Chương 4
Luyện Tập
Lưu manh bang là đảng mạnh nhất khu mỏ phía đông cũng chính là top 3 thế lực mạnh nhất khu mỏ, đứng đầu lưu manh bang là Hồ Hợi, hắn tóc mào gà, mặt mũi bợm trợn, đi đâu cũng trái một em phải một em làm trò đồi bại khắp nơi, nhiều người ngứa Mắt mà không làm gì được hắn, hắn dù gì cũng là trúc cơ hậu kỳ, top 5 cao thủ .
Một tuần này doanh trại lưu manh bang tiếng khóc trẻ con vang vọng, cả lưu manh bang nhộn nhịp cả lên
-Tiếng thét chói tai của Hồ Hợi
-Im lặng.
-Ta đói, ta muốn ăn, các ngươi lúc người xấu bắt ta làm việc, ăn không đủ no, ngủ không đủ ngon
Hồ Hợi mặt hắc
-Ngươi, ngươi, ngươi
-Ngươi cái gì mà ngươi, muốn nhiều linh thạch thì phải trả công cho xứng đáng, gái đâu, ngươi trái ôm phải ấp, ta có gì, ngươi giường chiếu đàng hoàng ăn ngon mặc đẹp ta có gì. Muốn ta tìm linh thạch cho thì phải cho lợi ích chứ .
-Hôm nay đào được 10 vạn ta cho ngươi tất cả mấy thứ đó
-Thôi ta chỉ cần phòng riêng và ăn ngon thôi còn gái cái loại hạ đẳng này thì thôi đi, ta cầm 1 vạn là được
-Ngươi, ngươi, ngươi
-Cứ vậy đi nhé nghe ngươi ngươi chắc hết ngày, ta đi đào linh thạch, các đệ theo ta đào xong chúng ta đi nhậu
Cuộc sống cứ trôi qua Nguyễn Trư đến đây là để hưởng thụ, bất quá hắn cũng không quên luyện công “ vừa ngủ vừa minh tưởng “
Thu nhập ổn định, đệ nhiều, có nhà để ngủ, bao ăn có ai sung sướng bằng hắn
Sung sướng không được bao lâu, tiểu Kiều tìm được niềm vui mới, nàng ngày nào cũng reo réo bên tai Nguyễn Trư không cho hắn yên bình, khi hắn nổi cáu nàng chui vào la bàn, khi hắn bắt đầu lười biếng thì nàng lại xuất hiện lải nhải, Nguyễn Trư sắp phát điên rồi, đem cái la bàn đập mấy lần, khổ nỗi cái la bàn này ko nổi một viết xước hàng Việt Nam chất lượng cao, còn vứt đi thì sau 1 khoảng thời gian nó lại tự động quay lại trên tay Nguyễn Trư. Bây giờ hắn đang ngồi nơi đó suy tư, biểu cảm như là tận thế bên cạnh nàng Kiều đang cười lăn cười bò, thỉnh thoảng nhịn được cười nhìn qua Nguyễn Trư không nhịn được lại cười tiếp.
Sau cơn mưa trời lại sáng, Nguyễn Trư và tiểu Kiều đạt thành hiệp nghị, Nguyễn Trư sẽ dành thời gian luyện tập và làm nhiệm vụ để đổi lấy sự yên bình
1 tháng sau
-Ngươi chưa ăn cơm à dùng sức mạnh lên
Tiểu Kiều đứng sau lưng Nguyễn Trư quát lớn
Nguyễn Trư cắn răng chịu đựng hừ một tiếng
-Cứ đợi đấy
-Ngươi nói gì cơ ta nghe không rõ
-Dạ không có gì tiểu Kiều tỷ
-Có mỗi 300 cân mà than ngắn thở dài, dùng hết sức đi, đừng lãng phí dược lực
Một tháng này tiểu Kiều bắt hắn tăng trọng lượng hắc trọng xích lên gấp đôi, và phải uống thuốc luyện thể liên tục, cũng may điểm của hắn vẫn đủ, không những thế còn bắt mang theo xích cả khi làm mọi thứ sinh hoạt, trừ đi ngủ, đi ngủ đối với Nguyễn Trư bây giờ như là được ân xá . Vất vả nhưng hiệu quả là rõ rệt, chưa đột phá nhưng thực lực hắn đã tăng gấp đôi có thừa, nắm giữ hắc trọng xích cũng càng ngày quen tay, ẩn ẩn đã có dấu hiệu đột phá tầng 4 ngưng khí kỳ, chỉ cần một cơ hội
-Nghe nói ngưng khí tầng 4 là một vách ngăn
-Đúng vậy, mỗi đại cảnh giới chia ra làm 5 ngăn, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, cực hạn chuẩn bị đột phá, tầng 4 là vách ngăn giữa sơ kỳ lên trung kỳ. Lần đầu ngươi gặp vách ngăn sẽ lạ lẫm là đúng rồi. Nhưng vách ngăn đó chẳng là gì so với vách ngăn đại cảnh giới, ngươi đừng chỉ có vậy đã sợ hãi
-Ta, sợ hãi ư, không không, chỉ có những kẻ điên cuồng làm cho mình mạnh mẽ lên mới là những kẻ đang sợ hãi.
-Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng ngươi không mạnh mẽ lên sao bảo vệ được Lệ Na, sao tìm được mẹ ngươi
Nguyễn Trư không nói gì nữa, hắc trọng xích thu vào la bàn, thu dọn linh thạch và linh hạch hắn đào được đi về.
Hắn đến khu mỏ phía đông, ghé vào căn nhà rách rưới của lão Lâm
-Trư đệ, ngươi vẫn mạnh khoẻ
-Lâm ca, ta mang 2 con gà nướng đến cho ngươi
Lão Lâm xúc động ôm lấy đứa trẻ trước mặt
-Là ta không tốt, không bảo vệ được ngươi
-Không sao ta đã đoán được trước chuyện này sẽ xảy ra, ta vẫn sống rất tốt, ngươi đừng tự trách mình
Lão Lâm và Trư ăn uống với nhau buổi tối hôm đó
Một tuần sau đó Nguyễn Trư luyện tập cật lực, hắn đã có thể vung một đao nặng 500 cân, cộng thêm súc thế lực đạo đã tăng lên một tấn, đủ đập chết trúc cơ hậu kỳ nhưng để đánh với trúc cơ hậu kỳ hắn sẽ bị giết trong một nốt nhạc: thời gian súc thế quá lâu, khoảng cách tấn công bị giới hạn và không thể di chuyển với cây đao 500 cân, cho dù có chém thành công nếu không giết được đối phương thì hắn cũng không còn lực chiến đấu, mấy lần luyện tập đều phải mang theo người hầu đến khiêng hắn về.
Nửa năm sau
Trong khu mỏ phía Tây, một tiếng rầm lớn tiếp theo đó là động đất, khiến tất cả thợ mỏ chạy tán loạn
-Sập, sập hầm cứu với, sập hầm
-Chạy
-Cứu với
Một lúc lâu sau một đứa trẻ cao tầm một mét bước ra, đang kéo một bao tải khổng lồ miệng réo to
-Phát tài rồi, còn nhiều lắm anh em vào hốt mau lên
Sau đó là tiếng reo hò vang dội
-Trư lão đại vạn tuế
Tối hôm đó là đại tiệc của lưu manh bang
-Ta xin mời Trư lão đại một chén, từ khi có Trư lão đại đến đây, anh em trong bang ăn no mặc sướng, không lo về việc đào không được linh thạch mà sầu khổ
-Đúng vậy chúng ta đều mời Trư lão đại một chén, ta phục ngươi
Nguyễn Trư nhìn qua Hồ Hợi bang chủ sắc mặt âm trầm ôm quyền
-Là nhờ hồng phúc của bang chủ, kính mời bang chủ một chén, lưu manh bang mãi trường tồn
Mọi người cùng nhìn về phía Hồ Hợi
-Lưu manh bang mãi trường tồn
Bữa tiệc hôm đó mọi người đều vui nhưng không biết rằng sóng ngầm đang gào thét
16
0
3 tuần trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
