Chương 6
Bầu trời Norden (4)
"Trung tá Suez! Là tiếp viện của địch! Một phi đoàn đang di chuyển rất nhanh! Ngoài ra còn có một phi đội Pháp sư đang bay đến từ phía sau! Phán đoán là lực lượng dự bị!"
Chúa ơi, tại sao?
"Sư đoàn 16 Holersht phụ trách yểm trợ lui binh đã toàn diệt!"
Tại sao điều này lại xảy ra?
"Không đoàn của thiếu tá Lacampe đã gửi thông điệp khẩn cấp đến toàn bộ đơn vị xung kích! Họ đang giao chiến với một không đoàn Pháp sư Đế Quốc và không cách nào giữ vững đường lui lâu hơn được nữa."
Vì lẽ gì mà tổ quốc lại đi vào con đường sai lầm này?
"Đã biết! Không còn thời gian nữa – chúng ta có kịp triệt hạ Tiền sát viên pháo binh ngay bây giờ không?!"
Trên không trung, dù trung tá Anson không muốn đến đâu, ông vẫn phải nhìn cảnh đồng đội của mình bị bom đạn kẻ thù xé nát và tình thế chỉ tồi tệ hơn sau mỗi giây. Ngay cả khi trung tá Anson có tức giận và lo lắng, có gào thét vào ngọn lửa xạ kích của kẻ thù ra sao cũng không thể cải thiện được tình hình.
"Chỉ mới sát qua đối phương."
Trung tá Anson ngửa lên trời thở dài. Nếu đôi mắt ông có lazer, hẳn ông sẽ đốt tên Pháp sư địch kia thành thịt nát bằng một cái trừng mắt. Ah, bầu trời phương Bắc quen thuộc này. Mọi thứ trong ngày hôm nay, bao quát cả mảnh trời mà ông hiểu rõ cũng làm ông cảm thấy giận dữ.
Họ đang dùng một lượng lớn binh lực để truy đuổi một kẻ địch đơn độc. Dù kẻ địch đã dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ để sinh tồn, nhưng họ cũng không thể gọi hắn là tên đê hèn. Nếu Anson không phải người trong cuộc, ông thực sự muốn bày tỏ lòng kính trọng sâu sắc nhất dành cho kẻ sở hữu tinh thần bất khuất này. ...Nhưng trong trận chiến gấp rút, họ không dư thời gian để bội phục kỹ năng của kẻ thù.
Bên tai Anson Suez liên tục vang lên tiếng pháo và nhìn thấy cảnh đồng bào đang biến thành tro bụi dưới mưa bom bão đạn.
"...Đám chính khách chết tiệt!"
Ai cũng biết rõ kẻ chịu trách nhiệm cho việc này. Lời chửi rủa của ông vang dội. Ông thực sự muốn ném đám xem thường Nghị định Lodinum và phớt lờ nội dung của hiệp ước vào chiến trường. Hành động ngu xuẩn của đám ấy đã đặt cả nước vào nguy cơ khủng hoảng.
"Cận chiến! Chuẩn bị tiến lên!"
"Trung tá Suez! Hãy sử dụng phương án hai và tấn công vào đội pháo binh! Tên Pháp sư của địch tuy có tính cơ động cao nhưng chỉ cần một biên đội là có thể xử lý hắn!"
"Chúng ta không thể. Lagarde. Phe địch đã gửi quân tiếp viện. Chúng ta sẽ bị diệt sạch thôi!"
Dù tốt hay xấu, đơn vị của trung tá Suez đã thâm nhập quá sâu vào trận địa của đối phương. Nếu họ có thêm sức chiến đấu là đã có thể mạnh mẽ tấn công vào đại đội pháo binh địch. Nhưng vào lúc đột phá phòng tuyến, họ không thể không phân nhỏ lực lượng để bảo toàn đường lui cho quân Liên Hiệp, nên bây giờ ông chỉ có trong tay quân số chỉ nhỉnh hơn một chút so với một phi đội.
"Cunningham, bao lâu nữa thì quân tiếp viện của địch sẽ đến?!"
"Đơn vị gần nhất còn 480 giây! Chúng ta sẽ bị cắn đuôi nếu không hành động ngay!"
Vào lúc lực lượng Đế Quốc đang lần lượt kéo đến thì có dùng toàn bộ tính mạng của phi đội để phản công, họ cũng không có lối thoát. Đó là lý do ông buộc phải tấn công bằng toàn bộ sức mạnh.
Đây là quyết định kiên quyết của phi công Liên Hiệp - trung tá Anson Suez và cũng là lựa chọn tốt nhất dựa theo nguồn tình báo mà ông có. Là một người lính, ông không tin vào chủ nghĩa lãng mạn. Đó là lý do mà ông kết luận rằng tuyến phòng thủ của đơn vị pháo binh địch vô cùng chặt chẽ và từ bỏ việc tấn công trực diện.
Nhưng với ông mà nói, đây là một thực tế tàn nhẫn. Bởi trên bầu trời này không có chỗ nào để ẩn núp pháo binh.
"Hiểu rồi. Cận ch...Lagarde! Cậu khinh suất rồi!"
"Đại úy! Đại úy Lagare!"
"Cunningham, yểm trợ cậu ta! Lagarde, cậu còn bay được không? Lagarde!"
Đại úy Lagarde, người đang nản lòng trước tình hình hiện tại lao vào Pháp sư địch với một tiếng thét dài. Đồng đội của anh không kịp phản ứng, khiến cho việc bắn yểm trợ chậm trễ trong nháy mắt. Vào khoảng khắc họ ngưng bắn vì sợ bắn nhầm đại úy Lagarde, kẻ địch đã tung ra một đòn phép. Còn Lagarde, vẫn nghĩ rằng đồng đội sẽ yểm trợ anh ta chọn thời cơ chớp nhoáng này để đổi hướng lại bị tiếp cận bởi kẻ thù.
"Grr, thằng đần! Hỗ trợ cậu ta, ngay lập tức!"
Anh ta đã nằm trong tầm nổ chứ không phải sóng chấn động. Dù có đổi hướng bay cũng không thể giúp ích được gì. Trong giây lát khiên phòng ngự vỡ tung thành từng mảng khiến áo giáp của anh bị xuyên thủng. Nhờ vào phán đoán trong nháy mắt và đưa tay lên che mặt, Lagarde mới giữ được một mạng, giống như là được Thượng Đế che chở vậy.
"---Break off! Tên khốn kia cố ý! Thor?!"
Chiếm ưu thế về số lượng và hỏa lực tập trung. Vậy mà phải trả một giá quá đắt chỉ để tiêu diệt Pháp sư địch.
"Báo cáo thương vong!"
"Hai người. Đại úy Lagarde bị thương nặng."
Lagarde với đôi tay bị phỏng nặng đang dần mất ý thức khi rơi tự do. Phi công yểm hộ đại úy Lagarde, trung úy Thor sau nỗ lực bảo vệ Lagarde đã bị thương nặng khi chịu tác động của vụ nổ trong cự ly gần và đánh mất sức chiến đấu.
"Tch, hắn đã dắt mũi chúng ta. Trung tá, tôi sẽ đột kích, hãy yểm hộ!"
"Ah, chết tiệt, yểm trợ cho cậu ta!"
"Hit! Hit!"
"Tao sẽ bắn nát tay mày!"
Đúng lúc đó, tai anh ta nghe được một điều.
"Bắt được ngươi nha!"
Đó là một âm thanh vui mừng. Tiếng cười của kẻ điên dại.
"Không! Valt! Lui lại mau, tên đó định..."
Giữa lúc ông phát ra cảnh báo, trong nháy mắt tiếp theo, Pháp sư Đế Quốc đã thực hiện xong thuật thức của mình, đem cả Lagarde gần đó kéo vào phạm vi ảnh hưởng của ma pháp.
"...Đánh bom tự sát."
Đó không phải một quang cảnh mà ông muốn lý giải, nhưng ông vẫn thấy nó rõ ràng.
"Đại tá. Hết thời gian rồi! Chúng đang tiếp cận!"
"...Đã tiêu diệt tiền sát viên địch! Tất cả rút lui!"
Năm 1923 Theo Lịch Thống Nhất/Thủ Đô Berlin của Đế Quốc/Bộ Tổng Tham mưu Quân đội Đế Quốc/Chi nhánh bộ phận Nhân Sự/Trụ Sở Chính.
Gương mặt quý tộc của thiếu tá Lehrgen, người phụ trách các vấn đề nhân lực của quân đội Đế Quốc, đang vô cùng căng thẳng.Anh vừa hút thuốc, vừa xoa bóp cái đầu đau nhức vì tập trung của mình. Ngay lúc này, chính anh cũng không thể kiềm chế tiếng thở dài mệt nhọc.
Trụ sở chi nhánh Điều Tra, Khen Thưởng và Nhân Sự của Bộ Tổng Tham mưu có nhiệm vụ kiểm tra, xem xét kỹ lưỡng công huân của binh lính trên tiền tuyến trước khi gửi cấp trên phê duyệt đơn xin khen thưởng hoặc huy chương. Tóm lại, đây chính là đơn vị chịu trách nhiệm thẩm định nhân sự và là cơ quan hành chính được hoan nghênh nhất trong quân đội Đế Quốc. Các sĩ quan được phân phối đến đây tương lai sẽ là ứng cử viên cho vị trí từ cấp tá đến cấp tướng trong Bộ Tổng Tham mưu. Vì lẽ đó, việc nhận diện tài năng đã trở thành một truyền thống của nơi này.
Bởi vậy, khả năng của anh là một điều không phải bàn cãi. Dù bộ phận Nhân Sự có bị nhấn chìm sau một đống đề cử khổng lồ tuyên dương các sĩ quan sau trận chiến khốc liệt ở miền Bắc thì mớ văn kiện này vẫn được thiếu tá Lehrgen với tư cách là trưởng chi nhánh Điều tra, Khen thưởng xử lý kịp thời. Một bằng chứng cho thấy thượng cấp đã đúng khi bổ nhiệm anh vào vị trí này.
Và rồi, thiếu tá Lehrgen đột nhiên dừng bút, nhìn chằm chằm vào tờ đơn đề cử khen thưởng công huân từ miền Bắc rồi thở dài. Hành động này làm cấp dưới nhìn anh lo lắng, bởi họ đang tự hỏi: "Điều gì đã xảy ra?".
" ...Cô gái ấy lại ở Norden."
Thiếu tá Lehrgen lẩm bẩm qua làn khói thuốc lá bằng giọng căm ghét pha lẫn tình cảm phức tạp đối với văn kiện trước mặt.
Nhân vật được đề cử là Pháp sư thiếu úy Tanya Degurechaff. Cô tốt nghiệp với thành tích hạng hai trong lớp và bị cuốn vào cuộc chiến Norden trong thời gian tập huấn ở phương Bắc. Cô đã chiến đấu với quân đội miền Bắc và nhận được sự đánh giá cao, không chỉ có chiến công huy hoàng, còn có đóng góp to lớn cho quân đồng minh, bởi vậy, cô nhận được một đơn đề cử kết hợp từ toàn bộ các chỉ huy địa phương. Đối với chi nhánh Điều Tra, Khen Thưởng, Nhân Sự mà nói, văn kiện này khá là bình thường. Điểm lạ lùng duy nhất là việc đưa biệt danh của cô vào đơn đề cử mà thôi.
Tất nhiên, dưới con mắt đánh giá công bằng và khách quan, các thành viên trong chi nhánh Nhân Sự cũng không thể không thốt lên tiếng khen ngợi dành cho hành động hy sinh quên mình để hoàn thành nhiệm vụ của thiếu úy Tanya Degurechaff. Cô đã nhất nhất tuân theo chiến thuật trì hoãn để hạn chế hành động của phe địch. Với kết quả này, dù không thể cầm chân chúng cho đến khi quân tiếp viện đến nơi, cô vẫn lập được chiến công hạ một và xuống hai cũng như thành công ngăn cản quân thù vượt qua phòng tuyến cuối cùng. Một kết quả tuyệt vời. Bất chấp thương tích đầy mình, cô vẫn không ngừng hỗ trợ đơn vị đồng minh. Những hành vi đáng ca tụng và không vụ lợi này trong đội quân đông đảo của Đế Quốc đúng là hiếm có.
Thông thường, trước một bản văn kiện như vậy, thiếu tá Lehrgen không cần do dự mới đúng. Cùng lắm là anh sẽ ghi thêm một số ghi chú để đẩy nhanh thủ tục phê chuẩn. Thật không may, thiếu tá Lehrgen đã biết ít nhiều về thiếu úy Degurechaff khi cô còn là một thiếu sinh quân Phase One ở trường Tân binh Sĩ quan. Hơn nữa còn là ấn tượng khó có thể nói là tốt đẹp với anh.
Đó là một trong những lần ít ỏi mà anh đến trường Tân binh Sĩ quan vì vấn đề nhân sự.
Ở đó, anh trông thấy một đứa trẻ thấp bé, nói đúng hơn là một bé gái dễ thương ở độ tuổi chỉ nên cầm đồ chơi nô đùa, vung vẩy Thuật Toán Cầu thay cho đồ chơi, đang vừa đá vừa la hét các thiếu sinh quân khác bên dưới. Một cảnh tượng siêu thực. Cho đến nay, chỉ duy nhất tình huống này mới khiến anh hoài nghi con mắt của mình.
Theo lý mà nói, anh chỉ cần cho rằng bé gái kia là một Pháp sư ưu tú được học vượt khóa. Trên thực tế thì điểm duy nhất mà anh biết về cô chính là người được mệnh danh [Thần đồng] nổi tiếng chín chắn ở nơi này.
Dù lương tâm trong trái tim anh mách bảo rằng việc đem một đứa trẻ chưa tới 10 tuổi đến tiền tuyến là một chuyện vô nhân đạo. Nhưng kinh nghiệm quân sự của anh lại mạnh mẽ phản bác suy nghĩ ấy với lý do Pháp sư vốn trưởng thành rất sớm. Đây là một thời đại mà từ học sinh tiểu học đến thiếu niên, thiếu nữ có tài năng ma pháp sẽ bị gửi lên tiền tuyến nếu họ tình nguyện nhập ngũ. Đối với các tình nguyện viên học tại trường Tân binh Sĩ quan thì càng không cần lo lắng. Phần văn kiện này nói rõ, cô gái thiên tài sớm trưởng thành ấy đã sáng tạo chiến công tương xứng với mình và thể hiện ra lòng trung thành với Đế Quốc. Đó là trường hợp bình thường. Nếu từ "bình thường" thực sự có thể áp dụng vào nó.
Nhưng càng suy ngẫm cẩn thận, càng thấy đây là một chuyện kinh hoàng.
Một đứa trẻ chưa đến 10 tuổi – một bé gái một mình phi hành trên không với vẻ mặt của một cựu chiến binh... nhiêu đó thôi cũng khiến anh cảm thấy rùng mình. Dù không đổ lỗi cho trường Tân binh Sĩ quan, nhưng anh thực sự muốn chất vấn họ là đang đào tạo Pháp sư hay chế tạo con rối giết người.
Trong hầu hết các trường hợp, những điều thiếu sinh quân nói và những gì thiếu sinh quân làm là hai việc khác nhau. Cho dù họ có khoe khoang bao nhiêu, các sĩ quan mới được bổ nhiệm đều là một đám vô dụng như dự đoán. Cái duy nhất họ có là sự nhiệt tình và sẽ là một phước lành nếu không làm ra những việc kéo chân sau của người khác. Nhưng mà Tanya lại là trường hợp đặc biệt cho thấy lời nói đi đôi với việc làm. Kể từ khoảng thời gian cô còn là thiếu sinh quân, cô đã thể hiện tính thực dụng gây sốc của mình.
Khi Lehrgen dò hỏi những huấn luyện viên về tình hình học tập của cô bé. Có người đã kể lại thời điểm khi còn là một thiếu sinh quân Phase One đứng lên giải thích phương châm với Phase Two, cô tuyên bố thẳng thắn mình sẽ loại bỏ những kẻ bất tài trong hàng ngũ. Đối với những thiếu sinh quân Phase Two đầy nhiệt tình mà nói, trình độ la mắng này còn chưa được coi vào đâu. Ngay cả các huấn luyện viên cũng cười to trước những lời này và cảm thấy cô tràn ngập nhiệt huyết. Nhưng khi hành động của cô đúng theo những gì cô nói, mức độ quá khích ấy đã khiến các huấn luyện viên phải tái mặt.
Trong một cuộc diễn tập thực địa nào đó, một thiếu sinh quân Phase Two đã gây ra tranh chấp với các học viên khác. Hắn không chỉ bác bỏ mệnh lệnh của Tanya Degurechaff mà còn chế nhạo tuổi tác và bề ngoài của cô. Một hành vi ngu xuẩn. Vào thời điểm đó, thiếu tá Lehrgen đã chứng kiến cô bé quyết định như một chỉ huy thực thụ và chuẩn bị hành quyết kẻ phạm tội theo quân pháp.
Đối với thiếu tá Lehrgen, đây là sự kiện khiến anh ghi nhớ Tanya Degurechaff vào tâm trí mình như một nhân vật nguy hiểm nhất trong hàng ngũ Pháp sư của Đế Quốc.
Một thiếu sinh quân vi phạm mệnh lệnh cần phải được nghiêm trị. Kỷ luật và đào tạo là nền móng của Đế Quốc. Những nguyên tắc được quân đội xây dựng có thể bị sụp đổ bởi bất kì sự lệch lạc nào. Với một quân nhân chân chính và một chỉ huy, đã là vấn đề liên quan đến nền móng thì thái độ kiên quyết như vậy hoàn toàn chính xác.
Thực tế, xét đến các sự kiện lịch sử đều cho thấy khẩu súng của người sĩ quan vốn là công cụ để xử tử những kẻ đào ngũ và trừng phạt kẻ vi phạm kỷ luật. Đối với một quân nhân gánh vác nghĩa vụ này, thống trị cấp dưới là một việc trọng yếu đến mức không cần phải giải thích thêm.
Nhưng hét lên ----“Nếu tên đầu đất này đã quên mất mệnh lệnh thì tôi sẽ bổ sọ hắn và trực tiếp nhét mệnh lệnh vào óc hắn!” rồi trói chặt cậu thiếu sinh quân còn kháng cự và khai triển dao ma pháp thì đúng là quá mức. Cảnh tượng mà Lehrgen thấy lúc đó là con dao đang chém xuống nếu không bị ngăn cản kịp thời bởi các huấn luyện viên khác.
Cô ấy sẽ là một người lính tài giỏi nơi tiền tuyến. Nhưng trong lòng cô tuyệt đối không hề có cảm tính của một người bình thường. Là một con người, song dường như cô lại thiếu đi một điều gì đó trọng yếu... Như vậy đối với quân nhân chiến đấu nơi sa trường mà nói, hẳn là một phẩm chất lý tưởng. Hiếm khi mới có những người sinh ra đã phù hợp với chiến tranh. Bao gồm quân Đế Quốc, tất cả quân đội các quốc gia thường xuyên phải sử dụng kỷ luật và phương thức huấn luyện mới đào tạo ra những người lính có tâm lý phù hợp.
Nếu nhìn theo cách này thì cô ấy sở hữu một tài năng vượt trội. Chính bởi công tác liên quan đến quản lý nhân sự nên thiếu tá Lehrgen, dù có căm ghét đến đâu cũng có thể hiểu được. Hờ hững thực hiện chiến thuật đánh bom tự sát và trung thành thực thi nhiệm vụ đều là hình mẫu lý tưởng của một người lính. Và tất nhiên, cũng có một khuyết điểm rõ ràng.
Cái cách cô đeo đuổi chiến đấu hoàn toàn lệch khỏi tinh thần của hệ tư tưởng. Nếu được quyền tự do hành động, chỉ sợ ý nghĩ nguy hiểm của cô bé sẽ trở thành một vấn đề tiềm ẩn.
Một kẻ cuồng chiến chính hiệu.
"...Đây không phải chuyện đùa."
Liên quan đến chuyện này, bởi Lehrgen biết bản thân mình thuộc nhóm thiểu số, anh thành tâm mong mỏi cấp trên có thể suy tính lại việc khen thưởng này.
Không chỉ có kiên trì chiến đấu chờ tiếp viện, bản thân còn anh dũng hy sinh, chỉ còn sống thoi thóp khi được tìm thấy gần vị trí quân đồng minh khi họ rà soát trong vùng phụ cận?
Một hành vi đáng khen ngợi.
Nhưng xét đến bản chất của người đó thì kết quả này là đương nhiên. Ngay cả cách cô chiến đấu cũng vô cùng lý tưởng, đến mức có thể so sánh với những kỹ thuật tiêu chuẩn trong bất kì loại sách giáo khoa nào. Tay chân đều có vết đạn dày đặc – thậm chí Thuật Toán Cầu cũng xuất hiện vết rạn?
Có thể giải thích là cô đã bảo vệ kỹ các bộ phận trọng yếu của cơ thể, vừa làm hết khả năng để chống lại, vừa đưa ra những phán đoán điềm tĩnh trong lúc trì hoãn thời gian.
Vì nguyên nhân này mà thiếu tá Lehrgen chỉ có thể ôm đầu khổ não sau khi đọc xong bản báo cáo.
Đúng là cô rất nguy hiểm. Nhưng từ quan điểm thưởng phạt công minh thì công lao kiệt xuất như vậy không thể đánh giá thấp. Càng không có ai cho phép đánh giá thấp.
Dù không chắc về những gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng theo đề cử thì cô có lẽ sẽ được trao tặng huân chương Silver Wings Assault. Chỉ sợ là quân đội miền Bắc đã nhận định đây là chiến công lớn nhất trong trận đánh đầu tiên này đi. Dù sao thì đây cũng là nguy cơ duy nhất phát sinh trong toàn bộ chiến dịch. Hơn nữa, người lập công vốn là một Pháp sư xuất thân từ trường Tân binh Sĩ quan sẽ trở thành một poster quảng cáo phù hợp để khích lệ tinh thần của binh sĩ. Nói cho cùng thì đây cũng là một chiến tích thực tế. Một câu chuyện tuyên truyền hoàn hảo. Hẳn họ đã sớm khen tặng cô bằng cái biệt danh mỹ miều như [Bạch Ngân] rồi. Dẫu sao đối vớiPháp sư mà nói, một biệt danh tương đương với một vinh dự. Bầu không khí kích động trong quân đội càng khiến Lehrgen nhận ra điều đó.
Để cổ vũ sĩ khí, coi như cô không phải anh hùng cũng cần được ban thưởng xứng đáng với nỗ lực của mình. Nhưng với tư cách một sĩ quan tham mưu, một quân nhân luôn hãnh diện vì sự công bình và lòng trung thành, lần đầu tiên trong đời, Lehrgen có cảm giác nghĩa vụ và cảm xúc của anh hoàn toàn đối nghịch nhau.
Cô bé đã được vũ khí hóa này sẽ chỉ gây sợ hãi cho người khác. Anh phải làm gì đó để đảm bảo cô chỉ tập trung sự chú ý lên kẻ thù.
Tôi sẽ làm em trở thành anh hùng và tôn trọng chiến công của em. Tôi sẽ làm hết khả năng của mình để em có quyền tự quyết. Tôi sẽ cố gắng cung cấp cho em toàn bộ trợ giúp sẵn có và thực hiện công tác chuẩn bị để em chiến đấu. Tôi sẽ làm như vậy. Nên làm ơn… xin hãy ngoan ngoãn ở tiền tuyến mà chiến đấu đi. Trao danh vọng và tầm ảnh hưởng cho một sĩ quan mà tôi chỉ có thể quản chế bằng việc cầu xin liệu có ổn không đây?
30
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
