ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Đơn Giản Như Vậy

Tầng hầm nhà Hứa Thiên.

Tầm hầm này so với trước mở rộng ra không ít, mở rộng ra là để có thêm không gian làm thí nghiệm cho những miêu nhân và cẩu nhân.

Hà Thế Thanh dưới sự dẫn đường của Hứa Mướp cũng đã đi xuống nơi đây, Hà Thế Thanh ông lão ánh mắt tò mò hướng 2 bên nhìn lấy.

Những người tai mèo, người tai chó, khí tức tỏ ra đều là nhị giai, đến tam giai, tuy nhiên lại chỉ là kính hoa thủy nguyệt đầy hư ảo.

Không có thật chất chiến lược, bọn họ mặc áo trắng, tay cầm những quyển sổ, chăm chỉ ghi chép thí nghiệm.

Xung quanh là những cái lồng chứa bên trong là những con mèo, con chó, thậm chí trong những cái lồng kính, một số miêu nhân, cẩu nhân.

Bị chặt tứ chi, bị bỏ vào bên trong, hai mắt bọn chúng trắng dã, không còn thần trí, chỉ là những cái xác.

Bên ngoài cái lồng kính chỉ chừa lại một cái lỗ, ngay phần miệng của chúng.

Mà miệng của những miêu nhân, cẩu nhân này được giữ luôn mở to, để những con bọ không biết tên màu trắng, chui ra.

Một số thú nhân khác, có cảnh giới nhất giai, thì bị trói tứ chi hành hạ kích thích bọn chúng đầy tính man rợ bởi những thú nhân xung quanh.

Quả thật là một khung cảnh vô cùng kinh khủng, giống như trong ngục tối thời trung cổ, Hà Thế Thanh vừa đi vừa có chút sợ hãi.

Mặc dù hắn thừa biết những cái này nhân thú không phải nhân loại.

Nhưng bọn chúng hiện tại là nhân loại hình dạng không sai.

Nhìn những cái này thú nhân bị hành hạ hình thú không ra hình thú, hình người cũng chả ra hình người.

Làm Hà Thế Thanh rất mắc ói, nhưng với tâm trí vững chắc của mình, hắn vẫn là kìm được những cơ cuộn nôn dạ dày.

Càng đi vào các thí nghiệm diễn ra lại càng tàn bạo hơn, Hà Thế Thanh cũng suy đoán được phần nào đó "Thần" rồi.

"Thần" này rất có thể là một vị Tà Thần, Hà Thế Thanh lúc nghỉ hưu, thời gian rảnh rỗi thường đọc mấy quyển tiểu thuyết nước ngoài.

Thể loại thường là kinh dị, trong đó ông khá thích thể loại thần thoại đen tối, những vị thần trong thần thoại đen tối.

Thường được mô tả chỉ là sinh vật bậc cao hơn nhân loại, lại vô cùng tàn bạo.

Lại có quyền năng khủng kiếp, nền khoa học vô cùng tiên tiến hiện đại, công nghệ vượt xa nhân loại.

Khá giống vị này, tuy không chắc vị này có sở hữu công nghệ tiên tiến, vượt bậc gì không.

Nhưng tàn bạo là chắc chắn, nhìn những thí nghiệm nơi đây đi, cái nào không tàn bạo, độc ác.

Hứa Mướp theo mùi của Hứa Thiên mà bước đi, cuối cùng dẫn cả hai đến trước cánh cửa một căn phòng, ở cuối đường hầm.

Mặc dù chỉ là một con mèo, nhưng nó đã là tam giai sinh mệnh, sức lực rất lớn, có thể dễ dàng đẩy cửa bước vào trong, Hà Thế Thanh cũng bước theo sau.

Vừa bước vào bên trong, đầu của Hứa Mướp không kìm được ngước nhìn lên, bên trong phòng có một bộ bàn ghế sofa.

Còn lại thì không có gì hết, cái ghế sofa bên phải, đang có một thiếu niên ngồi trên nó, thiếu niên ngũ quan tinh xảo như tượng tạc, sắc bén đầy góc cạnh.

Từ đôi mắt ngọc, cặp lông mày ngà, đến cái mũi cao, cái miệng đẹp, cái tai đều được sắp xếp một cách vô cùng hoàn hảo, cân xứng.

Là gương mặt có tỷ lệ vàng 100%, gương mặt này đẹp đến không thể nào tả hết vẻ đẹp của nó.

Đẹp hơn bất kỳ thứ gì tồn tại, nói không ngoa thiếu niên này, chính là một sinh vật hoàn mỹ, không nên tồn tại.

Mái tóc ngắn để bạc trắng đầy tự nhiên, một trong hai con mắt của thiếu niên, là một con mắt dị đồng màu vàng kim.

Càng tăng thêm nét bí ẩn thu hút cho thiếu niên, khí chất vô cùng thần bí, cao quý, mang theo vô tận kiêu ngạo.

Gương mặt không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, lạnh lùng như một toà băng sơn, mặc một cái áo len đen, quần dài cũng màu đen, khoát bên ngoài một cái áo blouse.

Nhưng hiện tại đây không phải những hình ảnh Hứa Mướp thấy, nó thấy là một khung cảnh khác, một khung cảnh vô cùng kinh khủng.

Bầu trời đỏ như máu, mặt trời lại như một con mắt đang nhìn lũ sâu kiến, không tỏ ánh dương ấm áp.

Mà nó đang toả ra vô tận băng tuyết, bao phủ lấy tinh cầu nhỏ bé này.

khung cảnh xung quanh là đầy những xác chết, đủ loại sinh vật bị xé nát thân thể, tứ chi, nội tạng sinh linh rải rác khắp nơi trên đất.

Thế gian này hoá thành một cái biển máu, núi thây, phía cao trên cao xa xa kia, có thể dễ dàng nhìn thấy một hư ảnh, một con quái vật to lớn chọc trời, ước tính hàng trăm mét.

Nó dài hàng km, toàn thân trắng xoá, phần lưng của nó có 2 đôi cánh, giống cánh dơi, đang khép lại.

Cái đầu to lớn chạm đến những tầng khí quyển, hai mắt nhưng những mặt trăng toả sáng ánh vàng, một cái miệng tròn lớn đầy những răng nhọn hoắt.

Nó đang di chuyển bằng 10 cái xúc tua, mỗi bên lại có 5 cái xúc tua, trên những cái xúc tua kia, mọc ra những cái gai nhọn hoắt, từng bước di chuyển của nó đều mang theo địa trấn.

"Giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết giết"

Âm thanh khủng kiếp vang lên trong đầu của Hứa Mướp, luồng thông tin khổng lồ, như dòng nước lũ, muốn tươi sống phá nát Hứa Mướp tâm trí.

Càng nhìn càng khủng kiếp, thật sự kinh khủng, Hứa Mướp toàn thân rung rẫy, hai mắt tê dại ra, đầu óc thì dần tan nát, dần mất đi bản thân nhận thức.

Cùng với Hứa Mướp, Hà Thế Thanh vừa bước vào trong cũng như vậy, hắn cũng trải nghiệm tương tự Hứa Mướp, càng nhìn thẳng con quái vật này, tinh thần của bọn họ càng tiến gần hơn đến bờ vực sụp đổ.

Một người, một mèo dần nhận ra, con quái vật này, không phải là quái vật, mà là một tôn không thể diễn tả, không thể nhìn thẳng, không thể nhận thức.

"Thần".

Ý thức của Hứa Mướp và Hà Thế Thanh cũng đã đến bờ vực sụp đổ, thì bỗng...

"Tỉnh" một âm thanh băng lãnh phát ra, phá tan ảo ảnh, kéo một người, một mèo ra, trở về thế giới thực.

Vừa thoát ra, một người một mèo liền thở hỗn hển, vô cùng gấp gáp, thở như chưa từng được thở, lòng ngực nhấp nhô liên tục lên xuống.

Cảm giác tinh thần bị ô nhiễm không thề dễ chịu, tuy thân thể không đau đớn gì.

Nhưng tinh thần của bọn họ thì đã trở nên vô cùng hỗn loạn, đại não cho đến linh hồn như muốn nứt ra, một số ký ức đã tan vỡ, không thể nhận thức.

Thậm chí nhìn lâu hơn, tư duy và nhận thức cũng sẽ sụp đổ, họ sẽ hoá thành người điên, mất đi tự mình mãi mãi.

Hà Thế Thanh đầu óc linh hoạt thông minh, hắn biết trước mặt mình không phải nhân loại thiếu niên, mà là một tôn thần chân chính thần.

Là một cái chân chính nhân gian chân thần, chân thật tồn tại bằng xương bằng thịt, Hà Thế Thanh biết chân thân vị này, chính là một con "Quái Vật" hắn thấy trong huyễn ảnh.

Như đã nói Hà Thế Thanh đã đọc không ít sách về thần thoại hắc ám, trong sách mô tả những vị thần hình dạng thật sự thường là những con quái vật khổng lồ.

Lại kèm một cái đặc tính vô cùng đặc trưng không thể nào sai biệt được, không thể nhìn thẳng, không thể diễn tả, không thể nhận thức...ngoại thần!!!

"Bái kiến Mẫu Thần vĩ đại" tuy không biết vì sao gọi Mẫu Thần mặc dù hình dạng là thiếu niên, nhưng ai biết được, thật ra vị này là giống cái cơ chứ.

Thần cũng không có phân biệt giới tính, chỉ có phân biệt thành 2 loại, đẻ được gọi Mẫu, đẻ không được thì không gặp Mẫu mà thôi.

"Không tệ, đứng lên đi" Hứa Thiên ngáp một cái nói, Hứa Mướp là mèo, đặc biệt là thú cưng của Hứa Thiên nên nó không cần quỳ thành lễ với hắn.

Hứa Mướp mặc dù hơi sợ hãi nhưng vẫn như cũ ngoan ngoãn đi đến, nằm trên đùi Hứa Thiên để hắn vuốt ve mình.

Hứa Thiên thử nghiệm ô nhiễm tinh thần, quả nhiên dùng rất tốt.

Hắn vừa nãy đã thử nghiệm một chút khả năng, của sinh mệnh thất giai, đó chính là ô nhiễm tinh thần, lên 2 cái này một người một mèo.

Lúc nãy đã thả ra một tia khí tức ô nhiễm tinh thần, tác động đồng thời lên một con người, một con mèo này.

Hiệu quả không tệ đi, Hà Thế Thanh là người có tâm lý vô cùng vững vàng, mặc dù chỉ có nhị giai sinh mệnh.

Nhưng tâm trí của Hà Thế Thanh cũng đã đạt đến tam giai sinh mệnh rồi.

Còn về Hứa Mướp, con mèo này đã đạt đến tam giai rồi, vậy nên một con mèo, một con người này.

Có thời gian chịu đựng trong ô nhiễm tinh thần là bằng nhau, bất quá cũng chỉ là trong 1, 2 phút mà thôi, đây là cực hạn thời gian tam giai tâm trí chịu được trong ô nhiễm tinh thần.

Hà Thế Thanh có chút khép nép ngồi lên ghế, dù là ai đi nữa, ngồi đối diện là một tôn Thần, cũng sẽ vô thức khép nép trở nên vô cùng sợ hãi.

"Ngươi có biết vì sao ta cứu ngươi không?" Hứa Thiên mở lời.

"Tôi...tôi không biết" Hà Thế Thanh nói có chút lắp bắp, có hơi sợ hãi nói.

"Rất đơn giản, trong thành phố này, cũng chỉ có ngươi xứng đáng chạy việc vặt cho ta" Hứa Thiên mặt hờ hững nói ra, làm Hà Thế Thanh có chút cứng người, trở nên đờ đẫn.

Đơn giản như vậy sao???

1

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.