Chương 17
Con đường của riêng mình
Từ xưa đến nay, tu sĩ chính là những kẻ nghịch thiên mà đi, thông qua cái gọi là tu đạo để lén học lấy bản nguyên thiên địa, sinh ra bị trời cao ghét bỏ. Chính vì thế càng đến cấp độ cao thì con đường càng khó mà đi, mỗi một cảnh giới đều chịu lấy sự thảo phạt của thiên địa.
Càng là anh tài kinh diễm thì càng chịu phải những kiếp nạn khủng bố, thế thì những người sáng tạo ra một con đường riêng thì sẽ như thế nào nữa. Chính là anh tài trong anh tài, thiên kiêu kinh diễm nhất cổ kim.
Những người đó thông thường được ban tặng một thể chất đặc thù, do thiên địa chúc phúc, sinh ra đã hơn hẳn người khác. Tuy nhiên, điều đó cũng tạo nên một rào cản trên con đường tu hành của họ, vì đặc thù thể chất ấy mà muốn đi thật xa khó hơn người thường gấp nhiều lần, phải trải qua vô tận chông gai, đau khổ.
Tổ tiên của Lăng gia chính là một người như thế, đứng đầu một thời đại, công tham tạo hóa nhưng con đường tu hành tràn ngập khó khăn, phải trải qua máu và nước mắt để chứng đạo. Là người sáng tạo ra thế, ra pháp cho thời đại này, được người đời xưng là Lăng đế vị đế giả cuối cùng của thời thái cổ.
Giờ đây, Lăng Dạ Huyền lại gặp gỡ một người như thế, y chỉ mới khai môn cảnh, nhưng với thể chất đặc thù của mình, sớm đã mạnh hơn hẳn người khác. Chí tôn trẻ là còn đánh giá quá thấp về y, vì người này sớm muộn đều sẽ đứng trên đỉnh thiên hạ. Trừ phi bị đại năng ra tay giết chết từ sớm không thì y sẽ là người quét ngang vô địch thủ, thành tựu đế giả trong tương lai.
Lăng Dạ Huyền vô cùng kích động, nó cũng mong muốn được như thế. Tiếc thay, hậu đại của đế giả thì sẽ rất khó để có thể thành đế. Con đường mà nó đang theo đều là đi lại con đường mà Lăng đế đã đi, sẽ không thể nào vượt qua người được.
Tiêu thiên nhìn thấy rất rõ biểu hiện của Lăng Dạ Huyền, đôi mắt của y có thể thấu hiểu vạn vật thế gian là một chí tôn trời sinh tất nhiên mấy tâm tư của tiểu tử này y hiểu rõ. Thế nhưng trong mắt Tiêu Thiên, Lăng Dạ Huyền hẳn cũng là một chí tôn, chỉ là nó chưa nhận ra được con đường của mình cần phải đi như thế. Dù sao tất cả cũng chỉ mới hình thành, nó chưa nhận ra là phải.
Y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nó : "Ngươi không cần lo lắng, thể chất trời sinh không phải là tất cả, nó chỉ có lợi đối với chúng ta trong thời gian đầu, mỗi bước đi về sau sẽ càng khó khăn hơn. Mà ngươi, dù không mang thể chất trời sinh nhưng ngươi lại có ngộ tính rất cao, ngay cả ta cũng tự nhận không bằng. Con đường của riêng mình thực ra không phải dựa vào thể chất mà là thông qua ngộ tính để chứng đạo."
Mặc dù những lời như thế không đủ để khiến Lăng Dạ Huyền thay đổi suy nghĩ nhưng nó vẫn được cảm thấy an ủi phần nào. Mặc dù chỉ mới quen biết không lâu nhưng có gì đó ở y khiến nó cảm thấy vô cùng thân thuộc và tin tưởng.
Hai người cũng không ở lại lâu, họ nhanh chóng rời đi. Trên đường còn thu thập được một vài mó đồ không tệ, chính là những thứ mà nhóm Bất Phương Thành trước đây đề cập. Tuy nhiên so với chỗ truyền thừa kia chỉ như muối bỏ biển.
Trở lại bên trên tế đàn màu đen sẫm, bảy luồng quang hoa chuyển động qua lại, người thường nhìn vào sẽ không thể nào phát hiện ra được điều gì khác thường, nhưng Lăng Dạ Huyền lại khác.
Nó biết bảy luồng quang hoa đó chính là một loại trận văn không gian cực hiếm. Lăng gia dù sao cũng là gia tộc hàng đầu trong lĩnh vực không gian, Lăng Dạ Huyền tất nhiên vô cùng mẫn cảm với thứ năng lượng này.
Đây là một dạng văn trận cổ xưa, bao gồm bảy luồng quang hoa xoay chuyển quanh một tế đàn. Trận pháp này vẫn luôn được khởi động, chỉ cần tụng một đoạn chú ngữ thì có thể thúc đẩy trận hoạt động.
Lúc trước nó nghe được nhóm Bất Phương Thành tụng nên đã nhớ được, dù không biết làm sao bọn chúng biết được câu chú ngữ nhưng nhiêu đó đủ để mỹ thiếu niên này phá trận và thu lấy trận cơ rồi.
Thời gian cho cuộc khảo nghiệm thứ nhất chỉ còn 4 ngày, tuy nhiên, hiện tại Kim Si Hắc Cực báo bị thương nặng, đã không thể bay được nữa, hẳn là nó đã bị người khác bỏ lại một đoạn. Bây giờ, Dạ Huyền chỉ còn cách trông chờ vào thứ trận pháp không gian này mà thôi.
Loại trận không gian này khác với loại của nhóm Bất Phương Thành, một loại là truyền tống trận, một loại là sát trận. Với sự am hiểu khá sâu về trận pháp, Lăng Dạ Huyền nhanh chóng tìm ra mắt trận. Đó là một khối cầu thất sắc, bên trên khắc chi chít ký tự. Nếu bây giờ gỡ mắt trận này ra, tế đàn này sẽ hỏng mất đi và địa cung này cũng sẽ hoàn toàn bị chôn vùi dưới lòng đất.
Nghiễm nhiên ngoài trừ Lăng Dạ Huyền và Tiêu Thiên, sẽ không còn ai biết thêm về vô số truyền thừa tuyệt thế tại đây nữa, tất cả sẽ chôn vùi theo dòng sông lịch sử. Mà như vậy cũng tốt thôi, nếu không ắt sẽ dấy lên một trận mưa gió tanh máu.
Sau khi phá hủy tế đàn, giờ đây trong tay Lăng Dạ Huyền là một khối cầu thất sắc cùng với bảy khối cầu với bảy màu sắc khác nhau. Bên trên đều khắc một loại ký tự theo thứ tự là: Hành, Ảo, Hữu, Vô, Diệt, Sinh, Phản
Đây là những ký tự đại biểu cho một lĩnh vực mà không gian mang lại, đều là ấn ký tương đương với một ấn ký của đại năng giả lưu lại. Dù là Lăng gia cũng chưa từng có được những thứ này, những gì có được chỉ là một bộ sở học chứ không phải là ấn ký truyền thừa nào cả.
Điều này khiến cho Lăng Dạ Huyền thầm nghĩ đến vị tổ tiên của Lăng gia, Lăng đế có lẽ cũng có quan hệ với Điện Viên lâm này. Nếu không ấn ký của người tại sao lại ở đây mà không phải ở Lăng gia chứ.
Tiêu Thiên thu tất cả vào tầm mắt, y đang không ngừng nhớ đến một vài ký ức xa xưa, xa đến mức y đã gần như không còn nhớ đến nó nữa. Dù sao đây cũng vốn là truyền thừa của hắn để lại cho hậu đại của mình, cũng nên quy chủ thôi.
Bây giờ trong tay Lăng Dạ Huyền đã nhận được tòa trận pháp với truyền thừa đầy đủ của tổ tiên, chuyến đi này quả thật lớn vô cùng. Không còn gì để tiếc nữa, nó kích hoạt ngay trận pháp, lập tức bảy khối cầu nhỏ bắt đầu xoay chuyển, tỏa ra màu sắc rực rỡ.
0
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
