Chương 11
Tâm Giới
Lặng lẽ tiến về phía chiếc tivi màn hình phẳng, ánh sáng yếu ớt trong căn phòng là vừa đủ để hắn soi được chính mình trong đó. Nếu thứ TL nhìn thấy chỉ có ảnh phản chiếu của hắn thôi thì tốt biết mấy. Trò chơi này quá đỗi phiền phức, nhưng biết sao được, con đường này do chính hắn chọn mà.
Rút từ trong túi ra chiếc điện thoại thông minh với mặt kính đã vỡ, TL lẩm bẩm với chính mình.
- Theo mày thì chúng ta cần bao lâu để giải quyết chuyện này?… Năm phút á? Lại bắt đầu xem thường tao nữa rồi đấy.
Trên môi của tên sát nhân máu lạnh đang là một cái nhếch mép đầy tự tin.
- Tao chỉ cần ba phút thôi.
Đang toan định làm gì đó, hắn chợt khựng lại.
- Vào bên này coi chừng lãnh đủ hả? Vậy chứ mày muốn sao?
Quay đầu về hướng chiếc cửa lớn đang đóng rèm, hắn nhoẻn miệng cười đắc chí.
Nhanh chóng di chuyển đến sát vị trí ấy, hắn kéo lớp rèm phủ ra, để lộ mặt kính cường lực trong suốt. Bên kia cánh cửa là vách tường cách âm thoạt nhìn cũng biết là rất dày, một tổ hợp khéo léo để giấu đi việc đây là một căn phòng kín.
- Tao quên cho thằng lỏi đó lời khen vì đã tạo ra căn phòng khách sạn quá ư chi tiết này. Nếu không phải vì mấy cái phim nó làm dở như hạch… Rồi. Rồi. Tao không để thứ kia xổng mất đâu, mày cứ an tâm đi.
Nói đoạn hắn giơ chiếc điện thoại lên, đối diện với khung cửa kính.
Một biến đổi kỳ lạ diễn ra.
Chiếc điện thoại bỗng dưng thay đổi hình dạng, hoá thành một cái hộp nhỏ màu đen. Kích thước của nó ngang ngửa với một hộp đựng bài thông dụng, chỉ khác chỗ hoạ tiết trang trí có phần bắt mắt hơn.
Ẩn hiện trên thân hộp là biểu tượng đầu rồng được vẽ cách điệu trông rất cuốn hút, đáng lẽ một thứ như thế phải rất nổi trội trên nền đen mới đúng. Nhưng không, với một sắc tím thẫm như chất chứa muôn vàn phẫn uất, biểu tượng kia gần như bị nhận chìm hoàn toàn trong màn đêm sâu thẳm.
Xuất hiện từ hư không là một chiếc thắt lưng màu xám tro tự động gắn vào người hắn. Thiết kế của nó trái lại với cái “hộp bài”, vô cùng đơn giản. Điểm đáng để lưu tâm duy nhất hẳn chỉ là chi tiết rãnh trượt lắp bên hông phải.
- Khai tâm.
Câu nói vừa dứt, hắn đặt hộp bài vào rãnh trượt của thắt lưng.
Một luồng sáng chói loà bao bọc lấy cơ thể của tên sát nhân, đưa hắn vào “trong” mặt kính.
Dù đã trải qua cảm giác này nhiều lần trước đó nhưng TL vẫn không tài nào quen với nó được. Đấy đúng như kiểu bạn leo lên nóc của một chiếc tàu siêu tốc đang phóng đi với tốc độ tối đa vậy. Cũng may là quá trình phiền phức này chỉ kéo dài trong khoảng ba giây thôi, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để khiến hắn choáng váng ít lâu.
“Tâm Giới” – Cái tên mà các Thực Thời Nhân dùng để đặt cho chiều không gian này. Riêng TL thì thích gọi nơi đây bằng “Thế Giới Gương” hay văn hoa lắm thì “Ảnh Giới” là cùng. Cá nhân hắn nghĩ như thế nghe dễ hiểu và cũng hợp lý hơn rất nhiều. Dù sao thì cách duy nhất để con người vào được chốn này cũng là thông qua hình ảnh phản chiếu của họ trong gương.
Kể cũng đã hơn hai năm kể từ lần đầu hắn đặt chân đến Tâm Giới và nói luôn một câu cho nó gọn: Nó chẳng khác quái gì thế giới thật cả, trừ việc không có con người và động vật, chấm hết.
Vẫn như mọi khi, theo đúng nguyên tắc vào ở đâu thì xuất hiện ở đó. Tên sát nhân đang đứng ở nơi mà đáng lẽ phải có một căn phòng kín được trang hoàng như khách sạn năm sao.
- Ma thú đã thoát kén có khác, quẩy nhiệt gớm.
Mọi thứ còn lại nơi đây là cảnh tượng hoang tàng cùng đống gạch vụn đổ nát, bê tông cốt thép lòi cả thép và bầu trời đêm đen kịt.
Phóng mắt nhìn xa vài trăm mét, những toà nhà xung quanh xem chừng cũng chịu chung số phận.
- Bé con ơi mày đang ở đâu?
Bẹp.
Hí hửng cất bước giữa đống đổ nát, TL bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
À thì nếu bảo chốn này không có động vật cũng chưa hẳn đã chính xác đâu.
- Mới nói là không muốn bẩn giầy rồi, chắc mai mua đôi khác luôn quá. Đồng ý không PL?... Eo ôi mày ở dơ đến thế là cùng đấy.
Chân trái của hắn vừa đạp phải cái gì đó vừa mềm vừa dai. Chắc đến chín mươi phần trăm là thứ đó chứ không gì khác.
Hắn nhấc chân lên xem thử, quả nhiên chẳng ngoài dự đoán: Đấy là một mảnh óc người hãy còn rỉ máu.
Thứ sinh vật này là vậy đó, thay vì cắn xé một cách từ tốn như bao loài thú khác. Chúng thích nuốt trọng và nghiền nát từng bộ phận hơn, chẳng thèm đếm xỉa đến việc hộp sọ sẽ nổ tung dưới áp suất lớn.
Gặp nhiều quá rồi nên cũng nhàm, chẳng là mùi tanh do nó để lại không dễ rửa trôi đâu. Nhưng thôi, quan tâm làm quái gì, hắn đâu phải người chịu trách nhiệm giặt giày chứ.
Đặt mũi chân lên một khúc bê tông gần đó, hắn khạy mảnh óc ra rồi tiếp tục tiến bước.
Điều quan trọng bây giờ là làm sao tìm ra nó đây, vấn đề nan giải chứ chẳng đùa. Thời gian của một Thực Thời Nhân trong Tâm Giới là có hạn, mỗi ngày cũng chỉ vào được có một lần mà thôi. Gặp phải loại ma thú nhanh nhẹn thì chỉ có nước chào thua. Ký ức về lần suýt chết vì cố rượt mồi xuyên Thái Bình Dương vẫn còn ám ảnh tâm trí TL.
Tên sát nhân buôn tiếng thở dài.
Hắn vừa khoe mẽ rằng bản thân có thể dứt điểm vụ này chỉ trong ba phút. Kể ra thì con mồi đang lẩn trốn thì liệu có được tính như đã bắt đầu trận chiến không ta, đáng để lưu tâm lắm.
Thả mình theo dòng suy nghĩ vu vơ, thứ âm thanh sột soạt sau lưng khiến hắn chú ý. Nếu theo đúng kế hoạch ban đầu, để tránh gây náo loạn, hắn chỉ chủ đích ngắt điện nhà riêng của thằng khốn đó cho dễ bề hành động thôi. Giờ thì nhìn xem, con thú vừa xổng chuồng kia đã làm mất điện cả khu phố luôn rồi.
Đảo mắt một vòng quanh khu vực, cảnh quan chốn này ngập chìm trong bóng tối.
Nhưng đừng hiểu nhầm, đấy không phải là lời phàn nàn đâu.
Bởi lẽ nếu tất cả ánh sáng trong thành phố đều biến mất thì TL sẽ là kẻ vô địch. Dù sao thì thiên phú của hắn cũng là Thợ Săn Bóng Tối cơ mà.
Phải chi công năng của nó cũng ngầu như cái tên thì tốt biết mấy, nghĩ đoạn hắn bật cười khô khốc như thể tự giễu.
Cuộc sống mà, chẳng bao giờ như ý cả.
Nhưng chẳng phải vì thế nên đời mới thú vị hay sao.
Hệt như cảnh tượng trước mặt TL vậy.
Một cái xúc tu từ xa mò đến đang cố quấn lấy mảnh óc hắn vừa khạy ra, chênh lệch kích thước giữa cả hai khiến việc ấy khó khăn vô cùng.
- Quả nhiên thứ Ma Thú thích ăn nhất vẫn là thịt của chủ chúng nhỉ?
TL giật lùi lại vài bước rồi ngồi xổm xuống. Hắn rút cây thước kẻ trong túi ra, nhẹ nhàng khều mảnh óc khỏi mặt đất, đặt nó lên trên cái xúc tu.
Sinh vật kia xem chừng đã cảm nhận được thức ăn, nó thu chiếc xúc tu lại với tốc độ chóng mặt.
- Phiền mày dẫn đường rồi.
Giữ trên khoé môi điệu cười khoái chí, TL phóng mình lao theo mục tiêu. Đi được vài cây số thì trước mặt hắn đã lù lù một con quái vật hình thù gớm ghiếc.
Thoạt trông như đây là kết quả của một đêm thác loạn giữa mực ống khổng lồ và voi ma mút ấy. Cơ thể bồ tượng cao đến hơn sáu mét, toàn thân được bao bọc bởi một lớp màng nhầy trong suốt. Tuy đứng ở khá xa nhưng TL vẫn có thể nhìn rõ mồn một nội tạng hay thứ gì đó tương tự đang phập phồng trong bụng nó. Mọc ra từ thân có quái thú là trăm chiếc xúc tu vươn dài ra mọi hướng, xen kẽ giữa chúng là những khúc xương trắng cong lên đúng kiểu ngà voi nhưng lại mọc trên đỉnh đầu.
- Ê! PL, mày đếm hộ tao xem thứ này rốt cuộc có bao nhiêu con mắt thế?... Nhảm nhí chỗ nào, việc đó thú vị mà.
Áp đảo số lượng ngà và xúc tu, toàn thân con quái vật là hàng ngàn thậm chí đến hàng vạn con mắt đen ngòm cứ mở rồi lại đóng. Vâng như đã nói, lớp màng bao bên ngoài của thứ này trong suốt. Đồng nghĩa với việc ta có thể trông thấy hàng vạn cái nhãn cầu đang trôi nổi lềnh phềnh bên trong “quả bóng nước” khổng lồ.
Chả biết các nhà vật lý học sẽ nghĩ gì khi thấy cái mớ hổ lốn này lơ lửng trong không trung nữa. Nó đi ngược lại với mọi nguyên tắc khoa học thông thường. Mà kể ra thì sự tồn tại của chúng cùng cái thế giới này ngay từ đầu đã phản khoa học rồi còn gì.
Từ tốn tiến từng bước lại gần con quái thú, vứt luôn cây thước kẻ trên tay, TL khảng khái.
- Ái chà chà, biết nói sao đây, chủ nào tớ nấy chăng. Nhìn mày trông còn tởm hơn thằng chủ của mày đó.
Chiếc xúc tu có trách nhiệm tha mồi giờ đã thu lại đến nơi, nó ném mảnh óc lên không trung. Trên cơ thể bồ tượng bỗng xuất hiện một kẽ hở. Một cái mồm to nhanh chóng thành hình, để lộ bên trong bộ hàm sắc nhọn. Xem chừng miếng thịt bé con ấy chẳng đủ để nhét kẽ răng.
- Cho tao xin lỗi tao nói nhầm. Chủ cái quái gì nữa chứ, bữa tối của mày thì đúng hơn. Nhỉ?
Con quái thú rống lên một tiếng, không gian xung quanh khu vực gánh chịu chấn động mạnh.
Dùng hai ngón trỏ bịt tai, TL buông lời than thở.
- Nè anh bạn à? Có cần phải hét lên như mấy mẹ thấy ma trong phim kinh dị không vậy? Bình tĩnh đối thoại như những người đàn ông chân chính xem nào. Ý quên, tao cũng chưa biết giới tính của mày là gì ha. Có sai chỗ nào thì xin lỗi nha.
Trái ngược với vẻ hào hứng của TL, con quái thú khổng lồ xem chừng đang vô cùng có chịu.
- Thôi không dông dài nữa ta vào đề luôn cho nóng. Mày thấy đó, cả tao và mày đều muốn… ờ… “thịt” thằng khốn đó. Mày đã hớt tay trên của tao. Ấy tầm bậy, phải là tao đã để cho mày hớt tay trên của tao mới đúng. Biết nói sao đây? Cả hai đều đã có thứ mà mình cần nên liệu đôi ta có thể kết thúc chuyện này trong hoà… (bình)?
Hắn còn chưa nói xong thì một cái xúc tu gần đó quật mạnh xuống từ trên đỉnh đầu.
5
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
