Chương 1
Thiếu niên như hoa như ngọc
Phủ Lăng gia,
Sáng sớm tinh mơ, không khí trong lành, từng làn sương sớm còn chưa phai đi để lại trong không gian chút se lạnh. Từng giọt sương long lanh như ngọc đọng lại trên cành lá. Cảnh vật lung linh huyền ảo như huyễn như hoặc.
Bỗng một tiếng thét chói tai vang lên phá tan cái sự thanh tịnh của buổi sớm mai.
- LĂNG DẠ HUYỀN, CON ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TA.
Kế theo đó là những tiếng bước chân huỳnh huỵch, một cuộc rượt đuổi giữa mẹ và con diễn ra xung quanh dinh thự của Lăng phủ.
Một thiếu niên nhảy phóc từ trên nóc nhà xuống, chân điểm một cái trên mặt nước rồi lao vút đi. Không ngừng thoăng thoắt qua lại trên những hòn đảo trong chiếc hồ rộng lớn. Thân pháp nhanh nhẹn khiến cậu bé thoáng cái đã biến mất trong màn sương.
Đáng tiếc thay, nhân vật phía sau cũng không phải tầm thường, nàng càng trực tiếp hơn, vươn tay phẩy một cái. Toàn bộ sương sớm đều tan rã ngay lập tức. Không khí trở nên quang đãng, từng tia nắng ấm áp buổi sớm chíu xuống mặt hồ.
Thân ảnh nhỏ phía trước không thể dựa vào màn sương để ẩn núp nữa đành tăng tốc lên. Tựa như không ngừng xuyên qua không gian, nháy mắt đã ra đến giữa hồ.
Thế nhưng người phụ nữ phía sau lại tiếp tục vung tay, những cột nước bắn lên chặn đường tháo chạy và một cột nước to lớn đánh ngay vị trí của thiếu niên, hất tung đứa trẻ lên trời.
Chỉ giây phút thất thế đó đã đủ để người phụ nữ kia lao tới, nàng trực tiếp đánh ra một chưởng, nhắm ngay mặt đứa trẻ kia mà tát một cái.
BANG
Dù có một màn chắn hộ thể thì đứa trẻ kia cũng ko thể cản được mà bị đánh văng xuống dưới, hơn nữa còn nảy vài cái lên như một viên đá bị liện trên mặt hồ.
Ăn một đòn mạnh như thế, nhưng đứa trẻ cũng không hề gì, nó thản nhiên đứng lên. Trên môi còn có một nụ cười nhạt, ngay lập tức thủ thế hướng về phía người phụ nữ đối diện muốn phản công.
Lúc này, làn khí quanh thân thiếu niên tan đi, lộ ra một cỗ nhan sắc như hoa, như ngọc. Mỹ thiếu niên búi tóc đen cao, dài ngang lưng. Da trắng như ngọc thạch thêm y phục toàn thân cũng trắng muốt làm tôn lên vẻ thanh tao thoát tục như tiên tử không dính bụi trần. Tinh khí thần phồn thịnh, sức sống dồi dào căng tràn và nhiệt huyết.
Mà người phụ nữ đối diện cũng đã hạ xuống, nàng đứng trên mặt hồ nhưng chân lại không chạm đến một giọt nước. Tóc dài tung bay trong gió tôn lên vẻ xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Dù đã có một con nhưng vóc dáng nàng vẫn như thiếu nữ đôi mươi khiến bao chàng trai phải điêu đứng.
Lúc này, người phụ nữ vén nhẹ mái tóc lên, đôi môi hồng như cánh sen nhẹ hé mở
- Tiểu tử nhà ngươi có điều gì muốn trăn trối hay không.
Một làn gió lạnh thoáng qua hai người, bầu không khí bỗng chốc lắng xuống. Thế nhưng chỉ trong giây lát, một cỗ khí tức mạnh mẽ bừng lên từ người đứa trẻ kia. Nó hô to lên
- KHI NÀO NGƯỜI BẮT ĐƯỢC CON ĐÃ HẴN NÓI.
Dứt lời, nó lao lên, phóng về phía đối diện, lực lượng toàn thân nổ vang, một cỗ khí tức mạnh mẽ tương phản toát ra từ trên người một đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn như con gái kia.
"Hảo tiểu tử, muốn ăn đòn thì tới đây, xem mẫu thân ta hôm nay đập ngươi thành đầu heo thế nào". Người phụ nữ cũng rất cá tính quát to. Toàn thân nàng không có hào quang hay lực lượng gì bùng lên, đơn giản mà phản phác quy chân khiến nàng có khí thế không giận mà uy, tay nàng vung lên tiếp chiêu với đứa trẻ.
Hai người không ngừng va chạm, ta đến người đỡ, người đến ta tránh. Mặt hồ sôi trào cả lên, bọt nước bắn tung tóe không ngừng. Từng cột sóng dâng trào không ngừng khấy động không gian.
Tất nhiên mỹ thiếu niên kia nhanh chóng thất thế, từ bên công trở thành bên thủ, độ nặng cú đấm của mẹ nó mỗi lúc một tăng lên khiến nó ê ẩm cả tay. Và rồi, nó ăn một đấm của nàng lọt thẳng xuống hồ, chìm nghỉm.
Người thiếu nữ chờ trên hồ một chốc thì đột nhiên sửng sốt, nàng không cảm thấy khí tức của đứa con trời đánh kia nữa mặc dù nàng đã khóa chặt nãy giờ nhưng hiện lại nó giống như bốc hơi không một dấu vết vậy.
Còn thiếu niên kia sau khi lọt xuống thì nhanh chóng giấu khí tức của mình, đồng thời thi triển thân pháp đặc biệt hòng đánh lừa mẫu thân nó, thoát khỏi sự truy vết của nàng.
Trên một ngọn núi xa cách cái cái hồ mấy dặm, có vài thân ảnh đang ngồi hướng về đây. Ai nấy đều già lão, tuổi tác cao vời vợt, tóc bạc trắng như tuyết nhưng tinh thần xung mãn, da dẻ hồng hào, mang theo vẻ tiên phong đạo cốt.
- Khà khà, tiểu tử này không tệ, nay lại tìm ra được cách tẩu thoát mới.
- Không thể nào, đó là thân pháp hóa hư, ở độ tuổi này thì ....
- Hừm, ngay cả một cao thủ đã viên mãn thiên anh cảnh như Minh Hằng cũng không bắt được dấu vết, rốt cuộc nó đã nắm sâu đến mức độ nào.
- Hahaha, quả là thiên tài hiếm gặp mà, tương lai Lăng gia ta trong tay đứa trẻ này nhất định sẽ dương quang phát đạt.
Cuộc trò chuyện của mấy ông lão lánh đời không làm ảnh hưởng gì đến công cuộc chạy trốn của Lăng Dạ Huyền. Thân pháp hóa hư là một trong bảy pháp môn mạnh nhất Lăng gia, thông thường ít nhất phải là cao thủ trên Thiên Anh cảnh mới có thể nắm bắt được chút đầu mối.
Vậy mà chỉ ở độ tuổi 12, mới khai môn cảnh Dạ Huyền đã có thể sơ bộ thi triển, dùng nó để tẩu thoát khỏi sự truy vết từ mẫu thân của mình, chứng tỏ ngộ tính nó phải dùng từ khủng bố mới hình dung được.
1
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
