ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 73
Chương 73 - Đã đuổi kịp bản Raw

Việc trễ hẹn của Annette dường như không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào đến mong muốn làm việc của Eucaly. Eucaly khẽ gật đầu, sau đó cô bắt đầu lấy ra một số tài liệu và kể về kinh nghiệm làm việc của mình.

“Tôi đã hoàn thành khóa học chín năm của học viện y tại Vương quốc Provatte. Tôi cũng mang đến một lá thư giới thiệu từ người giám sát của tôi và một lá thư từ cựu chủ tịch của Bệnh viện Hoàng gia. Tôi chuyên về lĩnh vực bệnh mãn tính và các bệnh liên quan đến phụ khoa…. ”

Không giống như vẻ ngoài của mình, giọng Eucaly pha chút giọng Provatte và nghe hơi cứng nhắc. Có lẽ đó là lý do tại sao phần giới thiệu bản thân của cô ấy khiến Annette cảm thấy giống một giáo viên đang giảng bài cho học sinh. Annette đã biết về tất cả những điều này nhưng cô phải giả vờ lắng nghe và quan tâm đến sự nghiệp của Eucaly. Cô không muốn cô ấy biết rằng cô đã quay ngược thời gian và biết hết mọi thứ. Và Eucaly đã hoàn thành phần giới thiệu bản thân của mình mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

“Tôi đã biết. Cô có một kinh nghiệm nghề nghiệp rất ấn tượng, cô Kayun. Tôi nghĩ rằng cô có năng lực như lời người khác đã giới thiệu.”

Annette mỉm cười khi đưa ra một lá thư giới thiệu mà cô nhận được từ bác sĩ cũ của mình. Quý ông đó là một người rụt rè và đặc biệt sợ Rafael. Do đó anh ta đã giới thiệu Eucaly và bỏ chạy để không bao giờ bị gọi đến Dinh thự Carnesis nữa. "Thưa bà, bà phải thuê Eucal y!" Annette mỉm cười khi nhớ lại lời kêu gọi tuyệt vọng của người bác sĩ ấy.

“Vậy, thưa bà. Cho dù sau này tôi có được thuê hay không thì…. ”

Nhìn thấy Annette trở nên im lặng trong giây lát, nét mặt của Eucaly trở nên u ám hơn một chút. Cô ấy lo lắng rằng mình có thể đã tạo cho Annette một ấn tượng xấu. Annette thích vẻ ngoài vụng về như vậy của Eucaly. Tuy lớn tuổi hơn nhưng không hiểu sao những hành động ngây ngô và vụng về của cô ấy lại khiến Annette muốn chăm sóc cô.

'Kiếp trước cô đã chăm sóc tôi rất tốt.'

Annette ở kiếp trước rất nhạy cảm vì thường bị bệnh kéo dài. Sở hữu một cơ thể yếu ớt thật đáng sợ. Ngay cả những người khỏe mạnh cũng sẽ trở nên điên loạn nếu ngày nào cũng phải nằm trên giường bệnh. Annette đã khóc lóc, nôn mửa và tuyệt vọng bám vào Eucaly mỗi khi cô ốm nặng. Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy có lỗi với cô ấy.

Annette đã từng rất cô đơn trong cuộc sống kiếp trước của mình. Cô đã bị cha mình bỏ rơi còn anh trai Arjen và chị dâu Claire thì lại ở một đế chế quá xa. Hơn hết, cô còn có một mối quan hệ không mấy tốt đẹp với chồng mình là Rafael. Vậy nên người duy nhất cô có thể dựa vào là Eucaly. Có lẽ đó là một tình huống khá nặng nề đối với Eucaly với tư cách là bác sĩ của cô.

Tuy nhiên, Eucaly vẫn kiên nhẫn chăm sóc cô rất chu đáo. Tình trạng của Annette cũng phần nào ổn định. Và rồi cô cũng đã có thể hòa giải với Rafael.

'Đó là khi anh ấy bắt đầu chăm sóc mình.'

Lúc đầu, Rafael ra ngoài để cô hoàn toàn cho Eucaly chăm sóc. Điều đó là rất bình thường vì mối quan hệ của họ đã rất tồi tệ.

Nhưng một ngày nọ, khi Annette đang trên bờ vực của cái chết, Rafael đã đến để kiểm tra tình trạng của Annette sau một thời gian dài và anh bị sốc. Anh đã nghĩ rằng cô vẫn ổn như bình thường trong quá trình điều trị của mình, nhưng tình trạng của Annette tồi tệ hơn anh nghĩ rất nhiều.

Sau đó Rafael luôn ở bên cạnh cô. Dần dần anh thay Eucaly chăm sóc mọi nhu cầu của Annette và quản lý thuốc men cũng như điều trị cho cô. Mặc dù anh luôn cãi nhau với cô, nhưng anh dường như vẫn cảm thấy buồn lòng trước cái chết của cô. Và nhờ có anh chăm sóc mà cô đã không làm phiền Eucaly cho đến khi cô qua đời.

‘Rafael trông có vẻ bạo lực, nhưng thực ra anh ấy rất ngọt ngào.’

Annette bật cười khi nhớ lại dáng ngủ của Rafael lúc nằm trên giường như một con sư tử lười biếng. Để không lãng phí cơ hội sống lần thứ hai này, ưu tiên của Annette lúc này là chăm sóc sức khỏe. Cô đã cố gắng ngủ nhiều hơn trước và bớt căng thẳng nhất có thể. Đây là lý do tại sao cô muốn thuê một bác sĩ để chăm sóc sức khỏe của mình một cách cẩn thận.

Annette đã quyết định và mỉm cười ấm áp với Eucaly.

“Chào mừng đến với gia đình Carnesis, cô Kayun.”

Trước những lời nói đó, Eucaly lần đầu tiên ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Annette. Biểu cảm u tối trên khuôn mặt cô ấy giờ đã sáng lên một chút. Đứng dậy tại chỗ, Eucaly hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu trước Annette.

“Cảm ơn, thưa bà. Hãy gọi tôi là Eucaly.”

“Được rồi, cô Eucaly. Tôi rất mong được làm việc với cô”.

Annette mỉm cười khi nhìn khuôn mặt của Eucaly trông xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Cô ấy đang rất cần việc làm vì xa quê và không có chỗ ở. Bây giờ cô đã được thuê làm bác sĩ của một gia đình quý tộc, không có gì lạ khi cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.

Annette sẽ rời đi sau khi chứng minh và làm rõ những cáo buộc đối với mình. Tuy nhiên, dù có chuyện gì xảy ra sau đó thì Eucaly vẫn có thể làm việc ở đây. Những gia đình quý tộc hiếm khi đuổi một bác sĩ đã được họ thuê. Ngoài ra, vì tính cách và sức khỏe tuyệt vời của Rafael, anh thậm chí sẽ không nhớ rằng anh có một bác sĩ trong biệt thự của mình. Annette rất vui khi có thể giúp Eucaly như vậy. Cô đã nợ cô ấy rất nhiều trong kiếp trước.

‘Nhưng trong kiếp sống này, mình sẽ cố gắng để ít mắc nợ Eucaly.’

Không chỉ với Eucaly, cô cũng muốn làm điều tương tự với Rafael. Đời này anh không thể nào chăm sóc cô được, nhưng một lần nữa, cô không thể nói chắc. Trong kiếp trước, cô đã thực sự kinh ngạc khi thấy anh chăm sóc cô mặc dù anh rất nóng tính.

Tất nhiên, việc chăm sóc của Rafael không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có quá nhiều rạn nứt giữa hai vợ chồng. Thời điểm ấy, Rafael thường tức giận trước phản ứng lo lắng của Annette và chạy ra khỏi phòng trong cơn thịnh nộ. Nhưng rồi anh luôn quay lại với Annette.

Sau đó, anh hâm nóng chén thuốc khác mà lúc nãy anh đã vứt đi và đút cho cô. Anh cũng thay ga trải giường và đỡ Annette dậy, vì tình trạng của cô ấy yếu đến mức không thể tự ngồi dậy. Vào giây phút cuối cùng trước cái chết của cô, anh ấy thậm chí….

'Anh ấy có khóc vì mình không? Mình không nhớ rõ lắm.'

Annette nhớ lại khoảnh khắc khi cái chết rình rập cơ thể cô. Lúc đầu, thị giác của cô lóe lên và trở nên tối tăm và sau đó thính giác của cô cũng không còn nữa. Cô đã rất sợ hãi và bắt đầu hoảng loạn. Cô cố gắng cử động đôi tay của mình, nhưng tay và chân của cô đã bị liệt rồi. Và một cái lạnh tê tái mà người ta cảm thấy khi da của họ bị ép vào băng trong một thời gian dài, từ từ bao trùm khắp cơ thể cô. Đó là cảm giác chết chóc mà Annette nhớ lại.

Thị giác của cô là thứ đầu tiên biến mất, do đó Annette không thể nhìn thấy khuôn mặt của Rafael lúc đó. Tuy nhiên, trong tầm nhìn mờ mờ, cô nhớ mình đã nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của anh như thể anh sắp khóc. Cô không muốn Rafael trông như vậy một lần nữa. Rõ ràng cô biết hiện tại mình phải làm gì.

“Vậy thì cô Eucaly, cô có muốn dùng bữa cùng tôi để kỷ niệm ngày trở thành bác sĩ gia đình của chúng tôi không?”

Annette thức dậy muộn nên đã không thể ăn sáng. Vì vậy, cô mỉm cười trong khi che giấu cái bụng đang gầm gừ của mình. Giọng điệu của cô khi hỏi nhân viên của mình ngọt ngào đến khó tin. Tất nhiên, Eucaly đồng ý.


Ngày chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến. Lễ hội thu hoạch mùa thu do ngôi đền Odessa Louis tổ chức đã bắt đầu. Nói một cách dễ hiểu, đó chỉ là một nghi lễ, nhưng thực ra nó được tổ chức như một lễ hội trong đền thờ. Vào ngày này, tất cả mọi người, không phân biệt tuổi tác hay giới tính đều đến thăm ngôi đền để thưởng thức pho mát sữa cừu thơm ngon và uống rượu vang.

Tất cả các quý tộc sống gần thủ đô Deltium, từ giai cấp tư sản đến dân thường đều hướng về đền thờ Odessa Louis. Ngay cả Celestine Keers, người sẽ sớm trở thành Công nương cũng sẽ tham dự. Annette cũng sẽ làm như vậy, nhưng cách cô ấy đến thăm ngôi đền có một chút khác biệt.

“Xem nào, lăng mộ có lẽ ở quanh đây …….”

Annette đi đến nghĩa trang của đền thờ Odessa Louis và tham khảo bản đồ mà Railin đã gửi trước. Cô phải leo núi để tránh ánh mắt của người khác, nhưng không sao cả vì cô đã đến nơi an toàn mà không bị ốm hay đau ở đâu. Nhờ đó, cô đã có thể vào nghĩa trang mà không bị ai nhìn thấy.

Cô rất vui vì bây giờ là giờ lễ hội. Vốn dĩ, không ai để ý đến nghĩa trang vào ngày lễ hội. Theo bản năng, mọi người thường miễn cưỡng đến thăm một nghĩa trang vào một ngày vui, vì sợ sẽ thu hút những điều xui xẻo. Nhờ đó, Annette có thể tìm xung quanh nghĩa trang.

Nơi cô hẹn gặp Railin là lăng mộ phía tây, nhưng không dễ tìm đường vì nghĩa trang rất rộng. Annette đang loay hoay tìm đường thì dỏng tai lên. Cô có thể nghe thấy những giọng nói ồn ào phát ra từ ngôi đền phía xa. Mọi người có vẻ ngà ngà say sau khi uống nhiều rượu được pha trong đền. Không một ai có thể nhận ra được Annette trong một bầu không khí bận rộn như vậy.

"Quả nhiên, Ngài Railin thật tuyệt vời. Mình nghĩ hôm nay mình sẽ thành công xâm nhập vào ngôi đền."

Annette có chút nhẹ nhõm. Cô rất hồi hộp trước sự kiện trọng đại. Kể từ khi hồi quy, Annette liên tục phải đối mặt với những thử thách to lớn mà trước đó cô thậm chí không thể tưởng tượng được.Cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa kinh ngạc với chính mình. Cô chưa bao giờ nghĩ con người ta có thể thay đổi nhanh như vậy vì sự sống còn của chính mình.

May mắn là Annette sớm tìm được lăng mộ phía tây như đã hẹn. Lúc đầu, cô nghĩ rằng mọi thứ đã trở nên không ổn vì cô đã đi nhầm ngôi mộ ở phía đông. Cô sợ hãi khi không thấy sự hiện diện của Railin hay quần áo của vị linh mục mới mà anh ta chuẩn bị. May là những linh mục đã khắc nổi chữ “Đông” trên sàn của nghĩa trang giúp cô nhận ra mình đi lạc.

'Những người gần gũi nhất với Chúa, mọi người thật chu đáo.'

Annette đã rất ấn tượng. Mặc dù lần đầu tiên đến ngôi đền này vì Celestine và cô không hẳn là một tín đồ, nhưng cô đã quyết định tin vào nữ thần Odessa. Dù sao, sau khi tìm được con đường thích hợp, Annette nhìn quanh rồi cẩn thận đi vào phần phía tây của nghĩa trang.

“…… Chỗ này đúng không ta?”

Khi mở cánh cửa bằng đá nặng nề và bước vào, cô có thể nhìn thấy chữ khắc nổi "Tây" được in trên sàn nhà.

"Mình nghĩ rằng mình đã đến đúng nơi."

Một làn gió nhẹ từ nghĩa trang bụi bặm lướt qua chóp mũi cô. Ngay cả trong ánh sáng ban ngày, căn phòng vẫn khá tối với tông màu xám tạo ra một bầu không khí u ám. Âm thanh duy nhất mà người ta có thể nghe thấy bên trong tòa nhà được xây cho người chết là tiếng bước chân của Annette.

Annette nhìn quanh, nhưng cô không tìm thấy Railin. Thay vào đó, bức tượng đứng ở trung tâm của ngôi mộ dường như đang nhìn chằm chằm vào cô. Có lẽ vì trời tối khiến cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của nó nên bức tượng càng trở nên ảm đạm hơn.

Ý thức rằng mình đang làm 'chuyện xấu', Annette vô tình run rẩy. Cô nhắm mắt và chắp tay cầu nguyện trước bức tượng.

'Tôi xin lỗi, thưa Nữ thần Odessa. Tôi sẽ rời đi ngay sau khi gặp Celestine Keers. '

Ngay lúc đó, bức tượng đang đứng trước mắt Annette đột nhiên vươn tay nắm lấy vai cô.

111

4

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.