Chương 14
Phá giải huyễn cảnh
Trải qua không biết bao lâu, Lâm Phong liền mở mắt, ánh mắt của hắn vô cùng sắt bén, dường như có thể nhìn thấu hết tất cả mọi biến hóa diễn ra trong huyễn cảnh. Lâm Phong không tin tà, đưa tay liền dụi mắt liên tục nhiều lần, thế nhưng trước gì diễn ra trước mắt vẫn không hề thay đổi, tất cả những gì được che giấu bên trong huyễn cảnh, Lâm Phong hắn đều có thể nhìn rõ, không một thứ nào có thể che giấu qua đôi mắt hắn được cả.
-"Chẳng lẽ là do nó?" Lâm Phong thầm nghĩ đến phần nội dung ghi chép bên trên tường.
-"Thế nhưng chỉ với một phần nhỏ nội dung ghi chép mà đã thế này rồi, nếu như đầy đủ thì..." Nghĩ đến đây, Lâm Phong không khỏi rùng mình.
Lâm Phong dẹp đi suy nghĩ vớ vẩn, hai tay chống đất đứng người dậy, dựa theo những gì thôi diễn bên trong mắt hắn thì bên trong huyễn cảnh này ngoài hắn ra, còn có một đồ vật hiện đang được che giấu bên trong nơi này. Lâm Phong điều động linh khí, hai tay bắt ấn xoay chuyển liên tục, huyết khí từ cơ thể không ngừng toát ra, từng vòng xoáy bên trong cơ thể không ngừng chuyển động tạo thành bánh răng luân chuyển, tại mỗi một vòng xoáy xoay chuyển, huyết khí Lâm Phong không ngừng gia tăng mãnh liệt. Chỉ trong chốc lát, lượng huyết khí Lâm Phong phát ra cực kì khủng bố, lượng huyết khí phát ra này hầu như đã vượt qua cả hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên.
Các vòng xoáy bên trong cơ thể Lâm Phong luân chuyển liên tục cho đến vòng xoáy cuối cùng, không gian gian bốn phía tại huyễn cảnh không ngừng vặn vẹo biến đổi liên tục khiến người xem không thể nào phát hiện được đâu là hiện thực, đâu là ảo ảnh. Đối mặt với không gian huyễn cảnh không ngừng thay đổi, Lâm Phong vẫn không một chút mải mai bị đánh động, tâm hắn vẫn bình thản, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hướng chân bước về phía trước, thoáng chốc dường như có một lực lượng thần bí nào đó tác động đến Lâm Phong, khiến hắn đột nhiên biến mất, liền xuất hiện tại một nơi khác.
Nhìn thấy một bước của mình có thể vượt cả không gian, Lâm Phong không khỏi giật mình bất ngờ, hắn không ngờ rằng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bị giam cầm bên trong huyễn cảnh này lại có thể khiến bản thân hắn có nhiều thay đổi đến thế. Lâm Phong hướng mắt nhìn về phía trước, liền một bộ hài cốt không rõ danh tính từ đâu xuất hiện không khỏi giật mình hoảng sợ, ngã ngụy về phía sau, sắc mặt không khỏi trắng bệt. Lâm Phong không khỏi trấn tỉnh bản thân, ổn định lại tinh thần, ánh mắt tập trung về phía vị trí bộ hài cốt, trải qua được một lúc mà vẫn không thấy bộ hài cốt trước mắt chuyển động, Lâm Phong liền thở một hơi nhẹ nhõm, sở dĩ hắn làm thế là vì dựa theo nội dung những tiểu thuyết hắn đọc trên mạng thì đa phần những bộ hài cốt thường được đặt tại những nơi hẻo lánh thế này, vẫn còn có chút linh tính, bất cứ khi nào cũng có thể chuyển động được.
Với lại tuy rằng Lâm Phong hắn đã trở thành tu sĩ, đặt chân lên con đường tu đạo này thì sẽ luôn có trách nhiệm trừ ma vệ đạo, bảo vệ bách tính dân lành, thế nhưng nói là nói thế, mặc dù là tu sĩ, thế nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Phong hắn va chạm, tiếp xúc đến những thứ này, chính vì thế đối mặt với những tình huống như vậy, hắn không thể nào không sợ cho được. Lâm Phong vừa di chuyển vừa quan sát cẩn thận bộ hài cốt trước mắt, di chuyển được một lúc Lâm Phong không khỏi ngừng bước, thoáng chốc sắc mặt hắn không khỏi âm trầm, bởi dựa theo những gì bên trong ánh mắt thoi diễn, thì món đồ vật được cất chứa bên trong huyễn cảnh này nằm ngay phía bên cạnh bộ hài cốt.
Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Phong cuối cùng cắn răng, kìm nén sự sợ hãi của mình xuống, quyết tâm tiến về phía bộ hài cốt, nói gì thì nói hắn cũng đã đến tận nơi này rồi, nếu chỉ vì một chút sợ hãi cỏn con mà chùn bước thì thật sự quá mất mặt rồi. Lâm Phong di chuyển cực kì chậm rãi, thầm quan sát bộ hài cốt trước mắt, hắn thầm nghĩ liệu có khi nào bộ hài cốt này giả vờ không chuyển động, chờ hắn đến gần liền đưa tay ra chộp hắn không, nếu quả thật là thế thì quá đen rồi. Khoảnh cách giữa Lâm Phong và bộ hài cốt một ngày được thu hẹp lại không đến một bước chân, Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía bên cạnh bộ hài cốt, nhìn thấy ngay bên chân bộ hài cốt liền xuất hiện một hộp gỗ hình chữ nhật đi kèm một quyển sách gì đó mà Lâm Phong không thể nhìn thấy được. Cẩn thận quan sát đối phương, Lâm Phong đưa tay về phía vị trí chiếc hộp gỗ cùng quyển sách, khoảng cách giữa tay hắn gần như chạm được đến đồ vật thì đột nhiên bộ hài cốt ngã sập về phía trước khiến Lâm Phong giật mình hoảng sợ, không khỏi nhanh tay chộp lấy đồ vật liên tục lùi về phía sau.
-"Con bà nó, biết ngay, biết ngay là sẽ như thế mà, may mà lão tử có đề phòng, bằng không thì xong cả rồi." Lâm Phong đưa tay vuốt mồ hôi trán, thầm nói.
Nhìn thấy đồ vật nằm trong tay mình, Lâm Phong không khỏi vui mừng, liền chuẩn bị mở ra xem bên trong có bí mật gì mà phải được đem giấu tận bên trong huyễn cảnh này thì không gian bốn phía không ngừng vặn vẹo, thoáng chốc không gian xung quanh liền xuất hiện từng vết nứt, những vết nứt này không ngừng lan tỏa sang khắp nơi. Mắt nhìn thấy không gian gần như tan vỡ, Lâm Phong cũng không bất ngờ gì mấy, bởi từ khi hắn chộp được đồ vật này từ bộ hài cốt, liền cảm nhận được dường như giữa những thứ này tồn tại một sợi dây liên kết, chỉ cần di chuyển một trong hai thứ liền sẽ dẫn đến không gian huyễn cảnh phá vỡ.
Không lâu sau, không gian huyễn cảnh liền bị phá vỡ, từng hạt ánh sáng từ đâu xuất hiện, bao phủ lấy cả cơ thể Lâm Phong, thoáng chốc những hạt sáng này liền phát ra ánh sáng tỏa ra uy lực cực kì kinh người, khiến Lâm Phong không tài nào chịu được, khiến cơ thể hắn dường như lâm vào trạng thái quá sức, liền ngã xuống bất tỉnh.
-"Lâm Phong, Lâm Phong, tỉnh tỉnh." Không biết trải qua bao lâu, Lâm Phong nghe được bên tai vang vọng âm thanh vô cùng quen thuộc.
-"Tỉnh, hắn tỉnh rồi."
-"Đây là đâu thế?" Lâm Phong choàng tỉnh, đưa tay chống ngồi dậy, ánh mắt không khỏi bàn hoàng nhìn hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra.
-"Nơi này là bên trong hang động, chúng ta đang khai phá bí cảnh, ngươi quên rồi sao?" Lâm Thiên Tuyết nói.
-"Hang động? Bí cảnh?" Nghe đối phương đáp, Lâm Phong không khỏi giật mình, thầm nói.
-"Ngươi sao thế?" Bành Thiên tiến đến vỗ vai Lâm Phong nói.
-"Ta cũng không biết, đầu có chút đau." Lâm Phong đưa tay sờ đầu đáp.
-"Ừm, thật xin lỗi, tại sự hiếu kỳ của ta mà ảnh hưởng đến ngươi." Bành Thiên đưa tay chấp lại, khom người xin lỗi.
-"Thế rốt cuộc nơi này là nơi nào?" Lâm Phong xoay người, nghiêng đầu nhìn bốn phía.
-"Bọn ta cũng không biết, bọn ta cũng chỉ mới vừa tỉnh lại đây thôi." Lâm Thiên Tuyết lắc đầu đáp.
-"Tỉnh lại? Thế các ngươi cũng giống như ta sao?" Lâm Phong nghe thấy thế liền đưa mắt nhìn về hai người.
-"Giống như ngươi? Ý ngươi là sao?" Bành Thiên khó hiểu hỏi.
-"Ý ta là từ khi phát sinh sự việc lần đó, các ngươi không lâm vào huyễn cảnh sao?" Lâm Phong ánh mắt đâm chiêu hỏi.
-"Huyễn cảnh? Huyễn cảnh gì?" Đến phiên Lâm Thiên Tuyết khó hiểu liền nói.
-"Ách... Thì là... Thôi không có gì." Nghe thấy câu trả lời từ đối phương, Lâm Phong dường như đoán ra được chút gì đó, liền ngưng lại đề tài này.
-"Chẳng hiểu ngươi nói gì." Bành Thiên phất tay, bĩu môi đáp.
Lâm Phong hiện tại hắn còn tư tưởng nào để ý đến thái độ của Bành Thiên, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ những gì trải qua lúc nãy đều là do mơ cả sao, thế nhưng nếu là mơ thì quả thực quá chân thật rồi, chân thật đến nỗi mỗi khi nhớ đến bộ hài cốt ấy Lâm Phong liền cảm thấy lạnh run người. Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía tay, nhìn thấy tại vị trí lòng bàn tay trống không liền có thể xác định rằng bản thân hắn chắc chắn đã nằm mơ, bởi vì trước khi được lâm vào bất tỉnh, hắn vẫn còn nhớ rằng bản thân mình tay cầm chắc hai món đồ vật có được từ bộ hài cốt, thế mà giờ lại biến mất.
Xác nhận được sự thật, Lâm Phong liền cười khổ, vừa định cử động lấy thân thể, Lâm Phong cảm nhận được bên trong y phục mình dường như xuất hiện một thứ gì đó, khiến y phục không khỏi chùn xuống, hắn thầm nghĩ chắc hẳn là do lúc ngã xuống nơi này, vướng phải mảnh vỡ của tường thạch rồi rớt vào bên trong áo. Lâm Phong nghĩ thế liền đưa tay vào phía trong rà sót, tay vừa chạm đến đồ vật liền đem lại cảm giác lạnh lạnh, cầm chắc đồ vật bên trong y phục, Lâm Phong liền rút ra ngoài đưa về phía trước, nhìn thấy đồ vật lấy từ trong y phục ra, Lâm Phong không khỏi há hốc mồm.
-"Đ-Đây là... Thực sự vẫn còn, không phải là ảo tưởng..."
Nhìn thấy chiếc hộp gỗ đính kèm quyển sách đầy bí ẩn trong tay, ánh mắt Lâm Phong không khỏi phát sinh biến hóa liên tục, khóe miệng liền mỉm cười, hắn quả thật không nằm mơ hay ảo tưởng, những gì diễn ra trước đó tất cả đều là thật. Lâm Phong xoay người nhìn sang phía hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên, thấy hai người bọn họ vẫn không hề chú tâm đến mình liền thở phào nhẹ nhõm, bản tính con người là vậy, một khi có được một thứ gì đó thì sẽ không chia sẻ cho bất kì ai, đây chính là phẩm chất thực sự của loài người, Lâm Phong hắn cũng không phải là ngoại lệ.
Mặc dù hắn vẫn chưa khám phá được bí mật của hai món đồ vật này là gì, thế nhưng hắn biết để có thể đưa hai thứ này vào tận bên trong huyễn cảnh che giấu thì chắc hẳn giá trị liên thành của nó không hẳn nhỏ, biết đâu có thể đem đến sự ảnh hưởng của thế giới này không chừng. Lâm Phong đưa tay cầm lấy hai món đồ vật này bỏ vào bên trong người, cẩn thận che giấu đi, Lâm Phong không vội tìm hiểu nó ngay, hắn dự định rời khỏi nơi này rồi mới bắt đầu khai phá bí mật phía sau hai món đồ vật này.
-"Sao, tìm ra được lối ra chưa?" Lâm Phong đứng dậy, tiến về phía hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên hỏi thăm.
-"Tìm thì tìm được rồi, thế nhưng dựa theo linh cảm của ta thì có chút gì đó không đúng." Lâm Thiên Tuyết nhíu mày đáp.
-"Linh cảm? Linh cảm gì?" Lâm Phong nghiêng đầu khó hiểu, nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết hỏi.
-"Ta cảm nhận được có nhiều luồng khí khủng bố cực đại phát ra từ phía bên trong mà ta không thể xác định được." Lâm Thiên Tuyết đưa tay chống càm, sắc mặt đầy nghiêm túc nói.
-"Ta cũng thế." Bành Thiên đồng tình đáp.
-"Luồng khí khủng bố cực đại? Là của người hay yêu?" Lâm Phong hỏi.
-"Người có mà yêu cũng có, thậm chí nếu như ta đoán không sai thì vẫn còn một luồng khí có chút quái đản, có phần tà ác lúc ẩn lúc hiện." Bành Thiên tiếp lời.
-"Không còn lối nào khác sao?" Lâm Phong nhíu mày, hắn không muốn vừa trải qua nguy hiểm lại phải lâm vào nguy hiểm một lần nữa.
-"Còn thế nhưng lúc nãy ta có sử dụng thần thức để kiểm tra rồi, tuy những thông đạo đó có thể đi được thế nhưng đi một chút liền là tuyệt đường, cũng phải quay trở đường này." Bành Thiên đưa hai tay về phía sau gáy, ngã đầu về phía sau đáp.
-"Ta cũng đã thử thả thần thức của mình để thăm dò đường này, thế nhưng vừa chạm đến chỗ cuối con đường liền bị một lực lượng nào đó đánh gãy, cắt đứt mối liên kết." Bành Thiên dường như đọc được suy nghĩ Lâm Phong, liền lập tức nói.
-"Cắt đứt mối liên kết? Chẳng lẽ chỗ đó có cường giả tọa trấn sao?" Lâm Phong đưa tay chống càm, lâm vào trầm tư nói.
-"Ừm, theo ta nghĩ là thế, mà chí ít phải ít nhất ba bốn cường giả tập trung tại nơi đó, để có thể cắt đứt được mối liên kết giữa ta và thần thức, thì đám người cường giả đó ít nhất phải đạt đến Luyện Khí Cảnh Tầng Sáu mới có thể làm được chuyện đó." Bành Thiên đồng quan điểm nói.
-"Đứng ở đây nói cũng không có tác dụng gì, hoặc là tiến lên, hoặc là ngồi ở đây chờ chết." Lâm Thiên Tuyết liếc mắt hai người Lâm Phong cùng Bành Thiên nói.
-"Thiên Tuyết nói đúng, đứng ở đây nói thì cũng không làm được gì, hết cách rồi, đi thôi." Bành Thiên nhúng vai đáp.
Lâm Phong gật đầu không đáp, quả thật nếu cứ đứng ở đây không thì cũng chẳng thể giải quyết được gì, nhấc chân cùng hai người Lâm Thiên Tuyết và Bành Thiên tiến về phía thông đạo trước mặt. Đi được một đoạn, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên hai người đột nhiên dừng bước, sắc mặt cả hai không khỏi thâm trầm cực kì, hai mắt không khỏi nhíu lại, Lâm Phong nhìn thấy cử chỉ khác lạ của hai người liền lên tiếng hỏi.
-"Sao thế?"
-"Ta cảm nhận được luồng khí tại cuối thông đạo ngày càng rõ hơn, chưa kể trong đó còn có luồng khí mà chúng ta quen biết." Lâm Thiên Tuyết trầm tư đáp.
-"Quen biết? Là của Mạc Lôi và Lãnh Kim Bằng sao?" Lâm Phong vui mừng hỏi.
-"Ừm, không chỉ hai người bọn họ mà còn một kẻ nữa." Bành Thiên gật đầu đáp.
-"Còn một người nữa? Ai? Khoan... Không lẽ là..." Lâm Phong nghe thấy thế liền trầm tư suy nghĩ, thoáng chốc sắc mặt liền biến đổi, xoay đầu về phía hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên nói.
-"Ừ, là hắn... Phan gia, đệ tử Lăng Kiếm Các, Phan Thiên Bá." Cả hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên đồng thanh đáp.
-"Chậc... Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi cho cùng cũng gặp lại hắn, thật đen làm sao." Lâm Phong nghe thấy thế liền đưa hai tay về sau gáy, ngã đầu về phía sau, không khỏi than thở.
-"Đành chịu thôi, cơ mà dù sao cũng có Mạc Lôi cùng Lãnh Kim Bằng ở đó, ta nghĩ hắn ta cũng không dám làm càn đâu, suy cho cùng thì nội tình Lãnh gia cũng không thua gì Phan gia đâu." Lâm Thiên Tuyết thở dài đáp.
-"Ồ? Lãnh gia?" Lâm Phong nghe thấy đối phương nói thế, liền cảm thấy không khỏi ngoài ý muốn.
-"Đúng thế, thế lực phía sau Lãnh gia tuy không bằng Lăng Kiếm Các của Phan gia, thế nhưng xét về nội tình sâu cạn thì nói không phải ngoa chứ Phan gia chưa đủ xách giầy cho Lãnh gia." Bành Thiên nhếch miệng cười nói.
-"Lãnh gia mạnh đến thế sao?" Lâm Phong bất ngờ trước lời nói của Bành Thiên, liền hỏi lại.
-"Ừm, mạnh, nếu chỉ xét giữa các gia tộc với nhau thì phải nói là rất rất mạnh, rất ít gia tộc nào có thể sánh ngang với Lãnh gia, chưa nói đến tu vi của các trưởng lão Lãnh gia nữa, cực kì khủng bố." Bành Thiên gật gù nói.
-"Thế... Thế giữa trưởng lão của Lãnh gia với trưởng lão Lăng Kiếm Các thì... thì ai mạnh hơn?" Lâm Phong lắp bắp nói.
-"..." Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên, cả hai người nghiêng đầu, dùng ánh mắt đầy kinh dị, hướng về phía Lâm Phong.
Ngươi thần kinh có vấn đề a, câu hỏi ngớ ngẩn như thế mà ngươi cũng dám hỏi sao, hết chuyện lại đi so sánh khập khễnh như thế, nói thế chả khác gì đem một đứa nhóc năm tuổi cùng một đứa nhóc mười tuổi ra so sánh, xem giữa hai người bọn họ ai mạnh hơn. Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt khác lạ từ hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên, liền rụt người nói.
-"Sao thế? Bộ ta nói gì sai à?"
-"Liền câu hỏi như thế mà ngươi cũng có thể hỏi được à? Ta thật bái phục ngươi a." Bành Thiên giả bộ đưa hai tay về phía trước chắp lại, khom người nói.
-"Không cần khách khí, chuyện nhỏ." Lâm Phong đưa tay xua xua đáp.
-"..." Bành Thiên không khỏi á khẩu, ta không phải khen ngươi a, ngươi có thể đừng làm ra kiểu như bản thân mình vừa làm ra chuyện đại sự được không?
8
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
