ảnh bìa

TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
chương 7

Một ánh sáng đỏ lóe lên, Trường Thanh cảm nhận trên đầu mình trống rỗng. Nhìn qua bên cạnh thì thấy một thanh niên quần áo trắng muốt, khí thế cương mãnh, khuôn mặt rắn rỏi nhưng đôi mắt đỏ hiện lên sự lạnh lùng xa cách cùng tàn nhẫn ẩn sâu bên trong. Hắn chỉ ngồi đó nhưng làm cho người khác cảm giác áp lực vô cùng, giống như có một ngọn núi lớn đè lên lồng ngực, làm cho người đối diện hít thở khó khăn. Có lẽ đó là khí thế của một yêu vương mà không cách nào có thể che dấu được. Hắn nhìn chăm chú vào ngọn lửa, ánh lửa in dấu nhảy nhót trong đôi mắt của hắn.

“Các ngươi có biết, thế giới này rộng lớn như thế nào không?”

Chu Kiệt thấy Hồ Yết biến thân thành người thì trở nên căng thẳng, cả người căng cứng lên cúi gằm mặt xuống nhưng ánh mắt thì liếc nhìn qua phía hắn.

“Nếu các ngươi cứ mãi ở chỗ này, có lẽ cho đến lúc chết đi cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng ra nổi thế giới này lớn đến mức nào. Ngọn núi Kim Long này, tuy linh khí khá được, phong thủy cũng tốt, nhưng so ra cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bé không đáng nhắc đến.”

Đuôi mắt hắn liếc qua phía Chu Kiệt.

“Những thứ yêu quái các ngươi sợ hãi đối với ta mà nói chỉ là đám tôm tép nhãi nhép, mà chỉ mới là đám tôm tép nhãi nhép đã làm các ngươi chật vật khổ sở như vậy, vậy thì đời này ngươi nghĩ ngươi có khả năng làm cho cha ngươi tỉnh lại được sao?”

Chu Kiệt bị nhắc đến lập tức giật nảy mình nhìn qua Hồ Yết, hắn trợn tròn mắt, chớp chớp một lúc rồi gấp gáp hỏi.

“Ngươi biết cách chữa trị cho cha ta sao?”

Hồ Yết lắc đầu.

“Thế giới trăm ngàn loại yêu, ngàn vạn loại đạo, mỗi loài yêu tu luyện không giống nhau, ngàn loại đạo cũng rẽ ra thành ngàn con đường, dù là yêu vương cũng không phải cái gì cũng biết. Nếu cưỡng ép chữa trị không đúng cách thì chỉ là phương án tạm thời, về lâu dài chỉ làm người đó càng nhanh suy kiệt mà chết.”

Chu Kiệt lập tức thất vọng ủ rũ.

“Có điều.. ta không biết nhưng trên thế giới này, chắc hẳn phải có người biết, chỉ là ngươi chưa tìm ra người đó mà thôi.”

Chu Kiệt cúi đầu trầm ngâm. Hắn cũng hiểu đạo lý này, nhưng hắn chỉ mới 16 tuổi, hắn không biết liệu bản thân có thể lăn lộn rời khỏi nơi đây hay không. Hắn biết bản thân mình nhỏ bé vô cùng, huống hồ hắn cũng lo lắng cho mẹ hắn một mình không xoay sở được.

“Suy nghĩ cho kỹ, con đường cầu đạo một là đi tới tận cùng, hai là không đi, với năng lực dưỡng khí kỳ ba mạch tự luyện được của ngươi, cũng chỉ là khỏe hơn người thường một chút, nhưng nếu không đi tìm ra đạo của mình, không rèn luyện thêm thì ngươi sẽ mãi mãi bỏ lỡ cơ hội trở nên mạnh hơn, bỏ lỡ cơ hội cứu lấy cha ngươi. Chỉ có trở nên mạnh mới có tư cách nhận được sự giúp đỡ tương xứng.”

Lời này của hắn cũng không sai, trong cuộc sống của người bình thường, người có tiền là người có quyền, có tiền có thể sai khiến quỷ thần. Còn trong con đường của người tu đạo, tìm ra đạo của mình, tu luyện trở nên càng mạnh thì càng có tiếng nói, càng mạnh thì càng có tư cách bảo vệ người thân, cũng có tư cách nhận được sự giúp đỡ tương xứng với sức mạnh đó. Thế giới mạnh được yếu thua, nếu ngay từ đầu ngươi đã bỏ cuộc thì không có tư cách than trời trách đất, không có tư cách trách cứ việc người khác coi thường ngươi.

Trường Thanh nhìn hai người, trong lòng không biết nghĩ gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời sao. Ngay từ khi hắn sinh ra trên thế giới này, hắn đã là kẻ lạc loài. Không hiểu sao hắn luôn có cảm giác bản thân là một thứ rất khác, là kẻ rất cô độc, hắn không cảm nhận được mình là nhân loại, cũng không cảm nhận được mình là yêu vật, hắn không giống bất cứ ai, nhiệm vụ của hắn chỉ là thuận theo những gì định mệnh sắp xếp, đi theo nó, cứ làm những việc bản thân cảm thấy có lẽ mình nên làm, nhưng cũng chưa từng hiểu rõ vì sao mình nên làm. Dường như từ sâu thẳm trong tiềm thức của hắn có một loại ý chí hư vô mờ mịt chi phối lấy hắn. Hắn không đặc biệt yêu thích thứ gì, cũng không đặc biệt ghét bỏ thứ gì, hắn thuận theo tự nhiên và tiếp nhận mọi thứ.

Chu Kiệt đứng bật dậy, ánh mắt bối rối nhìn Hồ Yết, rồi lại nhìn qua Trường Thanh, hắn cứ đứng đó lưỡng lự. Im lặng một lúc, hắn bỗng chạy vụt đi, dáng vẻ gấp gáp vô cùng. Trong đôi mắt của Hồ Yết lướt qua chút thất vọng, hắn cứ nghĩ tên thanh niên trẻ tuổi ngông cuồng này có chút khí phách giống như hắn ngày đó, sẽ điên cuồng tìm kiếm sức mạnh và con đường thuộc về mình, hoặc chí ít là có can đảm bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Hắn khẽ thở dài, hiếm khi nào thấy được biểu tình này của hắn, Trường Thanh liền lên tiếng.

“Không ngờ ngươi lại coi trọng tên nhóc này như vậy, ngươi muốn hắn đi cùng sao?”

Hồ Yết không nhìn về phía Trường Thanh, hắn tiện tay ném một cành cây vào đống củi cháy, giọng trầm trầm.

“Cũng không phải coi trọng gì, chỉ là ta nhất thời có chút hứng thú mà thôi, hắn cũng coi như là có chút thiên phú, có lẽ từ nhỏ ngươi không thể tu thuật pháp nên không hiểu, người bình thường nếu không được chỉ điểm, không có môn phái cũng không có khẩu quyết luyện tập cơ bản, căn bản không thể khai mạch luyện khí. Mặc dù nhân loại các ngươi trời sinh có thể chất được ưu ái về phương diện tu luyện, nhưng hiển nhiên cần người chỉ điểm, nếu không cả đời cũng chỉ là người bình thường, hoài phí cái gọi là thể chất được trời ưu ái đó mà thôi. Hắn ở vùng núi hẻo lánh này, không có tông môn nhưng có thể tự mình luyện khí mở mạch đến dưỡng khí kỳ ba mạch ắt hẳn tư chất cũng khá được.”

Mặc dù nói ra miệng lời như vậy, nhưng trong lòng Hồ Yết hiểu rõ, tên này nào phải chỉ là tư chất khá được, rõ ràng là một hạt giống tu luyện cực tốt, cho dù so sách với đám người trẻ tuổi mạnh mẽ nhất trong tộc Hồ yêu của hắn cũng phải đứng trong mười thứ hạng đầu. Chỉ có điều tư chất dù có tốt, nhưng tâm lý mềm yếu, làm người nhát gan không dám đương đầu với thử thách thì cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn cũng không có lý do gì phải trọng dụng hắn, người yêu khác biệt, huống gì nếu hắn chủ động dạy dỗ Chu Kiệt chắc gì tương lai khi tên đó thật sự thành tài sẽ biết ơn công dạy dỗ của hắn.

“Vậy khi nào ngươi bắt đầu khởi hành..”

Trường Thanh nhìn xung quanh đống đổ nát, không còn nhận ra đây là nhà ở hay một bãi rác lộn xộn.

“…Nhà cũng không còn nữa, cuộc đời này của ta vốn chưa từng biết ý nghĩa sống là gì, nếu ngươi đã nhất quyết muốn ta đi cùng, vậy ta đành miễn cưỡng làm bạn đồng hành vậy, có lẽ đi cùng với ngươi, một ngày nào đó ta sẽ tìm ra được đáp án.”

“Nhóc con, chớ có tin người quá nhiều, có ngày bị bán đi cũng không biết đâu.”

Trường Thanh cười nhạt, ánh lửa nhảy nhót trong con ngươi đen tuyền.

“Tin hay không tin, chẳng phải ngươi cũng không cho ta lựa chọn khác sao?”

Hồ Yết hít sâu một hơi, thở mạnh một cái.

“Đúng vậy, không có lựa chọn khác… Sáng mai khởi hành, đi lên núi.”

“Lên núi? Trên núi thì có gì, chẳng lẽ ngươi muốn hái thuốc?”

Hồ Yết nheo mắt lại cười hờ hững.

“Lấy một thứ mà thôi, cứ đi theo ta, ngươi còn có ích đối với ta, có ta ở đây không ai đụng được ngươi.”

Trường Thanh không đáp lời, trầm mặc nhìn về phía sau núi. Từ lúc bắt đầu tới bây giờ hắn cứ mơ mơ hồ hồ bị cuốn theo tiết tấu của tên hồ ly này, cũng không biết là đúng hay sai.

0

0

4 ngày trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.