ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Vụ Nổ Xuyên Không

' Tách Tách ' những tiếng nước phát ra trong một căn phòng tối ở trong một ngôi biệt thự lớn vào đêm trăng tròn u tối, âm thanh phát ra từ một bình thủy tinh nhìn như bình thí nghiệm nằm ở trên cái bàn trong căn phòng u tối, bình thủy tinh chứa một thứ chất lỏng màu lam kì quái. ' Tách ' một giọt nước kì lạ đã được cho vào chiếc bình thủy tinh chứa dung dịch màu lam đó, khi giọt nước dung nhập vào chất lỏng thì chất lỏng liền trở thành màu xanh lục như lá cây vậy. " Ừmm được rồi, màu sắc rất chuẩn " một tiếng nói trầm bí ẩn phát ra gần chiếc bàn, nơi để bình thủy tinh chứa dung dịch. " Thêm cái này vào nữa là xong " tiếng nói bí ẩn lại vang lên trong căn phòng tối, tiếng nói khá khàn nên có vẻ đó là tiếng nói của một người đàn ông trên 30 tuổi. " Tách " lại thêm một giọt nước được cho vào bình, nhưng lần chuyển biến này lại khác với lần trước.

Màu sắc của chất lỏng lần này lại biến thành màu xám xịt rất nhìn u ám. " Saoo lạii như vậy " tiếng nói lai vang lên nhưng lần này lại kèm theo một thanh âm kinh ngạc. ' Keng ' một tiếng chói tai vang lên từ chiếc bình chứa chất lỏng màu xám đó, " chuyện gì, Á Á " ' Ầm ' một tiếng nổ vang trời phá tan màn đêm u tối.

" Ta đang ở đâu thế này ? " tiếng nói bí ẩn lại vang lên trong một tấm khăn được tròn nằm dưới một góc cây to trong khu rừng rậm, ' Rắc Rắc ' âm thanh của tiếng cành   cây như đang rẩy rời, " Ta không cử động được " tiếng nói vang lên kèm theo đó là chút sợ hãi. ' Rắc Rắc ' một âm thanh giòn tan vang lên kèm theo đó là một thứ nhỏ bé như tay em bé sơ sinh chui lên từ trong một tấm khăn được quấn tròn, " tay của ai vậy " tiếng nói vang lên kèm theo là sự nghi hoặc. Một tia sáng của bình minh dần dần xuyên qua những ke lá của những cây to chiếu xuống nơi chiếc khăn đang nằm.

Khi ánh sáng chiếu vào cũng đồng thời khiến cho thứ ở trong chiếc khăn hé lộ ra, trong chiếc khăn là một đứa trẻ sơ sinh nhìn khoảng 4 tháng tuổi, đứa bé có gương tròn mũm mĩm, đôi mắt đen to tròn, với mái tóc màu đen của trẻ sơ sinh. Một cậu bé trai có gương mặt vô cùng đáng yêu nhưng gương mặt đó giờ lại tỏ ra vẻ sợ hãi và kèm theo là sự không thể tin được, " đâyy là tay của mình sao " đúng vậy tiếng nói bí ẩn đó phát ra từ trong đầu đứa bé sơ sinh đó, bây giờ hắn đang cực không thể tin được và cũng không biết vì sao hăn lại ở trong cơ thể của đứa bé sơ sinh này. Sau một lúc thì hắn cũng bình tĩnh và cũng đã nhớ lại nguyên nhân sau hắn lại ở trong cơ thể đứa bé này, hắn chắc chắn nguyên nhân là do hợp chất mới hắn đang nghiên cứu thì vô tình đã tạo ra một hợp chất kì là và tạo ra một vụ nổ lớn và vụ nổ đó cũng đã mang linh hồn hắn vào cơ thể đứa bé này. Hắn hiện giờ không còn thấy sợ hãi mà bây giờ hắn lại cảm thấy buồn bã, hắn buồn vì hắn đã vô cùng tự tin vào hợp chất của hắn nhưng hắn không ngờ lại tạo ta một loại hợp chất nguy hiểm như vậy, hắn thầm nghĩ " chắc ta nên bỏ cái danh hiệu [ Dược Thần ] của mình rồi ", đứng vậy ở kiếp trước hắn từng được người người ca tụng là Dược Thần đã từng tạo ra vô số các loại thuốc thần kì.

Nhưng bây giờ hắn không còn xứng với danh hiệu đó nữa, ' Rắc Rắc ' những âm thanh giòn tan vang lên làm hắn tỉnh lại trong cơn buồn bã, " cái gì đây " một giọng nói như chim sơn ca hót vậy khiến người nghe cảm thấy yên lòng, giọng nói vô cùng ngọt ngào khiến ai nghe cũng biết đó giọng nói của nữ giới, " ồ ồ, là một đứa bé " tiếng nói vừa dứt thì một bàn tay thon dài đưa đến ẫm chiếc khăn cùng đứa bé lên. Khi được ẫm lên thì trong lòng hắn liền xuất hiện một cảm xúc kì lạ mà hắn chưa từng cảm thấy trước đây, hắn không biết cảm xúc đó là gì ?, mà bây giờ hắn cũng không còn tâm trí vào chuyện đó nữa, mà giờ hắn hoàn toàn đờ đẫn trước người đang ẫm mình lên. Đúng như hắn đoán đó là một nữ nhân mà không phải nữ nhân bình thường mà là một mỹ nhân, mỹ nhân đứng trên tất cả các mỹ nhân, nàng ta có một nước da trắng ngọc ngà, mái tóc lam dài xươn mượt như thác nước chảy, đôi mắt màu lam to tròn, đôi môi đỏ nhỏ nhắn, thân hình cân đối đến mức hoàn mỹ, chiếc eo thon thả trong một chiếc đầm màu trắng tuyệt đẹp. Sắc đẹp của nàng ta dù có dùng từ ngữ nào cũng không thể nào miêu tả nào của nàng, một sắc đẹp vượt qua sự hoàn hảo.

Sắc đẹp của nàng cộng thêm ánh bình minh vào buổi sáng càng khiến cho vẻ đẹp của nàng ta càng thêm hoàn mỹ, sắc đẹp của nàng dù trên đời này có bao nhiêu vẻ đẹp hoàn mỹ nào cũng không xứng cùng nàng đọ sắc, vẻ đẹp của nàng ta khiến cho hắn không thể quan tâm đến thứ gì khác ngoài cô gái trước mặt mình. " ồ là con trai " một lần nữa tiếng nói ngọt ngào của nàng lại lần nữa đem hắn từ cơn say mê tỉnh lại, khi hồi tỉnh lại thì hắn mới phát hiện ra một chuyện vô cùng xấu hổ, việc khiến hắn xấu hổ là vị trí bàn tay trắng nõn thon dài của nàng ta đang để vào chỗ hiểm ở phần dưới của hắn, hắn bây giờ đang vô cùng kinh ngạc và xấu hổ bởi vì đây là lần đầu tiên hắn bị một người phụ nữ tự tiện chạm vào người như vậy, dù sao kiếp trước hắn chưa từng có người yêu mà. Nàng ta không chỉ mò mẫm phần dưới của hắn mà còn mò lên tới phần trên của hắn, bàn tay của nàng từ từ di chuyển từ phần dưới lên trên, bàn tay thon dài của nàng di chuyển lên đến khi chạm vào một thứ kì lạ ở giữa ngực của đứa bé, khi đụng trúng thứ kì lạ ở ngực đứa bé thì nàng ta liền dùng tay mang thứ đó ra, khi nàng ta nhìn thấy thứ kì lạ đó thì liền trợn mắt há mồm tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Thứ trên tay nàng là một cái lệnh bài hình chữ nhật bự bằng một nắm tay, chiếc lệnh bài này nhìn rất kì lạ, sự kì lạ của nó là hai bên của lệnh bài có hai màu sắc khác nhau và mỗi bên có khắc một biểu tượng khác nhau, bên mặt trái của lệnh bài là màu bạc trắng tinh khiết và ở trên được khắc một con bạch hổ nhìn vô cùng dũng mảnh, còn bên mặt phải là màu vàng cùng với một con rồng được khắc ở trên nhìn rất bắt mắt, còn ở giữa lệnh bài thì được khắc hai chữ [ Trần Vũ ] bằng vàng bạc rất đẹp mắt, khiến cho ai nhìn thấy điều biết xuất thân của đứa bé này không bình thường rồi.

Khi nhìn thấy chiếc lệnh bài tới giờ thì nàng ta luôn trong tình trạng suy tư cái đó, một hồi sao mới hồi tỉnh lại và thầm nghĩ " sao chiếc lệnh bài của gia tộc đó lại ở đây ?, chẳng lẽe.... ", nghĩ tới đó thì bàn tay nàng ta liền rung rẩy, còn gương mặt thì tràn đầy vẻ bi thương nhìn đứa bé đang nằm trên tay của nàng. Nàng ta dùng bàn tay trắng thon dài của mình xoa lên đỉnh đầu của đứa bé và nhẹ giọng nói " ngoan nào Trần Vũ, chắc con đang rất cô đơn phải không ?, đừng buồn con trai bởi vì con sẽ không cô đơn nữa đâu, ta tên là Thiên Băng, từ nay ta sẽ là mẹ của con là gia đình của con, con trai của ta à ". Nàng ta bây giờ nhìn như một người mẹ đang âu ếm con của mình vậy. " tên của ta là Trần Vũ sao ? " ngay lúc này có một người đang cực kì rối bời về cuộc sống mới của mình. Và họ đi sâu vào khu rừng và biến mất.

50

1

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.