Chương 35
Theo trở về
Hư không nổ tung, một thông đạo đổ nát hiện ra, từ bên trong ba bóng hình đang dìu nhau bước ra. Mỹ thiếu niên y phục rách nát, gương mặt diễm lệ nhưng tái nhợt vì kiệt sức. Nó nằm dài trên người tiểu Hắc, một lời cũng không nói, im lặng không ngừng suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Mọi thứ mới đây tựa như là một giấc mộng, đây lần đầu tiên nó đến thánh địa tu sĩ, lại cũng là lần cuối cùng được chứng kiến nơi thiêng liêng ấy tồn tại. Dù chưa có nhiều mối liên hệ với nơi đó nhưng cũng khiến nó vô cùng cảm khái, có rất nhiều trải nghiệm quý báu ở nơi đây.
Trên hết, mất mát to lớn nhất chính là một số vị tổ tông cũng đã hóa thành tro bụi bay theo gió. Nhìn từng gương mặt xuất hiện trong kí ức thuở nhỏ, không ngờ lần này lại là lần cuối nó được nhìn thấy họ.
Sau đó, Lăng Dạ Huyền ngước lên nhìn thiếu niên bên cạnh.
Người này vẫn như cũ, tâm thái phẳng lặng như nước, y phục phiêu dật bay trong gió, tựa như trích tiên từ trên trời cao bay xuống.
Mặc dù Tiêu Thiên có chiến đấu, cũng có bị thương, hơn nữa còn khá nặng vì dốc sức bảo vệ Lăng Dạ Huyền nhưng nó luôn có một nghi vấn không thể diễn tả bằng lời. Kể từ khi vị đại đế kia xuất hiện, một cảm giác kì lạ cứ hiện lên từ bên trong Lăng Dạ Huyền.
Ngoài cảm giác áp bức do người đó mang lại, nó còn cảm thấy y rất quen thuộc dù toàn thân chìm đắm trong sương mù hỗn độn. Cảm giác này giống hệt với Tiêu Thiên, hơn thế nữa nó càng cảm thấy hai người này có cái gì đó rất giống nhau.
Tiêu Thiên chậm rãi bước đi trước, tiểu Hắc cõng Lăng Dạ Huyền đi theo sau.
"Đây là nơi nào thế?" Lăng Dạ Huyền cất tiếng hỏi.
Tiêu Thiên nhìn xung quanh một lượt, gương mặt hơi trầm xuống.
"Trung tâm của Điện Viên lâm"
"CÁI GÌ." Lăng Dạ Huyền vô cùng khiếp sợ.
Tiểu Hắc còn khoa trường quỳ rạp xuống, thân run rẩy liên hồi.
Nơi đây chính là trung tâm của Điên Viên lâm, truyền thuyết chính nơi đáng sợ nhất của cấm địa. Khu vực hoang vu hiêu quạnh, không có một ai dám bén mảng đến, đồn đại chính là thú vương cũng rất ít con nào dám tiếp cận nơi đây.
Xung quanh một mảnh tàn tích cháy đen, khắp nơi đều là tro tàn và những mầm cỏ non mới mọc. Từng sợi pháp tắc kì dị lơ lửng, trôi nổi trên khắp bầu trời.
Lăng Dạ Huyền lúc này mặt cũng tái đi rồi, không chỉ vì sự nguy hiểm của nơi đây mà theo nó suy đoán, vị ma đế hẳn cũng ở nơi đây. Vừa nghĩ đến điều này khiến cho mỹ thiếu niên lạnh toát. Thân thể vô lực ngã quỵ xuống.
Tiêu Thiên thấy thế vội bước qua đỡ lấy. Y hoàn toàn hiểu được sự khiếp sợ của mỹ thiếu niên này đến từ đâu.
Đúng lúc này, một đạo thần niệm hùng hồn quét qua cả ba. Ngay lập tức, tiểu Hắc bị ảnh hưởng mà lăn đùng ra ngất. Còn Lăng Dạ Huyền may mắn vẫn bình an vô sự vì một tia sáng từ mi tâm của Tiêu Thiên phát ra thành công chặn đứng đạo thần niệm này.
XOẠT
Một thanh kiếm đỏ rực như lửa bỗng nhiên xuất hiện, sát khí nó toả ra lạnh lẽo như âm ti địa ngục. Khí tức đáng sợ đè ép xuống hai thiếu niên nhỏ bé, tựa như một con cự thú viễn cổ đang nhìn chằm chằm lấy con mồi.
Lăng Dạ Huyền vô cùng sợ hãi, không ngờ Tiêu Thiên lại một hơi truyền tống cả bọn đến nơi này. Như vậy thì chỉ có một con đường chết mà thôi, ai có thể chịu nổi được một kích của đại đế cơ chứ. Thậm chí người ta còn không cần xuất hiện nữa, một đạo thần niệm mạnh mẽ như vậy cũng đủ giết họ vô số lần rồi.
" Đừng lo, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu." Tiêu Thiên vẫn rất bình tĩnh, ấn ký trên trán phát ra ánh sáng ngày một rực rỡ hơn. Thanh âm từ tốn nhẹ nhàng mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, thần niệm hùng hồn từ từ rút đi, thanh huyết kiếm đỏ rực cũng biến mất. Ngay cả những sợi pháp tắc kì dị trên trời cũng bị tản đi không ít.
Lăng Dạ Huyền lúc này mới hoàn hồn tỉnh lại, nó thật sự bị dọa sợ. Vội vàng rút trận đài ra, nhờ Tiêu Thiên truyền nguyên lực vào rồi túm lấy tiểu Hắc tháo chạy.
Một đường xuyên qua hư không mấy trăm dặm, rời khỏi Điện Viên lâm thật xa. Tại một khu rừng nguyên sinh bên trong sơn mạch Nam Lĩnh, Lăng Dạ Huyền thở hồng hộc. Thật dọa nó sợ một trận không nhỏ, vừa rồi khi luồng thần niệm kia quét tới nó cứ tưởng đã toi mạng rồi.
Nếu không phải nhờ ánh sáng từ ấn ký của Tiêu Thiên, nó hẳn không thể nào còn sống, mà tiểu Hắc không đơn thuần là ngất xỉu như vậy. Thực lực người nọ cao như vậy, nếu như trở thành một cái ma đầu thì chắc chắn sẽ trở thành hiểm họa khôn lường.
Điều nó ngạc nhiên nữa là Tiêu Thiên lại không hề hấn gì trước sức mạnh của người đó. Mặc dù y chỉ mới là một tiểu tu sĩ khai môn cảnh nhưng dường như ấn ký trên trán y hẳn cũng có nguồn gốc từ một vị đại đế. Nếu không y không thể nào chống lại sức mạnh đó được.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
