Chương 61
Thiếu niên bay trên không trung và cô nương đang ăn mỳ
Sau khi nhìn rõ mọi thứ, thân thể của Sở Lương vẫn còn ở trên không trung, nhảy lên theo thần thú Bạch Trạch.
Thiếu niên bay lên không trung cùng với cô nương ăn mỳ, hoàn thành lần gặp nhau đầu tiên trong đời.
Sau đó.
Uỳnh.
Thần thú Bạch Trạch rơi xuống đất, nó có vẻ rất thích thú, chở Sở Lương đến bên cạnh nữ tử, vui vẻ nhảy nhót vây quanh người nàng.
Lúc này nữ tử mới hoàn hồn lại, vội vàng ăn hết đũa mỳ lớn trong miệng: “Sụt sụt...”
Nàng ăn xong đũa mỳ này, lau miệng, lúc này mới quay đầu lại một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, Sở Lương cũng đã vỗ vào cổ con thần thú Bạch Trạch để nó dừng lại, sau đó xoay người đáp xuống đất, đứng thẳng người.
Hai người liếc nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.
Chỉ có thần thú Bạch Trạch hình như không có chút EQ nào, không cảm nhận được sự xấu hổ của hai con người, vẫn vui vẻ chạy vòng quanh bên cạnh.
“Xin lỗi...” Sở Lương mở miệng nói trước: “Bạch Trạch này đột nhiên để ta đi lên, không biết tại sao nó đột nhiên dẫn ra tới đây làm phiền cô nương."
Đúng là làm phiền, chắc hẳn không có tiểu cô nương nào hy vọng mình bị người khác nhìn thấy khi đang ra sức ăn mỳ cả...
“Không có gì...” Nữ tử cũng không trở tay kịp, nhìn thấy Sở Lương lễ phép như vậy nàng cũng không quá mất lịch sự.
Chỉ là khi nàng nhìn về phía thần thú Bạch Trạch con, mắt thường có thể nhìn thấy sự xấu hổ và giận dỗi trong ánh mắt đó.
Thần thú Bạch Trạch con đang nhảy nhót bị nàng trừng nhìn chằm chằm, thân thể lập tức cứng đờ, vẻ mặt cũng có chút cứng ngắc, hai mắt xoay tròn như đang hỏi mình đã làm sai cái gì.
Sở Lương nhìn nữ tử, đột nhiên hỏi: “Sư tỷ, ngươi có phải là Khương hay không...”
Trên dưới Thục Sơn, nhắc đến dung nhan tuyệt mỹ, người đầu tiên nhớ đến chính là cái tên đó, là Khương Nguyệt Bạch được xưng là Khương tiên tử.
Mà Sở Lương đã từng nhìn thấy Khương Nguyệt Bạch từ xa ở Thông Thiên Phong, thân hình và diện mạo đều giống với nữ tử trước mặt hắn đây.
Chỉ là khi đó Khương Nguyệt Bạch có khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, bồng bềnh như tiên, dường như nữ tử ăn mỳ ở trước mặt này rất khó sánh kịp, hắn phải nhìn vài lần mới nhớ ra.
“Không phải!” Nữ tử lập tức nhướng mày, lớn tiếng phủ nhận.
Sở Lương chớp chớp mắt mấy cái, nhưng hắn còn chưa nói ra đó là ai mà...
...
"Có nên không?", "Tại sao?", "Cái này thật vô lý!"
Trong bụi cây, Thương Tử Lương dẫn theo Ngọa Long Phượng Sồ của hắn nấp ở đó, trên mặt cả ba đều có dấu chấm hỏi.
Dù đã qua rất nhiều ngày nhưng bọn họ vẫn còn nhớ rõ sự hành hạ đau đớn thê thảm mà con thần thú Bạch Trạch con đó mang lại cho bọn họ.
Bọn họ chỉ mới đi vài bước trên Bảo Tháp Phong thì đã bị một tia chớp bạc từ bên cạnh lao đến hất tung lên, sau đó giẫm mạnh, giẫm một cách hung ác, liên tục giẫm...
Vẫn luôn dẫm cho đến khi ba người bọn họ kêu cha gọi mẹ trên mặt đất, thần thú Bạch Trạch con hất sừng một cái đã hất ba người bọn họ bay lên trời, bay ra khỏi Bảo Tháp Phong.
Nhưng bọn họ cũng không nói một câu oán hận nào.
Dù sao đó cũng là thần thú trong truyền thuyết trấn sơn, nó là hậu đại thần thủ hộ Thục Sơn! Mà nó, tương lai cũng sẽ trưởng thành là một tồn tại thủ hộ phái Thục Sơn.
Thế nhưng ...
Ngươi có thể đánh đám người chúng ta, nhưng chỉ đánh đám bọn ta thì có chút quá đáng!
Vất vả lắm mới có thể dẫn Sở Lương đến đây, kết quả... Ngươi hãy nhìn bộ dạng vô dụng của ngươi một chút!
Còn giống một thần thú tính tình táo bạo trấn sơn nữa không?
Khi nhìn thấy Bạch Trạch con bổ nhào Sở Lương xuống, trong lòng ba người tràn đầy mong đợi.
Ai biết được không ngờ ngay sau đó nó lại bắt đầu vừa cọ vừa thè lưỡi ra liếm Sở Lương, mỗi lần nó liếm Sở Lương, Thương Tử Lương lại cảm thấy mặt mình bị nó giẫm lên một phát.
Được rồi, cái này coi như xong...
Thế mà nó lại còn chủ động để cho Sở Lương cưỡi?
Đây chính là thần thú!
Thần thú cho người cưỡi có ý nghĩa hoàn toàn khác với thú cưỡi thông thường. Ở quy mô lớn hơn, thậm chí có thể hiểu là mang theo sự may mắn của Thục Sơn.
Đương nhiên, chỉ là một Bạch Trạch con cũng sẽ không đến mức đạt tới trình độ này.
Nhưng nó vẫn khiến người ta khó mà chấp nhận được.
"Haiz..." Thương Tử Lương thở dài một hơi: "Rốt cuộc là vì cái gì chứ?"
Tùy tùng A suy nghĩ thật lâu mới từ từ nói: “Lão đại, ngươi nói xem có khả năng... Là vì hắn đẹp trai hay không?”
Càng nghĩ, hắn cũng chỉ có thể nghĩ ra một khả năng đó.
Bốp ~
Thương Tử Lương giơ tay gõ một cái vào đầu hắn: “Ý ngươi nói là ta không đủ đẹp trai bằng hắn sao?”
“Đương nhiên không phải, chỉ là...” Tùy tùng A che mặt giải thích: “Chẳng qua là có khả năng Bạch Trạch không thích mẫu người như ngươi...”
Thương Tử Lương tức giận quay đầu lại, nhìn về phía tùy tùng B: "Ngươi thấy thế nào?"
Tùy tùng B sờ đầu nói: “Ta đói bụng.”
"Con mẹ nhà ngươi.” Thương Tử Lương giơ chân lên đá tùy tùng B một cái.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
