Chương 10
Khai phá bí cảnh
Thời gian cứ thế mà trôi qua, thoáng chốc đám người Lâm Phong cùng Lâm Thiên Tuyết cuối cùng cũng đến được cửa hang động bí cảnh, mặc dù nơi này hoang vu, xung quanh đều được bao bọc bởi rừng và núi, thế nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, dòng người tấp nập, có tận hơn cả trăm người đang tập trung tại đây. Vừa đặt chân đến, Lâm Phong không khỏi bất ngờ, bởi theo những gì hắn cảm nhận thì đám người trước mặt này đều không phải bình thường, luận về khí chất, hay áp lực phát ra từ bọn họ đều vượt qua nhóm người Lâm Phong rất nhiều.
Có người thân y bạch y bào, lưng đeo bảo kiếm, phía trên bao kiếm được thêu họa tiết rất nhiều, nào là long, nào là phụng, tứ đại thần thú, có người thì thay vì thêu những họa tiết linh thú, họ thêu lên những biểu tượng của núi, của rừng, nhật nguyệt,... không một ai giống ai. Đối mặt với đám người trước mắt này, Lâm Phong cảm thấy hơi thở mình trở nên nhanh dần, bầu không khí tại nơi này căng thẳng cực độ, ai nấy đều toát ra một luồng khí chất riêng biệt, không ai giống ai.
Về phần đám người tu chân giả, mắt nhìn thấy đám người Lâm Phong tiến vào khu vực này, bọn hắn cũng không bất ngờ gì lắm cùng lắm chỉ liếc mắt nhìn sang rồi bỏ qua, dù sao thì đây là bí cảnh vẫn chưa được khai phá, lại nằm ở vùng ngoại ô Thiên Môn Trấn, không thuộc phạm vi lãnh thổ của bất kỳ môn phái, tông môn nào cả... Lâm Thiên Tuyết nhìn thấy xung quanh nơi này đều là cường giả không khỏi trầm trồ nói.
-"Đông thật, tuy là đã đi sớm thế mà vẫn còn đông đây này."
-"Quả thực có chút đông, đám người này, nhìn căn bản thì tu vi đều vượt trội hơn so với chúng ta rất nhiều, nói cho đúng thì chúng ta là nhóm có thực lực yếu nhất tại nơi này." Lãnh Kim Bằng trầm ngâm đáp.
Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết, Bành Thiên cùng Mạc Lôi nghe thấy thế cũng không khỏi đồng thời gật đầu, quả thật đúng với như những gì mà Lãnh Kim Bằng nói, đám người bọn hắn tại nơi này chỉ là những con kiến hôi, sâu bọ, những người kia tùy thời có thể bóp chết bọn hắn. Đang mải còn đắm chìm trong suy nghĩ, đám người Lâm Phong liền bị nhóm người từ phía sau đẩy đến, lạnh giọng nói.
-"Tránh ra, tránh ra, đám người các người đang cản trở đường của công tử nhà ta đấy, khôn hồn thì cút ra."
Lâm Phong không một chút phòng bị liền bị cú đẩy làm mất đà, ngã nhào về phía trước, cả cơ thể liền ngã sập trên nền đất, đám người xung quanh nhìn thấy thế cũng không khỏi cười nhạo, Lâm Phong cảm nhận được ánh mắt đầy khinh thường từ đám người xung quanh, mặt liền không chút biểu tình, tay chống đất đứng lên, lùi sang một bên phủi lấy bụi đất bám trên y phục. Về phần đám người đẩy Lâm Phong, nhìn thấy đối phương không một chút phản ứng gì liền cười lạnh, khinh thường, có người trong nhóm nhìn thấy vậy nhịn không được, lên tiếng chế nhạo.
-"Hừ... Tên phế vật..."
Lâm Phong nghe thấy đối phương chế nhạo bản thân, sắc mặt cũng không một chút biểu tình, lạnh lùng nhìn đám người bọn hắn, đối phương cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Lâm Phong cũng không khỏi lạnh người, sợ xảy ra chuyện ảnh hưởng đến công tử nhà bọn hắn, liền dẫn người tiến về phía trước. Nhìn thấy đám người đi xa dần, Lâm Thiên Tuyết liền hướng về phía Lâm Phong, vỗ vai hỏi.
-"Này, Lâm huynh đệ, ngươi không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
-"Không sao, chỉ bị đẩy nhẹ thôi, không gây chút tổn thương nào." Lâm Phong mỉm cười đáp.
-"Đám người bọn hắn là ai mà hóng hách thế? Nhìn y phục trên người thì bối cảnh bọn chúng có vẻ như to lớn lắm." Bành Thiên hướng mắt về phía đám người biến mất hỏi.
-"Họa tiết trên y phục bọn hắn, hình như ta đã có thấy ở đâu rồi." Mạc Lôi tay sờ càm trầm ngâm đáp.
-"Là người Phan gia." Lãnh Kim Bằng lạnh lùng nói.
-"Đúng đúng, là người Phan gia." Mạc Lôi nghe thấy Lãnh Kim Bằng đáp liền gật đầu liên tục, ánh mắt co rút, dường như e sợ nói.
-"Hai người các ngươi biết bọn hắn à?" Lâm Thiên Tuyết nghe hai người nói chuyện, cảm thấy khó hiểu liền hỏi.
-"Cũng không hẳn gọi là quen biết, chỉ là vô tình gặp gỡ qua thôi." Lãnh Kim Bằng đáp.
-"Hình như hai người các ngươi có vẻ như e sợ bọn chúng thì phải?" Lâm Phong trực giác liền nói.
-"E sợ Phan gia sao? Phan gia bọn hắn không đáng sợ, đáng sợ là chính là người mà bọn chúng lúc nãy gọi là công tử kìa." Mạc Lôi nghe thấy Lâm Phong nói, liền lắc đầu đáp.
-"Nói thế là có ý gì? Hắn ta bộ đáng sợ lắm à?" Lâm Phong vẫn chưa hiểu, liền hỏi.
-"Người mà bọn hắn gọi là công tử được xưng là Phan Thiên Bá, là đệ tử nội môn của Lăng Kiếm Các, mà Lăng Kiếm Các lại là một trong những thế lực mạnh nhất tại Nam Quốc Hộ này, khiến những tông môn khác không khỏi e ngại. Chưa hết, mỗi một đệ tử trong Lăng Kiếm Các đều có thực lực cực đại, tu vi bọn hắn thấp nhất cũng là đến Trúc Cơ Cảnh, nghe nói tông chủ Lăng Kiếm Các đã đạt đến bước kia." Lãnh Kim Bằng vẻ mặt đầy trầm tư, nói.
-"Đạt đến bước kia?" Lâm Thiên Tuyết khó hiểu hỏi.
-"Đúng, đã đạt đến bước kia, đến cả hoàng đế của Nam Quốc Hộ cũng phải kính tông chủ Lăng Kiếm Các bảy tám phần." Mạc Lôi nghe thấy thế liền chen vào nói.
-"Cái gì? Đến cả hoàng đế của Nam Quốc Hộ cũng phải kính hắn bảy tám phần sao?" Bành Thiên nghe thấy vậy liền e sợ nói.
-"Một nhân vật to lớn, bối cảnh thâm hậu như thế lại đến nơi này làm gì?" Lâm Phong nghe thấy đối phương có bối cảnh thâm hậu, trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy khó hiểu liền hỏi.
-"Về điểm này thì ta không biết, có lẽ là đi ma luyện, tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu chăng?" Lãnh Kim Bằng lắc đầu nói.
-"Nếu là đi ma luyện thì thật kì quái, đường đường là đệ tử nội môn của Lăng Kiếm Các, nếu để đi ma luyện thì ít nhất phải có người trong tông môn đi theo nhằm đảm bảo an toàn, đằng này lại là người của gia tộc, các ngươi không cảm thấy lạ sao?" Lâm Phong nhíu mày nói.
-"Lâm huynh đệ nói ta mới cảm thấy kì lạ, suy cho cùng thì Lăng Kiếm Các là một trong những thế lực to lớn tại Nam Quốc Hộ này, luận về tài nguyên, bảo vật, pháp bảo, đan dược,... thì nhiều vô số, vậy thì làm sao có khả năng để mắt đến một bí cảnh tại vùng hoang sơ, tại một thị trấn nghèo nàn như thế này được, với lại, nãy giờ ta có cảm giác có gì đó thiếu thiếu, nhưng lại không biết là thiếu cái gì." Lãnh Kim Bằng nghe thấy Lâm Phong nói, liền không khỏi minh bạch, tay rờ càm, suy nghĩ gì đó liền nói.
-"Chắc hẳn có điều gì đó mờ ám ở đây, tên Phan Thiên Bá này muốn giở trò gì, chưa kể Phan gia bọn chúng đang định muốn làm gì đây?" Mạc Lôi gật đầu đồng ý với những gì Lâm Phong cùng Lãnh Kim Bằng.
-"Mặt khác, tuy rằng bọn chúng bảo tránh đường cho công tử bọn hắn, thế nhưng các ngươi từ lúc bọn chúng xuất hiện đến giờ, có nhìn thấy người nào ra dáng công tử nhà bọn chúng không?" Lâm Phong liền hướng mắt về phía đám người Phan gia biến mất nói.
-"Đúng rồi, là Phan Thiên Bá, hắn không có xuất đầu lộ diện, hèn gì khi nhìn vào bọn chúng, ta lại có cảm giác như thiếu thiếu gì đó mà lại không biết thiếu cái gì, giờ nghe Lâm huynh đệ nói, ta mới biết là thiếu tên Phan Thiên Bá." Lãnh Kim Bằng sáng mắt, giọng hưng phấn nói.
-"Nếu quả thật là thế thì chuyện này lại càng kì quái hơn, bọn chúng chắc hẳn có âm mưu gì đó, chúng ta cần phải cẩn thận." Lâm Phong liền nhíu mày nói, sắc mặt trở nên trầm xuống, khẽ nói.
-"Các ngươi nãy giờ đang nói gì đó, cái gì mà âm mưu, rồi kì quái, ta nãy giờ nghe không hiểu gì cả." Bành Thiên ngơ ngác, nghe không hiểu những gì ba người Lâm Phong nói.
-"Đúng thế, ta cũng nghe không hiểu gì cả." Lâm Thiên Tuyết gật đầu đồng ý với Bành Thiên.
-"À không có gì, ý ba người bọn ta nói là khi vào bí cảnh đằng sau, liền phải cẩn thận, không biết bên trong đó chứa đầy những nguy hiểm nào đang chờ chúng ta." Lãnh Kim Bằng mỉm cười, hướng về hai người Lâm Thiên Tuyết và Bành Thiên nói.
-"Chuyện đó còn phải nói sao, nếu ngay cả một chút kiến thức phòng vệ căn bản như thế cũng không làm được thì quá mất mặt cái danh 'Tu Chân Giả' quá rồi." Lâm Thiên Tuyết hừ lạnh đáp.
-"Được rồi, mọi người chuẩn bị, coi xem trên người trang bị đầy đủ chưa, chúng ta bắt đầu tiến vào hang động." Lãnh Kim Bằng xoay người về mọi người nói.
-"Tất cả đều đủ, không thiếu gì cả." Lâm Phong, Lãnh Thiên Tuyết, Mạc Lôi và Bành Thiên đồng thời lần lượt nói.
-"Vậy tốt, chúng ta tiến vào thôi." Lãnh Kim Bằng gật đầu đáp.
Nhóm người Lâm Phong hướng đến vị trí cửa hang mà đi, thoáng chốc, cả nhóm Lâm Phong liền bước vào bên trong khu bí cảnh, xung quanh đều tối đen như mực, thế nhưng không vì thế mà lượng người có mặt tại đây suy giảm, dù sao thì tất cả đều là tu sĩ, đối với không gian tối đen này, thì bọn hắn ít ra vẫn còn quan sát được đôi chút. Vào càng sâu, sắc cảnh ngày càng tối hơn, nhóm người Lâm Phong không còn cách nào khác ngoài việc đốt lửa soi đường, thẳng đến một lúc sau, nhóm người Lâm Phong liền gặp một ngã hai, ai nấy đều lâm vào suy nghĩ, không biết phải chọn hướng nào, bởi vì chỉ cần chọn sai, thì hậu quả sẽ xảy ra nghiêm trọng.
-"Đi bên phải đi, ta có cảm giác như bên đây an toàn hơn." Lâm Thiên Tuyết đưa tay về lối bên phải nói.
-"Cái gì mà cảm giác với không cảm giác, thôi đi, cảm giác của ngươi lúc nào cũng sai cả, có khi nào đúng." Bành Thiên bĩu môi nói.
-"Ngươi nói cái gì? Nói lại thử xem?" Lâm Thiên Tuyết nghe thấy thế liền tức giận, nắm tay giơ lên, liền ra hành động muốn động thủ với Bành Thiên.
-"Theo ta thấy thì chúng ta nên chia làm hai nhóm, một nhóm đi lối bên phải, nhóm còn lại đi lối bên trái có vẻ tốt hơn so với chọn một lối." Lâm Phong đưa tay, chỉ về lối bên phải rồi lối bên trái nói.
-"Ta cũng đồng suy nghĩ với Lâm huynh đệ, ta thấy chúng ta chia làm hai nhóm coi bộ được hơn, ta cùng Mạc Lôi đi về phía này. Còn ba người các ngươi đi về hướng còn lại đi." Lãnh Kim Bằng đưa tay về hướng bên trái nói.
-"Như thế cũng được, thế nhưng chúng ta hẹn gặp lại ở đâu?" Lâm Thiên Tuyết đáp.
-"Dựa theo cấu trúc hang động này thì theo ta thấy thì hai lối này ắt hẳn đều không có nguy hiểm, chỉ là chia làm nhiều hướng đi khác nhau, sau cùng thì sẽ cùng hội tụ về một điểm, đến lúc đó gặp nhau ở đó là được." Mạc Lôi nói.
-"Hm... Được rồi, cứ thế mà hành động, hẹn gặp lại phía sau hang động." Lâm Thiên Tuyết suy nghĩ một lúc liền đáp.
-"Nhớ cẩn thận." Trước khi rời khi, Lãnh Kim Bằng hướng nhóm Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên nhắc nhở.
-"Tạ ơn, ngươi cũng thế, chúng ta đi thôi." Lâm Thiên Tuyết gật đầu cảm tạ, đưa tay ra hiệu hai người Lâm Phong cùng Bành Thiên hướng về lối đi bên phải mà tiến vào.
Ba người Lâm Phong tiến vào lối đi bên phải không được bao lâu thì liền gặp Hắc Thử Yêu Thú, loại yêu thú này thường sống thích nghi tại những hang động sâu, kích cỡ của bọn chúng to hơn nhiều so với những con chuột khác, màu lông trên chúng đen tuyền, phía trên cơ thể liền có một vài họa tiết rất quỷ dị, đặc biệt là Hắc Thử Yêu Thú thường sống theo bầy đàn. Nhóm ba người Lâm Phong lúc đầu chiến đấu rất thuận lợi, dễ dàng tiêu diệt loại Hắc Thử Yêu Thú này, thế nhưng về sau, bọn chúng xuất hiện ngày càng nhiều, khiến Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên không khỏi chật vật khốn khó, phải tốn rất nhiều thời gian sau mới có thể giải quyết hết đám Hắc Thử Yêu Thú, thoát khỏi tình cảnh này.
Cả ba người đi được một lúc liền tiến đến địa phương khác, nơi này so với những nơi mà bọn hắn đã từng đi qua rất khác biệt, tại nơi này không chỉ xung quanh đều là thạch, mà còn có một hồ nước to lớn, linh khí tại nơi này vô cùng nồng hậu, khác xa rất nhiều so với những nơi khác bên trong hang động. Cả ba cảm nhận được linh khí nơi này vô cùng dày đặc liền không khỏi giật mình, tiếp đến liền vui sướng, bởi đối với bọn hắn mà nói thì lượng linh khí dày đặc tại đây biết đâu có thể giúp bọn hắn đột phá cảnh giới, dường như cả ba người cùng chung suy nghĩ, hướng về phía nhau gật đầu, liền tìm một nơi thuận lợi, hai chân xếp bằng ngồi xuống, ổn định tinh thần, bắt đầu tập trung hấp thụ linh khí.
Mắt nhìn thấy hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên bắt đầu tiến vào quá trình tu luyện, Lâm Phong cũng không khỏi gấp gáp, tìm một vị trí thuận lợi cho bản thân, đặt hành trang xuống một bên, hai chân xếp bằng ngồi xuống, ổn định lại tinh thần, tập trung tâm trí, hấp thụ linh khí tu luyện. Lâm Phong cảm nhận được từng sợi linh khí tiến vào cơ thể mình ngày càng nhiều, mặc dù vẫn chỉ là những sợi linh khí mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất như một năm trước đây, thế nhưng bù lại linh khí tại đây rất dày đặc, hấp thụ nhiều và nhanh hơn so với Thiên Môn Trấn.
Bất giác Lâm Phong liền hướng thần thức của mình về phía Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên, chứng kiến được linh khí cả hai người hấp thụ cực kì nhiều, so với hắn phải nói là vượt xa gấp nghìn lần, liền không khỏi cười khổ thầm nghĩ dù sao thì đối phương cũng là đệ tử tông môn, luận về tư chất thì hẳn là vượt xa hắn, chưa kể đến tâm pháp tu luyện chênh lệch nữa, một loại thì thấp kém, một loại từ tông môn ban cho, thì đành chịu thôi.
Lâm Phong loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, liền ổn định lại tâm trí, tiếp tục quá trình tu luyện của mình, không biết thời gian trả qua bao lâu, cả cơ thể Lâm Thiên Tuyết chấn động, huyết khí toát ra từ cơ thể nàng mạnh hơn so với lúc trước, cảm thấy được huyết khí bản thân thay đổi, Lâm Thiên Tuyết liền dùng thần thức của mình kiểm tra. Sau một hồi dò xét, Lâm Thiên Tuyết cuối cùng cũng có được kết quả, mà kết quả này khiến nàng vui mừng không thôi, Lâm Thiên Tuyết không ngờ rằng bản thân nàng chỉ mới tiến vào nơi này tu luyện không được bao lâu vậy mà đã có thể đột phá lên Luyện Khí Tầng Ba, đây quả thật đối với nàng rất bất ngờ, thật không thể tin vào mắt mình.
Về phần Lâm Phong, hắn cảm nhận được một chút lạ thường đến từ vị trí của Lâm Thiên Tuyết, hắn liền đưa thần thức của mình sang đối phương dò xét thì không khỏi giật mình. Ấy vậy mà đối phương đã đột phá thành công, mặc dù hắn không thể dò xét được tu vi hay cảnh giới của đối phương thế nhưng chỉ dựa theo huyết khí từ cơ thể toát ra, Lâm Phong hắn liền có thể khẳng định chắc chắn rằng Lâm Thiên Tuyết đã đột phá cảnh giới. Thu liễm lại thần thức của mình, Lâm Phong tiến vào quá trình tu luyện, thời gian không biết trải qua bao lâu, Lâm Phong liền tiếp tục cảm nhận được sự lạ thường đến từ Bành Thiên, nội tâm hắn liền không khỏi thầm mắng.
-"Con bà nó, có còn muốn người khác tu luyện nữa không? Cùng một lúc tu luyện, vậy mà cả hai người bọn họ đã đột phá thành công, còn ta từ nãy đến giờ vẫn còn đang quá trình hấp thụ linh khí, lão thiên gia có cần đối xử bất công với ta như vậy không?"
19
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
