mình cho người mẹ thân yêu nhưng vô tác dụng.

Mẹ cô lại tiếp, bà nói như đang mếu.

- Cứ ngỡ con chỉ chịu được vài tháng rồi ngoan ngoãn quay về, ai ngờ đâu con đi biệt gần bốn năm. Con gái của mẹ mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài nhiều. – Bà cố trưng ra một nụ cười giả tạo. – Ra trường con lập tức có việc làm, mẹ mừng lắm chứ. Tuy không phải thứ việc cao sang gì nhưng nếu chịu khó cô gắng, biết đâu con sẽ thành công.

Bà lại nhìn Trà My bằng đôi mắt ngấn lệ.

- Nhìn con lúc này mà xem. Được định cư ở Vole Hai, mức lương tốt, tương lai thì rộng mở. Vậy chẳng phải mẹ đã sai ngay từ đầu rồi sao. Rằng mọi hành động của mẹ trước đó thực chất chỉ làm vướng chân con thôi sao? Mẹ sai rồi… Mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi.

Giờ thì đến phiên cụ bà đáng thương là người cúi gầm mặt.

- Thưa mẹ… con…

Trà My chưa kịp nói ra tiếng lòng thì bà lại tiếp.

- Chưa hết. Hại con ra nông nỗi này cũng là mẹ. Đáng lẽ ngày đó mẹ phải chết đi. Mẹ mà chết sớm thì gia đình ta sẽ không vướn vào cảnh nợ nần. Mẹ mà chết sớm thì con đã không phải một mình gồng gánh cái nhà này. Tất là tại mẹ! Tại mẹ ham sống! Tại mẹ lưu luyến thế gian này mà hại tới các con! Tất cả là lỗi của… khụ… khụ…

Bà nói như gào, nhưng đến gần cuối thì bị một cơn ho khan đánh gục.

Con người chỉ vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần ấy đã mang trong lòng gánh nặng này suốt từ đó đến giờ sao. Trà My tự hỏi tại sao mình lại có thể ngu ngốc đến thế. Cái gì mà sợ họ đau lòng nên không muốn liên lạc chứ, cô chỉ không dám đối mặt với sự thật rằng mình sắp chết thôi. Chỉ chăm chăm bảo vệ con tim yếu đuối này chứ nào có phải gắng gượng vì ai. Để rồi…

Để rồi… để rồi… bắt mẹ phải gánh chịu tất cả một mình.

Sống cho đến ngày hôm nay, Trà My chưa bao giờ thấy căm ghét chính mình đến vậy. Nhưng cô có thể làm gì? Cô phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm của mình đây? Tiếp tục là một câu hỏi không có lời giải.

Cơn ho kéo dài không lâu. Chỉ có thứ xúc cảm bỏng cháy này là không thể nào ngừng lại. Trà My ôm chầm lấy mẹ, vùi mặt vào lòng mẹ, oà lên nức nở.

- Không! Mẹ không sai. Mẹ không có lỗi gì hết. Tất cả là tại con, tại con không tốt, không hiểu được lòng mẹ. Con chỉ biết sống cho riêng mình thôi. Để rồi đến tận lúc này đây! Con… - Cổ họng cô nghẹn ứ -… con vẫn chưa làm được gì cả! Vẫn chưa làm được gì hết!

Mọi áp lực, mọi đau khổ Trà My gánh chịu trong những ngày qua. Cô để chúng trôi đi theo hàng lệ ngân dài.

- Mẹ ơi… con xin lỗi…

Những lời ấy, cô khẽ nói trong lúc mặt vẫn vùi vào lòng mẹ, chốc sau lại ngã người ra gối đầu vào đùi mẹ. Sự ấm áp này, đã lâu lắm rồi Trà My mới lại cảm nhận được nó.

Cảm giác an bình ấy, nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ.


Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã chập tối.

Hai mẹ con vẫn giữ nguyên tư thế ấy hồi lâu, nói với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Trà My đang hạnh phúc, toàn bộ cơ thể cô ngập tràn trong hạnh phúc. Tưởng chừng như cảm giác ấy sẽ kéo dài mãi mãi thì …

- Giờ nói mẹ nghe. Đứa bé được mấy tuần rồi?

2

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.